[Bảng Phong Thần] Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Chương 49: Lần theo bánh xe lịch sử

Editor: Tiffany Truong​

Lúc này, trong lều trướng của Văn Trọng, Bạch Ngọc Khuyết vội vàng đi vào, thấy Văn Trọng ngồi dựa vào giường, đang yên lặng đọc thẻ tre trong tay, lo lắng hỏi: “Văn Trọng, chàng cảm thấy thế nào rồi, vết thương có đau không, sao còn chưa đi ngủ?”

Văn Trọng nghe vậy, từ từ nâng mắt lên, ánh mắt kia lạnh lùng đến cực điểm, sắc bén như những thanh hàn băng *tháng chạp*, làm toàn thân Bạch Ngọc Khuyết trong nháy mắt đông thành một khối băng hình người.

*tháng chạp: tháng 12 âm lịch, còn “mùng 1 tết” là mùng 1 tháng 1 âm lịch

Nàng lập tức rùng mình một cái, rụt cổ lại lắp bắp nói: “Chàng... Chàng trừng ta như vậy làm gì? Mấy ngày gần đây ta không xông tai họa... gì chứ?”

Bạch Ngọc Khuyết vừa chột dạ nói, vừa không xác định nhớ lại, mấy ngày nay, mình vẫn luôn ngoan ngoãn chơi với Bạch Tiểu Giác, không phạm sai lầm gì đi?

Sau nửa ngày, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Văn Trọng nhìn Bạch Ngọc Khuyết mới chậm rãi nhu hòa đi.

Tâm Bạch Ngọc Khuyết cũng buông lỏng theo, sững sờ nhìn toàn thân Văn Trọng vẫn còn chưa hoàn toàn tiêu tán *hàn khí* bức người, nhất thời mới cảm thấy không đúng, hình như Văn Trọng không phải giận mình... Nàng do dự hỏi: “Có phải là... Xảy ra chuyện gì?”

*hàn khí*: khí lạnh

Văn Trọng yên lặng chốc lát rồi đưa thẻ tre trong tay cho Bạch Ngọc Khuyết, Bạch Ngọc Khuyết thấp thỏm bất an tiếp được, lập tức cúi đầu xem, nhất thời cảm thấy da đầu nhức nhối:

Đây là chữ gì thế? Gì mà quằng quèo như mấy con nòng nọc con đi tìm mẹ thế này, ruột cuộc là viết gì ah! Đây... đây sẽ không phải là *giáp cốt văn*... Đi!!

*giáp cốt văn*:甲骨文, Oracle bone script, hình ở cuối chương

Bạch Ngọc Khuyết quẫn bách không dám ngẩng đầu, giả bộ cúi đầu chăm chú đọc, trong miệng thậm chí còn giả bộ lẩm bẩm, ở trong mắt Văn Trọng, mình đã có nhiều tật xấu rồi, nếu như hắn biết mình không biết chữ, chẳng phải lại bị hắn khinh bỉ chết sao.

Bạch Ngọc Khuyết gian nan *đánh tiểu bàn tính*, một hồi sau, nàng mới làm bộ trấn định như không có chuyện gì đem thẻ tre trả lại cho Văn Trọng, cau mày làm ra một bộ thương dân lo nước, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Thì ra là như vậy, chuyện này thực không dễ xử lí.”

*đánh tiểu bàn tính*: tính toán nhỏ, suy nghĩ thiệt hơn

Văn Trọng bình tĩnh nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Bạch Ngọc Khuyết, mãi đến khi Bạch Ngọc Khuyết cũng bắt đầu hoài nghi trên mặt của chính mình chẳng biết lúc nào dài ra một cây kim châm đang đón gió chập chờn, đáy mắt Văn Trọng mới chậm rãi tràn ngập trên một loại kỳ dị dở khóc dở cười, hắn gằn từng chữ một: “Tiểu yêu quái, ngươi nằm phản.”

Cái...cái gì? Ngươi —— nằm —— phản ——...!! Câu này như thần chú, tựa như hóa thành vô số thanh âm vọng lại, bay lượn vòng quanh Bạch Ngọc Khuyết chậm rãi xoay một vòng, bỗng dưng lại hóa thành vô số mũi tên nhọn, mãnh liệt bắn về phía Bạch Ngọc Khuyết! Bạch Ngọc Khuyết “Bùm” một tiếng, cả người ngã xuống đất!

Trong chốc lát, trong lều một tiếng động cũng không có, Bạch Ngọc Khuyết làm bộ nằm trên đất, trên thực tế là vì che giấu tình trạng lúng túng, không nhịn được lặng lẽ nâng mi, liền thấy một góc vạt áo màu đen, vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng treo ở trước mắt mình *nửa thước*, Bạch Ngọc Khuyết sợ đến run lên một cái, vội vàng nhắm mắt lại.

