Bánh Táo

Chương 8

“Em à, xin lỗi; tối nay anh có một buổi tiệc bàn việc làm ăn, có thể sẽ về nhà rất trễ.” Cố Thiện ở đầu kia điện thoại vang lên.

“Không sao,” Cậu vừa sửa lại luận văn, vừa bật loa điện thoại, trả lời.

“Đang ở khách sạn Lệ Tinh, có muốn mang một phần cá khô tô về không? Anh nhớ em thích ăn món này……” Cố Thiện nói với giọng điệu không chắc chắn lắm.

“Em thích ăn là tôm giáo hấp, món đặc biệt bán ở khách sạn Hi Đốn.” Giang Nhược Thủy cười trả lời,” Cá muối tô của khách sạn Lệ Tinh là món khoái khẩu của Lee, anh mang một ít cho cậu ấy đi.”

“…… À.” Một cách vô cớ, cũng rất đột ngột, Cố Thiện lại cảm thấy hơi chột dạ,”Vậy cơm tối em ăn cái gì?”

“Trong nhà còn đồ ăn, em định ra siêu thị mua thêm chút đồ về tự nấu là được.” Giang Nhược Thủy trả lời, tay đang sửa bài cũng không hề ngừng lại hay bị nhầm lẫn, vừa nói chuyện vừa viết lách rất thành thạo.

“Ừ……” Cố Thiện cũng chỉ có thể đáp như vậy.

“Cứ thế nhé, em cúp máy đây.” Giang Nhược Thủy hỏi.

“…… Được; tạm biệt.” Cố Thiện nói.

Sau khi gác máy, Nhược Thủy nhìn chằm chằm điện thoại trong chốc lát, cuối cùng thì nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu cười tự giễu.

Trở về nhà thì trời đã khuya, phòng sách vẫn còn sáng đèn.

Cố Thiện chợt nghĩ, không biết vì sao, Nhược Thủy đến nay vẫn chưa bao giờ bước vào phòng sách của anh để làm việc.Tìm tài liệu cũng vậy, viết luận văn cũng thế, đều là ôm laptop ngồi trên ghế sofa phòng khách. Nếu không cũng là ngồi đó đọc sách.

“Về rồi sao?” Giang Nhược Thủy ngẩng đầu lên cười cười với anh,”Cầm gì vậy? Cá muối tô à?”

Cố Thiện cười cười:”Ừ, còn có tôm giáo.”

Giang Nhược Thủy kinh ngạc nhìn anh.

Cố Thiện nhếch khóe môi cười, cảm giác chột dạ lại trỗi dậy nữa rồi:”Có một đồng nghiệp ở bên khách sạn Hi Đốn cũng đến; anh tiện thể nhờ anh ta mua dùm.”

Kỳ thực là anh đã gọi điện thoại đến khách sạn Hi Đốn đặt riêng, sau đó gọi người đem tới.

“Vậy à,” Giang Nhược Thủy cong môi lên cười,”Cám ơn!”

“Không cần khách sáo.” Cố Thiện lại cười,”Bây giờ ăn à? Anh đi hâm cho nóng.”

“Ừ, tốt, cám ơn.” Nhược Thủy nghiêng đầu cười với anh,”Viết luận văn đúng lúc cũng thấy đói bụng rồi.”

Cố Thiện đi qua, xoa đầu cậu một chút rồi mới đi vào phòng bếp. Để lại mình Nhược Thủy ngồi trong phòng khách, khóe môi giật nhẹ, vuốt vuốt đầu tóc mình.

Tôm giáo trong suốt long lanh, dù là được hâm lại, nhưng vẫn rất mỹ vị ngon miệng – không biết Nhược Thủy thấy thế nào, chứ anh thì lại nghĩ như vậy.

