Lạc Nhu đắc ý nói: " Đương nhiên rồi, kể cả không có phát hiện gì, trí nữ cũng là một người biết tuân thủ lời hứa. Chúng ta nói chuyện riêng tư đi. Linh nhi, thật ngại, chuyện này ta muốn nói riêng với mình hắn ".
Nếu đổi là Tuyết Tĩnh, nói không chừng sẽ phải hỏi đến đầu đến đũa, nhưng Long Linh lại không vậy, thiên tính ôn nhu khiến nàng nhu thuận gật đầu, đáp: " Vậy thì rời khỏi chỗ này, Niệm Băng, về túc xá của ngươi đi, ngươi quả thực nên rửa ráy một chút. A, được rồi, ba ba vốn muốn đổi phòng gian cho ngươi, nhưng ngươi lại một mực ở nơi này, nên chưa chuyển được, chờ ngươi kết thúc nghiên cứu ở đồ thư quán rồi hãy nói tiếp ".
Niệm Băng mỉm cười nói: " Không sao cả, đó chỉ là việc ngoại thân mà thôi, Lạc Nhu tiểu thư, mời ".
Niệm Băng mang theo Lạc Nhu, lần đầu tiên ly khai đồ thư quán trong một tháng nay, Long Linh cũng không đi theo, chỉ hướng về phía bọn họ nói một tiếng, rồi ly khai.
Mặc dù một thời gian dài không trở lại túc xá, nhưng vẫn cảm thấy thanh sảng như trước, Niệm Băng nhìn qua ma pháp lạc ấn mình lưu lại, nhận thấy cũng không hề có ai tới phòng mình, mời Lạc Nhu vào nhà, nói: " Ngươi ngồi đợi một chút, ta đi rửa ráy đã ".
Một tháng không tắm rửa thì có tư vị gì? Niệm Băng rốt cục đã biết, lần tắm rửa này, hắn cũng mất tới đúng một canh giờ, lúc toàn thân khôi phục vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, hắn âm thầm phát thệ, sau này không thể như vậy nữa, mất mặt trước các mỹ nữ, thì ai cũng chẳng thấy có gì là khoái trá cả.
Thần Lộ đao thuần thục cạo sạch râu ria trên mặt, thay một thân bố y, rồi rời khỏi phòng tắm.
Lạc Nhu đợi cả một canh giờ, nhưng lại không có vẻ gì là bồn chồn, nhìn thấy Niệm Băng đi ra, trong mắt nàng không khỏi toát ra một tia kinh ngạc, lúc này Niệm Băng mặc dù mặc bố y bình thường, nhưng nhìn qua lại vẫn rất anh tuấn, sắc mặt hắn vẻ có tai tái, hiển nhiên là do thời gian gần đây lao lực, trên người tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, kim sắc trường phát vẫn ẩm ướt xõa sau lưng, so sánh với lúc trước, quả thực tựa như biến thành một người khác, mặc dù Niệm Băng không tu luyện vũ kỹ, nhưng vóc người hắn thon dài, vai rộng lưng khoát, rất hợp với khuôn mặt anh tuấn dị thường, quả thực có không ít sát thương lực, ngay cả Lạc Nhu vốn luôn luôn tự thị là có tâm trí kiên định, trong lòng cũng không khỏi được khẽ run động.
Niệm Băng đi tới sô pha bên cạnh Lạc Nhu ngồi xuống, thở dài một hơi, nói: " Thật thoải mái! Lạc Nhu tiểu thư, ngươi hiện tại có thể nói rồi. Nếu ngươi tới nhận thua, ta có thể yêu cầu ngươi một chuyện chứ? ".
Lạc Nhu mặc dù hơi thất thố, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, mỉm cười, đáp: " Không, ta là tới để nhận thành quả thắng lợi chính mình đoạt được ".
