Sử dụng ma pháp khiến tinh thần hắn có chút mệt mỏi, tựa ở một thân cây, bắt đầu minh tưởng một lúc.
Băng Tuyết nữ thần chi thạch không hổ là băng hệ bảo thạch tối cao cấp, chỉ trong một giờ ngắn ngủi, có thể giúp Niệm Băng khôi phục một chút băng hệ pháp lực, Từ quá trình tiêu hao đến khôi phục, lại thêm đêm qua minh tưởng, khiến pháp lực của hắn có chút tiến bộ.
Tra Cực vừa mới nấu xong cơm trưa, đứng ở trước mộc ốc hoạt động cái thân thể có phần cứng ngắc, hắn thấy kỳ quái, tại sao Niệm Băng đi nửa ngày còn chưa thấy trở về? Chẳng lẽ hắn thật sự có thể sử dụng phủ tử đó để đốn củi? Không có khả năng. Ta bảo hắn đem phủ tử đi, chỉ là muốn biết hài tử sau bao lâu mới quay lại. Thời gian càng dài, chứng minh hắn đối với việc tự hỏi chính mình càng có phương pháp, một người biết tự khảo chính mình, làm trù sư thì lý giải món ăn sẽ càng tốt, lần này coi như là Tra Cực cho Niệm Băng một bài kiểm tra đơn giản. Nhưng hắn đã đi hơn hai giờ, mặt trời sớm đã cao giữa đỉnh đầu, khiến Tra Cực không khỏi có chút nóng nảy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Đúng lúc Tra Cực chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm Niệm Băng, một thanh âm trong trẻo vang lên, " Sư phụ, ta đã về, người xem, từng này gỗ có đủ không? ".
Niệm Băng mồ hôi đầy đầu từ đào hoa lâm đi ra, bảy, tám cành đào được hắn buộc tròn trên đại phủ mang về, sức nặng hiển nhiên khiến hắn không thể vác được, lúc nói thì có chút thở dốc.
" Ngươi thật sự chặt được? Chẳng lẽ ngươi có thể sử dụng phủ tử này? ". Tra Cực kinh ngạc hỏi.
Niệm Băng đỏ mặt, nói: " Không phải, ta dùng ma pháp, mới chặt đem về, bất quá ma pháp của ta tương đối yếu, chặt xong rồi khôi phục ma pháp, đã thấy thái dương lên cao, đã đến giờ ngọ, cho nên vội đi về, buổi chiều ta sẽ đi tiếp ".
Tra Cực trong lòng khẽ động, " Ngươi dùng ma pháp gì? Hỏa hệ ma pháp có thể chặt củi? Ngươi không phải muốn đem nơi này đốt sao? ".
" Đương nhiên không phải? Ta dùng băng đao để chặt, người xem, băng nguyên tố a! Ta thỉnh cầu ngươi, ngưng tụ thành cự nhận sắc bén, phá vỡ trói buộc và gông cùm của thế gian ". Quang mang lóe lên, một thanh băng đao gần như trong suốt xuất hiện trước mặt hắn.
" A! Ngươi có lưỡng hệ ma pháp? ". Mắt Tra Cực suýt nữa phát ra ánh sáng, hắn không phải ma pháp sư, đương nhiên không biết băng hệ ma pháp cùng hỏa hệ ma pháp không thể đồng thời tu luyện, trong lòng thầm nghĩ mình đã nhặt được bảo bối, " Băng, thật tốt quá, băng cũng có thể hữu ích cho ẩm thực, xem ra, giáo đạo của ta cho ngươi cần phải cải biến mới được, băng cùng hỏa nếu vận dụng hợp lý, món ăn làm ra sẽ … Được rồi, đi, chúng ta đi ăn cơm đã ".
Cơm trưa không tính là thịnh soạn, chỉ có hai món ăn và cơm thường. Nhưng là, thức ăn từ tay Tra Cực làm ra sao có thể kém đây, bữa này, Niệm Băng ăn vừa thấy thơm vừa thấy ngon. Từ lúc cùng phụ thân phiêu bạt khắp nơi trên đại lục tới nay, đây là lần đầu tiên hắn được ăn đàng hoàng như thế, vị giác thỏa mãn, khiến khuôn mặt hắn nhìn qua thấy hơi hồng hào.
" Sao? Cảm giác thế nào? ". Thấy Niệm Băng ăn xong rồi, Tra Cực vội vàng hỏi.
" Ăn ngon, thật sự rất ngon ". Niệm Băng thốt ra từ nội tâm.
Tra Cực mục trừng khẩu ngốc nhìn hắn, " Lại là câu này? ".
" A, ta quên, có thể là do vừa rồi dùng ma pháp đốn củi, tinh thần lực tiêu hao quá độ. Sư phụ, đêm nay ta nhất định sẽ nhớ kỹ ".
Tra Cực nhìn Niệm Băng không nói gì, suýt nữa nổi giận, hừ một tiếng, nói: " Lần này tha cho ngươi, sự bất quá tam ".
