Cuộc phẫu thuật diễn ra hết sức thành công. Do được đưa đến bệnh viện kịp thời lại thêm thể chất của Tiêu Mặc Vũ cũng không tồi nên đến rạng sáng ngày hôm sau, cậu đã qua khỏi cơn nguy kịch, sau đó được chuyển sang phòng hồi sức cấp cứu mà Thụy Hành Phong đã chuẩn bị riêng cho cậu. Tuy nhiên do bị mất máu quá nhiều nên cậu vẫn hôn mê chưa tỉnh. Ngồi trông Tiêu Mặc Vũ suốt một ngày một đêm, đến tảng sáng hôm sau mà cậu vẫn chưa tỉnh lại, Thụy Hành Phong cũng mệt mỏi vô cùng. Cuối cùng, đành nghe lời khuyên của Diêu Bân, vội vàng quay về biệt thự, thay rửa qua loa rồi lập tức phi xe đến bệnh viện. Trên đường đi anh nhìn thấy một cửa hàng hoa trước cổng bệnh viện, nghĩ nghĩ thế nào bèn dừng lại mua một bó hồng đỏ thắm. Gửi xe xong, Thụy Hành Phong cầm bó hồng được thắt gói gọn gàng trong tay với một vẻ mặt nghiêm túc, từng bước từng bước, đi về phía phòng bệnh của Tiêu Mặc Vũ ……… Trong lòng không thôi lo lắng hồi hộp, giống như một thiếu niên ngây thơ lần đầu biết yêu, đi gặp người mà mình yêu thương nhất. Bây giờ thì anh đã hiểu vì sao lần đầu tiên gặp nhau, trên nét mặt Tiêu Mặc Vũ thoáng hiện ra biểu tình vừa vui vừa buồn, tâm trạng của cậu khi ấy có lẽ cũng giống hệt anh lúc này đây. Đứng trước cửa, Thụy Hành Phong dừng lại một chút, hít sâu một hơi rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra …. Anh tưởng tượng tới hình ảnh say ngủ của cậu đẹp tựa thiên sứ đang thiêm thiếp giấc nồng giữa vườn hoa hồng. Nhanh tỉnh lại đi, đừng để anh tiếp tục đợi chờ trong lo âu như thế nữa …….
Ai ngờ, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy tình cảnh trên giường làm Thụy Hành Phong há hốc mồm ra. Tiêu Mặc Vũ không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang ngồi trên giường bệnh, hai tay đặt trên vai Diêu Bân, còn người kia thì đang ôm ngang eo cậu, tư thế mặt đối mặt của hai người giống như …… Diêu Bân nhanh chóng nhận ra có người bước vào, quay đầu lại nhìn thấy gân xanh nổi lên hai bên thái dương Thụy Hành Phong thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng buông Tiêu Mặc Vũ ra, nhảy xuống khỏi giường, đứng cách xa ba mét rồi mặt đỏ tai hồng lắp bắp: “Thiếu thiếu thiếu ……… Thiếu gia, tôi chưa làm gì hết đâu!”
Thật oan uổng mà, chẳng qua vừa rồi lúc Tiêu Mặc Vũ tỉnh cứ giãy giụa đòi xuống giường, anh không thể cứ đứng làm ngơ nên mới giúp cậu, vì sao mỗi lần cậu chủ đều bắt gặp đúng lúc thế chứ?
“Cút ra ngoài cho tôi!”
Nếu không phải hiểu rõ Diêu Bân trung thành và tận tâm với mình như thế nào, có lẽ Thụy Hành Phong đã chém đứt hai bàn tay vừa ôm Tiêu Mặc Vũ rồi, không được tận mắt thấy cậu tỉnh lại đã đủ làm anh bực mình, giờ lại để anh thấy cả chuyện này nữa!
“Vâng.” Diêu Bân vội chạy trối chết.
“Anh cần gì phải cáu giận như vậy, Diêu Bân thực đáng thương mà.” Tiêu Mặc Vũ cười nói, vết thương dưới bụng vẫn còn đau, đầu hơi choáng váng, do mất máu quá nhiều nên giờ đây khuôn mặt cậu tái nhợt không chút huyết sắc nhưng suy nghĩ lại tỉnh táo đến lạ kỳ.
Nghe Diêu Bân nói, người ám sát cậu không phải thủ hạ của Ngụy Á Niên mà là người đã từng bị thua cậu trong một vụ kiện ── công ty kiến trúc Hải Ninh. Cậu vẫn nhớ có lần Thư Phàm từng nhắc nhở Cao Kiến Dũng vì vụ anh trai hắn tự sát trong tù mà trở nên điên cuồng, sau khi được tạm tha ra tù rất có thể sẽ trả thù những người liên quan tới vụ án, nhắc cậu nhất định phải cẩn thận song cậu lại không chú ý.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng (*). Hiện tại Cao Kiến Dũng đã bị cảnh sát bắt giữ, xem ra lần này bị phạt tù mười tám năm, hắn chắc chắn sẽ không chịu nổi đâu. Dạo qua quỷ môn quan một vòng, không thể nói cậu không sợ hãi chút nào, nhưng cảm giác không thể dứt bỏ lại còn sâu đậm hơn, suy nghĩ cũng thanh tỉnh chưa từng có.
