Bánh Răng

Chương 38



Edit: Cải Trắng
Sáng hôm sau, Lận Thần mơ màng rời giường ra phòng khách rót nước uống, vô tình thấy ngoài ban công có người đang phơi quần áo.

Đôi tay cô nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn trên áo sơ mi, đến khi áo phẳng phiu là lượt mới thôi.

Mái tóc ngắn ngang vai hơi rối, vài sợi tóc xinh đẹp bay bay theo gió.
Sa Khinh Vũ cảm nhận được ánh mắt Lận Thần từ trong phòng khách nhìn ra, cười nói: “Lận Thần.”
Anh hoàn hồn, buông bình nước trong tay xuống, uống một hơi cạn sạch cốc nước được rót đầy bên tay kia.
Sa Khinh Vũ mở cửa kính ban công ra, gọi thêm lần nữa: “Lận Thần.”
“Sao thế?” Anh đáp.
Sa Khinh Vũ vẫy tay: “Anh tới đây.”
Lận Thần lập tức bước vài bước ra ban công.
Sa Khinh Vũ chỉ vào mấy đám mây dày trên bầu trời, che mất không trung xanh thẳm.

Đám mây lớn, cực đậm màu, trắng tựa sữa: “Anh nhìn đi, đám mây kia đẹp ghê luôn.

Cứ như photoshop vậy.”
Lận Thần liếc mắt nhìn thoáng qua một cái rồi nhanh chóng nhìn xuống, chăm chú ngắm nhìn làn da trắng mềm như sữa của cô.

Ngay lúc đó, hàng mi trên dưới của cô giao thoa, giấu đi con ngươi đen láy, mí mắt màu tự nhiên, không có phấn tím phủ lên.
Anh không nhịn được, duỗi tay m ơn trớn gương mặt cô.

Ngón tay dịu dàng vuốt v e động tác mập mờ.
Sa Khinh Vũ ngẩn ngơ, quay sang nhìn anh, hỏi: “Sao thế anh?”
Lận Thần nhìn cô không buồn chớp mắt: “Em ở đây với anh một thời gian được không?”
Yêu cầu anh đột ngột đưa ra chọc cho dây thần kinh nhạy cảm của Sa Khinh Vũ nhúc nhích: “Anh sắp ra nước ngoài công tác?”
Kết thúc thời gian nghỉ bệnh phải ra nước ngoài làm việc nên đang giành giật từng giây ở bên nhau?
Lận Thần mím môi, im lặng một lúc lâu mới nói: “Không phải.”
Thế vì sao?

Này gần như là lời Sa Khinh Vũ buột miệng thốt ra, nhưng rồi vẫn gắng gượng nín nhịn.

Nhìn vào đôi con ngươi đen nhánh như mực, cô gật đầu đồng ý: “Được, em ở đây với anh.”
Cuối cùng, cô vẫn lảng tránh.

Giống như chỉ cần không nói thành lời, có thể lảng tránh cả một đời.
Ăn sáng xong, Sa Khinh Vũ vẫy taxi đến tòa soạn.

Chân trước vừa vào văn phòng, Tề Phi đã thần bí xông vào, đóng cửa, nháy mắt ra hiệu với Sa Khinh Vũ: “Sếp Lạc thông báo nửa tiếng sau họp.”
“Họp?” Sa Khinh Vũ cau mày.
Tề Phi gật đầu: “Chẳng biết Trịnh Sương Sương giở trò gì ở chỗ chủ biên, nói mình cũng muốn làm chuyên mục của chị.

Chủ biên đồng ý cho cô ta một cơ hội cạnh tranh công bằng.”
“Cạnh tranh công bằng?” Sa Khinh Vũ cười khẩy.

Nực cười thật đấy! Người nhảy dù vào đây lại muốn đôi co công bằng với cô?
Trong cuộc họp, sếp Lạc đưa ra thông tin người được chọn cho chuyên mục lần này: “Bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh Cố Hiểu Thần và chuyên gia tâm lý Hạ Ngôn Sơ thì sao?”
Trịnh Sương Sương bỗng nở nụ cười quyến rũ: “Theo như tôi biết, nhà họ Cố là gia đình nhiều đời làm trong ngành y.

Y thuật của bác sĩ Cố rất cao, lại từng nhiều lần đi chi viện công ích.

Tôi nghe nói cô ấy lấy chồng làm quân nhân.

Chỉ riêng mấy thông tin đó thôi đã đủ khơi gợi sự hiếu kỳ từ công chúng.