Niệm Băng tựa vào tay đỡ ở sô pha, bình tĩnh nhìn Lạc Nhu, vung tay ra mời, nói: " Ta thật muốn nghe xem, trí tuệ chi nữ của chúng ta cuối cùng đã tra ra cái gì ".
Lạc Nhu tự tin cười, đứng lên, đi tới giữa phòng, quay lưng về phía Niệm Băng nói: " Ma Sát Sứ ba chữ có đủ hay không? ".
Nghe được Ma Sát Sứ ba chữ, Niệm Băng suýt nữa từ sô pha nhảy đứng lên, trống ngực thình thịch, hắn mặc dù sớm đã xem trọng Lạc Nhu, nhưng vẫn còn không nghĩ tới, nàng lại có thể tra được điều này. Sau vài giây trầm mặc, hắn tận lực giữ cho ngữ khí bình tĩnh, " Lý do? ".
Lạc Nhu xoay người, mỉm cười nhìn Niệm Băng, trong mắt lóe ra ánh trí tuệ, " Lý do thì rất nhiều. Ta không thể không thừa nhận, ngươi là địch thủ lớn nhất mà ta từng gặp, dưới tình huống này còn có thể bảo trì lãnh tỉnh, đã chứng tỏ ngươi cũng không phải một người đơn giản. Vốn ta cũng không nghĩ tới ngươi lại là sát thủ. Thế nhưng, khi ta biết được ngươi vào ban đêm thường không có mặt ở sài phòng của Thanh Phong Trai, ta liền nghi ngờ. Qua suy đoán cẩn thận, ta cơ hồ có thể khẳng định, ngươi chính là kẻ giết Liệu Tam, Ma Sát Sứ ".
Tâm tình Niệm Băng lúc này đã bình tĩnh trở lại, bởi vì hắn nghĩ rằng, Lạc Nhu đã đoán được hết thảy, nàng lại vẫn một mình tới tìm mình, rất hiển nhiên, cũng không có đem chuyện này nói ra ngoài, như vậy cũng là đủ rồi, chí ít hắn còn có một con đường sống, " Mời tiếp tục ".
Lạc Nhu mỉm cười, nói: " Đầu tiên, ta hỏi qua Tĩnh Tĩnh, nàng đem chuyện lúc đầu gặp ngươi như thế nào kể rõ cho ta. Nguyên nhân các ngươi gặp nhau chính là bởi vì Liệu Tam, đúng chứ? Hơn nữa, Liệu Tam từng vũ nhục ngươi nghiêm trọng. Đó chính là căn nguyên của cừu hận ".
Niệm Băng thản nhiên cười, nói: " Liệu Tam có danh hiệu là chó trụi lông, nhiều người có cừu oán với hắn, số người có cừu hận thâm sâu hơn ta còn nhiều lắm. Chỉ dựa vào điểm này, ngươi đã nói ta là Ma Sát Sứ sao? Không phải quá miễn cưỡng sao? ".
Lạc Nhu mỉm cười nói: " Đương nhiên không chỉ có điểm này, vào đêm Liệu Tam gặp chuyện không may, ngươi chắc cũng không có chứng cứ ngoại phạm. Ta hỏi qua Tĩnh Tĩnh, cũng hỏi qua Linh nhi, vào lúc đó, ngươi cũng không có mặt ở Thanh Phong Trai hoặc ma pháp sư công hội. Chuẩn xác mà nói, ngươi hẳn là sau khi ly khai ma pháp sư công hội, trước khi quay lại Thanh Phong Trai, đã hạ thủ Liệu Tam. Mặt khác, theo ta điều tra, nguyên nhân chân chính khiến Liệu Tam chết là do băng hệ ma pháp, mà sau này Băng Tuyết nữ thần tế tự kiểm tra và chứng nhận tất cả băng hệ ma pháp sư trong ma pháp sư công hội, bọn họ lại đều có chứng cứ ngoại phạm. Ta nghe Linh nhi nói, ma pháp khống chế lực của ngươi rất mạnh, còn có thực lực của băng hệ đại ma pháp sư, cũng chỉ có ngươi, mới có thể giết Liệu Tam. Tổng hợp mấy điểm này, hơn nữa theo trực giác của ta, ta có thể nhận định, ngươi chính là Ma Sát Sứ. Đương nhiên, ngươi có thể còn có một đồng bọn am hiểu hỏa hệ ma pháp, về phần hắn là ai, ta thật sự không tra ra được ".
