Bằng Lăng Tím - Hạnh Phúc Là Anh

Chương 7: Tình



Đôi mắt xinh đẹp chợt mở ra , vô thần , tịch mịch . Tròng mắt đen láy khẽ đảo một vòng quanh không gian tối tăm vốn dĩ chỉ được thắp sáng bằng ánh trăng đỏ thắm tựa như máu.

Cô … đang ở đâu đây ?

Gương mặt trắng bệch lạnh lẽo không chút huyết sắc , hao gầy . Đầu có chút nặng và choáng váng , Tây Nhược Hi nhíu mày nhìn lại xung quanh một lần nữa . Nơi này là một nơi vô cùng rộng lớn , tối tăm , cả khoảng không chỉ được chiếu sáng bằng ánh Huyết Nguyệt nhàn nhạt . Dưới chân cô là một bãi cỏ mềm mại , điểm khác biệt duy nhất đối với những bãi cỏ trước đây cô từng thấy chính là chúng không mang màu xanh đầy sức sống mà lại mang một màu xám tro cô tịch . Loáng thoáng trong không gian như có tiếng hát ai vọng đến hòa cùng tiếng nước chảy dịu nhẹ .



Bỉ Ngạn hoa , nở rộ bờ đối diện

Bờ Vong Xuyên , vậy mà cũng quên sông

Đứng trước cầu Nại Hà làm sao biết

Đá Tam Sinh , ghi chép hết ba đời (*)


Đôi mắt cô toát lên vẻ mù mịt . Chỉ thông qua những dòng kí ức mờ nhạt trong tiềm thức , cô loáng thoáng nhớ rằng mình và anh đã gặp tai nạn giao thông , một kí ức kinh khủng nhưng là … tại sao cô lại ở đây ? Đây là nơi nào ?

Cúi đầu nhìn lại bộ y phục trắng tinh khiết của mình . Chẳng lẽ … cô chết rồi sao ? Không lẽ đây chính là Địa ngục trong truyền thuyết ? Cô nở một nụ cười buốt giá ,chết cũng đáng thôi , chính mình đã làm quá nhiều tội ác thì còn ảo vọng gì đến việc lên Thiên đường , nhưng … còn anh thì sao ? Cô không biết anh còn sống hay đã chết , nhưng cô biết chính mình phải giữ lời hứa với anh , sẽ đợi anh ở chân cầu Nại Hà , bên Vong Xuyên thủy …

Cô vô lực bước đi , cô không biết rốt cuộc mình phải đi về đâu , nhưng ngẫm lại , đã chết rồi thì cũng có sao đâu .

Thực ra cái chết không hề đáng sợ như mọi người vẫn nói , chết chỉ là một sự chuyển đổi linh hồn giữa con người với trời đất một cách khách quan mà thôi .

Cô cứ đi , đi mãi trên con đường Hoàng Tuyền phủ bằng lớp cỏ xám đen tro tàn , cho đến khi gặp một dòng sông rộng lớn , mênh mông . Nước sông bạc trắng , tinh khiết như đối lập với khung cảnh cô tịch ở đây . Hai bên bờ sông là từng mảng từng mảng hoa Bỉ Ngạn đang độ nở rộ , phát ra từng tia sáng đỏ thắm xinh đẹp kiều diễm nhưng lại vô tình tăng thêm một phần bi thương .

Bỉ Ngạn hoa , nở ở miền cực lạc , chỉ thấy hoa , không thấy lá …

Nhìn những đóa hoa Bỉ Ngạn nở rộ đỏ thắm lại càng tăng thêm cảm giác đau buồn trong lòng cô . Tam sinh tam kiếp cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở giây phút con người ta chết đi, chính là vẫn như vậy cô đơn lạc lõng . Giống như chính cánh hoa Bỉ Ngạn này vậy , ngàn năm ra hoa , ngàn năm trổ lá , hoa và lá suốt đời không gặp nhau , nở rộ như vậy , tươi thắm xinh đẹp như vậy , cuối cùng đi gần hết quãng đường đời rồi mới chợt nhận ra được sự cô đơn trống trải trong lòng . Sống chết là chuyện trời định , không thể tránh khỏi vòng xoáy luân hồi , nhưng cô vẫn muốn nghịch lại thiên ý , cô muốn đợi anh .

