Bán Yêu Tư Đằng

Quyển 8 - Chương 6

Nhan Phúc Thụy còn chưa kịp trả lời thì trên mặt nước phía xa xa vang ầm lên một tiếng. Tư Đằng cảnh giác, quay đầu lại nhìn, không thấy có gì to lớn khác thường trên hồ cả, vẫn yên tĩnh như mặt gương, nhưng đó mới là điểm không hợp lý. Tần Phóng vẫn còn đang ở dưới nước, dù không biết bơi đi nữa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lúc mới rơi xuống vốn vẫn có khả năng ngoi lên mặt nước vẫy, đạp vài cái cơ mà.

Thế nhưng bây giờ đâu mất rồi?

Tư Đằng bước hai bước về phía hồ nước, ánh mắt tìm tòi lướt trên mặt hồ đen ngòm, vẻ mặt dần dần trở nên lạnh lùng. Nhan Phúc Thụy lắp ba lắp bắp miêu tả lại cảnh tượng mình mới thấy: "Cũng không biết cái thứ tôi nhìn thấy có phải Tần Phóng không, nhưng chắc chắn là... Tóm lại là có một người, trước tiên ở giữa không trung..."

"Giữa không trung à?"

Nhan Phúc Thụy gật đầu khẳng định: "Đúng, giữa không trung có một thứ trông như sợi dây thừng... Nó treo một người lơ lửng, sau đó lôi xuống. Tiếng ầm kia chính là lúc người nọ bị lôi xuống nước... Tiểu thư Tư Đằng, liệu đó có phải là Tần Phóng không? Sao Tần Phóng lại..."

Ông vốn muốn hỏi sao Tần Phóng lại ở trong nước thế, nhưng còn chưa nóixong thì mắt bỗng hoa lên, khi nhận thức ra được chuyện gì đã thấy Tư Đằng nhảy vào trong nước rồi.Giống gì nhỉ? Giống một con cá nháy mắt đã lặn sâu xuống, gần như là rẽ nước mà tiến lên.

Nhan Phúc Thụy cảm thấy dưới đáy hồ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi. Nhưng mà cụ thể đó là chuyện gì thì không rõ vì mọi việc chỉ trong tức tốc, ông chỉ kịp nhìn thấy từng con sóng to chợt sáng lóe lên như tia chớp, còn lại thì không thấy gì khác cả.

***

Tần Phóng vốn bị Tư Đằng đẩy xuống nước. Trước khi nói ra những lời như thế, tuy anh đã chuẩn bị tâm thế sẵn nhưng cũng chỉ nghĩ rằng cùng lắm là bị mắng xối xả hoặc là cho ăn vài cái tát thôi.

Độ sâu trung bình của Tây Hồ nghe nói chỉ khoảng chừng hai mét, anh vừa ngã xuống nước đã suýt chạm đáy. Anh vốn biết bơi, nhưng kể từ khi Trần Uyển chết đuối thì đã không còn bơi lội gì nữa, vì thế lúc đầu hơi luống cuống. Tay chân vẫy đạp lung tung, ngón tay sượt qua lớp bùn dưới đáy hồ, dường như bắt trúng sợi dây thừng nào đó, không kịp suy nghĩ, anh đã nắm chặt lấy nó theo bản năng.

Sau đó, nhờ quán tính, lại lợi dụng sức đẩy của bản thân mà nổi lên. Khi ngoi lên khỏi mặt nước, anh vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại phát hiện cái thứ anh đang cầm trong tay không giống như sợi dây thừng mà lại giống như... dây mây.

Dây mây ư?

Gần như đúng lúc ý nghĩ này lướt qua tâm trí anh thì đồng thời sợi dây mây kia cũng đột ngột rút khỏi tay anh, uốn éo vài vòng trong nước rồi trói chặt cả ngực và bụng anh lại. Tần Phóng nghẹt thở, chỉ cảm nhận được sức mạnh bên dưới đẩy phăng anh lên, cả cơ thể anh vươn cao lên khỏi mặt nước. Trời đất như quay cuồng, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra lại bị lôi xuống, nháy mắt liền chìm sâu vào nước.

Nước hồ lạnh ngắt đột ngột tràn vào mũi, vào tai, mắt Tần Phóng tối đen, vùng vẫy muốn kéo dây mây đang trói quanh người ra. Trong cơn hoảng hốt anh vẫn cảm thấy nó quyết bám chắc không buông, đang điên cuồng kéo tuột anh về một phía khác. Đang lúc tuyệt vọng thì cơ thể đang bị kéo đi lại đột ngột dừng lại, có thêm một nhành dây mây đã luồn tới từ phía ngược lại, cũng quấn quanh bụng anh.

