Bánh Răng

Chương 34

Edit: Cải Trắng

Kể từ lúc hẹn Sa Khinh Vũ trưa nay tới Túy Tiên Cư ăn cơm, Tề Phi không uống một giọt nước nào. Mọi thứ, đều sẵn sàng vì bữa cơm này. Đến khi gặp Lận Thần ở bãi đỗ xe, cậu thoáng sửng sốt, tiến lên chào hỏi: “Ngài Lận.”

Lận Thần gật nhẹ, xem như chào hỏi Tề Phi, tận lực thể hiện vẻ “hòa ái dễ gần”.

Có điều, Tề Phi vẫn hơi rén, sợ hãi hỏi: “Anh đến đây ăn cơm hả?”

Sa Khinh Vũ bước xuống từ bên ghế lái, vừa hay nghe thấy câu hỏi kỳ quái của Tề Phi, lập tức phì cười chế nhạo: “Anh ấy không ăn cơm, chẳng lẽ sống chỉ nhờ hít không khí như thần tiên?”

Tề Phi: “…”

Ba người cùng bước vào Túy Tiên Cư. Nhân lúc nhân viên phục vụ dẫn đường vào phòng bao, Tề Phi tóm chặt Sa Khinh Vũ: “Sa sư đệ, chuyện gì thế? Sao ngài Lận lại tới?”

“Đến ăn cơm cùng thôi.” Cô nói như lẽ đương nhiên.

Toàn thân Tề Phi tỏ rõ ý kháng cự: “Ừ thì đó, ăn cơm ý. Ngài Lận ở đây thì sao mà ăn được?”

“Dùng miệng ăn.” Sa Khinh Vũ khinh bỉ cậu.

Tề Phi đấm ngực dậm chân: “Khó tiêu thì phải làm sao?”

Bỗng nhiên, Sa Khinh Vũ nở nụ cười xinh đẹp, vỗ vai Tề Phi: “Không sao đâu, tiêu hóa không nổi thì tìm bác sĩ. Vừa hay, tôi mời cả bác sĩ đến.”

Cô vừa dứt lời, Cố Hiểu Thần đã đến.

Sa Khinh Vũ cười, vẫy tay với Cố Hiểu Thần: “Thần Nhi…”

Cố Hiểu Thần mặc áo khoác ngoài màu vàng nhạt, cất bước tiến lên, đưa tay vỗ vỗ nước mưa trên tay áo, hơi gật đầu với Sa Khinh Vũ xem như chào hỏi, con ngươi đen láy toát lên vẻ lạnh nhạt.

Sa Khinh Vũ đập vào vai Tề Phi một phát: “Giới thiệu với cậu, đây là đàn em khóa dưới của tớ, Tề Phi. Đây là Cố Hiểu Thần, bác sĩ khoa ngoại trực thuộc bệnh viện của đại học Bắc Kinh.”

Tề Phi vội vàng cúi đầu, cong eo nói: “Xin chào, xin chào.” Sau đó, cậu nhìn theo Sa Khinh Vũ và Cố Hiểu Thần sóng vai đi vào phòng bao, không kiềm chế được mà nuốt nước miếng. Cố Hiểu Thần? Là Cố Hiểu Thần được tạp chí y học bình chọn trở thành “Linh hồn ngành Y” không?

Ôi trời! Sao Sa sư đệ có thể quen được những nhân vật tầm cỡ như thế hay vậy?

Thấy ống tay áo và vai Cố Hiểu Thần đọng vài giọt nước, Sa Khinh Vũ hỏi: “Bên ngoài mưa à?”

Cố Hiểu Thần gật đầu: “Ừm, mới mưa.”

“Thả nào tớ thấy hơi lạnh.”

Cố Hiểu Thần ngồi vào chỗ, gật nhẹ với Lận Thần ngồi phía đối diện, cung kính cất tiếng chào: “Anh Thần.”