Cô nhìn về xa xa , bên kia là một dải cầu nho nhỏ , mỏng manh , quai cầu được treo bằng những sợi cước nhỏ bé bện lại với nhau , trên cầu là những tấm ván gỗ mỏng manh được kết lỏng leỏ với nhau treo lơ lửng giữa longg sông sâu thẳm, mang cho người ta cảm giác thách thức cùng lo lắng tột cùng . Cây cầu bắc qua dòng sông tưởng chừng như dài vô tận này .

-Cháu gái à , có muốn uống bát canh mát dạ trước khi qua cầu không ?

Cô giật mình quay sang hướng người vừa nói thì thấy bên chân cầu là một lầu cao , bên trên cửa có khắc ba chữ “Vọng Hương đài” . Bên cạnh Vọng Hương đài là một hàng quán nho nhỏ , có một bà lão tóc bạc trắng đang nở nụ cười với cô .

-…Canh sao …?

Sau hồi lâu lưỡng lự , cô mấp máy môi hỏi .

-Phải , là Mạnh Bà thang , mỗi một linh hồn sau khi chết , muốn được đi đầu thai , trở lại vòng luân hồi thì đều phải uống bát canh này vào , cũng là để quên đi tất cả kí ức cùng chấp niệm của mình trong kiếp trước . Cháu gái à , nhanh uống đi nào .

Nói xong , bà nhẹ nhàng bưng đến cho cô một bát gốm màu nâu , bên trong là thứ nước trong vắt đang tỏa khói nhè nhẹ , trong vắt đến nhìn thấu cả nhân gian .

Nhìn lại quãng thời gian mà nỗi buồn được lấp đầy bởi những giọt nước mắt, đã hoá thành những đám mây mù sương, rồi nhẹ nhàng phân tản đi. Chính là một đời tràn đầy hối hận? Là sự tiếc nuối của sự cách biệt âm dương? Hay là quyết định buông bỏ mà rời đi?

Cô nhẹ nhàng bưng bát canh lên , khẽ đưa lên tận bờ môi , nhưng … lại buông xuống không uống …

-Cháu …cháu không thể uống canh này được .

Cô nhìn bà lão , tay đặt bát canh xuống bàn gỗ . Bà lão nhìn cô khẽ mỉm cười .

-Cháu gái à , cháu cố chấp như vậy làm gì ? Nếu qua được con sông này , cháu sẽ được luân hồi chuyển thế , trở thành một con người mới , có được một kiếp sống mới , tội tình chi phải mòn mỏi chờ đọi chốn này ?

-Cháu nhất định , nhất định sẽ đợi được anh ấy !

Cô kiên quyết nói .

-Haiz , đã có biết bao cô gái chàng trai đến đây và nói với ta giống hệt như cháu vậy , nhưng kết quả thế nào ? Người thì không đợi được , bỏ dở kiếp luân hồi , người chờ đợi đến cuối cùng thì người mình yêu lại không nhớ ra mình . Tình ái chỉ là một bể khổ sầu bi , hà cớ gì mà phải lao đầu vào như con thiêu thân vậy chứ !

Cô im lặng , không biết nói gì , cô có một loại xúc cảm vô cùng muốn khóc nhưng lại chợt nhận ra con người khi đến nơi này chỉ còn là một linh hồn trống rỗng không có trái tim , không có nước mắt .

-Cháu … Bà có thể cho cháu xem tình hình của anh ấy hiện tại không ? Như thế thì cháu mới an tâm …

Bà lão khẽ mỉm cười .

-Được , lão thành toàn cho cháu.

Bà dắt tay cô đi đến trước một tảng đá lớn , chỉ tay vào nó rồi bảo .

-Đây là đá Tam sinh , ghi chép hết cuộc sống từ kiếp trước , kiếp này và kiếp sau của cháu , hiện tại kết giới của kiếp sau chưa mở ra , chỉ khi nào cháu uống canh bước qua cầu thì trên đá mới hiện lên kiếp sau .

-Vậy bây giờ cháu phải làm sao thì mới …

-Cháu sẽ tự biết ngay bây giờ .

Bà lão mỉm cười khó hiểu nhìn cô . Cô vô thức đưa tay lên , chạm nhẹ vào mặt đá sáng bóng , hòn đá bỗng tỏa ra ánh sáng vàng kim nhè nhẹ , rồi cuộc sống kiếp này của cô cứ thoăn thoắt trôi qua thật nhanh trước mắt rồi chợt dừng lại ở hình ảnh một người con trai đang ngủ say trên giường . Khuôn mặt anh vẫn mang nét anh tuấn như ngày nào chỉ khắc là thêm phần tái nhợt , kém huyết sắc . Bỗng nhiên , anh bừng tỉnh như gặp ác mộng , bàn tay giơ cao lên không trung rồi hụt hẫng như đánh mất điều gì trân quý . Tây Nhược Hi suy sụp ngồi bệt xuống thương tâm khóc nấc lên nhưng lại không có nước mắt , chính vì ban nãy cô đã nghe được một câu nói đến thương tâm “ Hi nhi , đừng đi.”

