Niệm Băng là kẻ thông minh, qua mhững kinh nghiệm phát sinh trong Băng Tuyết Thành, hắn tuyệt không muốn có phiền phức gì. Nếu đối phương chỉ vũ nhục bản thân hắn, hắn nhiều lắm xem như chán ghét đối phương, đối xử như ruồi nhặng, nhưng gã trung niên kia lại vũ nhục chính là mẫu thân của hắn, đó chính là nỗi đau lớn nhất của Niệm Băng. Trong phút chốc, ánh mắt của Niệm Băng liền thay đổi, song trên khuôn mặt lại có phần tiếu dung.
Gã trung niên đột nhiên cảm giác trên người mình có chút phát lạnh, mà không rỏ nguyên do.
"Cười cái con mẹ ngươi à". Vì che dấu một tia sợ hãi dâng lên trong lòng, hắn rút cánh tay đang đặt trên vai Niệm Băng về.
"Cười cha ngươi." Lam sắc quang mang hiện lên như sương khói, huyết quang xuất hiện tức thì, trong dong binh công hội liền vang lên tiếng hét chói tai giống như giết heo thật thảm thiết.
Một bàn tay y nguyên đang co giật rơi xuống trên mặt đất, gã trung niên kêu lên một tiếng bi thảm, đang cầm cổ tay đang điên cuồng phún máu tươi. Khuôn mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, dưới chân mềm nhũn, nhất thời ngã xuống đất, không ngừng kêu gào thảm thiết.
Niệm Băng một cước đá bàn tay qua một bên, phảng phất như không có gì phát sinh như trước nhìn Mã Thụy. Đối diện chiến đấu, Niệm Băng không có khả năng đánh thắng một gã đong binh cấp ba, nhưng đao pháp của hắn cực nhanh, Quỷ Điêu từ vài năm trước đã cùng hắn hòa hợp thành một thể, đao pháp nhanh như thiểm điện, hơn nữa đao này lại rất sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể giải quyết gọn gàng rắc rối.
Yên tĩnh, dị thường yên tĩnh, cả dong binh công hội đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, thủ đoạn lãnh khốc và tàn nhẫn trong nháy mắt đã làm kinh ngạc toàn trường. Mã Thụy ngơ ngác nhìn nam tử anh tuấn trước mặt này, tay nàng đã run rẩy rồi.
Thanh âm của Niệm Băng vẫn ôn hòa nhắc nhở Mã Thụy như trước," Tiểu thư, xin mời tiếp tục tìm kiếm, đa tạ."
Thanh âm ôn hòa của hắn hiện ra rõ ràng như thế trong đại sảnh, vừa rồi, cơ hồ không ai chứng kiến được hắn đã làm cái gì, chỉ thấy trong tay phải của hắn có một thanh tiểu đao, từng đạo quang mang lam sắc lóe lên loang loáng phát ra từ thanh tiểu đao đang xoay vòng giữa năm đầu ngón tay. Nguồn truyện: Trà Truyện
"Ngươi, như thế nào có thể động thủ đả thương người ở dong binh công hội? Thanh âm của Mã Thụy rõ ràng có chút run rẩy.
Niệm Băng trên mặt toát ra vẻ tươi cười vô lại, "Ta có đả thương người hay sao? Ngươi xác định là có nhìn thấy?"
Mã Thụy ngây người một chút, trong lòng cũng không tin vừa rồi đúng là do Niệm Băng làm, nhưng sự thật xảy ra trước mắt. Niệm Băng tươi cười làm cho nàng cảm giác được trong lòng phát lạnh, xung quanh cũng chừng như đông cứng lại, phảng phất trước mặt không phải là một gã thanh niên anh tuấn mà là một con quỷ, quỷ giết người."Người đâu, bảo vệ đâu, mau tới nhanh." Mã Thụy điên cuồng hét lên, trong lòng hoảng sợ khiến nàng thối lui vài bước, đụng phải cái ghế dựa liền té ngã xuống đất.