Lận Thần gật đầu, dáng vẻ như chủ nhà mời khách: “Có kiêng món nào không?”

Cố Hiểu Thần đáp: “Em không ăn gan.”

Sa Khinh Vũ đoạt lấy quyển thực đơn trong tay Lận Thần: “Để em gọi cho, khẩu vị của hai người họ thế nào em biết rõ.”

Vào phòng bao rồi, Tề Phi cầm ấm trà lên rót vào chén cho từng người, nói với Sa Khinh Vũ bằng giọng rất nịnh nọt: “Sa sư đệ, chị uống trà đi.”

Giọng điệu đó làm cô khẽ nhíu mày, liếc mắt quan sát Tề Phi trông như bị cho ngồi trên đống lửa: “Sao thế? Cậu bị hâm hả?”

Tề Phi suy sụp, khổ không nói nên lời.

Gọi đồ ăn xong, Cố Hiểu Thần nhấp ngụm trà, làm như vô tình hỏi: “Không phải cậu ghét làm người gọi món nhất à?”

Sa Khinh Vũ cũng uống trà: “Là người mời cơm, sao có thể không gọi món.”

“Chuyện tốt gì khiến cậu mời cơm thế?”

“Hoàn thành phỏng vấn Kỷ Đức có tính là chuyện tốt không?”

“Ồ…” Cố Hiểu Thần kéo dài âm cuối, bất ngờ tung chiêu: “Phải về thành phố S rồi hả?”

Tâm tình tốt theo Sa Khinh Vũ cả ngày nay bỗng chốc tan thành mây khói bởi câu hỏi của Cố Hiểu Thần. Cô chớp mắt nhìn gương mặt ngây thơ vô hại của Cố Hiểu Thần phía đối diện, búng máu nghẹn ở họng.

Ai có thể nói cho cô biết, tại sao cô lại mời Cố Hiểu Thần không?

Sáu con mắt đen láy nhìn cô, tựa đang chờ câu trả lời. Sa Khinh Vũ thở dài: “Đúng thế, mai tớ về rồi.”

Dứt câu, cô né tránh ánh mắt Lận Thần. Cô chưa nói cho anh biết chuyện mình phải về thành phố S. Vốn cô định đêm nay nói cho anh hay, ai ngờ Cố Hiểu Thần chẳng chịu đường lui cho bạn.

Bạn với chả bè… Sa Khinh Vũ thầm than.

Bữa cơm này, hình như người bị rối loạn tiêu hóa không phải Tề Phi mà là cô. Ôm tâm sự nặng nề suốt buổi trưa. Đến khi kết thúc, cô vào nhà vệ sinh một chuyến đi ra đã thấy Lận Thần đang thanh toán. Sa Khinh Vũ liếc mắt nhìn qua, nhớ kỹ số tiền trên hóa đơn, về sẽ trả anh.

Tề Phi bất thình lình xuất hiện phía sau Sa Khinh Vũ, lén lút gọi: “Sa sư đệ.”

Cô quay đầu, lười biếng liếc cậu: “Sao?”

“Tôi có thể chụp ảnh với bác sĩ Cố không?” Tề Phi mặt dày đưa ra yêu cầu.

Nghe vậy, Sa Khinh Vũ cau mày.

Tề Phi vội vàng giải thích: “Tôi có đứa bạn cực kỳ hâm mộ bác sĩ Cố, tính chụp một bức rồi đem về cho cậu ấy.”

Khóe miệng Sa Khinh Vũ co rúm: “Cậu nhiều bạn thật đấy.”

Đám bạn lông bông của Tề Phi đủ gom thành một bàn mạt chược luôn rồi. Đầu tiên là Hồ Siêu, tiếp đến là fan Cố Hiểu Thần, không biết sau này có fan não tàn của Lận Yên không nhỉ?

Tề Phi cười gượng.