Bản năng Tần Phóng cảm thấy đây đúng là Tư Đằng, nỗi kinh hoàng dần dần được trấn áp xuống, anh không khỏi thở dài: Quấn tôi hết vòng này đến vòng khác như vậy không sợ siết tôi nghẻo luôn hay sao hả?

Trong lúc anh còn đang bận suy nghĩ, Tư Đằng đã đến ngay bên cạnh. Vì ngâm trong hồ nước, Tần Phóng không mở mắt ra được. Anh cũng không nín thở thêm được nữa, miệng thở ra đầy bong bóng. Trong lúc mơ hồ, anh cảm nhận được lúc đầu Tư Đằng còn cố gắng giằng tháo cái dây mây đang quấn trên người anh nhưng không được. Điều này hiển nhiên làm cho cô cáucực kỳ, sau đó anh được một sức mạnh kéo lên trên, tai Tần Phóngong lên, mũi cuối cùng cũng đã hít được không khí, lòng cảm kích đến mức gần như rơi nước mắt.

Anh vội vàng mở mắt ra nhìn, thấy cơ thể bị sợi dây mây treo cao vắt vẻo chừng bốn năm mét giữa không trung, vẫn còn đang bị sợi dây khác trúc trắc kéo xuống, lúc cao lúc thấp. Còn Tư Đằng đang ở cách mặt hồ chừng hai mét, cố kéo anh lên trên. Tạm thời không bên nào chiếm được ưu thế, mãi một lúc sau, Tư Đằng thình lình ngẩng đầu lên, lớn tiếng hỏi anh: "Trên xe có cưa điện không?"

Khi nãy cô nghĩ với sức của mình sẽ dứt đứt được dây mây bên dưới, nhưng thử mấy lần đều thất bại, giờ chỉ hận không thể vung dao chém đứt nó luôn cho rồi. Nhưng mà ai lại mang theo cưa điện ở trên xe làm quái gì chứ? Tần Phóng đang định lắc đầu thì bỗng một ý nghĩa lóe lên. Ngay sau đó anh hướng về phía Nhan Phúc Thụy ở xa tít kia, câu nói này của Tư Đằng đã nhắc nhở Tần Phóng, anh bèn cố hết sức gào lên với ông: "Thuyền! Mau lái thuyền đến đây!"

Nhan Phúc Thụy nghe thấy, ngay lập tức quay đầu chạy về phía chiếc ca-nô bằng phao chưa được lắp ráp xong kia. Tần Phóng khàn giọng, cố gắng giải thích cho Tư Đằng: "Chân vịt của ca nô là những lưỡi quạt xoắn ốc, có thể xoắn đứt dây mây, nó nhanh hơn cưa điện nhưng vẫn phải đợi thêm một chút, chắc là còn chưa ráp xong."

Tư Đằng ừ một tiếng, ánh mắt lại quét đến đáy hồ, lát sau căn dặn Tần Phóng: "Tôi xuống đó xem thử, cậu cố chịu đi."

Tần Phóng chưa kịp hiểu ra từ "cố chịu" này là có ý gì thì Tư Đằng đã nhảy tõm xuống nước. Tần Phóng thầm kêu gay go rồi, còn không biết thứ gì đang ở bên dưới kia, với yêu lực của Tư Đằng phải dốc hết sức cũng chỉ ở thế ngang nhau, thế thì anh phải "cố chịu" thế nào đây?

Tích tắc sau, anh liền biết mình đã cả nghĩ rồi, từ thân dây mây đang kéo anh lên liền phân ra thêm vài nhánh dài, nhanh như chớp phóng lên quấn quanh gốc cây cổ thụ hoặc cột điện bên bờ hồ, nhằm tạo ra thế cân bằng trong thời gian ngắn. Nhưng Tần Phóng không thấy nhẹ nhõm được bao lâu. Bên dưới kia Tư Đằng mãi không có động tĩnh gì, đã thế lại còn thấy mấy gốc cây trên bờ bị nghiêng hẳn đi, có xu hướng bật gốc mà đổ luôn xuống.

Tần Phóng sởn cả tóc gáy, hướng về phía Nhan Phúc Thụy ở xa xa mà gào lên: "Xong chưa vậy?"

