Bánh Răng

Chương 21

Edit: Cải Trắng

Từ nhỏ, tính tình Sa Khinh Vũ đã rất “dẻo dai”.(1)

(1)Cụm từ “dẻo dai” ở đây có ẩn ý chỉ việc áp lực Sa Khinh Vũ nhận được như nào thì cô ấy phải phóng thích ra bằng hết. Nó giống như kiểu khi bạn tác động lực lên dây cung, kéo cung thì khi thả ra nó sẽ sinh lực phản, sự dẻo dai của sợi dây kéo sẽ đưa nó về hình thù ban đầu.

Hôm sau, vừa bắt đầu ngày mới, cô đã ra cửa tìm Lận Yên xả stress.

Sáng ra, Lận Yên ngơ ngác bị Sa Khinh Vũ đánh thức, tâm trạng rất buồn phiền, nhưng không chịu nổi việc cô cứ đánh trái xoa phải. Đến cả Mục Hoằng Dịch vẫn mơ màng buồn ngủ trên giường cũng phải tới xem cô làm sao.

Sa Khinh Vũ rót thẳng nửa cốc trà La Hán vào bụng. Lận Yên lên tiếng nhắc nhở: “Kiềm chế chút nào. Sáng sớm chưa ăn gì đã uống trà lạnh, đến lúc đau bụng đừng gọi Hoằng Dịch.”

Sa Khinh Vũ đặt mạnh cốc trà xuống mặt bàn, lạnh lùng liếc Lận Yên một cái: “Đau bụng càng tốt. Tốt nhất là đau chết tớ đi!”

Lận Yên: “…”

“Bà cô của tôi ơi, là ai đã chọc giận cậu?” Cuối cùng, Lận Yên nhịn không được mở miệng hỏi.

Sa Khinh Vũ bực bội nhưng chỉ rầu rĩ lắc đầu, uống nốt nửa cốc trà La Hán còn lại.

Lận Yên càng quan sát càng thấy không ổn, một suy nghĩ bỗng nảy ra: “Có phải anh trai tớ bắt nạt cậu không?”

Lúc bật thốt ra hai từ “bắt nạt”, Lận Yên liếc sang, giọng điệu mập mờ, ánh mắt thô bỉ.

Sa Khinh Vũ nhận ra sự xấu xa trong ánh mắt ấy, nổi giận đùng đùng quát: “Cút!”

Lận Yên bĩu môi: “Không thì cậu nói đi, cậu làm sao thế?”

Sau mấy lần bị Lận Yên truy hỏi, Sa Khinh Vũ đành nói: “Cậu biết chuyện anh Thần muốn về nước làm việc không?”

Đôi mắt Lận Yên sáng ngời, gật đầu như giã tỏi: “Biết, biết.”

Sa Khinh Vũ uể oải ngước mắt lên, quan sát vẻ mặt hưng phấn của Lận Yên: “Cậu vui đến thế hả?”

“Đương nhiên rồi. Chắc chắn đã có lý do nào đó khiến anh ấy muốn về nước. Hơn nữa, nó còn liên quan đến chuyện cả đời của anh ấy.” Trong mắt Lận Yên lóe lên tia ranh mãnh, ngầm ủ mưu.

Nói đến đây, trái tim Sa Khinh Vũ càng tan nát.

Cô tính lên án tiếp thì bị chuông điện thoại của Lận Yên cắt ngang.

Lận Yên nhận cuộc gọi, nói vài câu rồi báo tên nhà hàng cho đối phương.

Sau khi cô ấy cúp điện thoại, Sa Khinh Vũ hỏi: “Hoằng Dịch tìm cậu à?”

Lận Yên lắc đầu, giải thích: “Là một người bạn tớ quen ở Pháp. Cô ấy mới về nước mấy ngày trước, đã gặp nhau một lần rồi nhưng hôm nay đột nhiên lại hẹn tớ ăn sáng, cho nên tớ bảo cô ấy tới đây.”

Sa Khinh Vũ “à” một tiếng, dù mệt mỏi vẫn hóng hớt: “Không phải tình địch tiềm tàng của Hoằng Dịch chứ?”

Lận Yên hừ lạnh: “Bảo tình địch của tớ nghe còn được.”

Sa Khinh Vũ đánh hơi được ngay: “Nữ à?”

Lận Yên gật đầu: “Khí chất cực tao nhã, điển hình cho mẫu tiểu thư khuê các. Nhóm người chúng ta chẳng tìm được ai có khí chất đấy đâu.”