Tại sao , tại sao ngay cả khi cô đi rồi , anh vẫn chưa buông được hết chấp niệm trong lòng , vậy quãng đời còn lại của anh sẽ làm sao đây ?

Không phải khi đến nơi này con người ta sẽ không còn nước mắt , không còn trái tim sao ? Sao tâm cô lại đau đớn đến vậy ?

Bà lão đau lòng dìu cô đứng dậy , nhìn cô an ủi .

-Ta đã thành toàn cho con rồi , bây giờ thì hãy uống bát canh này đi, uống xong con sẽ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm trong lòng .

Cô bưng bát canh lên , bát nước trong vắt soi bóng gương mặt cô , soi bóng trai tim cô , rồi …

“Choang …” tiếng vỡ nát vang lên , cô đã đập vỡ bát canh Mạnh Bà , bỗng chốc không gian xung quanh như rung động hẳn lên . Cô quay lại nhìn bà hàng canh , đôi mắt dẹp toát lên kiên quyết lạ thường .

-Cháu thực sự xin lỗi , nhưng cháu đã hứa với Dương ca ca rồi , cháu sẽ không uống canh , tuyệt đối không thể .

Nói rồi , cô quay người hướng Vong xuyên thủy chạy tới . Cô băng qua thảm cây Bỉ Ngạn đỏ thắm như máu , hương hoa thơm nồng trong không gian làm cho cô nhớ đến những việc xảy ra ở kiếp này , nhớ đến anh . Cô tuyệt không hối hận . Cô đứng sát mép bờ Vong Xuyên , lẳng lặng nhìn dòng nước êm đềm chảy xiết tựa như dòng đời đang cứ như vậy trôi thật nhanh , cô biết nếu làm như vậy , cô sẽ hồn phi phách tán nhưng là cô nhất định phải ở nơi này đợi anh , vì cô đã hứa như vậy . Tây Nhược Hi nhảy xuống dòng Vong Xuyên mặc cho tiếng la hét Mạnh Bà ở phía sau , để mặc dòng nước từ từ cắn xé linh hồn cô , trước khi cô hoàn toàn tan biến , một giọt nước mắt trong suốt khẽ chảy xuống …

-Haiz , ái tình rốt cuộc là thứ độc dược gì mà để cho khắp nhân gian phải hỗn loạn như vậy , dẫu biết phía trước là lửa đỏ mà sao vẫn cứ cố chấp mà đâm đầu vào …

Bên cạnh Mạnh Bà lúc này bỗng xuất hiện thêm một nam nhân mặc hoàng y thêu chỉ đen . Gương mặt khuynh thành lạnh băng nhìn về hướng Tây Nhược Hi vừa nhay xuống , đứng lặng thinh bất động . Bỗng chốc , đôi môi hắn hé mở , phát ra âm thanh lạnh lùng khàn đậm mà lại như chính tâm tư của hắn .

- Nhân thế thường bảo có nợ mới có duyên , đúng là như vậy, duyên của thế gian đến như một sự nhân quả, đến để trả nợ cho nhau ở kiếp trước . Sinh kiếp con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ DUYÊN, sống và yêu nhau là bởi chữ NỢ.

Nói xong , hắn quay lưng tiêu sái bỏ đi , ánh trăng đỏ thẫm chiếu lên bóng lưng cô tịch của hắn .

Chợt , hòn đá Tam Sinh bỗng sáng lên chói lòa , chiếu sáng cả không gian u tối . Hoàng y nam tử nhíu mày quay lưng lại liền thấy trên đá Tam Sinh hiện lên một chữ , khắc ghi trong lòng .

Tình …

Hắn khẽ mỉm cười , nụ cười phong hoa tuyết nguyệt .

Hay cho một chữ “ Tình”…


Tình kia luẩn quẩn khắp thế gian

Sinh ly tử biệt thấu chẳng màng

Tam sinh tam thế tâm vô luyến

Khấp đắng vô duyên mộng trần gian …