Tuyết Tĩnh nghi hoặc nhìn vào cái nồi sắt. "Cái gì là Cẩm Tự Hư Dũ, ai ……" Nàng đã thấy được, mỳ trong nồi đang cuộn tròn, lại tạo thành chữ mà không phải như trong tưởng tượng tạo thành sợi mỳ, chữ rất rõ ràng, đúng là hai chữ ở cùng một chỗ, dài khoảng một tấc, rộng nửa tấc, đúng là hai chữ Minh Huy, mỗi bộ chữ đều hoàn toàn giống nhau, không có chút khác biệt, đây, đây là thế nào?
Minh Huy ngơ ngác nhìn nồi sắt: "Một trong trù nghệ giới Ngũ Đại Danh Đao, đao pháp Cẩm Tự Hư Dũ, ta, ta lại có may mắn được nhìn thấy. Sư phụ ơi! Người biết không, ta lại có thể gặp được Cẩm Tự Hư Dũ."
Tuyết Tĩnh lay người Minh Huy, ân cần nói: "Ngươi không sao chứ?"
Minh Huy lắc đầu nói: "Cám ơn, ta không sao, chỉ đang rất kích động thôi. Phải biết rằng, trù nghệ giới Ngũ Đại Danh Đao độ khó càng trên thất đại cấm thủ của diện điểm sư. Ngũ Đại Danh Đao đã sớm thất truyền rồi, thất đại cấm thủ còn có thể dựa trên thiên phú chăm chỉ khổ luyện được mà ngũ đại danh đao lại phải có ngộ tính phi phàm cùng khổ luyện thường xuyên, ta trước kia từng nghe sư phụ giới thiệu qua về năm loại đao pháp này, lúc đó ta thấy rất khó tin, còn nghĩ đó là kỹ nghệ không thể tồn tại, cho tới hôm nay ta mới biết là mình sai rồi, ta đúng là ếch ngồi đáy giếng. Cẩm Tự Hư Dũ xuất hiện trước mắt ta, đây là đao pháp bài danh đệ tứ trong ngũ đại danh đao a." Thân thể của nàng hơi run rẩy, ánh mắt nhìn Niệm Băng đã tràn ngập vẻ sùng bái. Nếu nàng biết Niệm Băng còn có thể sử dụng đao pháp bài danh đệ nhất trong Ngũ Đại Danh Đao, Long Vu Tập Vũ đao pháp, không biết trong lòng nàng sẽ nghĩ gì? Mặc dù Niệm Băng còn chưa hoàn toàn nắm giữ Long Vu Tập Vũ nhưng dù sao đó cũng là đao công đệ nhất trong trù nghệ giới.
Ngạo Thiên thần kỳ đâm vào khối bột trong tay Niệm Băng dần dần thu nhỏ lại, trước sau chỉ trong thời gian vài nhịp hít thở, hắn đã hoàn thành tất cả động tác, không ngừng tay, hắn cầm lấy chiếc đũa cho vào trong nồi khấy mạnh, đồng thời tay trái lóe lên hồng sắc quang mang đặt lên thành nồi. Chiếc đũa trong tay trái nhanh chóng ly khai khỏi nồi, đồng thời chuyển đũa vào nắp nồi, nhanh chóng đậy nắp lại, Minh Huy và Tuyết Tĩnh đều cảm giác được, cái nồi đang kịch liệt rung lên, cả cái nồi nhanh chóng biến thành màu đỏ, khí tức nóng rực tràn ngập cả phòng bếp.