Nhan Phúc Thụy khóc dở mếu dở trả lời anh: "Sắp xong rồi... Nhưng mà Tần Phóng, tôi chưa thi bằng lái ca nô bao giờ cả... Cái, cái hướng dẫn lái thuyền đâu...?"

Chết tiệt, ca nô thì cần quái gì bằng lái? Anh thấy không chỉ riêng cây cối mà ngay cả mấy cây cột điện cũng đã có xu hướng sắp đổ xuống đến nơi. Lòng Tần Phóng nóng như lửa đốt: "Đừng tìm sách hướng dẫn nữa, cứ kéo dây khởi động, rồi điều khiển cần lái, ông thử lần mò xem, thử nhanh đi!"

Trên Tây Hồ rộng lớn, giọng nói Tần Phóng vang vọng khắp như thế nhưng vẫn không thấy Nhan Phúc Thụy có động tĩnh gì. Cái thể loại gì đây? Tần Phóng không có đèn pin trong tay, không thấy rõ được tình hình trên bờ như thế nào. Anh đành trơ mắt nhìn mấy gốc cây cổ thụ và cột điện đang càng lúc càng nghiêng xuống một cách quái dị, tim anh hồi hộp như sắp sửa nhảy luôn ra ngoài lồng ngực.

Trong thời khắc chỉ mành treo chuông này, bên bờ đã vang lên tiếng động cơ ca nô nổ xình xịch, Tần Phóng mừng rỡ. Nhưng sự vui sướng chưa kéo dài được năm giây đã bị tiếng gọi điên cuồng của Nhan Phúc Thụy dập tắt ngóm: "Cứu... tôi… với… ới…. iiiiiiiiiiii……….."

Giây tiếp theo, bóng chiếc ca nô lao ra, nhưng hướng đến lại không phải là giữa hồ, mà quay chếch lên trên bờ.Đây là ông muốn lái thuyền tự vận sao? Tần Phóng trố mắt chết sững, quên cả tình cảnh nguy hiểm của mình, gào to lên: "Kéo cần điều khiển ấy, rẽ đi, rẽ đi, rẽ đi!"

Chắc hẳn lúc này Nhan Phúc Thụy đã luống cuống tay chân, kéo rồi ấn lung tung tất cả các bộ phận ở chỗ điều khiển. May mắn là đúng lúc sắp đi đời thì thấy được chiếc ca-nô đột ngột quay đầu. Từ chỗ Tần Phóng cũng có thể nhìn thấy Nhan Phúc Thụy bị hất tung lên. Một giây sau, chiếc ca nô đang vận hết tốc lực kia lao thẳng về phía anh.

Tần Phóng sởn hết cả gai ốc, nhưng vẫn cố trấn an mình: Hi vọng Nhan Phúc Thụy có thể điều khiển được chân vịt để cắt đứt dây mây xem ra rất xa vời rồi. Nếu đã thế thì thôi, cứ thô bạo lao đến làm đứt nó cũng được vậy.

Không ngờ rằng, vẫn mang theo tiếng kêu cứu long trời lở đất của Nhan Phúc Thụy, chiếc ca nô hồn nhiên chạy vút qua cách nhánh dây mây kia cả mét, rồi hiên ngang lao vào trong bóng đêm phía xa, chỉ để lại vệt bọt sóng trắng xóa sau đuôi thuyền.

Tần Phóng ngẩn tò te, hồi lâu sau mới cáu tiết gào lên: "Đừng có đi thẳng, ông vòng về đây đi..."

Lời còn chưa dứt thì người anh lại bất chợt rơi xuống. Một gốc cây đã bị kéo bật ngược gốc, sau khi thế cân bằng bị phá vỡ, mấy nhánh mây còn lại cũng không chống đỡ nổi. Tiếng đứt gãy liên tiếp vang lên, sức mạnh bên dưới liền vùng lên, Tần Phóng bị lôi phắt xuống nước, chỉ kịp nghe thấy tiếng gió rít gào bên tai. Lúc anh sắp rơi vào trong nước, mắt bỗng hoa lên, bất chợt nhìn thấy gương mặt Tư Đằng xuất hiện bên dưới.