Niệm Băng mỉm cười, nói: " Trí nữ dù sao cũng không phải là thần, ngươi không cảm thấy những lý do này rất gượng ép sao? Nhiều thứ chỉ là nhận thức chủ quan của ngươi mà thôi. Chỉ dựa vào những lý do này, ngươi là vô pháp chứng minh ta là Ma Sát Sứ, nếu không, Long hội trưởng cũng có thể tra ra được, người đã sớm tới tìm ta tính sổ rồi ".
Lạc Nhu thấy Niệm Băng phủ nhận, trong mắt toát ra vẻ do dự, " Không sai, đó đều là suy đoán của ta, cũng không có nhân chứng và vật chứng, bất quá, trực giác của ta nói cho ta biết, kẻ đó chính là ngươi ".
Niệm Băng mỉm cười, nói: " Không thể không thừa nhận, Lạc Nhu tiểu thư rất thông minh, thế nhưng, ngươi đã thua cuộc ".
Lạc Nhu nhíu mày, nói: " Chẳng lẽ, ngươi không thừa nhận mình là Ma Sát Sứ sao? Ngươi có thể yên tâm, Liệu Tam kia vốn chẳng phải tốt đẹp gì, nếu ngươi thừa nhận mình là Ma Sát Sứ, ta cũng sẽ không đem chuyện này nói với người khác ".
Niệm Băng lắc đầu, nói: " Ta tới bây giờ còn chưa hề lo lắng về điểm này, đầu tiên, ta tin ở trí nữ tiểu thư, tiếp theo, dù ngươi thật sự nói ra ngoài, chỉ sợ cũng không ai chịu tin. Dù là Long Trí hội trưởng biết rõ lời ngươi là thật, hắn cũng nhất định sẽ giải vây cho ta, trước khi ngươi tìm đến ta, Linh nhi hẳn là đã nói cho ngươi về tầm quan trọng của ta đối với công hội hiện giờ rồi. Thẳng thắn mà nói, suy đoán của ngươi mặc dù thiếu chứng cứ, nhưng quả thực rất chính xác, không sai, ta chính là Ma Sát Sứ, kẻ giết Liệu Tam, ta làm việc không hề lưu lại dấu vết, mặc dù ngươi đoán được, nhưng cũng tuyệt đối không thể chứng thực được ".
Lạc Nhu nở nụ cười, khuôn mặt yêu kiều động nhân sáng bừng, " Tốt! Đúng là ngươi, ngươi hiện tại đã thừa nhận rồi, chúng ta cũng nên tính toán xem, ngươi nên thực hiện bổn phận kẻ thua cuộc như thế nào đây? ".
Niệm Băng cũng cười, " Không, đương nhiên là không. Ta vừa nói rồi, mặc dù ngươi đoán được, thế nhưng, ngươi vẫn thua cuộc ".
Lạc Nhu sắc mặt khẽ biến, nói: " Ngươi có ý tứ gì? Bởi vì ta không có chứng cứ, thì nói ta thua sao? Chúng ta lúc đầu đánh cuộc, chỉ là đoán ra chức nghiệp của ngươi, ta đã đoán được rồi, là một nam nhân, ngươi sẽ không nuốt lời như vậy chứ ".
Niệm Băng ha ha cười, " Buồn cười, cứ cho ta chẳng là người tốt gì, nhưng vẫn biết khinh thường việc xấu, thắng là thắng, mà thua là thua, dám đánh cuộc thì dám nhận thua, đạo lý này ta hiểu. Ta sở dĩ nói ngươi thua, là bởi vì ngươi căn bản đã đoán sai chức nghiệp của ta. Sát thủ, cũng không phải chức nghiệp chân chính của ta, chỉ bất quá nhân tiện thấy Liệu Tam kia không vừa mắt mà làm thôi. Đương nhiên, ma pháp sư cũng không phải ".