Sa Khinh Vũ phản bác: “Sao lại không tìm được? Hiểu Thần là nữ vương tao nhã mà.”

Lận Yên đốp lại ngay: “Đấy là do cậu chưa thấy sự tàn bạo của cậu ấy trong phòng phẫu thuật thôi.”

Sa Khinh Vũ: “…”

Khoảng hai mươi phút sau, vị tiểu thư khuê các trong miệng Lận Yên tới nơi.

Lòng hiếu kỳ của Sa Khinh Vũ rất mạnh. Cô ngước lên nhìn.

Người đến mặc đồ theo phong cách Âu Mỹ. Dáng người cao ráo nên dưới chân phối với một đôi bốt đen, bước đi ưu nhã, độc đáo. Đầu đội chiếc mũ bucket đỏ lớn che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi môi đỏ tươi. Khi chào hỏi với Lận Yên, cô ta bỏ mũ ra, để lộ khuôn mặt với các đường nét thanh thoát, tinh tế lại đẹp đẽ.

Quả thật, rất có khí chất ưu nhã của tiểu thư khuê các.

Sa Khinh Vũ đang đánh giá người tới thì tai chợt nghe tiếng Lận Yên nhỏ giọng chào hỏi: “Đoàn Diệc.”

Đoàn Diệc?

Sa Khinh Vũ híp mắt. Cái tên này quen tai thế.

Chư Đoàn Diệc đến gần, Lận Yên giới thiệu: “Đây là bạn thân của tôi, Sa Khinh Vũ, một phóng viên chuyên mảng tin tức xã hội.”

Chư Đoàn Diệc mỉm cười, gật đầu nhẹ với Sa Khinh Vũ. Lịch sự mà không mất đi vẻ tao nhã.

“Đây là Chư Đoàn Diệc, một phiên dịch tớ quen trong buổi giao lưu văn hiến ở Pháp.”

Sa Khinh Vũ gật nhẹ, lịch sự chào: “Xin chào, cô Chư.”

“Chào cô.” Chư Đoàn Diệc trước sau vẫn giữ phong thái cực tốt.

Sau khi ngồi xuống, Lận Yên gọi thêm mấy món ăn sáng nữa, nói: “Món bánh hạt dẻ nước(2) ở đây không tồi. đợi lát nữa tớ gói một phần mang về cho Hoằng Dịch.”

(2)Bánh hạt dẻ nước: Một món dim sum ngọt của Quảng Đông được làm từ hạt dẻ nước xé nhỏ. Bánh rất mềm, bình thường hay được cắt lát vuông và áp chảo trước khi phục vụ.

Sa Khinh Vũ trợn trắng mắt: “Có thể đừng show ân ái trước mặt tớ không? Cảm ơn!”

Lận Yên cong môi cười, đắc ý nhướng mày.

Nghe hai chữ “Hoằng Dịch”, Chư Đoàn Diệc khẽ cau mày, hỏi: “Chồng cậu hả?”

Lận Yên gật đầu, cười rất đỗi dịu dàng: “Hình như tôi chưa kể với cậu nhỉ? Anh ấy là một bác sĩ khoa ngoại cực kỳ ưu tú.”

“Bác sĩ?” Chư Đoàn Diệc ngạc nhiên.

“Ừm, còn rất trẻ đã lên hàng giáo sư rồi.” Nhắc đến Mục Hoằng Dịch, mắt Lận Yên như sáng lên.

Sa Khinh Vũ không muốn hắt nước lạnh nhưng kiểu show ân ái này làm người khác chịu không nổi, lạnh lùng thốt một câu: “Bác sĩ khoa ngoại gì chứ? Không phải chỉ là đồ tể cầm dao phẫu thuật thôi sao?”

Lận Yên: “…”

Cô quên mất là hôm nay tâm trạng Sa Khinh Vũ không tốt, cực kỳ không tốt.

“Quay lại chuyện chính nào. Khinh Vũ, chúng ta nói chuyện về anh trai tớ đi.” Lận Yên nhanh chóng lảng sang chuyện khác.

Sa Khinh Vũ lười biếng ngẩng đầu nhìn Lận Yên đang hứng chí bừng bừng, cảnh giác nói: “Nhắc đến anh ấy làm gì?”

“Hừ!” Dáng vẻ Lận Yên như hận rèn sắt không thành thép: “Không phải cậu bảo anh ấy muốn về nước làm việc à? Sao cậu biết? Anh ấy nói với cậu?”