*nửa thước: nửa mét

Trên đỉnh đầu, thanh âm của Văn Trọng mang theo một tia ý cười trầm thấp truyền đến: “Tiểu yêu quái, còn không đứng lên, da mặt nàng không phải luôn luôn rất dày sao?”

Bạch Ngọc Khuyết nghiêng đầu, đem khuôn mặt nhỏ nhắn không mặt mũi nào gặp *Giang Đông phụ lão* chôn sâu thêm một chút, lừa mình dối người lầu bầu nói: “Ta đã chết, có việc thì đốt giấy tiền vàng mã.”

*Giang Đông phụ lão*: câu thành ngữ xuất phát từ câu nói của Hạng Vũ sau khi thiệt hại 8 nghìn lính Giang Đông, ông cảm thấy khổ thẹn với phụ lão Giang Đông

Văn Trọng buồn cười nhìn tiểu yêu quái, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vung một cái, toàn thân Bạch Ngọc Khuyết liền bỗng dưng bị một nguồn sức mạnh cuốn lên, sau đó, nhẹ nhàng rơi vào một lồng ngực quen thuộc.

Bạch Ngọc Khuyết vội vã chôn đầu vào trong lồng ngực Văn Trọng, chết sống không muốn lộ mặt. Thanh âm trêu tức của Văn Trọng truyền đến: “Thì ra tiểu yêu quái không biết chữ, hửm?”

“Bùm” một cái, chính mình *tân tân khổ khổ* không tiếc mất mặt, cũng phải gắt gao ẩn giấu bí mật động trời, cứ như vậy bị vạch trần rồi!

*tân tân khổ khổ: vất vả

Bạch Ngọc Khuyết “Thịch” một tiếng từ trong lồng ngực Văn Trọng nhảy xuống, vô cùng lưu manh chống nạnh, giương lên một khuôn mặt muốn ăn đòn nói: “Ta chính là không biết chữ, thì sao nào? Chữ các người khó nhìn như vậy, ta mới lười học! Hừ hừ, ta cho chàng biết, ta biết rất nhiều chữ, chẳng qua—— “

”Chẳng qua tiểu yêu quái không muốn phô trương thôi?”

Bạch Ngọc Khuyết hung tợn trừng vẻ mặt trêu tức của Văn Trọng, bất mãn giương miệng, đáy lòng thê lương hát lên (Đậu Nga oan):

”Tiểu nữ tử ta cũng từng đọc sách vài năm, văn vẻ tài trí hơn người, thế nhưng thế nhưng như thế nào lại, một khi lưu lạc Hồng hoang thế, tất cả tài hoa như nước chảy ~ bì bõm bì bõm... như nước chảy mây trôi ~ “

**tự chế ra bài “Đậu Nga Oan” mới ghê

Văn Trọng an ủi sờ khuôn mặt nhỏ tức giận của Bạch Ngọc Khuyết, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Viên yêu đan của Xích miểu có dùng được không?”

Bạch Ngọc Khuyết vừa nghe, ánh mắt sáng lên, nhất thời quên xấu hổ giận dữ lúc nãy, lập tức hưng phấn gật đầu, vui vẻ nói: “Nửa tháng trước ta đã dùng, ha ha, Văn Trọng, thì ra chàng không gạt ta! Ta cho chàng biết, ừm, từ khi hấp thu toàn bộ linh khí viên yêu đan kia, ta hiện tại rất lợi hại.”

Văn Trọng nhíu mày nói: “Nga? Thật không, lợi hại bao nhiêu?”

Bạch Ngọc Khuyết kiêu ngạo ưỡn lên ngực nhỏ không có hai lạng thịt, đắc ý nói: “Hắc hắc, chuyện này nói rất dài dòng, trước đây, ta Thuấn Di bất quá cũng chỉ có bảy, tám *dặm, mấy buổi tối trước, ta lén thử một chút, khà khà, chàng đoán xem?”

*1 dặm = 500 mét

Văn Trọng phối hợp nhướng mày, Bạch Ngọc Khuyết lập tức đắc ý khoe khoang: “Hắc hắc! Nói ra doạ chàng nhảy dựng! Ta thế nhưng có thể đi tới hai mươi dặm! Như thế nào a Văn Trọng, có cảm thấy hâm mộ ghen tị không? A đúng rồi, hiện giờ chàng Thuấn Di có thể đi bao xa?”

Văn Trọng không nói gì giật giật khóe miệng, không có nói tiếp, hắn thực sự không đành lòng đả kích trái tim nhỏ của tiểu yêu quái.

Thế nhưng Bạch Ngọc Khuyết một mực muốn tự tìm đường chết, nàng bây giờ rất tự tin với Thuấn Di Thuật của mình, thấy Văn Trọng không nói lời nào, còn tưởng rằng hắn không bằng mình, càng đáng khinh đụng cánh tay Văn Trọng, chớp mắt vài cái, nói nhỏ:

”Hắc hắc, không sao đâu, chàng cũng đừng ngại, dù sao ta hấp thu viên yêu đan của Lang Vương kia mà thôi~ mau nói cho ta biết chàng có thể di được bao xa, ta bảo đảm không nói cho người khác biết!”