Lạc Nhu hoàn toàn ngây dại, nàng ánh mắt Niệm Băng nhận thấy, Niệm Băng cũng không nói dối, vẻ tự tin tuyệt đối của hắn là không thể nào làm giả được, " Không, ta không tin, ta không tin. Nếu ngươi không phải là ma pháp sư hoặc là sát thủ, sao lại có được thành tựu như hiện tại? Ngươi là đại ma pháp sư trẻ tuổi nhất a! ".
Niệm Băng trong mắt toát ra một tia quang mang khiếp người, thản nhiên nói: " Đúng là lúc nên giải quyết một việc rồi. Lạc Nhu tiểu thư, ta sẽ dùng hành động cho ngươi thấy, chức nghiệp chân chính của ta là gì. Mời theo ta ". Nói, hắn xoay người đi ra phía cửa.
Mới vừa đi tới cửa, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Niệm Băng mở cửa, thấy Long Linh đang cầm một kiện băng hệ ma pháp sư bào mới tinh đích đứng ở ngoài cửa, vừa thấy Niệm Băng, mỉm cười nói: " Các ngươi nói chuyện thế nào rồi? Cái này cho ngươi, thay đi ".
Niệm Băng cầm lấy y phục, nhìn ánh mắt nhu hòa của Long Linh, trong lòng chợt rung động, nếu có thể lấy được một thê tử như vậy, thì quả là may mắn. Ý niệm trong đầu sinh ra rất nhanh, nhưng biến mất lại còn nhanh hơn, sau chút do dự, hắn lập tức khôi phục lại bình thường, " Chúng ta đã nói xong rồi, đang chuẩn bị ra ngoài, Linh nhi, ngươi cũng cùng đi nữa ".
Long Linh mỉm cười, nói: " Ta? Sẽ không ảnh hưởng gì tới các ngươi sao? ".
Niệm Băng lắc đầu, nói: " Đương nhiên là không, chúng ta đều là bằng hữu, các ngươi chờ một chút, ta đi thay y phục ".
Một lát sau, khi Niệm Băng ra khỏi phòng tắm, hắn lại biến thành một băng hệ đại ma pháp sư, Long Linh một lần nữa nhìn hắn khôi phục lại vẻ anh tuấn, không khỏi cười đầy thiện ý, mà Lạc Nhu bên cạnh lại cúi đầu không nói, tựa hồ nghĩ đến gì đó. " Hai vị tiểu thư xinh đẹp, chúng ta có thể xuất phát rồi ".
Long Linh tò mò hỏi: " Chúng ta đi đâu? ".
Niệm Băng thần bí cười, nói: " Tới một chỗ ngươi rất quen thuộc, Linh nhi, ngươi không muốn biết là ta đang làm gì sao? ".
Long Linh ngây ra một lúc, hỏi: " Ngươi? Ngươi không phải là ma pháp sư sao? Chẳng lẽ ngươi còn có phó nghiệp gì ư? ".
Niệm Băng lắc đầu, nói: " Không, ngươi sai rồi, ma pháp sư mới là phó nghiệp của ta, đi thôi, Linh nhi tiểu thư, Nhu nhi tiểu thư ".
Lạc Nhu nghe Niệm Băng lần đầu tiên gọi mình là Nhu nhi, trong lòng xuất hiện một tia khác thường, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: " Được, ta muốn xem, ngươi dùng gì để chứng minh. Chúng ta đi ".
Ra khỏi đại môn của ma pháp sư công hội, Lạc Nhu hỏi: " Tới chỗ đó có xa không? Ngươi định đưa chúng ta đi như thế nào? ".