Sa Khinh Vũ mất tự nhiên cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, nghĩ ngợi: “Không, là tớ tự phát hiện đấy.”

“Sao phát hiện ra?” Lận Yên hỏi tiếp.

“À…” Ngập ngừng mấy giây, cô chọn thành thật trả lời: “Tớ thấy đơn xin thuyên chuyển công tác của anh ấy ở phòng khách.”

“Ồ!”

Lận Yên hơi thất vọng. Thế mà cô cứ tưởng Lận Thần nói với Sa Khinh Vũ cái gì chứ.

Chư Đoàn Diệc là một người phụ nữ rất thông minh, chỉ mấy câu thôi đã xóa được mây mù giăng quanh mình.

Hóa ra, Moyra là em gái Lận Thần?

“Moyra.” Bỗng nhiên, Chư Đoàn Diệc lên tiếng gọi.

Lận Yên quay đầu nhìn cô ta, dùng ánh mắt để hỏi.

Chư Đoàn Diệc thử thăm dò: “Cậu họ Lận à?”

Lận Yên ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”

Hàng lông mày nhíu chặt của Chư Đoàn Diệc giãn ra. Cô ta cười nhẹ: “Tôi đoán. Lần trước cậu tới tìm Lận Thần, tôi đã muốn hỏi thử rồi.”

“Lận Thần?” Có vẻ, Lận Yên lại khám phá ra được điều mới. Dựa theo vị trí của Lận Thần, chẳng mấy ai dám gọi thẳng tên anh, toàn lễ phép gọi một tiếng ngài Lận thôi. Ấy vậy mà Chư Đoàn Diệc lại dám gọi thẳng. Quan hệ của họ thế nào, chắc không cần nói cũng biết.

Cô nhớ, Chư Đoàn Diệc từng bảo mình về nước vì mối tình đầu.

Lận Yên không tự chủ được mà quay sang nhìn Sa Khinh Vũ.

Giờ phút này, Sa Khinh Vũ đang quan sát Chư Đoàn Diệc bằng ánh mắt sắc bén như chim ưng. Thấy Lận Yên liếc sang, cô bình tĩnh thu hồi tầm mắt, hơi nhếch miệng, bày ra dáng vẻ bình thản tựa như không.

Tiếng chuông vang lên gọi ba người đang ôm ý nghĩ xấu riêng hoàn hồn.

Sa Khinh Vũ liếc mắt nhìn màn hình di động đặt trên bàn, Kỷ Đức gọi.

Cô không tránh ra chỗ khác nghe mà bắt máy luôn: “Luật sư Kỷ.”

“Phóng viên Sa, thứ hai tuần sau tôi định đi một chuyến đến thành phố Y. Cô muốn đi cùng không?” Kỷ Đức hỏi.

Sa Khinh Vũ nhẩm tính thời gian hẹn, khoảng ba ngày sau xuất phát không chừng cũng là lúc Lận Thần trở về từ Đức. Liếc mắt sang nhìn Chư Đoàn Diệc đang ưu nhã uống trà, cô đồng ý: “Được, tôi đi với anh.”

Cúp điện thoại, Lận Yên hỏi cô: “Đi đâu thế?”

“Đi thành phố Y, tớ muốn chạy theo tin tức.”

“Thành phố Y?” Bỗng dưng, Lận Yên phấn chấn hẳn: “Mấy ngày nữa tớ cũng tới thành phố Y đấy. Hoằng Dịch đồng ý tới tham gia một buổi giao lưu gì đó với Hiểu Thần.”

Sa Khinh Vũ nhướng mày, trông hết sức nguy hiểm: “Trùng hợp thế sao?”

Lận Yên ngây thơ cười: “Chứng tỏ chúng ta rất có duyên.”

Sa Khinh Vũ cười lạnh, rất khinh thường suy nghĩ này.

Lận Yên không vui, gắng sức nói lý: “Thật mà! Cậu rất có duyên với người nhà họ Lận.”

Khóe miệng Sa Khinh Vũ co rúm. Có duyên cái gì, thù oán mới đúng!

Mấy ngày nay, Sa Khinh Vũ cực kỳ bận rộn, dường như mọi thứ quay trở lại lúc cô chưa tới Bắc Kinh, không có bất cứ nút giao nào với Lận Thần.

Đêm đó, cô thu dọn quần áo rồi đi tắm. Ấn bật công tắc, phát hiện đèn phòng tắm không sáng.