“Chụp ảnh đương nhiên không thành vấn đề…” Sa Khinh Vũ nói đến đây thì ngừng, nhướn mày hứng thú: “Nhưng…”

Vừa “nhưng” cái là tim Tề Phi như có ai bóp nghẹt, khuôn mặt hớn hở tích tắc chuyển sang mếu máo: “Nhưng? Nhưng cái gì?”

“Nhưng tôi sợ cậu khó mà giữ được cái mạng nhỏ này. Để đảm bảo sự an toàn cho tính mạng cậu, tôi kiến nghị cậu không nên chụp.” Sa Khinh Vũ bày ra dáng vẻ rất biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy xét.

Tề Phi đau khổ lắc đầu, kiên quyết nói: “Đừng! Tôi không sợ nguy hiểm, chỉ sợ không có ảnh chụp chung.”

Thấy mình không thay đổi được suy nghĩ của cậu, Sa Khinh Vũ thở dài, gật đầu: “Được rồi, tí tôi bảo với cô ấy.”

“Oh yeah!” Tề Phi vui vẻ xoa xoa hai tay.

Bỗng nhiên, Sa Khinh Vũ bật cười, đập bộp một phát lên vai Tề Phi, nói mấy câu đầy ẩn ý: “Bác sĩ Cố kết hôn được hai năm rồi. Chồng cô ấy hay ghen lắm, là kiểu người trong mắt không chứa nổi một hạt cát.”

Nghe xong, Tề Phi hừ lạnh: “Loại đàn ông bụng dạ hẹp hòi ấy sao xứng với đại mỹ nhân như bác sĩ Cố!”

Sa Khinh Vũ gật đầu, chọn theo phe Tề Phi: “Tôi đồng ý với suy nghĩ của cậu.”

Như thể tìm được chiến hữu tốt trong thời cách mạng, Tề Phi được đà: “Thấy chưa thấy chưa? Người đẹp như bác sĩ Cố phải tìm một người đàn ông ấm áp, lịch thiệp, hào phóng.”

Sa Khinh Vũ thầm cười lạnh. Bảo Tề Phi là người thô lỗ chẳng sai chút nào.

Cô thu đặt trên vai Tề Phi, nắm hờ giả bộ đặt trước miệng ho nhẹ, nói: “Gì nhỉ… cậu còn nhớ trong vụ án liên quan đến Doanh Sinh, tôi từng nhờ một anh quân nhân đưa bé gái kia vào bệnh viện không?”

Tề Phi gật đầu: “Nhớ chứ, nhớ chứ. Vụ tòa nhà của Doanh Sinh bị sập. Cái người trông cực kỳ đẹp trai, đúng không?”

“Đúng!”

“Sao thế? Tự dưng chị nhắc đến anh ấy làm gì?” Tề Phi không hiểu tại sao cô đột nhiên lại hỏi thế.

Sa Khinh Vũ giấu đi vẻ toan tính trong ánh mắt, hỏi: “Cậu thấy dáng người anh ấy thế nào?”

Tề Phi nhăn mặt, nghiêm túc hồi tưởng một lúc mới gật đầu: “E là cơ bắp còn cứng hơn cả đầu của tôi.”

“Nếu cậu đấu với anh ấy, cậu nghĩ mình nắm chắc mấy phần thắng?” Sa Khinh Vũ tiếp tục hỏi.

Tề Phi tưởng tượng ra cảnh mình khua tay múa chân với “chú” quân nhân. Hình ảnh ấy quá đẹp! Cậu không dám nhìn!

“Khụ khụ…” Tề Phi mất tự nhiên húng hắng ho, chột dạ nói: “Tôi mà so với anh ấy, hình như không ổn?”

“Hừ!” Vẻ mặt Sa Khinh Vũ rõ hụt hẫng, nhàn nhạt nói: “Đúng là không ổn!”

“Ơ không đúng!” Tề Phi ngộ ra: “Đang yên đang lành, chị nhắc tới anh quân nhân đó làm gì?”

“Không có gì. Chỉ muốn nói cho cậu biết, đấy cũng là bạn tôi.”