(*) Thương phóng trước mặt dễ tránh / Tên bắn sau lưng khó phòng. Ý chỉ sự công kích công khai thì có thể dễ dàng né tránh nhưng sự công kích, hãm hại ngấm ngầm thì khó mà biết được để đề phòng.
Tiêu Mặc Vũ lẳng lặng nhìn người đàn ông đang bứt rứt bất an đứng ở cửa, hạ tầm mắt xuống nhìn thấy bó hoa hồng trong tay anh, khóe môi không khỏi khẽ giương lên ………
“Tặng cho em sao?”
“Ừ.”
Thụy Hành Phong bước tới, cắm hoa vào chiếc lọ để trên bàn. Màu đỏ tươi của hoa hồng dường như làm nền cho vẻ tái nhợt của cậu, tạo ra một vẻ đẹp tương phản thị giác mãnh liệt.
“Mặt em tái quá, có muốn ngủ thêm một lát không?” Thụy Hành Phong nhìn cậu không biết chán. Lúc nãy trên đường đi, có biết bao nhiêu lời muốn nói với cậu thì giờ đây khi cùng cậu mặt đối mặt, ngay cả một câu cũng chẳng thể nói thành lời.
“Thôi, em đã ngủ đủ rồi.” Tiêu Mặc Vũ lắc đầu. Sau sự việc kinh hoàng kia, không ngờ cuộc nói chuyện giữa hai người lại có thể bình tĩnh đến thế, là vì tiếp cận với cái chết một lần rồi nên bây giờ đôi bên đều thành thật hơn chăng?
Tiêu Mặc Vũ đau lòng nhìn sắc mặt ảm đạm của nam nhân, “Anh gầy đi nhiều quá, nghe Diêu Bân nói, anh đã rút những bảy trăm cc máu cho em nhưng lại không chịu ăn uống nghỉ ngơi phải không?”
“Anh không sao. May là anh cùng nhóm máu B với em, nếu được, có rút hết máu của anh cho em anh cũng đồng ý.”
“Vậy anh sẽ chết.” Tiêu Mặc Vũ nở nụ cười.
“Nhưng còn tốt hơn là nhìn thấy em chết.” Thụy Hành Phong ủ rũ nói, cảm giác thống khổ khi suýt mất cậu, cả đời này không bao giờ …….. anh muốn nếm trải thêm lần nữa.
Người đàn ông này vốn không phải loại người biết nói lời ngon tiếng ngọt, những lời vừa rồi của anh đã là cố gắng lắm rồi. Giờ phút này, Tiêu Mặc Vũ chợt thầm cảm ơn Cao Kiến Dũng đã đâm cậu một dao.
Kéo chiếc ghế qua, Thụy Hành Phong ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay trái đã thấm lạnh mồ hôi của cậu, áp lên má mình, nhẹ nhàng dụi dụi ……… Thật may, cậu vẫn ổn, thật tốt quá, mọi chuyện vẫn chưa quá muộn! Khóe mắt Tiêu Mặc Vũ ươn ướt, để mặc anh im lặng nắm lấy tay mình thật lâu, hai người đều không nói câu nào, chỉ lẳng lặng ngồi thế thôi, thậm chí còn nghe được cả tiếng hít thở của nhau. Kinh qua kiếp nạn này, mới phát hiện thời gian hai người được ở cùng nhau thật quý giá biết bao!
“Sao anh không nói gì?” Cuối cùng Tiêu Mặc Vũ đánh tan sự trầm mặc, rũ mi nhìn người đàn ông ngồi bên giường.
“Không biết nên nói gì.” Muốn nói, muốn sám hối, nhiều lắm, rất nhiều, nhưng lại không biết mở lời thế nào.
“Anh không nói, vậy để em nói.” Tiêu Mặc Vũ mỉm cười, “Thụy Hành Phong, em hối hận …….” Lời còn chưa dứt, tay cậu đột nhiên bị nam nhân siết chặt lại.
“Em rất hối hận, thì ra mọi việc chúng ta đã từng làm, đều chẳng có nghĩa lý gì hết.” Tiêu Mặc Vũ nghĩ lại mọi chuyện ……..
“Không được nói hối hận!” Thụy Hành Phong không kiềm được nữa, tình cảm đè nén trong phút chốc như hồng thủy phá vỡ đê, anh khom người ôm cổ cậu, cẩn thận tránh đi miệng vết thương trên bụng cậu, đem cả người cậu tựa vào ngực mình ……. Từ trước đến giờ nhiệt độ cơ thể anh bao giờ cũng cao hơn cậu, cậu thích nhất là được cọ cọ vào người anh, giống như con mèo nhỏ nhận sự ấm áp từ anh; thế nhưng lúc này đây, độ ấm ấy lại làm cậu toàn thân cứng ngắc. Đã từng có quá nhiều hành vi thân mật, đã biết quá rõ từng phân da thịt của nhau, nhưng bây giờ, ngay cả độ ấm của một cái ôm bình thường cũng không thể chịu được! Trái tim Tiêu Mặc Vũ đau thắt lại ……… Giờ khắc này, cậu thật sự hối hận.