Niệm Băng cười hắc hắc, nói: " Sư phụ, người đừng nóng giận, kỳ thật lần này ta có cảm giác rồi. Hai món này ta mặc dù không biết là gì, nhưng vị đạo thì đều tươi ngon, lại vẫn giữ được hương vị ban đầu, ăn thì giòn giòn, cảm giác rất thoải mái. Hơn nữa ăn vào bụng vẫn còn thấy ấm a ".
Tra Cực cũng không tức giận: " Như vậy? Thật sự là khiến ta lãng phí nửa ngày mà, ngươi biết chúng tại sao lại ngon không? Người thường làm món rau, đơn giản chính là trước cho dầu, khi dầu nóng thì cho hành vào chảo, rồi cho rau vào xào, cuối cùng đem rau ra khỏi chảo. Mà đồ ăn của ta sở dĩ ăn ngon, đầu tiên là ở dùng vật liệu, ta dùng là rau xanh tươi, mới hái từ trong rừng liền cho vào chảo, tiếp theo, ta không có dùng dầu, cho nên, ngươi không cảm thấy ngấy mỡ, người thường nếu không dùng dầu, sợ rằng không có cách nào xào rau, nhưng ta lại có thể dùng nước thay thế, bởi vì loại nước này của ta có cho thêm vật liệu đặc thù, trong đó có chút dược vật, sau khi pha chế, thứ nước này chẳng những có thể khiến rau không dính chảo, mà còn có thể khiến rau xanh trở càng thêm thơm ngon. Đồng thời, khi xào thì sức lửa cũng rất trọng yếu, thường thường chỉ sai trong nháy mắt, vị đạo cuối cùng sẽ hoàn toàn bất đồng. Ngươi phải nhớ kỹ, vô luận là thực vật gì, muốn cho nó ngon, thì phải đem nguyên vị của nó thể hiện ra. Ngươi minh bạch chưa? ".
Niệm Băng có chút mù mờ: " Sư phụ, người giảng cho ta điều này không phải là quá sớm hay không? Cứ tuần tự tiệm tiến đi ".
Tra Cực nói: " Ta chỉ nói trước cho ngươi biết, món ăn ngon tự nhiên có đạo lý của nó. Được rồi, ngươi đi ngủ một lúc, buổi chiều bắt đầu chẻ củi. Góc tường bên trái trong trù phòng có một sài đao ( ND: sài đao – dao bổ củi), đó mới là thứ ngươi cần, sau này đốn củi, chẻ củi đều không được dùng ma pháp, biết không? Như vậy là hoàn toàn lãng phí, ma pháp là phải ở thời điểm mấu chốt khi nấu ăn, mới có thể thể hiện giá trị của nó. Nếu ta biết ma pháp, thì thật tốt a! ".
Từ hôm đó, Niệm Băng có một nếp sinh hoạt đều đặn. Mỗi sáng thức dậy sớm, trước tiên dọn dẹp chóng vánh ngọa thất và trù phòng, sau đó ăn điểm tâm, nghe Tra Cực giảng một chút về tri thức trù nghệ, Tra Cực tựa hồ cũng không vội vàng dạy hắn thao tác thực tế, chỉ đem các loại tri thức mà trù sư phải biết cẩn thận giảng cho hắn nghe. Việc thứ hai, chính là đi đốn củi, đốn củi cũng không khó khăn, khó khăn chính là chẻ củi. Được Tra Cực dạy, Niệm Băng mới biết được, chẻ củi quan trọng là phải nhìn được đường vân gỗ, đường vân bất đồng, bổ xuống phương vị cũng bất đồng, muốn đem củi chẻ cho đều, cũng không phải là một việc dễ dàng. Cơm trưa và điểm tâm giống nhau, ngoại trừ việc phải nói ra cảm giác của hắn về các món ăn Tra Cực nấu, còn là nghe Tra Cực giảng thuật, buổi chiều thì vẫn là chẻ củi, Tra Cực cũng không yêu cầu hắn chẻ nhiều ít bao nhiêu, mà muốn hắn chẻ cho nhỏ, càng nhỏ càng tốt. Sau bữa cơm tối, nghe Tra Cực giảng thuật xong, Niệm Băng trở về phòng tiến hành minh tưởng, minh tưởng chẳng những là biện pháp tu luyện ma pháp lực tốt nhất, mà còn là phương thức nghỉ ngơi tốt nhất.
Ngày qua ngày, Niệm Băng rốt cục cũng tới quá trình sấu biến bàn ( ND: gầy thành béo), mặc dù hắn mỗi ngày chẻ củi không ngừng, nhưng lượng vận động lại không lớn, hơn nữa Tra Cực còn làm cho hắn ăn mỹ thực, mỗi bữa đều tăng thêm một ít, từ rau rừng cho tới hoàng tinh ( ND: gạo vàng), đều là bổ phẩm, thân thể Niệm Băng giống hệt quả bóng, vốn gầy gò nhanh chóng phát triển to ra, đương nhiên, dinh dưỡng tốt cũng khiến vóc người cao lên không ít, nhưng so với thể trọng thì không thể bằng được.