Tề Phi chưa kịp mấp máy môi nói thêm, Sa Khinh Vũ đã ngước mắt, đôi mắt sáng ngời quá đỗi thuần lương, nói: “Bộ đội đặc chủng, khả năng giành được thắng lợi đạt 99,9%.”

Tề Phi nuốt nước miếng, con ngươi dại ra.

Cuối cùng, Sa Khinh Vũ hạ màn: “Đấy chính là người chồng bụng hạ hẹp hòi của bác sĩ Cố.”

Dứt câu, Sa Khinh Vũ lại vỗ vai Tề Phi, đi lướt về phòng bao, vừa đi vừa lười biếng nói: “Để tôi đi bảo bác sĩ Cố ra chụp ảnh với cậu.”

Vốn Tề Phi đang ngẩn ngơ, nghe xong thì dứt khoát giữ chặt lấy Sa Khinh Vũ, thảm thiết kêu: “Sa sư đệ!”

Gian kế thành công! Sa Khinh Vũ dừng bước, liếc qua cúi đầu quan sát Tề Phi một lượt, vui vẻ nhếch khóe môi: “Đại sư huynh, tôi chỉ giúp cậu có một bức ảnh chụp chung thôi mà, cần gì cảm động quá như vậy?”

“Sa sư đệ, tôi sai rồi!”

Sa Khinh Vũ và Tề Phi đùa giỡn được một lúc thì Lận Thần cũng thanh toán xong, xoay người bắt gặp ngay bầu không khí vui vẻ nô đùa của hai người. Ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, trêu chọc không chút cố kỵ, ánh mắt Lận Thần bỗng trở nên nhu hòa đôi phần.

Sa Khinh Vũ là người như thế nào, anh đã sớm nhìn thấu. Chỉ cần là người quen thân thiết với cô, cô sẽ thoải mái bộc lộ hết. Còn nếu đối phương là kiểu thân quen sơ sơ, cô lịch sự giữ khoảng cách, khách sáo có thừa.

Chính vì nguyên nhân ấy, nên khi cô gọi anh là “Lận Thần”, anh đã biết…

Cô yêu anh.

Không cần cô nói ba chữ “em yêu anh”, anh đã hiểu.

Bốn người chia thành ba ngã rẽ trước cửa Túy Tiên Cư, đường ai nấy đi.

Mưa rơi tí tách từng hạt nhỏ, yếu ớt đập xuống đất như đấm một quyền lên bông, chẳng có tiếng vang. Mây giăng che kín bầu trời, che khuất sự ấm áp và cái xanh trong veo, để cho xám xịt ủ dột chiếu xuống mặt đất.

Đứng trên nền gạch xanh thẫm, Sa Khinh Vũ ngẩng đầu trông thấy một chiếc máy bay chầm chậm di chuyển trên bầu trời. Sau đó, không thấy đâu nữa.

Không khí, lạnh thêm một chút.

“Lận Thần.” Cô gọi anh, ghé mắt nhìn sang, quan sát khuôn mặt lạnh lùng gần trong gang tấc: “Mai em về rồi.”

Anh làm như không nghe thấy, bung ô, một tay quàng qua vai cô, cùng đi về phía bãi đỗ xe. Lên xe, đóng cửa rồi, anh vẫn không nói câu nào.

Tâm tình Sa Khinh Vũ nặng nề. Cô nổ máy, lát sau lại quay sang nhìn anh, lặp lại câu cũ: “Mai em về rồi.”

Lúc này, anh mới nhìn cô, gật nhẹ, nhạt nhẽo nói: “Anh biết.”

Nước mưa đập vào kính xe rồi loang ra khiến mặt kính trở nên mờ mờ, khiến không gian nhỏ hẹp trong xe càng thêm đè nén. Cô duỗi tay gạt điều khiển cần gạt nước, lau đi sự mơ hồ ấy. Ánh sáng tiến vào làm bên trong như bừng sáng hơn, cũng để thứ ánh sáng không tên ấy hắt lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô.