“Đừng nói lời hối hận. Xin em, làm ơn tha thứ cho anh, em phải tha thứ cho anh, không phải hai mươi năm rồi em mới đến được với anh sao? Cho nên bây giờ, em phải tha thứ, phải tha thứ cho anh …….. Nhất định phải tha lỗi cho anh …….. Tha thứ cho anh …….”
(*) Đoạn này mình đọc cảm giác anh Phong có phần sợ hãi và luống cuống rối trí nên để anh Phong xưng “anh” thay vì cách xưng “tôi” như mọi khi nghe có phần hờ hững và lãnh đạm. Nếu bạn nào cảm thấy có gì không ổn góp ý cho mình với nhé:”>~
Giọng nói khàn khàn của nam nhân, cứ lặp đi lặp lại bên tai, một lần lại một lần, không ngừng nói ba chữ “Tha thứ anh”, ông ông tác hưởng bên tai cậu, như xé rách trái tim cậu. Bất tri bất giác, trong mắt dâng lên một màn nước, cảnh vật phía trước, đã mơ hồ khó phân biệt ……..
“Đừng, đừng hối hận vì đã yêu anh!” Thụy Hành Phong nắm chặt tay cậu.
Tiêu Mặc Vũ rưng rưng nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu, “Em không hối hận vì chuyện này, hai mươi năm, dù có hối hận cũng đã muộn, em chỉ hối tiếc vì cách mà chúng ta chọn để bắt đầu.”
Cậu không phải là người chấp nhặt, sẽ không để bụng những xung đột trước kia với nam nhân, cho dù có thật sự hơi để ý, nhưng nhìn anh lộ ra vẻ mặt băn khoăn lo lắng như vậy, mọi cảm giác khó chịu cũng đều tan thành mây khói. Cậu chỉ hối hận cách mà hai người quen nhau, còn có, biết bao năm tháng hoài phí trải qua trong sự dày vò …….. Nếu, ngay từ đầu cậu thành thật với bản thân, rồi làm quen bằng cách bình thường, chuyện quá khứ có thể sửa lại một lần nữa chăng? Là do cậu vội vàng, muốn nhanh chóng được gần anh, vì từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ nên càng không tin mấy chuyện cổ tích tình yêu, cậu khăng khăng cho rằng, muốn trong mắt anh không còn ai khác ngoài cậu, chỉ có một phương thức duy nhất, đó là bắt đầu bằng thể xác. Cho dù không chiếm được trái tim anh, nhưng chỉ cần có thể chạm vào anh, cũng đã tốt lắm rồi. Chính vì ôm suy nghĩ ngờ nghệch như thế, mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay: Quen thuộc cơ thể của nhau, nhưng hai tâm hồn lại không đồng điệu, thậm chí thiếu chút nữa, còn trở thành người xa lạ.
“Thụy Hành Phong, em sai rồi, lúc trước, nhẽ ra chúng mình có thể có một khởi đầu tốt.”
“Lẽ ra chúng ta nên tạo một ấn tượng thật tốt, vào một buổi sáng đẹp trời sau cơn mưa, hoặc vào một chiều nắng trời rực rỡ, hai đứa tình cờ gặp nhau trên đường, hoặc ở B&P …….. Em tán thưởng năng lực của anh, anh cũng khen ngợi tài năng của em, chúng ta cùng nhau làm việc và dần dần hiểu về đối phương; sau mỗi đợt công tác, hẹn nhau đi uống vài ly, rồi trở thành tri kỉ không giấu nhau điều gì ……. Cứ như vậy, sớm chiều bên nhau, từ từ yêu mến lẫn nhau, nhận ra đối phương là người không thể thiếu trong cuộc đời mình; tỏ tình, sau đó hẹn hò. Bắt đầu như vậy, thật tốt hơn nhiều so với hiện tại, lại càng có thể khắc cốt ghi tâm! Nên em thật hối hận, em không nên ….. Không nên vừa gặp đã quyến rũ anh, không nên dễ dãi cùng anh lên giường, để anh khinh thường em ……. Rõ ràng em yêu anh đến thế, vì sao lại cố tình chọn một cách bắt đầu ngu ngốc như vậy! Vì sao em không thể chờ, chờ anh dần yêu em? Vì sao em lại nóng vội như thế?” Giọt nước mắt trong, lặng lẽ lăn trên gò má cậu ……. “Điều em hối hận cuối cùng, không nên vì tiền mà theo Ngụy Á Niên ba năm. Đoạn quá khứ đen tối đó là chuyện em không muốn nhắc đến nhất, nếu có thể, em thật muốn chặt đứt mọi liên hệ với quá khứ; nhưng đây là chuyện không có khả năng. Quá khứ, cũng là một phần của hiện tại, bóng ma này sẽ theo em cả đời. Vì thế, hôm nay em phải nói với anh, em không phải loại sơn dương ngây thơ thuần khiết, để đạt được mục đích của mình có thể không từ thủ đoạn, cược hết thảy vào canh bạc. Em như vậy, còn có tư cách ở lại bên anh sao? Anh có thể chấp nhận sao? Nếu thời gian có thể quay ngược……. Em nhất định, nhất định không bước vào cuộc đời anh như vậy ……….”