Niệm Băng nhíu mày, xoay người nhìn về phía gã trung niên cụt tay, không hổ danh là dong binh cấp ba, đối với trị liệu thương thế có chút nhận thức. Lúc này hắn đang liều mạng nắm chặt cổ tay mình không cho quá nhiều máu chảy ra.
Đám người dong binh tự động tản ra, ba gã bảo vệ mặc võ phục màu đen vừa đi tới, Nhìn qua hiện trường, ba người sắc mặt đồng thời biến đổi. Cầm đầu là một gã hơn ba mươi tuổi. Võ sĩ nhíu mày nhìn về phía Niệm Băng, "Ta là đội trưởng đội bảo vệ ở đây, cái này là do ngươi làm?"
Niệm Băng cười nhẹ, không trả lời vấn đề của hắn. Thay vào đó ngồi xổm xuống, hướng đến gã trung niên cụt tay hỏi: "Là ta chặt đứt tay ngươi sao?" Nụ cười của hắn thực sự ôn hòa như cảm giác lúc trước của Mã Thụy vậy. Gã trung niên chứng kiến nụ cười của ma quỷ, thân thể hắn có chút run rẩy, khuôn mặt do mất máu quá nhiều trở nên trắng bệch giờ lại thêm tái xanh, liều mạng lắc đầu," Không, không, không phải, không phải."
Niệm Băng đứng dậy, có chút khiêu khích nhìn về phía đội trưởng đội bảo vệ," Hắn đang nói láo, quả thật là do ta làm, bởi vì hắn đã vũ nhục mụ mụ của ta." Chân trái bước dấn lên phía trước làm trụ, chân phải xoay tròn sử dụng toàn lực, một cước đá vào mặt trung niên nhân trên bốn chục tuổi kia. Tiếng kêu thảm thiết của trung niên nhân còn chưa kịp phát ra, máu tươi đã văng ra, hôn mê bất tỉnh.
Đội trưởng đội bảo vệ không có ngăn cản Niệm Băng, nhưng ánh mắt đã biến lạnh, "Tiểu tử, ngươi thực cuồng vọng. Ngươi có hiểu được mình đang ở địa phương nào không?"
Niệm Băng lạnh nhạt cười nói: "Ta biết, nơi này không phải là dong binh công hội hay sao?"
Đội trưởng đội bảo vệ hừ lạnh một tiếng, "Ta đây muốn thay dong binh công hội đòi lại tôn nghiêm."
Tay phải Niệm Băng chỉ về hướng gã trung niên đang hôn mê bất tỉnh "Nhìn hắn xem, người như vậy còn có tôn nghiêm?"
Bạch sắc đấu khí từ trong người vệ đội trưởng phát tán ra, có thể sử dụng đấu khí, chứng tỏ hắn đã tiến vào cảnh giới kiếm sư. Xem vẻ ngoài, thực lực của tên đội trưởng đội bảo vệ này tuyệt không dưới Tuyết Tĩnh.
"Ngươi sẽ biến thành giống như hắn". Đội trưởng đội bảo vệ phất tay, thành viên dong binh đoàn nhất thời liền chừa ra một mảnh sân cho bọn họ.
Niệm Băng hướng về đội trưởng bảo vệ lắc đầu, tay phải vươn ra, một khối hỏa cầu nhất thời liền xuất hiện trong lòng bàn tay, "Nếu ngươi đã tự tin với chính mình như vậy, đến đây đi, bất quá ta không cam đoan không làm bị thương những người khác."
Chứng kiến ngọn lửa trong tay Niêm Băng, đội trưởng đội bảo vệ nhất thời giật mình nói: "Ngươi là ma pháp sư?"
Niệm Băng mỉm cười nói: "Nói chính xác là một ma pháp sư của ma pháp sư công hội tại Băng Nguyệt đế quốc."