Dù sao trông cậu có vẻ cũng rất thích…… Cắn một miếng nhỏ, hấp một ngụm canh; sau đó lại ăn nốt nửa miếng còn lại…… Cố Thiện hầu kết nuốt ực một cái, thầm nghĩ hình như anh đói bụng rồi……

Bị ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm như thế thì có trì độn cỡ nào cũng cảm giác được…… Huống chi bản thân cậu là người nhạy cảm, lại còn là của người mà mình để ý nữa chứ……

Giang Nhược Thủy nuốt hết đồ ăn trong miệng, ngẩng đầu, khuôn mặt tỏ vẻ nghi hoặc một cách vô tội:”Sao vậy?”

“Không có gì.” Cố Thiện chuyển tầm nhìn sang chỗ khác.

Nhược Thủy nhanh chóng xử lý hết số sủi cảo còn lại; sau đó đứng dậy, bưng lên chén đĩa:”Em đi rửa chén.”

“Ừ.” Cố Thiện thả lỏng ngồi dựa vào trên ghế sofa, ngắm nhìn bóng lưng cậu.

Dáng người mảnh khảnh, đường eo như ẩn như hiện, đôi chân thon dài……

Anh bắt đầu thấy miệng đắng lưỡi khô, người nóng rang. Đôi khi ở trên giường cũng có những lời thật lòng, anh nghĩ Nhược Thủy rất mê người, cũng là thật.

Không kiềm nổi nữa, anh đứng dậy, đi đến phía sau cậu, dùng tư thế từ sau lưng ôm lấy cậu.

Giang Nhược Thủy thoáng kinh ngạc một chút, vì sự thân mật bất ngờ này:”Đang rửa chén mà, anh làm gì đấy?”

“Mình cùng nhau làm.” Cố Thiện nói.

Giang Nhược Thủy giật nhẹ khóe môi:”Để em rửa nhanh cho xong; sau đó còn phải làm bài tập, được không?”

“Không được.” Cố Thiện ghé vào bên tai cậu thì thầm,”Anh muốn em……”

Cậu vô cùng kinh ngạc. Một mặt là vì sự chủ động của Cố Thiện – trước giờ thật đúng là rất hiếm khi thấy anh, à, nhiệt tình như vậy; Một mặt lại vì, Cố Thiện thật đã nắm bắ

t được tất cả nhược điểm của cậu, ghé vào tai cậu nói chuyện như vầy……



“Được không?” Cố Thiện nhẹ nhàng cọ xát người đang ôm trong ngực.

“…… Không mà.” Giang Nhược Thủy thầm hít sâu, ổn định lại tâm trí,”Em thật sự phải làm xong bài tập, nếu không thì giáo sư sẽ không tha cho em đâu.”

“Chỉ một lúc thôi mà, nhé?” Khiêu khích lại tăng thêm một bậc, anh vùi đầu vào cổ cậu, để lại từng vết từng vết đỏ.

“…… Anh làm sao mà ‘xong’ trong một lúc được?” Giang Nhược Thủy trợn mắt khinh bỉ, quay người, đẩy anh ra,”Không được thật mà, ngày mai phải nộp bản thảo luận văn, còn rất nhiều việc phải làm nữa – hay là anh làm giúp em đi?”

“…… Anh học kinh tế, em lại học văn .” Cố Thiện bĩu môi.

“Cho nên ~” Nhược Thủy nhún vai, từ Cố Thiện trong lòng chui ra,”Nhìn anh có vẻ rất muốn rửa chén, còn lại liền giao cho anh nhé!”

Thấy Cố Thiện vẻ mặt bất đắc dĩ bắt tay vào làm việc, cậu mới xoay người, cười thầm trong lòng, trở về ngồi trên ghế sofa phòng khách.

Vì vậy cả tối còn lại, cậu đều ở phòng khách, để anh một người ‘độc thủ phòng không’.

***********

“Ôi chào, cơn gió nào thổi anh tới đây thế?” Bạn Lee lúc này đã được cởi bỏ bó bột thạch cao, có thể chống gậy đi lại, đang ngồi trong phòng khách, cười nhìn Cố Thiện.

“Ba mẹ em đâu rồi?” Cố Thiện đi vào nhà, ngồi xuống hỏi.

“Đi ra ngoài mua đồ ăn rồi .”Lee thở dài ra tiếng,”Chán quá đi, lại không có ai chơi cùng hết.”