“Đừng nói gì nữa!” Thụy Hành Phong ôm chặt cậu, nước mắt của cậu làm tim anh quặn đau từng hồi.
“Với chúng ta lúc ấy, đó đã là cách bắt đầu tốt nhất, là kết quả tốt nhất! Cho dù khi đó có tốt thế nào, cũng không thể tốt hơn so với hiện tại.”
Anh thay cậu lau đi nước mắt, nâng cằm cậu lên, nhìn vào đôi mắt ướt của cậu, “Đồ ngốc, em nghĩ ngợi lung tung làm gì? Anh chưa bao giờ hối hận vì đã quen em như thế, thật ra, lần đầu tiên gặp em ở B&P, anh cũng đã động tâm, nếu không sao có thể dễ dàng đưa một người lạ về nhà như thế? Huống chi em còn là cố vấn luật sư của B&P. Từ ngày gặp em đến giờ, tất cả những gì liên quan đến em anh đều tự phá vỡ nguyên tắc của bản thân, vì em mà lòng không yên, tất cả chỉ tại anh quá ngu ngốc, tới tận bây giờ mới chịu hiểu ra mọi chuyện. Tiêu Mặc Vũ, anh không bận tâm quá khứ của em ra sao, chỉ lo từ rày về sau em còn ở bên anh hay không mà thôi. Chuyện em ở cô nhi viện Ánh Dương anh đã sớm tra ra từ trước. Xin lỗi, vậy mà lại không nhận ra em, nhưng không phải anh có ý coi thường em đâu, nếu thật sự chỉ vì tiền, sao em lại rời bỏ Ngụy Á Niên được.”
Anh dùng tay che lại môi hoa của cậu đang há hốc vì ngạc nhiên, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Anh không cần một con sơn dương ngây thơ vô tội, kiểu loại yếu đuối ẻo lả đó, vừa thấy đã không muốn ăn, cái anh yêu là sự liều lĩnh của em. Tin tưởng anh, chúng ta lúc ấy như vậy đã là rất tốt rồi, nên em đừng hối hận vì quá khứ, còn bây giờ, em phải tha thứ cho anh, tha thứ vì anh đã hiểu lầm em, thứ cho anh trước kia đã không hiểu tường tận về con người em, làm em tổn thương nhiều đến thế…….”
Thụy Hành Phong cúi đầu, thành kính hôn lên tay cậu, nhìn sâu vào đáy mắt cậu, “Em có nguyện tha thứ cho anh không?”
Tiêu Mặc Vũ nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng nín khóc mà cười, “Anh nói xem?”
“Em muốn anh nói? Điều anh muốn nói nhất lúc này là…….” Thụy Hành Phong ghé sát vào người cậu, lúc còn cách môi cậu một tấc mới chậm rãi nói: “Anh yêu em, yêu đến hận không thể một ngụm ăn sạch em luôn…… ” Sau đó nhẹ nhàng áp môi mình lên bờ môi cậu.
Là do tâm ý tương thông, hơn nữa lại để ý đến miệng vết thương của cậu nên nụ hôn này mang theo một sự dịu dàng trước nay chưa từng có. Nam nhân nhẹ nhàng cuốn lấy đầu lưỡi của cậu, biến hóa từng góc độ, mềm nhẹ cắn mút, hấp lấy nước bọt của cậu, hơi thở thân mật đan xen vào nhau, ngực dần dần nóng lên, tim cũng đập thình thịch từng hồi………. Rõ ràng chỉ là một cái hôn mà thôi nhưng so với cảm giác nóng bỏng lúc làm tình lại càng say mê quyến luyến hơn. Sợ cậu còn yếu sẽ không chịu được, nụ hôn này cũng không quá lâu, Thụy Hành Phong buông cậu ra, vuốt ve đôi gò má nhợt nhạt pha chút đỏ ửng của cậu……..
“Việc bây giờ em cần làm là phải dưỡng thương cho tốt, không được lộn xộn có biết không? Nếu đã nói rõ hết thảy với anh, vậy từ giờ cứ giao việc chăm sóc em cả đời cho anh đi. Chờ sức khỏe của em tốt lên, anh sẽ mang em về biệt thự, còn từ giờ tới lúc đó, hãy cố kiên nhẫn một chút.”
Tiêu Mặc Vũ mỉm cười nhìn nam nhân, đường nét cường hãn cương nghị làm gương mặt anh trở nên rất đẹp, nhưng sự dịu dàng nhu hòa lại càng làm anh đẹp đến độ khiến cho nai con chạy loạn trong lòng người ta(*), cậu quả nhiên đã không nhìn nhầm báu vật này!
(*) Nai con chạy loạn trong lòng: Ý chỉ sự chộn rộn, bối rối. =v=
“Nhìn anh kĩ như vậy làm gì?” Thụy Hành Phong thân mật cọ cọ mũi cậu.
“Em cười anh thật hào phóng vung tay đưa chi phiếu, nói lời cũng thật êm tai, anh đừng quên, em vẫn còn giữ chi phiếu anh cho.” Trong mắt Tiêu Mặc Vũ hiện lên một tia giảo hoạt.