Thế nên, tôi không nghĩ Cố Hiểu Thần và Hạ Ngôn Sơ có thể so với nhau.”
Ý của Trịnh Sương Sương đơn giản là bảo: Ai có thể phỏng vấn Cố Hiểu Thần thì chuyên mục này do người đó phụ trách.
Sa Khinh Vũ lại không cho là đúng: “Ý nghĩa chuyên mục được thể hiện ở tính công ích, nếu chỉ dựa vào doanh số bán để phân chia cấp bậc có phải quá phiến diện không? Sự nghiệp của Hạ Ngôn Sơ từ trước đến nay toàn là đi làm công ích, tôi nghĩ Hạ Ngôn Sơ thích hợp hơn.”
“Thôi.” Sếp Lạc vỗ bàn: “Sương Sương phỏng vấn Cố Hiểu Thần, Khinh Vũ phỏng vấn Hạ Ngôn Sơ.

Ai giao bản thảo trước thì chuyên mục do người đó phụ trách, được chứ?”
Sa Khinh Vũ hơi nhếch môi: “Được.”
Ra khỏi phòng họp, Tề Phi khẩn cấp chạy đến bên Sa Khinh Vũ, kề vai nói nhỏ: “Sa sư đệ, chị điên rồi hả?”
“Cậu mới điên.” Sa Khinh Vũ lườm.
“Không phải.” Tề Phi tức giận: “Ý tôi là sao chị không chọn bác sĩ Cố? Đó là bạn chị, nói một câu là xong, sao chị ngốc thế?”
Sa Khinh Vũ cười lạnh, đến ngước mắt nhìn cũng lười: “Cậu mới ngốc.

Đó là Cố Hiểu Thần đấy.

Đừng nói là Trịnh Sương Sương đi phỏng vấn, ngay cả tôi đến tìm cô ấy cũng chưa chắc đã thành công.

Trận này, tôi chỉ thắng chứ không thua, cậu cứ chờ đấy.”
Tề Phi ngơ ngác gật đầu.

Chờ Sa Khinh Vũ đi xa rồi Tề Phi mới bừng tỉnh, cả người run lên, cảm thấy thật may khi mình cùng tổ với Sa Khinh Vũ.
Vì đã đồng ý chuyển sang ở với Lận Thần ở căn nhà trên đường Hồng Điền, cho nên vừa mới tan làm, Sa Khinh Vũ chạy nước rút về nhà thu dọn quần áo rồi quay về đường Hồng Điền.
Tề Phi thu thập thông tin của Hạ Ngôn Sơ xong, về tòa soạn định tìm Sa Khinh Vũ báo cáo mới biết cô tan làm rồi.
“Gì? Chị tan làm rồi?” Tề Phi trợn tròn mắt ngạc nhiên, cứ như mình vừa nghe được một câu chuyện hài.
Lúc nhận được điện thoại của Tề Phi, vừa hay Sa Khinh Vũ về đến dưới chung cư đường Hồng Điền.
“Cậu gửi tài liệu qua email cho tôi đi.” Sa Khinh Vũ vừa nói vừa ấn nút thang máy.
Tề Phi ở đầu kia điện thoại hoang mang: “Sa sư đệ, chị tan làm thật rồi hả?”
“Có vấn đề gì sao?” Sa Khinh Vũ khó hiểu.
Tề Phi vò đầu bứt tai: “Không, nhưng mà…” Nhưng mà Sa Khinh Vũ trước đó chưa bao giờ tan làm đúng giờ, cái này có tính là vấn đề không?
Sa Khinh Vũ mất kiên nhẫn, cắt ngang Tề Phi đang ấp úng: “Không thì thôi! Bên tôi còn có việc, cứ thế đi.”
Trong điện thoại bất ngờ truyền ra mấy tiếng tút tút, khiến Tề Phi phải trợn mắt lần nữa.

Cậu bị người ta cúp điện thoại!
Mới bấm chuông được hai lần, cửa đã mở.


Thứ đập vào mắt đầu tiên là cảnh Lận Thần mặc tạp dề trông rất văn nhã.

Vì chưa thích ứng được với dáng vẻ ở nhà của anh nên Sa Khinh Vũ hơi sửng sốt.
Lận Thần đón lấy hành lý từ tay cô, sau đó đứng nép sang một bên nhường đường cho người vào, ra hiệu bằng mắt.

Sa Khinh Vũ nhếch môi cười, vào cửa đổi giày.

Quay đầu thì thấy Lận Thần đã đẩy hành lý của cô vào phòng khách, người thì chạy vào bếp.

Cô vào theo, ngó qua thấy vài món ngon.