Đội trưởng đội bảo vệ sợ ma pháp sư sao? Không, hắn tuyệt đối không sợ, hắn không thừa nhận người thanh niên trước mặt này ma pháp có thể mạnh hơn vũ kỹ của mình. Nhưng là, ma pháp sư cùng một võ sĩ một đấu một dưới mọi tinh huống mặc dù không chiếm được ưu thế, nhưng mà bởi vì số lượng ít, địa vị ma pháp sư so với võ sĩ cao hơn nhiều, là các đối tượng mà các quốc gia muốn mua chuộc, nhất là khi hắn nghe được Niệm Băng nói mình là thành viên của ma pháp sư công hội thì do dự của hắn đã hoàn toàn biến mất. Cái này gọi là "yếu trâu vẫn hơn khỏe bò" (nguyên văn: lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo), cho dù ma pháp sư công hội của Băng Tuyết đế quốc hư nhược đi nữa thì hắn cuối cùng cũng là thành viên của ma pháp sư công hội, tuyệt đối không thể trêu chọc giống công hội cấp bậc thấp hơn như dong binh công hội.
"Thực xin lỗi, ma pháp sư tiên sinh tôn kính, ta vốn nghĩ rằng ngài cũng là một tên đong binh, xin ngài tha thứ cho sự vô lễ của ta." Đội trưởng đội bảo vệ tán đi đấu khí, cung kính hướng về phía Niệm Băng nói.
Niệm Băng cũng không muốn lộ ra thân phận của mình, nhưng mà có thể giảm đi phiền toái, lựa chọn này cũng tốt, lạnh nhạt cười, chỉ trung niên nhân đang nằm trên mặt đất nói: "Nếu không muốn hắn chết, nên mang hắn xuống đi."
Đội thưởng đội bảo vệ xoay người hướng về bảo vệ dưới tay mình ra hiệu bằng ánh mắt, hai gã bảo vệ liền bước lên phía trước nâng gã trung niên đang ngất xỉu rời đi, có chút nghi hoặc nhìn về phía Niệm Băng, bảo vệ đội trưởng nói: "Ma pháp sư tiên sinh, ngài đã là thành viên ma pháp sư công hội của bổn quốc, ngài có thể đưa ra vật xác minh hay không?"
Niệm Băng nhíu mày nói: "Cái này có cần thiết không?"
Đội trưởng đội bảo vệ liếc nhìn một cái, dừng lại trên hình quỷ điêu trong lớp vải dệt của Niệm Băng gật đầu nói: "Ta nghĩ là cần thiết, ta phải có công đạo đối với thành viên dong binh."
Niệm Băng lạnh nhạt cười nói: "Ngươi muốn chính là cái này." Hào quang chợt lóe, trong tay phải hắn liện hiện ra một khối lệnh bài, đúng là vật mà mấy ngày hôm trước Long Trí mới cấp cho Niệm Băng để biểu thị cho thân phận của hắn.
Đội trưởng bảo vệ tiếp nhận thẻ bài trong tay Niệm Băng, nhìn kỹ lệnh bài xong nhất thời sắc mặt liền đại biến, "Ngài, ngài đúng là …. "
Niệm Băng liền cầm thẻ bài trở về, đưa vào không gian giới chỉ bên trong, "Không cần nói ra, ngươi hiểu là tốt rồi. Ta tới nơi này là muốn tìm một nhiệm vụ."
Sắc mặc đội trưởng bảo vệ lúc này đã trở nên trắng bệch, hắn mặc dù không thể tin người trẻ tuổi trước mặt này lại là trưởng lão của ma pháp sư công hội. Nhưng mà khối lệnh bài kia tuyệt đối không phải là giả, lệnh bài ma pháp sư công hội như thế nào có thể dễ dàng bắt chước. Do dự một chút, hắn đi đến trước quầy, hướng Mã Thụy nói: "Nhanh giúp vị ma pháp sư tiên sinh này tìm được nhiệm vụ, không được chậm trễ." Nói xong những lời này, hắn bước nhanh đi.
Thành viên dong binh xung quanh ánh mắt đều nhìn chăm chú vào trên người Niệm Băng. Có thể dọa đội trưởng bỏ đi, bọn họ biết người trẻ tuổi này tuyệt không đơn giản, huống hồ hắn lại là một gã ma pháp sư.
Mã Thụy ánh mắt liếc trộm Niệm Băng, vội vàng lục tìm tư liệu nhiệm vụ của dong binh công hội, chỉ có điều tay nàng vẫn có chút run rẩy như trước.