Không ngờ cậu nhắc lại chuyện cũ này, trên trán Thụy Hành Phong chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, “Sao em còn giữ tấm chi phiếu đó vậy, nhanh trả nó lại cho anh.”
“Không được!” Tiêu Mặc Vũ kiên quyết từ chối, “Thật vất vả mới có được tấm chi phiếu giá trị như vậy làm vật kỉ niệm, em sẽ cất giữ thật tốt. Vạn nhất có một ngày anh muốn chia tay với em, em còn có thể nhân cơ hội vớt vát một chút.”
Thụy Hành Phong vẻ mặt khổ sở, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài ôm lấy cậu, “Tiểu tổ tông, anh biết sai rồi, rốt cuộc phải làm thế nào em mới bằng lòng tha thứ cho anh?”
Anh chỉ biết, cậu sẽ không dễ dàng tha lỗi cho anh như vậy. Hajz, tất cả đều là do mình tự làm tự chịu thôi.
“Hừ hừ, lúc trước anh đã nói thế nào, cái gì mà chỉ cần em có thể chống đỡ được, sau này em muốn làm cái gì anh cũng không nói nửa chữ “không”, anh không định nuốt lời đấy chứ?” Tiêu Mặc Vũ nhìn anh, cười xấu xa như một ác ma.
“Đúng rồi, anh đã từng nói thế.” Trong lòng Thụy Hành Phong chợt nảy lên dự cảm không tốt cho lắm, “Không phải bây giờ em định đòi nợ anh đấy chứ?”
Đúng là làm người không nên nói trước cái gì mà. Anh đã tự đem mình lên thớt gỗ mặc cho cậu “làm thịt”(*), nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của cậu không biết lại nảy ra ý đồ đen tối gì, trong lòng Thụy Hành Phong âm thầm ai thán. Thảm! Đời mình sau này thảm rồi!
(*) Nguyên văn: 宰割 [zǎigē] nghĩa là “xâu xé, chia cắt, áp bức, bóc lột, xâm lược” nhưng vì có hình ảnh cái thớt nên mình để từ “làm thịt” đi kèm, mong là không làm hỏng ý nghĩa của câu T^T
“Bây giờ em còn chưa nghĩ ra, chờ khi nào em nghĩ ra rồi sẽ nói lại với anh.” Tâm tình vừa thả lỏng đã cảm thấy toàn thân đau nhức, Tiêu Mặc Vũ quyết định “từ bi” tạm tuyên bố “hoãn thi hành hình phạt”. Dù sao ngày tháng còn rất dài, anh trốn không thoát được đâu.
“Em vừa mới tỉnh không nên nói nhiều, ngủ thêm một lúc đi.” Thụy Hành Phong đau lòng vuốt ve gò má cậu, dìu cậu nằm xuống, chỉnh lại chăn cho cậu.
“Anh vẫn ở đây với em chứ?” Tiêu Mặc Vũ vươn tay ra khỏi chăn……
“Còn phải nói, đương nhiên anh sẽ ở lại với em rồi.” Thụy Hành Phong cầm tay cậu, hôn hôn lên đầu ngón tay, sau đó coi nó như trân bảo mà nâng niu.
Không còn tiếng động, phòng bệnh rộng lớn bỗng chốc lặng tờ như lòng đại dương sâu không thấy đáy, chỉ còn nghe tiếng tim đập của nhau, như đáp lại nhau …….. Quả thực, không có gì……. có thể tốt hơn hiện tại! Thụy Hành Phong chăm chú nhìn đôi môi xinh đẹp mà tái nhợt của cậu, nhìn đến không chớp mắt, anh không nỡ nhắm mắt….. Mãi tới tận khi không chịu được cảm giác buồn ngủ dâng lên mãnh liệt, anh mới vô thức chậm rãi nhắm mắt lại, ghé vào bên giường cậu ngủ…….. Cho dù đang ngủ, tay anh vẫn nắm chặt tay cậu. Đầu hai người gần như là tựa vào nhau, cùng hít thở, hơi thở ngọt ngào vấn vít, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng trở nên nhu hòa đến lạ kì. Chờ hồi lâu không thấy có động tĩnh gì, Diêu Bân thấy lạ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn vào, quả là một bức họa đẹp vô cùng. Diêu Bân sợ run vài giây, bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, sau đó, anh nhẹ nhàng đứng ngoài canh cửa, giống như một pho tượng môn thần (*), thành kính canh giữ bên ngoài.
(*) Môn thần: Thần giữ cửa.
*********
Yêu nghiệt sống lại! Diêu Bân không biết mình nên mang tâm trạng “Hoan hô vạn tuế” hay “Đầu đau muốn nứt” khi kể ra những lời này.
