Bánh Quy Kẹp

Chương 3

Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, kỳ thi đại học của anh trai tôi đã kết thúc.

Mẹ tôi tràn đầy hy vọng, nhưng khi kết quả ra, nó như một cú đánh chí mạng.

Anh tôi chỉ đạt hơn 300 điểm.

Thậm chí còn không đủ điểm sàn để vào trường hạng ba.

Hôm đó, không khí trong nhà nặng nề lạ thường.

Bố mẹ tôi về nhà sớm hơn thường lệ, dưới ánh đèn vàng vọt, mẹ nói: "Quân Quân, con học lại một năm nữa đi, mẹ nhớ hồi nhỏ con rất thông minh, mới hai tuổi đã có thể đếm từ một đến một trăm..."

Anh trai tôi mất kiên nhẫn ném đũa xuống: "Học lại gì nữa, con không hợp với việc học. Hơn nữa nhà mình cũng chẳng có tiền, Yến Tử và San San đi học cũng cần tiền."

Đúng vậy, hồi đó học phí rất đắt.

Tiểu học hơn hai trăm, trung học bốn đến năm trăm, còn trung học phổ thông lên đến một hai ngàn.

Đối với một gia đình nông thôn, đó là một khoản chi không hề nhỏ.

Mẹ tôi liếc nhìn tôi: "Yến Tử sang năm tốt nghiệp cấp hai rồi, có thể đi Quảng Đông kiếm tiền. Đến lúc đó, gánh nặng gia đình sẽ nhẹ bớt."

Bà kiên nhẫn khuyên nhủ anh trai: "Con là con trai, phải học hành mới có tương lai. Con cận nặng như vậy, sức khỏe lại yếu, chẳng lẽ định làm ruộng cả đời?"

"Con thậm chí không khiêng nổi một gánh lúa!"

05

Tôi đột nhiên đứng dậy: "Không, con không đi làm công, con muốn học."

Những ngày ấy tôi vô cùng lo sợ, đêm nào cũng mơ thấy mình giống như Anh Tử, bị bán với giá năm vạn đồng.

Sau nhiều ngày căng thẳng, anh trai tôi đi học trường máy tính.

Lúc đó, ngành máy tính rất thịnh hành, các quảng cáo về trường dạy máy tính tràn ngập khắp nơi.

Học phí rất đắt, tối hôm gom đủ tiền học phí, mẹ nói với tôi: "Chúng ta đã thỏa thuận rồi, nếu con không đậu trường cấp một, thì đừng học nữa."

Năm lớp 9, tôi được xếp vào lớp trọng điểm, việc học rất căng thẳng.

Dù vậy, mỗi ngày sau khi tan học, tôi vẫn phải nấu cơm tối cho cả nhà.

Em gái tôi học lớp sáu tiểu học, mỗi ngày sau khi tan học nó lại chạy khắp làng chơi.

Tôi đã nói với bố mẹ rất nhiều lần rằng nó cũng có thể nấu ăn, nhưng mẹ tôi luôn nói nó quá ngốc, không học được.

Nhưng có ai sinh ra đã biết làm mọi thứ đâu chứ.

Sau này, tôi và em gái cãi nhau dữ dội, nó mới chịu giúp đỡ một chút.

Đó là một năm nỗ lực, nhưng cũng là một năm đầy đau khổ.

Trường tôi chỉ có 20 suất thi vào trường cấp một, và tôi là một trong số đó.

Thầy giáo dẫn chúng tôi vào thị trấn để dự kỳ thi tuyển sinh trung học, khi tờ đề thi cuối cùng được phát ra, tôi đột nhiên bị chảy m.á.u mũi.

Cầm m.á.u mãi không được.

Giám thị lo lắng khuyên tôi đi khám bác sĩ.

Tôi xin cô một cuộn giấy, nhét vào mũi, thay hết lần này đến lần khác, trên bàn m.á.u thấm đầy giấy, nhưng tôi vẫn cố gắng làm xong bài thi.

Tháng chờ đợi kết quả thi, có rất nhiều người đến tìm bố mẹ tôi.

Họ hỏi có muốn đưa tôi đi Quảng Đông làm công hay không.

Khi đó, việc vào làm ở nhà máy thường là một người kéo theo một người.

Bố mẹ tôi rất lung lay, nhưng tôi nhất quyết đợi đến khi có kết quả thi.

Các dì các mợ trong làng đều cười.

"Con gái thì sớm muộn gì cũng phải gả chồng, học nhiều làm gì."

"Học phí trường cấp một đắt lắm, ba năm trung học xong bố mẹ mày không phải lột da sao. Không bằng đi làm sớm kiếm tiền, xây nhà mới."

"Đúng vậy, học trường cấp một cũng chưa chắc đã đậu đại học."

...

Cuối cùng, bố mẹ tôi cũng hứa với dì Liễu rằng sẽ để bà đưa tôi đi.

Mặc tôi khóc lóc thế nào cũng không có tác dụng, sau đó tôi lén gọi điện cho bác lớn.

Bác tôi đã đi xe về ngay trong đêm.

Ông mắng bố mẹ tôi: "Làm cha mẹ thì phải giữ lời, ban đầu đã nói với Yến Tử rằng nếu con bé đậu trường cấp một thì sẽ cho nó học, bây giờ lại bắt nó đi làm."

"Đừng có tầm nhìn hạn hẹp như vậy!"

Bố mẹ tôi nhượng bộ.

Mẹ tôi thì thầm: "Ngày thi mà còn chảy m.á.u mũi, chắc chắn thi không đậu, thôi thì chờ thêm vài ngày nữa xem sao."

Trong sự chờ đợi lo lắng, cuối cùng kết quả thi trung học cũng đã có.

06

Hôm đó tôi đang thu hoạch lúa ngoài đồng thì em gái hét to, chạy dọc bờ ruộng:

"Chị ơi, cô giáo vừa gọi điện! Chị đậu trường cấp một rồi!"

"Chị đậu rồi, đậu rồi!"

Nắng hơn 10 giờ sáng gay gắt, nhưng trong lòng tôi bừng nở như hoa.

Tôi nhảy lên từ ruộng bùn, nước mắt không kìm được mà trào ra, đầy hy vọng nhìn về phía bố mẹ.

Mẹ tôi thì thầm: "Ước gì là Quân Quân thì tốt biết bao."

Bố tôi lau mồ hôi, mặt đầy vẻ miễn cưỡng: "Đậu rồi thì đi học thôi."

Em gái ngồi bên bờ ruộng, đưa chân xuống nước vẫy nước chơi, ngưỡng mộ nói: "Chị giỏi thật."

Tôi nhìn nó: "Em sắp lên cấp hai rồi, bắt đầu nỗ lực từ lớp sáu vẫn còn kịp mà."

Mẹ tôi cũng nói: "Đúng đấy, San San, con cũng phải cố gắng lên. Chị con đã đi học rồi, sau này nếu con thi đậu, dù phải bán hết đồ đạc bố mẹ cũng sẽ cho con đi học."

Em gái cười khì: "Con không thích học, con về nấu cơm đây."

Nó đứng dậy và chạy biến đi.