Chỉ trong thời gian ba lần hít thở, tay trái Niệm Băng rời khỏi nồi sắt, tay phải cầm lấy nắp nồi dặt một bên, nhất thời, nhiệt khí như một cột khói hình cây nấm bốc phực lên. Tay trái vươn lấy vợt đảo vớt mỳ chữ trong nồi ra, rồi cho ngay vào nước lạnh. Tay phải đồng thời lại rót nước lạnh vừa trụng mỳ lào thùng gỗ. Động tác của hắn tựa lưu thuỷ hành vân không chút ngập ngừng. Nếu như không phải Minh Huy gặp Niệm Băng lần đầu thì ắt sẽ nghĩ rằng hắn đang ở trong bếp của chính hắn. vì hắn tỏ ra rất quen thuộc với đồ dùng bếp núc đặt chỗ nào, không có chút gì sai lạc.
Niệm Băng thả lỏng tay trái cầm vợt, Tuyết Tĩnh và Minh Huy kinh ngạc phát hiện cái vợt chừng như lại đứng bất động trong nước. Niệm Băng tựa hồ đã làm xong công việc rồi, xoay người về phía hai nữ tử: "Ta dùng Phân Cân Thác Cốt Như Ý Thủ nhồi bột nhằm gia tăng gấp ba lần độ dai của bột. Dùng nhiệt độ cao nấu chín và bây giờ sẽ dùng băng đổ đông nó lại. Dựa vào tính chất đối nghịch của băng hỏa song hệ làm vỡ cấu trúc bên trong của bột mỳ, lại dùng Phân Cân Thác Cốt Như Ý Thủ làm mềm độ cứng của sợi mỳ cùng lúc với đóng băng, như vậy hương vị của sợi mỳ sẽ hoàn toàn lộ ra ngoài, không thể không ăn. Phát huy hoàn toàn mùi vị nguyên chất nhất của nguyên liệu là mục đính theo đuổi của ta. Minh Huy cô nuơng, có thể cho ta lấy nước dùng bò của cô dùng một chút nhé?"
Nói đoạn, hắn lấy ra một cái bát sạch múc trong thùng ra nửa bát nước dùng, thêm chút dấm, đường cùng ít saté nhanh chóng đảo lên, tay kia lại lấy vợt dùng hỏa nguyên tố làm tan băng đóng trên mỳ. Ngay khi khối băng tách ra khỏi vợt hắn lập tức lại thả khối băng vào trong bát. Ở nhiệt độ bình thường khối băng tan ra hoà vào với bát nước dùng. Mỳ chữ lại hiện ra trong bát, Niệm Băng nhẹ nhàng khuấy cho mỳ và nước trộn đều với nhau. Tay trái đặt bên ngoài bát hư án xuất hiện ra một lớp băng mỏng phủ cả bát lại.
"Tốt lắm, đã hoàn thành. Mời nhị vị tiểu thư nhấm nháp bát Băng Hỏa Như Ý Diện của ta." Niệm Băng tự tin nhìn hai cô gái mỉm cười.
Minh Huy có chút ngốc trệ cùng Tuyết Tĩnh nhìn nhau, hai người đều tự cầm lấy một đôi đũa sạch đi tới trước bát mỳ, chiếc đũa dễ dàng phá vỡ miếng băng mỏng, các nàng đều tự cho một chút mỳ vào trong miệng.
Minh Huy ngẩng đầu nhìn Niệm Băng, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc. "Băng lương diện, phối hợp với băng lương diện hương, thêm vào chua, ngọt, cay, ba loại hương vị, cùng với tiên vị của canh thịt bò, quả thật rất ngon. Không hổ là Băng Hỏa Ma Trù, ta còn kém xa."
Niệm Băng khiêm tốn nói: "Minh Huy tiểu thư ngàn vạn lần không nên nói vậy, ta mượn khối bột ngươi đã làm trước phối hợp với canh thịt bò mới có hiệu quả này. Luận về diện khởi chi đạo, ta quả thật còn kém xa tiểu thư, chỉ là chút kỹ xảo mà thôi."
"Các ngươi cứ trò chuyện, ta ăn trước." Tuyết Tĩnh bất quản thủ pháp gì, trù nghệ ra sao, nàng chỉ biết bát mỳ trước mặt này rất hợp với khẩu vị của mình, mặc dù vừa rồi rõ ràng ăn mỳ thịt bò đã no, nhưng nàng vẫn không chịu được mũ thực hấp dẫn.