Số là từ khi Tiêu Mặc Vũ được Thụy Hành Phong đưa về biệt thự, cuộc sống của anh chỉ có thể dùng hai chữ “địa ngục” để hình dung, mà đối với thiếu gia, hẳn cũng là “địa ngục”, tuy nhiên vừa nhìn thấy vẻ mặt thích thú của thiếu gia dù cho bị Tiêu Mặc Vũ đè đầu cưỡi cổ giương oai, Diêu Bân mới hiểu hết được cái gì gọi là “Người vướng vào tình yêu đều biến thành kẻ ngốc”. Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, thiếu gia, dù cậu có hoàn toàn biến thành kẻ ngốc, trong mắt tôi cậu vẫn anh minh sáng suốt như thiên thần! Trong lòng Diêu Bân nghẹn ngào rơi lệ…….. Đợt này biệt thự của Thụy Hành Phong yên ổn được vài ngày, bởi vì vết thương đang khép miệng, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương, không thể làm được việc gì khác nên Tiêu Mặc Vũ có vẻ an ổn hơn chút, nhưng dù mỗi ngày nằm trên giường, cậu vẫn giày vò anh và Thụy Hành Phong đến chết đi sống lại. Suốt ngày nằm trên giường không làm gì, đối với một người từ trước đến nay thích bận rộn như Tiêu Mặc Vũ thì khó tránh khỏi cảm thấy buồn chán, cậu bèn làm làm nũng với Thụy Hành Phong, mà cái người kia thì đã sủng cậu lên trời, vô luận yêu cầu khó khăn thế nào cũng đều đồng ý. Tiêu Mặc Vũ cắn môi, tỏ vẻ đáng thương nói ở một mình trong phòng rất buồn, muốn nuôi một con gì nhỏ nhỏ để chơi cùng, Thụy Hành Phong xụ mặt, bảo Diêu Bân chạy nhanh đi mua hai con mèo nhỏ, một đôi cún con, một đôi chuột bạch, hai con thỏ trắng, bốn con vẹt, một đàn cán cảnh nhiệt đới và ba con rùa, hạn cho Diêu Bân trong một giờ phải mua về đủ làm anh té xỉu, mặt mày xám tro tới chợ bán thú nuôi, vượt đủ loại đèn xanh đèn đỏ chạy xe về tới biệt thự, còn bị Thụy Hành Phong trách cứ sao lại để Tiêu Mặc Vũ phải đợi thêm hai mươi phút. Kết quả thì thế nào chứ, không tới ba ngày, Tiêu Mặc Vũ có mới nới cũ, chơi đùa chán xong liền tống hết đống thú nuôi đó cho Diêu Bân. Mấy con vật kiểu như mèo con hay thỏ trắng linh tinh gì đó còn đỡ, nhưng đôi cún con lại rất bát nháo, đại tiểu tiện bừa bãi, thậm chí thừa dịp Thụy Hành Phong ngủ quên lúc trông Tiêu Mặc Vũ, ngang nhiên tha đôi giày da đắt tiền của anh ngâm vô nước tiểu …….
Diêu Bân sợ tới mức ba hồn bảy vía đều chạy ra ngoài, vội vàng tóm cún con liều lĩnh tới trước mặt Thụy Hành Phong nói: “Thiếu gia, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thịt nó, báo thù thay cho giày da của cậu ………” Lời còn chưa nói hết đã bị cún con cắn một ngụm vào mu bàn tay, đau đến độ làm khuôn mặt anh sém biến dạng.
“Thịt chó hầm có vẻ ăn ngon hơn, đừng quên cho hà tiêu và hoa hồi.” Sắc mặt Thụy Hành xanh đen ném ra một câu rồi phủi phủi ống quần rời đi.
Quả nhiên không hổ là thiếu gia, vừa đẹp vừa độc! Còn chưa kịp cảm thán thành lời, chỗ bắp đùi đã truyền đến một cơn đau nhức, một con cún còn lại đã cắn anh phát nữa đồng thời không ngừng sủa anh, đại khái chắc là nhìn thấy đồng loại của mình đang “vùi thân trong nguy hiểm”, cu cậu rất có “nghĩa khí” đến cứu viện.
Mấy ngày sau đó, trên người Diêu Bân luôn bị cắn tả tơi, mỗi ngày đều mệt nhoài, đi theo phía sau là hai con chó nhỏ trời sinh tính tình hung ác, “rác rưởi” này không bị ném ra khỏi cửa hoàn toàn là do một câu nói của Tiêu Mặc Vũ ── “Đừng vứt đi, thỉnh thoảng tôi còn muốn chơi với chúng nó.” Diêu Bân chỉ thiếu nước quỳ xuống hô lên “Hoàng đế bệ hạ”, một câu nói vô tâm của cậu, có người sẽ làm theo như phụng thánh chỉ nhưng cuối cùng chỉ có tôi là gặp xúi quẩy! Mấy ngày đầu Tiêu Mặc Vũ còn yếu, Thụy Hành Phong luôn cố gắng dành thời gian chăm sóc, nhưng khi thương thế của cậu dần tốt lên lại cộng thêm chuyện công ty có nhiều việc chồng chất cần xử lý ngay, thời gian Thụy Hành Phong ở nhà cũng ít dần đi. Mà không có Thụy Hành Phong, người tiếp Tiêu Mặc Vũ cũng chỉ có Diêu Bân, thời gian hai người ở chung bắt đầu nhiều thêm, Diêu Bân mới cảm nhận sâu sắc được cậu là người khó hầu hạ cỡ nào. Một giây trước còn dùng ngữ điệu đáng thương nói “Tôi rất buồn chán……” sau đó để lộ một nụ cười mê người, đưa ra những yêu cầu tai quái, nếu không phải là muốn đồ ăn chay nổi tiếng ở Phúc Kiến thì cũng là muốn nếm thử xíu mại ở Hương Cảng, đôi lúc hứng lên thì muốn ăn hạt dẻ rang đường ……… Thường xuyên hại Diêu Bân phải lái xe từ thành đông sang tây, rồi từ thành tây vào trong nội thành, thậm chí có khi một ngày phải lái xe mấy vòng mới đến được, chỉ vài ngày như vậy, Tiêu Mặc Vũ hiển nhiên được nuôi béo mập, sắc mặt hồng nhuận, trong khi đó Diêu Bân lại gầy một vòng, toàn thân xanh xao vàng vọt. Bây giờ mỗi lần đi đến phòng ngủ anh đều cảm thấy kinh hãi, chỉ cần vừa nghe thấy câu “Tôi rất buồn chán”, hai chân liền phát run, làm vệ sĩ mười mấy năm, Diêu Bân còn chưa rơi vào tình trạng kiệt sức thế này bao giờ, mỗi một buổi tối khi ngã lên giường, đều cầu nguyệt mặt trời tốt nhất đừng có mọc nữa.