Giữa không gian nửa sáng nửa tối, cô cụp mắt.

Chắc sợ cô không chuyên tâm lái xe, nên trước khi cô kịp dẫm chân ga, Lận Thần mở miệng: “Anh xin nghỉ bệnh một tháng, mai ngồi máy bay về thành phố S.”

Chân khựng lại. Sa Khinh Vũ ngây ngốc mất mấy giây, ngạc nhiên nhìn anh.

“Thật sao?” Cô không tin lắm.

Anh nhếch miệng, gật đầu: “Thật đấy.”

Giây sau, cô vui vẻ cười không khép nổi miệng, mắt hạnh cong cong, sung sướng vô cùng.

Trên đường lái xe về Phạn Duyệt, Sa Khinh Vũ cực kỳ hưng phấn. Trước nay cô chưa từng vui đến mức này. Bản thân cô vốn rất ghét cái thời tiết mưa phùn lất phất nhưng nay lại khấp khởi trong lòng. Lúc đi ngang qua cửa hàng bán đồ đặc sản Bắc Kinh, cô dừng xe, đề nghị: “Chúng ta mua ít đặc sản về đi.”

Lận Thần nhăn mày, không đồng ý ngay: “Ai cũng tới rồi, mua về làm gì?”

Anh có thói quen đi một mình, càng thích kiểu gọn nhẹ tiện lợi. Mang thêm một bộ quần áo thôi đã chê nhiều rồi, chứ đừng nói mang đặc sản về.

“Khê Khê và Tiểu Nguyên không đến mà.”

“Tiểu Yên cũng có mang gì về đâu.”

“Đó là do Tiểu Yên không hiểu chuyện. Anh thân là anh trai không thể không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.”

Ông nói ông có lý, bà bảo bà mới đúng. Cuối cùng, bà trừng mắt cái, ông im re.

Bắc Kinh có cực nhiều đặc sản. Đủ các loại thịt khô và quả sấy. Thật ra, mấy thứ này đặt mua trên mạng cũng được nhưng Sa Khinh Vũ đang vui, nguyện ý lăn lộn khắp nơi để mua. Lúc chọn địa điểm Sa Khinh Vũ bị phân vân, Lận Thần thì không có hứng nên cô hỏi một câu sẽ đáp một câu cho có lệ. Dần dà, Sa Khinh Vũ cũng ngộ ra.

“Có phải anh không muốn mang quà về không?” Sa Khinh Vũ buồn bực.

Cũng không phải là không muốn, chỉ là không muốn phải đi loanh quanh để mua. Không muốn phá hỏng tâm tình cô, anh dịu dàng nói: “Không đâu, mua đi.”

Sa Khinh Vũ nghi ngờ.

Lận Thần thở dài: “Thật đấy. Em mua đi.”

Cuối cùng, Sa Khinh Vũ chỉ mua một hộp quà, đủ các loại thực phẩm được bọc trong các gói nhỏ. Đây coi như là báo cáo kết quả công tác đi.

Lúc gần về đến Phạn Duyệt, Sa Khinh Vũ không nhịn được nói: “Em vẫn thấy anh đang không vui.”

Lận Thần day day huyệt thái dương trướng đau, bỗng nảy ra suy nghĩ không biết mình có sai khi nói câu kia không, để cô cứ rối ren mãi.

Xe đỗ dưới Phạn Duyệt rồi mà Sa Khinh Vũ vấn rối rắm vấn đề kia. Quay đầu chưa kịp mở miệng, môi cô đã bị đôi môi mỏng lành lạnh kia lấp kín.

Anh chỉ chạm nhẹ vào môi cô, như chuồn chuồn lướt nước.

Anh nâng tay xoa xoa má cô, cụp mắt ngắm khuôn mặt ngơ ngác của cô, khàn giọng nói: “Chỉ cần là việc em muốn làm, anh đều vui.”