Niệm Băng mỉm cười nói: "Trù vô chi cảnh, chúng ta đều còn rất nhiều thứ phải học, không phải sao?"
Minh Huy hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: "Đúng vậy! Trù vô chi cảnh, xem ra ta không nên ở lại đây nữa, còn rất nhiều thứ phải học tập. Niệm Băng đại ca, cám ơn sự chỉ điểm của ngươi."
Niệm Băng từ đáy lòng nói: "Minh Huy cô nương không cần khách khí, ta cũng đồng dạng học được nhiều thứ từ ngươi mà."
Rời khỏi Nhất Phẩm Diện Thực, Minh Huy đã cùng Tuyết Tĩnh đạt thành hiệp nghị, Tuyết Tĩnh đưa cho nàng một phong thư đề cử, không lâu sau, nàng sẽ tới Băng Tuyết Thành, tới Thanh Phong Trai lịch lãm.
"Tĩnh Tĩnh, ngươi tìm được chỗ nghỉ chưa?" Đi trên đường cái, Niệm Băng nhẹ giọng hỏi."
Tuyết Tĩnh chủ động kéo tay Niệm Băng, lắc đầu nói: "Còn chưa có, ta vừa mới đuổi theo ngươi tới Băng Lan thành này, thừa dịp buổi tối trên đường ít người, ta nghĩ đi nhanh một chút, sáng mai ra khỏi thành, tiếp tục đi tới thủ đô Áo Lan đế quốc. Nhân gia biết ngươi không có ngựa, lần này cả ngựa cũng không cưỡi, đường lại xa như vậy, đúng là mệt chết người, ngươi sẽ bồi thường ta thế nào đây?" Nàng lúc này trong lòng đang rất hưng phấn, chẳng những tìm được Niệm Băng, còn giúp Thanh Phong trai nời chào một diện điểm sư năng lực siêu cường, lần này cho dù trở về Thanh Phong trai, phụ thân cũng sẽ không trách mình nữa.
Niệm Băng có phần mất tự nhiên tránh sang bên một chút nhưng Tuyết Tĩnh lại cố ý ôm lấy tay hắn,. Thân là một ma pháp sư, lực lượng của hắn quả thật không thể so sánh với Tuyết Tĩnh, bất đắc dĩ phải theo ý nàng. Tuyết Tĩnh trên người tỏa ta mùi hương xử nữ thoang thoảng khiến trái tim Niệm Băng biểu tình dữ dội. Hắn vẫn còn là một gã xử nam, xử nam ở gần mỹ nữ, luôn luôn dễ dàng bị hấp dẫn, cho dù tâm cảnh hắn thành thục hơn cũng không ngoại lệ. Nói tới thân hình, trong số những người hắn biết, cũng chỉ có Phượng Nữ có thể so sánh với nàng.
"Bồi thường? Vừa rồi không phải ta đã mời ngươi đi ăn sao? Cái này còn chưa tính là bồi thường à?" Niệm Băng không dám nhìn Tuyết Tĩnh, cố gắng bước nhanh hơn một chút.
Tuyết Tĩnh mỉm cười nói: "Đương nhiên không tính, chỉ một bữa cơm đã đòi đuổi ta đi. Ngươi cho ta là ăn mày sao?"
Niệm Băng cười khổ nói: "Vậy ngươi muốn ta làm sao đây?"
Tuyết Tĩnh nói: "Đầu tiên, mọi phí tổn dọc đường đều do ngươi phụ trách, không được phản đối. Tiếp theo, khi không có quán ăn, ngươi phải đích thân nấu cho ta ăn, ta không ăn lương khô đâu. Dọc đường ăn lương khô ta đã khổ sở lắm rồi."