Thấy ngó sen, mắt cô sáng lên.
“Sao anh biết em thích ăn ngó sen?” Cô lẩm bẩm, không nhịn được duỗi tay bốc một miếng ăn.
Lận Thần trông thấy, nghiêng mặt lườm cô, như đang muốn mắng cô không rửa tay thì đừng đụng vào thức ăn.
Sa Khinh Vũ nhe răng cười, nịnh nọt: “Ăn ngon thật.”
“Rửa tay.”
“Ồ!” Được tha thứ, cô vội vàng đáp ứng.

Nhanh nhẹn chạy đi rửa tay chứ không rề rà, sau đó ra giúp bưng thức ăn.
Lúc ăn cơm, tự dưng Sa Khinh Vũ bảo: “Hay là, anh dạy em nấu cơm đi?”
Lận Thần ngưng gắp, liếc cô: “Sao?”
“Không có gì.” Sa Khinh Vũ lắc đầu, cười: “Em chỉ muốn mình hiền huệ hơn chút chút thôi.”
Lận Thần cười: “Anh sợ mình nghiêm khắc quá, dạy em nấu xong em bỏ chạy.”
Mới đầu, Sa Khinh Vũ nghe không hiểu hàm ý trêu chọc của anh.

Chờ cô hiểu được hàm ý sâu xa đó rồi, cô ngẩng lên nhìn Lận Thần, mập mờ nói: “Anh đang ám chỉ em hồng hạnh xuất tường(1)?”
(1)Ý chỉ việc ngoại tình.
“Em dám?” Anh thong dong hỏi lại.
Sa Khinh Vũ cắn đũa, trong mắt đong đầy ý cười nhìn ai đó, không thành thật lắc đầu: “Không dám…” mới là lạ!
Lận Thần nhìn thấu tâm tư cô, cong môi, gắp cho cô một miếng ngó sen: “Chắc lăng trì xử tử anh trong lòng đến trăm lần rồi nhỉ?”
Sa Khinh Vũ: “…”
Một lúc sau, cô lộn về chủ đề chính: “Nghiêm túc nhé, anh không nhận người đồ đệ là em hả?”
Đề tài lần nữa bị gọi về, Lận Thần dùng ánh mắt dò xét Sa Khinh Vũ.

Rất nghiêm túc, không hề giống đùa.
“Quyết tâm?”
Sa Khinh Vũ gật đầu: “Thiên địa làm chứng, nhật nguyệt chứng giám.”
Lận Thần lại gắp thêm cho cô một miếng ngó sen: “Chờ vết thương của anh lành anh sẽ dạy.”
“Tại sao?” Trên trán Sa Khinh Vũ là cả bầu trời nghi hoặc: “Không lẽ bị thương nên anh không tiện dạy? Nhưng nay người nấu cơm là anh mà.”
Lận Thần bỗng nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Rời xa trứng gà ốp la, quý trọng sinh mệnh.”
Ý anh làm Sa Khinh Vũ dở khóc dở cười.

Đây chẳng phải là ghét bỏ lần ốp trứng gà duy nhất không thành công của cô sao?
“Anh là bệnh nhân.” Lận Thần bổ sung.
Nghe xong, Sa Khinh Vũ bĩu môi, gắp ngó sen bỏ vào miệng: “Thì sao chứ?”
Thấy cô không vui, anh bật cười, nhịn không nổi đưa tay xoa đầu người, hứa: “Sau này nhất định sẽ dạy em, được không?”
Đôi mắt đen láy của Sa Khinh Vũ thổi bùng ngọn lửa hi vọng: “Thật không?”
Lận Thần nhếch môi, bắt chước cô nói: “Thiên địa làm chứng, nhật nguyệt chứng giám.”
Sa Khinh Vũ phì cười, mắt cong cong tựa trăng mùng Một.
Ăn tối xong, vợ chồng Lận Yên ghé thăm.

Thấy Sa Khinh Vũ trong nhà, Lận Yên bất ngờ: “Khinh Vũ?”
Sa Khinh Vũ không ngờ mình sẽ gặp Lận Yên, xấu hổ cười, có tật giật mình.

Ngược lại, Lận Thần rất thong dong bình tĩnh, sai Sa Khinh Vũ vào bếp ép nước trái cây.

Cô chạy vội vào trong, tránh xa chốn thị phi.
Lận Yên nhìn theo Sa Khinh Vũ rời đi, không từ bỏ ý định, hỏi Lận Thần: “Anh, hai người ở chung à?”

Lận Thần liếc cô một cái, ý cảnh cáo thấy rõ.
Lận Yên tuy hiểu nhưng vẫn cố chấp gặng hỏi: “Có phải không?”
“Bọn em đến đây làm gì?” Lận Thần yên lặng lảng sang chuyện khác.
Vốn Lận Yên định truy hỏi đến cùng nhưng bị Mục Hoằng Dịch cản.