Niệm Băng ngây ra một lúc, nói: " Không gần, ở trung tâm của thành ".
Lạc Nhu trợn to mắt nhìn hắn, nói: " Ngươi không phải là muốn chúng ta đi bộ theo ngươi chứ. Này, chúng ta là thục nữ a, thật sự là khoong chịu nổi ngươi ". Vừa nói, nàng đi tới một bên, vẫy tay, Niệm Băng nhìn theo nàng vẫy, thấy một mã xa lộng lẫy đang tiến lại gần, bốn con ngựa lớn màu trắng khiến hắn nhớ tới chuyện cũ, đúng vậy, nhân gia đường đường là bá tước tiểu thư, hẳn phải có mã xa mới đúng, có cái này, đỡ phải đi bộ rồi.
Lạc Nhu xoay người lại nói: " Lên xe đi, thật không hiểu cuối cùng thì ngươi là loại người gì ".
Nghe lời nói quái dị của nàng, Niệm Băng chỉ mỉm cười, ba người cùng nhau tiến vào mã xa.
Trong mã xa tỏa ra hương khí nhàn nhạt, chỗ ngồi mềm mại, ngồi thấy phi thường thoải mái, Lạc Nhu hướng về phía Niệm Băng nói: "Cuối cùng là đi tới đâu, ngươi cũng phải nói địa chỉ cho xa phu chứ ".
Mỉm cười, Niệm Băng đáp: "Trước tiên cứ đi về phía trung tâm thành, tới đó rồi các ngươi tự nhiên sẽ biết ". Nguồn truyện: Trà Truyện
Mã xa phi nhanh, mã xa mang theo tiêu chí quý tộc của bá tước phủ, người trên đường không dám không tránh, cơ hồ không hề bị trì hoãn, chỉ khoảng nửa canh giờ, đã đưa Niệm Băng ba người tới khu vực trung tâm phồn hoa nhất của Băng Tuyết thành.
Dọc đường đi, Niệm Băng không nói một câu, ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần, Long Linh kinh ngạc phát hiện, hắn đang tiến hành minh tưởng, trong lòng cảm thấy thương cảm, mấy ngày nay tới giờ, hắn quả thực là quá mệt mỏi rồi.
" Này, tỉnh dậy đi ". Lạc Nhu bất mãn đẩy Niệm Băng đang nhắm tịt mắt.
Niệm Băng mở mắt, kéo màn xe nhìn ra bên ngoài, nói: " Được rồi, dừng ở chỗ này đi, hai vị tiểu thư, chúng ta xuống xe ".
Dù cho Lạc Nhu thông minh, hiện tại cũng mơ hồ không rõ Niệm Băng cuối cùng muốn làm gì, cau mày cùng với Long Linh trước sau theo Niệm Băng xuống xe, nhìn khắp chung quanh, đây chính là đường cái ở trung tâm Băng Tuyết thành.
Niệm Băng chỉ về một trong những chiêu bài bên đường, nói: " Đi thôi, đó là điểm đến của chúng ta ".
Khối chiêu bài này, Long Linh cùng Lạc Nhu rất quen thuộc, chính là một trong những phạn điếm nổi danh của Băng Tuyết thành, Thanh Phong Trai.
Lạc Nhu thần sắc bất thiện nhìn Niệm Băng nói: " Ngươi sẽ không nói với ta, chức nghiệp chân chính của là phách sài đấy chứ? Nếu là như vậy, ta nghĩ, ta không cần tiến vào, ở cùng một chỗ với một kẻ không tuân thủ đổ ước, ta sẽ thật mất mặt ".
Niệm Băng nhìn vào mắt Lạc Nhu, không hề nhân nhượng, trong hai cặp mắt cùng màu lam, đều tự toát ra vẻ tự tin, mắt đối mắt, tinh thần lực của Lạc Nhu tự nhiên không thể so sánh với Niệm Băng vốn tu luyện ma pháp, nhanh chóng bại trận, " Này, rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi nói đi! ".