Đang ở trong lòng rơi lệ lên án, cửa lớn bỗng nhiên mở ra, Thụy Hành Phong vừa mới tan làm xuất hiện ở cửa.
“Thiếu gia, cậu đã về!” Diêu Bân nhìn thấy anh, tựa như nông nô bị ức hiếp gặp giải phóng quân(khổ =))))). A a, cuối cùng thiếu gia đã về, những ngày chịu khổ sở của anh có thể chấm dứt rồi! Thụy Hành Phong cởi áo ba-đờ-xuy xong, câu đầu tiên nói chính là hỏi Tiêu Mặc Vũ.
“Ách…… Này….. ” Tưởng tượng đến nỗi bi thảm hôm nay mình gặp, Diêu Bân nghĩ mình đúng là đâm đầu vào bụi rậm.
“Làm sao vậy? Cậu ấy lại bắt nạt anh sao?” Nhìn thấy biểu tình của Diêu Bân, Thụy Hành Phong cảm thấy vừa buồn cười vừa tội nghiệp. Ai, mấy ngày nay thực sự là vất vả cho cậu ta rồi. Nếu không phải anh tin tưởng Diêu Bân, cũng sẽ không nhờ y chăm sóc Tiêu Mặc Vũ, nhưng nhìn dáng vẻ cậu ta thực thê thảm, chờ Tiêu Mặc Vũ hoàn toàn bình phục, để cho y nghỉ ngơi một chút vậy.
“Hôm nay…… Rất tốt……. Nhưng……… Chỉ là ………….”
“Chỉ là cái gì, cậu ấy bảo cậu làm gì sao?”
Thụy Hành Phong đi đến phòng ngủ, Diêu Bân theo ở phía sau …………
“Tiêu tiên sinh muốn tôi cùng cậu ấy chơi cái gì mà “Hồng hoang chi kiếm” ………..”
“À, là game online, cái đó, cậu ấy cũng bắt tôi chơi cùng.” Thụy Hành Phong cười khổ nói. Bởi vì nằm trên giường thực sự rất nhàm chán, Tiêu Mặc Vũ mới muốn chơi trò chơi, không chỉ chơi đến nghiện, còn thường xuyên lôi kéo anh chơi cùng. Phải cái Thụy Hành Phong là gì cũng giỏi nhưng chơi game lại cực dở, một phút đồng hồ mà chết đến ba lượt, làm Tiêu Mặc Vũ tức giận, mắng anh ngu ngốc, không bao giờ ……. chơi cùng anh nữa.
“Cậu ấy mắng anh ngu ngốc phải không?” Dựa vào kinh nghiệm của bản thân, Thụy Hành Phong hỏi Diêu Bân.
“Không phải………. Chính là…….”
Nắm tay, thả ra, rồi lại nắm tay, sau một hồi xoắn xuýt, Diêu Bân ngẩng đầu, nét mặt bi tráng lên án: “Rõ ràng tôi là một người đàn ông cao lớn thô kệch, vì sao Tiêu tiêu sinh nhất định phải bức tôi chọn nhân vật nữ nũng nịu, mắt to đến đáng sợ, lông mi dài hơn bút lông? Cái gì tôi cũng có thể chịu được, nhưng không thể chịu được phải làm kẻ lẳng lơ!”
Thụy Hành Phong run run, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, ngồi xổm ôm lấy bụng, toàn thân run rẩy kịch liệt …….
“Thiếu gia, cậu làm sao vậy? Có phải cảm thấy người không khỏe không?” Diêu Bân hoảng sợ.
“Tôi không sao…….. Không có việc gì ………. Anh đi nghỉ đi.” Thụy Hành Phong duy trì tư thế ôm bụng buồn cười, bước vào phòng ngủ, mở cửa ra, cũng không quay đầu lại phất tay với Diêu Bân, rồi “Phanh” một tiếng liền đóng cửa. Diêu Bân đứng tại chỗ, sờ sờ đầu, vẻ mặt u mê không hiểu gì hết.
“Có chuyện gì vui vậy?” Gặp Thụy Hành Phong vừa bước vào cửa đã cười sặc sụa, Tiêu Mặc Vũ không khỏi tò mò.