Cô cau mày, lộn trở lại phòng khách thử mở đèn. Xong, cô quay về phòng tắm cẩn thận xem xét công tắc, bật đi bật lại mấy lần mà không thấy sáng.

Ngước mắt nhìn bóng đèn đen ngòm, cô thở dài. Lận Thần không ở nhà, đèn phòng tắm cũng muốn bãi công sao?

Hôm nay chạy theo Kỷ Đức cả ngày, cô mệt lắm rồi, chỉ muốn tắm nước nóng và đánh một giấc thật ngon thôi.

Bây giờ xem ra, nguyện vọng rất khó thực hiện.

Song, cô nhanh mắt liếc sang phía phòng Lận Thần. Nếu cô nhớ không nhầm thì Lận Thần chưa từng dùng phòng tắm bên ngoài. Chứng tỏ trong phòng anh có phòng tắm.

Cô mở cửa phòng anh ngay không chút do dự, nhấn mở đèn trần. Đúng như dự liệu.

Tiếng nước ào ào, hơi nước bốc lên kết hợp với ánh đèn dịu nhẹ khiến cơ thể cô như ẩn như hiện.

Xong xuôi, cô ấn tắt vòi nước, đưa tay lần mò lên bên trên nhưng không thấy áo ngủ.

Khoảnh khắc ấy, đầu óc mơ màng của Sa Khinh Vũ tỉnh táo hẳn.

Ngẩng đầu nhìn, móc treo quần áo trống không.

Cô… quên cầm quần áo vào hả?

Đấm ngực dậm chân.

Hết cách, cô đành dùng khăn tăm treo trên đó quấn quanh người, cẩn thận mở cửa phòng tắm.

Trong phòng không có ai.

Sa Khinh Vũ buồn bực thở hắt ra, không ngừng tiếp thêm can đảm cho bản thân: Anh Thần có ở nhà đâu? Sợ gì!

Nghĩ vậy, cô tự tin bước nhanh ra ngoài.

Một đường thẳng tắp lưu lại vệt nước.

Đến trước cửa phòng, cô đưa tay chưa kịp mở thì cửa đã bị người bên ngoài mở ra.

Sa Khinh Vũ đứng ngây ra như phỗng tại chỗ, tay còn đặt trên chốt cửa, đầu rơi vào trạng thái hoang mang, hoảng sợ nhìn bóng Lận Thần xuất hiện trong tầm mắt.

Định luật Murphy?

Con ngươi đen nhánh của Lận Thần chăm chú khuôn mặt ửng hồng do hơi nước hun nóng. Anh cau mày.

Bốn mắt nhìn nhau, im lặng kéo dài.

Sa Khinh Vũ không thể tin nổi vào mắt mình, cứ nghĩ mình gặp ảo giác nên nhắm mắt chừng năm giây sau mới mở ra. Nhưng, bóng hình Lận Thần vẫn không di chuyển.

Lúc này, cô tiếp nhận hiện thực, nuốt nước miếng, thử giải thích: “Anh Thần, do đèn phòng tắm hỏng… nên em…”

Cô còn chưa nói xong, Lận Thần đã lạnh nhạt cắt ngang: “Mặc quần áo vào!”

Sa Khinh Vũ hết biết nói gì, chỉ ra chỗ sofa phòng khách: “Em quên cầm quần áo vào.”

Lận Thần nhìn theo hướng cô chỉ, sau đó tự thân bước vài bước đến bên sofa, khom lưng, cầm lấy quần áo và lộn trở lại đưa cho cô.

Sa Khinh Vũ đỏ bừng mặt, nhận lấy nói câu cảm ơn.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, con ngươi đen nhánh của Lận Thần như đang kết lớp băng mỏng, lóe sáng trong bóng tối.

Vài phút sau, Sa Khinh Vũ mở cửa, cẩn thận quan sát sắc mặt lạnh tanh của Lận Thần, giải thích thêm: “Đèn phòng tắm bên ngoài hỏng rồi, thế nên em mới…”

Lận Thần rũ mắt, áp đi gợn sóng trong đó: “Ừm.”

Sa Khinh Vũ ôm lấy khăn tắm mình đã dùng: “Em sẽ giúp anh giặt khăn.”

“Ừ.” Anh hời hợt đáp lại, giọng điệu không khác gì lúc bình thường.

Nó khiến cho cô càng thêm thấp thỏm, không biết anh có tức giận không.

Tóm lại, đây là một buổi tối không tốt đẹp gì.