“Không phải có anh tới chơi với em rồi đây sao ?” Cố Thiện cười.

“Người ta muốn Nhược Thủy đến cơ.”Lee lườm anh một cái,”Từ khi anh đi công tác về, Nhược Thủy rất ít khi đến chơi với em; À không, ngoại trừ lần trước đến đưa cá muối tô thì không đến nữa…… Có phải anh đã làm gì khiến cậu ấy mệt mỏi quá không hả?”

Cố Thiện bất đắc dĩ, anh cũng muốn vậy lắm chứ……

“Gần đây Nhược Thủy có vẻ bận việc ở trường, bình thường anh cũng không gặp cậu ấy nhiều.” Cố Thiện kể, trong giọng nói mang theo chút bất mãn cùng oán phẫn mà chính anh cũng không nhận ra.

“Á?”Lee nghiêng đầu, môi chầm chậm cong lên thành một nụ cười,”Nói ra thì; cám ơn anh lần trước đã đặc biệt mua cho em cá khô tô.”

“Việc đó à, chỉ là đi ăn cơm với khách hàng, tiện thể mua thôi, không cần để ý đâu.” Cố Thiện thản nhiên nói.

“Vậy lần trước ngươi đi thành phố C, còn mua đặc sản về tặng em, em cũng thích ăn lắm, cám ơn nha!” Cười tươi hơn.

“Là Nhược Thủy nói em thích ăn, nên anh mới mua, em hẳn phải cám ơn cậu ấy mới đúng.” Cố Thiện cười nói.

“…… Ồ, như vậy a……”Lee gật gật đầu,”Nhược Thủy thật là xấu, nhất định là khi về nhà mừng năm mới không muốn tự mình mua tặng cho em, nên mới để anh mua.”

“Gì cơ?” Cố Thiện nghi hoặc.

“Sao?”Lee còn tỏ vẻ nghi hoặc hơn cả anh,”Anh không biết quê của cậu ấy là ở thành phố C à?”

…… Bầu không khí lập tức có chút trầm xuống, nửa ngày sau anh mới khẽ nói:”Anh không biết, cậu ấy chưa từng nói với anh.”

“Là anh chưa từng hỏi cậu ấy a?”Lee một câu nói trúng tim đen .

Cố Thiện cười cười nhìn lại cậu, không nói là đúng hay sai. Lee cũng không nói thêm gì.

Trầm mặc một hồi, Cố Thiện hơi do dự, lên tiếng:”Gần đây Nhược Thủy không tới tìm em sao?”

“Đúng vậy, không có.”Lee rất nghiêm túc gật đầu ; sau đó lộ ra vẻ mặt tò mò,”Có chuyện gì à?”

“…… Không có.” Cố Thiện bắt chéo chân, đặt tay lên tay vịn ghế,”Chỉ định hỏi một chút, cậu ấy có nói gì cho em biết không thôi, dù sao hai người cũng là bạn thân.”

“Nói gì?”Lee thật sự là không rõ lắm, nhưng đoán thôi cũng biết, chắc chắn là Nhược Thủy đã làm chuyện gì đó, chọc cho Cố Thiện thương tâm, lo lắng như thế này.

“Dạo này em ấy đối với anh, có chút lạnh nhạt,” Cố Thiện thở dài,”Anh cũng không biết là vì sao, em ấy luôn nói ’em đang bận rất nhiều việc’, cũng chẳng thèm để ý đến anh, cũng rất ít để cho anh đụng chạm……”

“Này này,”Lee hỏi mang theo ý cười rõ ràng,”Lần trước, vẫn là lần trước của lần trước đó, chẳng phải là anh còn tỏ tình với em sao? Bây giờ đã vội hỏi thăm em chuyện của người đương nhiệm rồi….. hả?”

Cố Thiện sửng sốt một chút, lập tức trên mặt thoáng hiện xấu hổ, nhưng chỉ trong chốc lát; sau đó cười gượng nói:”Việc này, với việc đó, là hai việc khác nhau mà……”

Lee nhún vai, không tỏ rõ ý kiến, cũng cười nói:”Ừ, thì thật là hai việc khác nhau.”