“Em đấy, về sau đừng bắt nạt Diêu Bân như vậy nữa, còn cứ thế, anh thấy cậu ta sẽ nổi điên lên mất.” Thụy Hành Phong cười đi đến bên giường, đem tiểu ác ma kia ôm vào lòng, nhéo nhéo mũi cậu.
“Em nào có!” Tiêu Mặc Vũ thực vô tội kêu lên: “Chẳng qua chỉ bảo anh ấy mua vài đồ vật cùng chơi trò chơi, nhảy thoát y vũ cho em xem, vẻ mặt anh ta liền giống như bị em cưỡng ép vậy, đúng là không có một chút hài hước nào hết.”
“Em còn bảo cậu ta nhảy thoát y vũ cho em xem?” Thụy Hành Phong mị mắt, đột nhiên buông tay ra.
“Em buồn chán thôi, bảo anh ta nhảy thoát y vũ làm em vui một chút, kết quả anh ta chết cũng không chịu, giống như con thỏ chạy đi, em lại không thể cử động, nên không bắt được anh ta.”
Nhìn thấy sắc mặt nam nhân ngày càng đen, Tiêu Mặc Vũ hơi chột dạ cọ cọ ngực anh, “Đừng giận mà, anh bỏ em lại đi làm, em rất buồn na.” Cho nên mới đem Diêu Bân ra làm trò cười, mới trút giận vì lúc trước anh ta và La Bình trăm phương nghìn kế muốn chia rẽ bọn họ. Đương nhiên, những lời này cậu tuyệt đối sẽ không nói ra.
“Gần đây công ty bề bộn nhiều việc, em nghĩ anh có thời gian suốt ngày ở cạnh em sao?” Thụy Hành Phong hôn hôn hai má cậu, nghiêm mặt nói: “Sau này không được thân thiết với Diêu Bân như vậy, tuy rằng anh tin cậu ấy nhưng không có nghĩa là anh không ăn dấm chua.” Lúc trước ở “Nhân vật nổi tiếng”, cậu ngang nhiên làm trò khiêu khích Diêu Bân, nếu là người khác, anh đã sớm đem hai người bọn họ trói lại vứt vào rọ thả trôi sông như heo rồi. “Anh sẽ ghen thật sao?” Tiêu Mặc Vũ ngẩng đầu nhìn anh. Cậu và Diêu Bân ở cùng cả ngày nhưng rõ ràng anh không hề phản ứng gì hết.
“Tin lời anh, hậu quả cơn ghen của anh, em không thể dễ dàng chống đỡ được đâu, ít nhất là thân thể em lúc này không chịu được.” Tay trái Thụy Hành Phong trượt xuống lưu luyến vuốt ve cái mông mềm mượt của cậu, mỹ nhân ôm trong lòng nhưng lại không thể làm gì được, đáng giận, đời anh còn chưa bao giờ phải nhẫn nhịn như vậy.
“Thật ra……. Em cảm thấy mình gần khỏe hẳn rồi……… Có lẽ chúng ta có thể thử xem?” Hai má Tiêu Mặc Vũ phiếm đỏ, đưa tay sờ soạng nơi khóa kéo quần hơi mở của nam nhân…….. Nhưng…. tay cậu bị chặn lại, anh nhìn cậu, lắc đầu.
Trong lòng có loại xúc động muốn khóc, Tiêu Mặc Vũ đẩy anh ra, dùng chăn trùm kín người mình……. Rõ ràng tâm ý đã tương thông nhưng lại vì mình bị thương mà không thể thân cận da thịt, nhìn anh nhẫn nhịn vất vả như vậy, cậu không khỏi tự giận bản thân…..
“Sao thế?” Thụy Hành Phong ôm cả chăn lẫn người vào lòng, xoay mặt cậu lại, dịu dàng nhìn cậu, “Không phải em đã đợi anh hai mươi năm rồi sao, bây giờ ngay cả mấy ngày cũng không thể chờ thêm được nữa ư?”
“Thế nào là không chờ được nữa, chỉ là em không muốn thấy anh khổ sở như vậy, em thật vô dụng.” Mắt Tiêu Mặc Vũ hồng hồng giống hai con thỏ nhỏ cậu mới mua. Đáng yêu quá, sao có thể đáng yêu như thế chứ? Thụy Hành Phong cười hôn lên môi hoa của cậu, ôn nhu nút nút liếm liếm, hôn đến tận khi cậu ý loạn tình mê mới buông ra.
“Tâm ý của em anh xin nhận, không muốn anh vất vả vậy thì nhanh khỏe lại đi. Đến lúc đó anh sẽ cùng em đại chiến ba trăm hiệp, làm đến độ thắt lưng em không thể thẳng được, cho nên vì ngày đó, em phải chịu khó để dành sức lực đi, được không?”
Tiêu Mặc Vũ sụt sịt, ngoan ngoãn gật đầu, không quậy phá nữa, hiếm khi cậu lại giống một con thú nhỏ ngoan hiền nép vào ngực anh……. Hôn hôn lên tóc cậu, Thụy Hành Phong cảm thấy mãn nguyện thở phào một hơi, ôm chặt người mình yêu nhất vào lòng.