Niệm Băng giật mình, khuôn mặt ngơ ngác nói: "Không nên, ngươi đường đường Thanh Phong trai đại tiểu thư sao lại muốn theo một người nghèo như ta. Ngươi thật nhẫn tâm a!"
Tuyết Tĩnh hi hi cười nói: "Người ta là con gái, chẳng lẽ ngươi lại để cho ta trả tiền sao? Ta đã sớm nghe Linh nhi nói, ngươi làm ra Ma pháp quyển trục rất đáng giá, trả tiền cho ta không thành vấn đề. Ta mặc kệ, dù sao ngươi cũng phải đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng>"
"Xem ra, ta cũng chỉ có thể tự than mình không may thôi. Hy vọng Lan Hinh khách sạn còn phòng trống." Hắn bây giờ chỉ mong sớm tới thủ đô Áo Lan đế quốc, khi đó mình có thể thoát khỏi phong nữ này. Ai, vì sao mình càng tránh phát sinh quan hệ với nữ nhân, mỹ nữ càng tầng tầng lớp lớp xuất hiện bên người mình? Sư phụ nói để cho ta tìm một nữ nhân mà mình yêu, nhưng quan hệ giữa nam nữ đến tột cùng là gì mới gọi là tình yêu? Niệm Băng cho dù thông minh nhưng phương diện này hắn cũng chỉ như một đứa nhỏ đơn thuần. Tuyết Tĩnh đuổi theo làm cho hắn ẩn ẩn như cảm thấy cái gì, nhưng hắn cũng không rõ ràng lắm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
"Có phòng trống cũng không kịp rồi, đã trễ thế này, làm gì còn phòng trống. Niệm Băng, ngươi thuê một phòng lớn đi, dù sao cũng có hai giường, ta và ngươi cùng ngủ là được." Nói ra những lời này, Tuyết Tĩnh không khỏi thẹn thùng cúi đầu.
Niệm Băng lại càng hoảng sợ. "Cái gì? Không nên không nên, ngươi là một nữ hài tử, sao lại ngủ cùng một phòng với ta."
Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, nói: "Cái này cũng phải trách ngươi, vừa rồi ngươi làm chậm trễ một thời gian dài như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn để ta ngủ ngoài đường hay sao? Ta là một nữ hài tử mà còn không quan tâm, ngươi còn ý kiến cái gì? Chẳng lẽ ngươi có ý đồ làm loạn?"
Niệm Băng trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn Tuyết Tĩnh. "Ngươi, ngươi thật sự muốn ngủ cùng phòng với ta? Chuyện này đối với danh tiết của ngươi không tốt đâu! Sau này ngươi còn phải lập gia đình, nếu để cho trượng phu của ngươi biết, có lẽ ……"
Tuyết Tĩnh trong lòng nổi lên một trận bực giọc không hiểu được. "Ngươi sao lại nói nhảm nhiều như vậy, ta xuất giá ngươi quản được sao, ít nhất buổi tối hôm nay ta muốn có một nơi an ổn để ngủ."
"Tiểu thư, ngươi thật sự xác định sao?" Niệm Băng dò hỏi.
Tuyết Tĩnh hừ một tiếng nói: "Đương nhiên xác định rồi, chẳng lẽ ngươi còn sợ ta cưỡng gian ngươi sao?" Nói tới đây, cả nàng cũng không nhịn được nở nụ cười, trong lòng thầm mắng, Tuyết Tĩnh ơi là Tuyết Tĩnh, ngươi bị làm sao vậy, sao ngay cả câu này cũng có thể nói ra.
Niệm Băng suy nghĩ, bây giờ quả thật không có cách nào tốt hơn, cứ theo lời Tuyết Tĩnh, trong phòng mình mặc dù có hai giường, mặc dù nam nữ cùng ngủ một phòng có chút không ổn, nhưng chỉ cần bản thân mình ý chí kiên định, cũng không có vấn đề gì. Nghĩ tới đây, hắn cũng đành gật đầu.