Người nào đó không hiểu rõ chân tâm chân ái của mình, tình cảm đối với cậu và đối với Nhược Thủy, đương nhiên là hai loại khác nhau rồi.

Nhưng mà……Lee như chợt nhớ lại điều gì:”Còn nhớ bó hoa lục bình tím em nhận được hôm đó không?”

Cố Thiện nghĩ ngợi một lúc; gật gật đầu, đột nhiên có dự cảm nguy hiểm.

“Rất nhiều người biết em thích hoa, nhưng rất ít người biết rằng em thích hoa lục bình, mà biết em thích nhất hoa lục bình tím, lại chỉ có một người,”Lee mỉm cười, giống như một tiểu ác ma, ném xuống một quả bom tạ,”Chính là Nhược Thủy.”

Cố Thiện lập tức mất hết mọi cảm giác, ngẩn ngơ cả người, chỉ nhìn Lee.

“Để em đoán thử xem nhé,”Lee tiếp tục mỉm cười,”Nhược Thủy đã nghe hết cuộc nói chuyện của chúng ta; đã biết hết; vì không làm mọi người xấu hổ, nên chưa gặp mặt chào hỏi đã đi .”

…… Em ấy nghe thấy sao?! Cũng biết hết?! Cố Thiện chỉ thấy như sấm đánh ngang tai, ngu ngơ mãi một lúc sau thì trong lòng lại bắt đầu hồi hộp, lo lắng. Phải làm thế nào đây? Phải nghe những lời như thế; Nhược Thủy có phải cảm thấy rất khó chịu hay không? Nhất định phải đi xin lỗi em ấy – nhưng làm vậy có thể quá mức đột ngột chăng?

Mặc kệ biểu tình và hành động của Cố Thiện lúc này như thể tận thế sắp đến tới nơi rồi, Lee vẫn tiếp tục ném cho anh một quả bom nữa:”Em nghĩ, theo như những gì em biết về cậu ấy, người thiện lương như vậy, sẽ không muốn nói toạc ra làm mọi người đều mất mặt, vậy nên; có lẽ sẽ chậm rãi, một cách có chủ ý, nhưng sẽ không làm rất rõ ràng , cắt dứt mọi quan hệ với anh a.”

À, cắt đứt mọi quan hệ là nhất định rồi , nhưng mà thiện lương cái gì ấy à; còn phải thảo luận cái đã……Lee mỉm cười, nhìn biểu tình của Cố Thiện.

Thật là…… Thú vị cực kỳ!

Cố Thiện mở to hai mắt nhìn Lee, xác định cậu ta không phải đang nói đùa, trong lòng rốt cuộc trỗi dậy khủng hoảng.

Cắt đứt mọi quan hệ?!

– Sao có thể chứ?!

Cho dù, cho dù không còn là người yêu, nhưng mà cũng không cần thiết làm tuyệt đến mức cắt đứt mọi quan hệ a?! Chẳng lẽ cậu ấy thực tính toán rằng sau này gặp mặt đều giả vờ không quen biết, hoặc là chỉ lễ phép cười chào hỏi nhau, xem như không xảy ra gì hết sao?

“Với tính cách của Nhược Thủy, có lẽ là sẽ làm như chưa từng xảy ra chuyện gì cả thật đấy nga.”Lee dường như nhìn thấu anh đang nghĩ gì, tiếp tục bỏ đá xuống giếng.

…… Cố Thiện đối với Lee há miệng, gượng nhếch môi thành một cái cười:”Anh có chút việc phải đi trước, lần sau lại đến thăm em.”

“Ừm, tốt, chỗ này của em sẽ luôn chào đón anh!”Lee cũng không cố giữ anh lại, sung sướng tiễn khách.

Dù sao thì đúng như phỏng đoán của cậu, kế tiếp, nhất định sẽ diễn ra những chuyện rất rất thú vị cho mà xem!