Niệm Băng không khỏi cảm thán trong lòng, Cá lớn nuốt cá bé luôn là quy luật của xã hội. Trước mặt Hy Lạp Đức, mình đúng là nhỏ yếu, nhưng đối với đám người truớc mặt này mình lại biến thành đại cường giả, xem ra bất luận tới địa phương nào của đại lục cũng đều không có cuộc sống thái bình.
"Tốt lắm, tìm được rồi, đúng là có một nhiệm vụ như vậy." Mã Thụy như trút được gánh nặng cầm lấy bảng ghi chép nhiệm vụ hướng Niệm Băng nói: "Ma pháp sư tiên sinh, nhiệm vụ ngài yêu cầu có chút quái dị, bất quá đúng là có một nhiệm vụ như thế, ở nơi này có, thân vệ đội của bổn thành chủ yêu cầu ma pháp quyển trục cấp năm, yêu cầu chỉ là tìm kiếm mà thôi, một cái quyển trục kiếm được là năm kim tệ, quyển trục cao hơn một bậc thì mỗi cái nhiệm vụ thưởng gấp đôi, đây là nhiệm vụ cấp ba, hơn nữa có thể đồng thời cùng nhiều người tiếp nhận nhiệm vụ này, hiện tại đã có bảy mươi ba đong binh tiếp nhận, nhưng mà hoàn thành chỉ có hai người, tìm kiếm được đều là quyển trục cấp năm."
Niệm Băng trong lòng vui vẻ, đội thân vệ của thành chủ quả thật là có tiền a, xem ra chính mình có thể phát tài rồi, liền vội hỏi: "Phải như thế nào mới có thể liên lạc được với người chủ yêu cầu kia?"
"Cái này ….." Mã Thụy do dự một chút rồi nói: "Đong binh sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, chỉ cần đem nhiệm vụ giao cho chúng ta là được, do chúng ta đến liên lạc với khách hàng, chỉ cần xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta sẽ đem thù lao thanh toán cho dong binh, và cũng trích ra một phần mười để làm phí thủ tục. Cho nên phương thức liên lạc với khách hàng chúng ta phải giữ bí mật.
Niệm Băng lạnh nhạt cười, nói: "Đã như vậy, ngươi đem phương thức liên lạc nói cho ta biết, tốt lắm nhân tiện ta có thể hoàn thành nhiệm vụ này."
Mã Thụy yên lặng một chút nói: "Nhưng mà, ngài không phải là dong binh, hơn nữa càng không phải thành viên công hội, việc này không hợp với quy củ!"
Niệm Băng mỉm cười nói: "Việc này rất đơn giản." Ánh mắt hắn chuyển hướng xung quanh, dong binh gần hắn nhất chính là một đại hán của Lan Tinh dong binh đoàn, sau khi tiếp nhận nhiệm vụ hắn cũng không có rời đi, mà là ở một góc xem náo nhiệt. Niệm Băng hướng hắn vẫy tay nói: "Vị đại ca này, muốn nhờ ngươi giúp ta một việc."
Đại hán phát lạnh một chút, hắn đương nhiên biết ma pháp sư thân phận tôn quý, "Ta? Ta có thể giúp ngài việc gì?"
Niệm Băng nói: "Ngươi tiếp nhận nhiệm vụ này, sau đó trực tiếp nhận phù lao dong binh khi có thể."
Đại hán vẫn không hiểu được ý tứ của Niệm Băng, "Nhiệm vụ này dong binh đoàn chúng ta đã sớm tiếp nhận, nhưng mà vẫn chưa hoàn thành được."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Vậy ngươi bây giờ có thể giao nộp nhiệm vụ, ta đang có ma pháp quyển trục đó. Mã Thụy tiểu thư, lần này thì phù hợp quy củ chứ, ta sẽ ở quán trọ Lan Hinh Phan ở bên cạnh không xa công hội, khách hàng sau khi đến đây, ngươi nói hắn đến phòng 364 ở đấy tìm ta. Nói với hắn là ta có mấy cái quyển trục hơn cấp 5 muốn bán." Sau khi làm rõ ràng, hắn hướng đến tên đại hán kia gật đầu, rồi đi ra cửa.