Tuyết Tĩnh buông tay Niệm Băng, hỏi: "Ngươi chuẩn bị khi nào thì rời khỏi Băng Lan thành?"
Niệm Băng suy nghĩ một lát nói: "Buổi sáng ngày mốt ta đi. Ta nghe nói trong Băng Lan thành còn có một món ăn nhẹ nổi tiếng, nghe rất kỳ quái, trước kia sự phụ chưa từng nói qua, nhất định phải tới thử một lần, còn có, ta bán một ít ma pháp quyển trục đổi lấy bạch quyển trục, phải mất một ngày chế tạo một số ma pháp quyển trục phòng thân."
"Hay đây! Ta không vội" Tuyết Tĩnh đương nhiên không vội, nàng còn mong Niệm Băng đi chậm một chút, như vậy nàng càng có thêm nhiều thời gian.
Khi hai người trở lại Lan Hinh khách sạn thì đêm cũng đã khuya, người bảo vệ sau khi thấy Niệm Băng đưa ra chìa khóa phòng mới mở cửa cho Niệm Băng vào. Nhưng hắn cũng không có rời đi, tới khi Niệm Băng chuẩn bị dẫn Tuyết Tĩnh lên lầu, lại bị hắn chặn lại.
"Rất xin lỗi tiên sinh, chúng ta là khách sạn đứng đắn, không cho phép khách nhân trong khách sạn có hoạt động đặc thù." Bảo vệ không khách khí nói.
Niệm Băng sửng sốt nói: "Ngươi có ý gì?"
Bảo vệ nhìn Tuyết Tĩnh một thân hồng y bên cạnh Niệm Băng, lạnh nhạt nói: "Ý tứ của ta hẳn ngài cũng hiểu. Tựa hồ một trong hai vị không phải khách nhân của chúng ta."
Niệm Băng đầu óc nhanh nhẹn, lập tức hiểu được ý của bảo vệ, trong lòng không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. "Vị này là bằng hữu của ta, nàng mới đến Băng Lan thành buổi tối, bây giờ đã quá muộn, không thể thuê phòng cho nên ta chỉ có thể mang nàng tới đây ủy khuất một đên, sáng mai sẽ lại thuê một phòng nữa, nếu không, bây giờ ngươi cho ta thuê một phòng cũng được."
Bảo vệ hừ một tiếng nói: "Không được, ta không có quyền cho thuê phòng, hai vị chỉ có thể có một vị đi tới." Trong lòng thầm nghĩ, tên mặt trắng này, sao lại có thể câu dẫn nữ nhân xinh đẹp đến thế, ta nhất quyết không cho ngươi đắc thủ.
Tuyết Tĩnh mặc dù không thông minh bằng Niệm Băng, nhưng lúc này bảo vệ đã nói vây, nàng sao lại không hiểu, lập tức giận giữ nói: "Thúi lăm, ngươi coi chúng ta là hạng người nào, cút ngay, nếu không đừng trách ta động thủ." Nói xong, tay cầm vào chuôi kiếm, một cỗ đấu khí màu đỏ bao trụ thâm thể mềm mại của nàng.
Niệm Băng lúc này cũng không tức giận, ngược lại âm thầm cảm kích gã bảo vệ trước mặt. Lúc trước hắn lo cho danh dự của Tuyết Tĩnh, dù không cự tuyệt, nhưng thủy chung vẫn cảm thấy không ổn, giờ lại có bảo vệ cản lại, mình cứ làm theo lời hắn là được, vội vàng ngăn Tuyết Tĩnh lại nói: "Tĩnh Tĩnh, không được hồ đồ, ngươi quên lúc trước ngươi đã đáp ứng ta cái gí ao? Người ta nói đúng, chuyện này là vì an toàn của khách nhân, chìa khóa cho ngươi, ngươi lên trên ngủ đi."