Văn Trọng bị nàng quấn đến bất đắc dĩ, chỉ qua loa nói: “Dạo này đang bị thương, đúng là khoảng cách Thuấn Di rất ngắn, có điều, như từ Nam Cương di về Triều Ca, khoảng chừng hơn nửa *canh giờ.”

*1 canh giờ = 2 tiếng

Không nghe lầm chứ... Chính mình đã từng dùng Thuấn Di Thuật ngày đêm không nghỉ mất tới hai mươi ngày, người ta bị thương mà chỉ cần nửa canh giờ liền có thể đến?!

Bạch Ngọc Khuyết ngơ ngác há to miệng trừng mắt nhìn Văn Trọng, tinh thần sa sút lẩm bẩm: “Tại sao... tại sao chứ, ta đều đã dùng yêu đan của Lang Vương, tại sao vẫn thua kém chàng...”

Văn Trọng giật giật khóe miệng, không biết làm sao để an ủi tiểu yêu quái đả kích.

Bạch Ngọc Khuyết khóc thầm nửa ngày, chậm rãi phục hồi tinh thần lại, thu lại vẻ mặt bi phẫn, bỗng dưng nhớ tới vẻ mặt Văn Trọng lạnh lùng nghiêm nghị lúc nãy, liền vội vàng nhặt thẻ tre dưới đất lên, nói: “Đúng rồi, rốt cuộc là trên này viết cái gì?”

Ánh mắt Văn Trọng bỗng dưng lạnh xuống: “Ta mới rời đi Triều Ca mấy tháng, đại Vương càng hoang đường rồi!”

Bạch Ngọc Khuyết bĩu môi nói: “Trụ Vương kia lại làm sai chuyện gì?”

Văn Trọng cau mày nói ngắn gọn một thoáng, thì ra là mấy tháng trước Văn Trọng mới vừa rời đi Triều Ca, Trụ Cương tựa như ngựa hoang thoát khỏi dây cương vậy, tự do tự tại không kiêng dè chút nào sai người trắng trợn khởi công xây dựng mười mấy dặm “Nhục lâm-Tửu Trì”, cả ngày cùng chư vị đại thần *hi du ở giữa, bỏ bê chiều chính, còn đuổi thừa tướng Tỷ Can lo lắng can ngăn ra ngoài.

* Nhục lâm-Tửu Trì”: trong này “tửu trì”: là ao được đổ toàn là rượu, “nhục lâm” là rừng thịt - thịt được xiên qua những nhánh cây đến nỗi ánh mặt trời không thể chiếu vào

*hi du ở giữa: du thuyền trên sông/ao

Không chỉ như thế, hắn còn không biết từ nơi nào gặp một đạo sĩ, càng không để ý cả triều nghi vấn, bổ nhiệm hắn là quốc sư, còn nghe theo quốc sư đề nghị, xây dựng toà nhà xuyên trời gọi là “Lộc Đài“.

Mà như Khương Tử Nha dự toán, nếu muốn hoàn thành Lộc Đài này cần ít nhất ba mười lăm năm thời gian!

Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên nhảy một cái, còn tưởng rằng lịch sử đã thay đổi, không ngờ vài món công tích vĩ đại này của Trụ Vương, từng cái một chậm rãi phát sinh... Nhưng mà...

Bạch Ngọc Khuyết nhạy cảm bắt được trọng điểm, lập tức hỏi: “Quốc sư kia đến cùng là ai?” Văn Trọng khen ngợi nhìn nàng một cái, trầm ngâm nửa ngày, ngoắc ngoắc môi, nói: “Ngày mai liền biết.”

Lúc Bạch Ngọc Khuyết trở lại lều vải của mình, liền thấy chỉ có đệ đệ Bạch Tiểu Giác một người cúi đầu nhỏ ngồi trên giường nhỏ, nhưng không thấy bóng dáng Bạch Tiểu Hoàn, nàng nâng đầu nhỏ của Bạch Tiểu Giác lên hỏi: “Tiểu Giác, nhị tỷ đâu?”

Lại bị đôi mắt sung đỏ của Bạch Tiểu Giác làm cho giật mình, vội hỏi: “Tiểu Giác, đệ sao vậy, ai bắt nạt đệ?”

Bạch Tiểu Giác khép miệng nhỏ lắc đầu, bên trong viền mắt vẫn còn đọng nước mắt óng ánh, hắn mang theo tiếng khóc nói: “Tỷ tỷ, ô ô, Tiểu Giác vừa chọc giận nhị tỷ, nàng liền đi ra ngoài.”

Bạch Ngọc Khuyết gõ lên trán Bạch Tiểu Giác “Đùng” một tiếng, nói: “Nói bậy, tiểu giác ngoan như thế, làm sao sẽ vô duyên vô cớ chọc giận ngươi nhị tỷ! Đệ thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì?”