Một năm qua đi, hài đồng anh tuấn biến mất, bất luận từ nơi nào nhìn lại, thân thể Niệm Băng đều như một trái cầu. Khi Niệm Băng hỏi Tra Cực mình có quá béo hay không, Tra Cực chỉ nói với hắn là sau này nhất định sẽ gầy trở lại.
" Sư phụ, hôm nay ta còn phải chẻ củi nữa không? Ta hiện tại chẻ cũng rất nhỏ rồi a! ". Niệm Băng chạy đến phòng Tra Cực, nói có chút bất mãn.
" Chẻ, tiếp tục chẻ, ngươi vẫn còn kém nhiều lắm ". Tra Cực không thèm nhìn hắn, nằm dài trên giường. Từ lúc Niệm Băng tới đây, hắn nhẹ nhàng đi rất nhiều, bản thân không phải làm tất cả những hoạt động nặng nhọc, mỗi ngày chỉ cần làm cho Niệm Băng ba bữa cơm là đủ.
" Nhưng là, sư phụ, ta phải chẻ tới khi nào mới là xong a? ". Mỗi ngày chẻ củi, liên tục trong một năm, sợ rằng ai cũng vô pháp nhẫn nhịn.
" Xong? Xong đơn giản a! Hiện tại ngươi chẻ đích xác rất nhỏ, bất quá, còn chưa đủ đều nhau, lúc nào ngươi có thể chẻ được các sợi nhỏ như nhau, thì mới là xong ". Tra Cực một điểm cũng không hề vội, ngậm chặt hai hàm, tiếp tục ngủ lại.
Đều nhau, hai chữ này khiến Niệm Băng nhớ tới ma pháp lực trong cơ thể, với trợ giúp của Băng Tuyết nữ thần chi thạch và Hỏa Diễm thần chi thạch, một năm này, ma pháp của hắn tiến bộ với tốc độ cực nhanh, hiện tại hắn mới hiểu được, tại sao phụ thân năm ấy ba mươi bảy tuổi, lại có thể trở thành một ma đạo sĩ, nguyên nhân hẳn là Hỏa Diễm thần chi thạch. Nhưng là, vấn đề cũng nảy sinh, lúc mới bắt đầu, nhìn từ bề ngoài thì hắn nửa người nóng nửa người lạnh, nhưng giờ đây, hai bên thân thể có nhiệt độ khác biệt rõ rệt, thân bên trái ngâm nước, thậm chí có thể chế tạo băng thủy, thân bên phải thì lại có thể phát hỏa. Một nóng một lạnh, thường xuyên khiến Niệm Băng có cảm giác vựng huyễn ( ND: hoa mắt, mê man). Nhất là khi hắn sử dụng ma pháp khiến ma pháp lực hai bên không đều, cảm giác này càng trở nên rõ ràng. Cho nên, sau khi dùng một băng hệ ma pháp, tất phải dùng một thủy hệ ma pháp cùng mức, khiến ma pháp lực bị tiêu hao hoàn toàn giống nhau, mới có thể không bị ảnh hưởng.
Tình huống này Niệm Băng không có nói cho Tra Cực, vì báo thù, hắn biết rõ tiếp tục như vậy sợ rằng chính mình sẽ có nguy hiểm, nhưng vẫn ngoan cố tu luyện, hắn tin tưởng, chỉ cần pháp lực bản thân có thể bảo trì trạng thái đều đều, thì sẽ không gặp phải vấn đề gì, nhưng sự thật đúng là như thế sao? Sợ rằng cho dù là thần giáng sư cũng vô pháp cho hắn đáp án. Dù sao, hiện tại sớm đã không còn ai mạo hiểm mà đi tu luyện hai chủng loại ma pháp hoàn toàn trái ngược nữa rồi.
Bất đắc dĩ đi tới trong viện, kéo ghế gỗ ngồi xuống, tay trái nhặt sài đao, tay phải đặt thanh củi ở trước mặt. Lúc chuyển sài đao sang tay phải, nhãn thần Niệm Băng thay đổi, trở nên dị thường ngưng thật, tinh thần hoàn toàn tập trung vào thanh củi trước mặt, đường vân trên thanh củi đã sớm in sâu vào trong đầu hắn, hắn không có động, chỉ lẳng lặng quan sát thanh củi, Tra Cực dạy qua hắn, chỉ có xuất đao trong lúc thích hợp nhất, mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất, thời điểm thích hợp nhất, chính là một khắc sau, khi hắn hoàn toàn nắm rõ thanh củi trước mặt.
Tay rung, đao động, liên tiếp tám đao, như hành vân lưu thủy, không có nửa điểm thừa thãi. Thanh củi trước đặt ở chỗ đó, không hề di động, sài đao sắc bén sáng loáng dưới ánh dương quang.