Anh đè bả vai Lận Yên, nói: “Em định đưa Tiểu Yên về huyện thành đợi sinh.”
Lận Thần cau mày: “Về huyện thành?”
Mục Hoằng Dịch gật đầu, giải thích: “Khu trung tâm không thể thanh tĩnh trong lành bằng huyện thành.

Vừa hay Liễu Khê về đó nghỉ ngơi nửa năm, Tiểu Yên cũng có bạn chơi cùng.”
“Khê Khê?” Sa Khinh Vũ đứng nghe lén trong bếp nghe tới đây thì nhăn mày, ló mặt dò hỏi: “Con nhóc đó làm gì mà phải ở lại huyện thành tận nửa năm?”
Mục Hoằng Dịch nói: “Mắc lỗi.

Bị Liễu Duệ phạt.”
Sa Khinh Vũ bật cười, vỗ tay: “Được! Phạt hay lắm! Con nhóc đó, sớm nên phạt!”
Lận Thần chăm chú nhìn Sa Khinh Vũ vui sướng khi người khác gặp họa, hờ hững buông câu: “Phóng viên Sa, nước ép trái cây của em đâu?”
Trộm nghe lén bị tóm, Sa Khinh Vũ cười gượng, nhanh nhẹn trốn lại vào trong phòng bếp.
Lận Yên thấy thế, sung sướng cười: “Phóng viên Sa không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ người yêu.

Tin mới nha!”
Lận Thần nhướn mày, có chút bất đắc dĩ.
Lận Yên thấy vậy, dịch mông, ngồi sát vào Lận Thần: “Anh, anh tính khi nào đi lĩnh chứng với Khinh Vũ?”
Anh quay qua liếc mắt nhìn Lận Yên không an phận, ánh mắt sâu hun hút.
Lận Thần có cảnh cáo Lận Yên cũng không sợ, xoa bụng: “Cháu ngoại anh muốn có mợ, cậu cố gắng lên nhé.”
Lận Thần dời tầm mắt xuống, dừng lại trên vùng bụng bằng phẳng của Lận Yên, ánh mắt càng khó lường hơn.
Tiễn Lận Yên và Mục Hoằng Dịch đi rồi, Sa Khinh Vũ thu dọn bàn, còn Lận Thần cầm lấy bao thuốc, ôm nỗi lòng nặng nề đi ra ngoài ban công.
Rửa cốc lau bàn xong xuôi, ra khỏi phòng bếp, cô thấy Lận Thần đang vịn tay lên lan can, hút thuốc.

Cô yên lặng đến gần.
Đến khi cảm nhận được tay cô vòng qua eo mình, người đang cắn đầu lọc điếu thuốc mới cúi đầu nhìn, nói: “Sao thế?”
“Anh làm sao vậy?” Sa Khinh Vũ cũng hỏi.
Lận Thần thu hồi tầm mắt, chuyển sang nhìn bầu trời xa xăm, không đáp.
Còn Sa Khinh Vũ đứng sau lưng cảm nhận được tâm trạng bất thình lình chùng xuống của anh, ăn ý không nói thêm.
Điều gì khiến chúng ta im lặng? Điều gì đã làm cho tiếng nói dần mất giữa chúng ta?
Em lùi bước về sau để lắng nghe tiếng lòng anh.

Thả chậm bước chân để tiến gần đến trái tim anh hơn.

Mở cửa trái tim, nhìn thấu nội tâm người.
Còn anh, anh có thấy đôi mắt đơn thuần của em không? Có cảm nhận được trái tim em?
*
[Đôi lời của Cải Trắng]: Chắc hẳn mọi người sẽ thấy hơi khó hiểu với đoạn cuối của chương, khi mà tác giả miêu tả tâm trạng Lận Thần chùng xuống nhỉ? Thật ra thì nó sẽ không quá khó hiểu nếu các bạn đã đọc “Gió nổi lên rồi” truyện về em của Lận Thần – Lận Yên.

Theo như mình hiểu thì là do anh bị ảnh hưởng từ gia đình và spoil thêm một chút là cả bố mẹ hai anh em nhà họ Lận đều làm việc ở bộ ngoại giao.

Và bố Lận thì đã qua đời do tai nạn giao thông nhưng vụ án đó còn quá nhiều điều khó hiểu… chính vì thế nên anh Thần mới sợ nếu trói chặt Khinh Vũ bên mình rồi, có khi còn khiến Khinh Vũ gặp nguy hiểm.

He, mình spoil đến đây thui nha =(((