"Ma pháp sư tiên sinh muốn bán quyển trục sao? Vậy cần gì phải hoàn thành nhiệm vụ này?" Thanh âm trầm thấp và hùng hậu của một người vang lên trong đại sảnh. Mấy trăm tên dong binh giống như thủy triều tản ra các hướng xung quanh, hình thành một lối đi. Niệm Băng lúc này mới vừa đi tới cửa, nhìn lại lối đi, chỉ thấy một lão giả mặt trắng không râu, vóc người dong dỏng hướng về phía mình đi tới, đội trưởng đội bảo vệ đang đi theo phía sau hắn.
Niệm Băng liền dừng bước, nhìn lại phía lão giả. Rất nhanh, lão giả đi đến trước mặt hắn, mỉm cười nói: "Ma pháp sư tiên sinh, ta là hội trưởng của đong binh công hội ở đây, không biết có thể cùng ngươi nói vài câu."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Đương nhiên là có thể, thật cao hứng khi nhìn thấy ngài, hội trưởng tiên sinh." Hắn biết là bởi vì thân phận của mình mà dẫn đến vị hội trưởng này ra đây, nghe giọng hắn nói, tựa hồ cũng có ý muốn mua ma pháp quyển trục. Nếu như có thể bán được ở đây.vậy thì càng tốt. Cho nên Niệm Băng tự nhiên sẽ không cự tuyệt lời mời của hắn.
Hội trưởng dong binh công hội hướng về phía Niệm Băng ra hiệu mời. Rồi dẫn hắn đi về phía sau công hội. Khi bọn hắn xuyên qua đại sảnh, tiến vào hậu đường công hội, chung quanh nhất thời liền trở nên vô cùng im lặng, hội trưởng dong binh công hội liền dừng bước, nói với tên đội trưởng bảo vệ: "Nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi nên đi ra đi." Đội trưởng bảo vệ liền đáp ứng một tiếng sau đó đi trở ra đại sảnh.
"Ma pháp sư tiên sinh, mời ngài theo ta đến đây." Nói xong, hội trưởng dong binh công hội lại dẫn Niệm Băng tiếp tục đi vào bên trong. Bên cạnh, Niệm Băng quan sát toàn cảnh chung quanh. Dong binh công hội này trước sau như một, vị trí của mình bây giờ cũng là sân trong của công hội, trang trí cực kỳ đơn giản, hết thẩy đều lấy mộc mạc, thực dụng làm chính.
Dưới sự dẫn đường của hội trưởng dong binh công hội kia, Niệm Băng theo hắn đi vào một gian phòng làm việc lớn ở phía sau công hội.
"Mời ngồi ma pháp sư tiên sinh, ta trước tiên giới thiệu về mình một chút, ta tên là Tạp Lạc, là hội trưởng của công hội này, vừa rồi nghe đội trưởng bảo vệ nói ngài là trưởng lão ma pháp sư công hội của bổn quốc, khách quý như thế đến đây, tại hạ thật áy náy vì không nghênh tiếp được từ xa."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Hội trưởng không càn khách khí, kỳ thực ta chỉ là một gã cao cấp ma pháp sư, nhưng sư phụ ta là hội trưởng ma pháp sư công hội, Bởi vậy, sư phụ vì tiện cho ta ở bên ngoài hành tẩu nên mới cấp cho ta thân phận trưởng lão." Để bất luận kẻ nào muốn xem thường mình tốt nhất là nên bảo vệ sắc." (thể diện?)
Tạp Lạc thần sắc cũng không hề thay đổi, tựa hồ đã sớm đoán được, "Ma pháp sư tiên sinh tuổi còn trẻ như vậy mà đã đạt tới cảnh giới cao cấp ma pháp sư đã phi thường không dễ dàng rồi. Vừa rồi ta không phải nghe nói ngài có ma pháp quyển trục muốn bán sao? Bán cho người khác ư, không bằng bán cho ta đi, giá tiền thì chúng ta cùng thương lượng, không biết trong tay ngài có ma pháp quyển trục cấp mấy đây?Ta muốn xem qua hết."