Đây không phải là ảo giác, thật sự đúng là Tư Đằng đang ngoi lên khỏi mặt nước vớitốc độ cực lớn, cô thuận tay ôm lấy Tần Phóng, cứ thế vút lêncao. Tần Phóng kinh ngạc chốc lát, lúc hoàn hồn lại, anh cúi đầu nhìn xuống, thấy nước đang nhỏ giọt từ cơ thể hai người xuống tạo thành từng vòng sóng gợn trên mặt hồ.

Tiếng thét "Aaaa" của Nhan Phúc Thụy cùng với âm thanh động cơ ca nô cũng tiến đến gần, chiếc ca no tiếp tục đánh vài vòng ở gần chỗ của hai người, ngay sau đó lại lao như xé gió về hướng khác rồi mất hút. Tần Phóng quả thật không đành lòng chứng kiến tiếp cảnh này: Điều khiển ca nô thật ra rất đơn giản, chỉ có mỗi việc lái đúng phương hướng trước sau trái phải. Bình tĩnh một chút là có thể lái ngon lành rồi, rốt cuộc là khó ở chỗ nào chứ?

Bên tai anh lại vang lên giọng nói yếu ớt của Tư Đằng: "Nhan Phúc Thụy thích lái ca nô đến nghiện luôn rồi hả?"

***

Cuối cùng cũng toàn vẹn mà lên đến bờ, quả thật giống như là trải qua một cơn ác mộng. Nhan Phúc Thụy vừa vào bờ đã co ro, đầu tóc bị gió thổi rũ rượi, hất hết sang một bên trông rất buồn cười. Thật không biết cái lúc ông điều khiển chân vịt ca nô xoắn đứt được dây mây kia có phải đã được Thái Thượng Lão Quân nhập xác không nữa. Vì cả trước và sau thời điểm đó ông đều phi ầm ầm đến mức người hay ma cũng chả dám nhìn, thần phật phải tranh nhau chạy trốn mất xác.

Tư Đằng cầm lấy đoạn dây mây bị đứt kia, nhìn thật kỹ, lại bảo Tần Phóng rọi đèn pin đến xem. Vừa nhìn vào chỗ bị đứt, giữa chất gỗ còn rỉ ra tia máu, tim Tần Phóng giật thót lên: "Đây là... do Bạch Anh hóa thân thành sao? Sao lại có máu được?"

Tư Đằng không nói gì, ra hiệu cho anh tiếp tục soi đèn, cô từ từ xé phần đầu bị đứt ra cho đến cuối đoạn dây mây: "Đây, chỗ này."

Tần Phóng cầm đèn pin soi gần hơn nữa, chỗ mà Tư Đằng chú ý đến dường như không có gì đặc biệt cả. Chỉ là màu sắc chỗ đó nhìn thẫm hơn những chỗ khác một chút, nhìn lướt qua còn tưởng rằng được thứ gì đó bao bọc.

Tư Đằng nói: "Đây là một dây mây, sau khi bị đứt ra đã được nối liền lại."

Tần Phóng mơ hồ, đây là do Bạch Anhư? Nhưng đứt rồi lại nối liền, liệu có nguyên nhân gì đặc biệt không?

Tư Đằng dường như đã hiểu rõ tất cả: "Cậu còn nhớ lúc cậu ngồi ở bên Tây Hồ, mơ đến chuyện có liên quan đến Tần Lai Phúc không? Lúc đó ông ta mang theo một chiếc rương đấy."

Tần Phóng gật đầu: "Nhớ chứ, sau đó tôi còn kể lại cho cô nghe mà, có vấn đề gì sao? Không phải cô nói đó là khi ấy ông cố tôi chôn cất Bạch Anh à?"

Tư Đằng cười khẩy: "Tôi còn nói rằng chiếc rương đó làm bằng mây nữa kìa."

Rương mây ư?

Tần Phóng thấy trong đầu mình như có hai hòn đá lửa quẹt vào nhau, tia lửa bỗng bắn ra tung tóe. Rất nhiều điểm tối tăm nhìn không thấu, phút chốc đã sáng bừng lên rõ ràng. Anh kích động đến lắp bắp: "Cho nên, rương mây ..."

Tư Đằng gật đầu: "Tôi đã từng nói Bạch Anh cực kỳ cẩn thận với việc chọn nơi chôn hài cốt của mình. Trước đó nhất định cô ta đã có sắp xếp, quả nhiên ngôi mộ thực sự của cô ta có đám dây mây sinh sống. Cô ta đã chia đám dây mây đó ra làm hai, một nửa cho sinh trưởng dưới đáy hồ, mà một nửa còn lại đem đi làm thành chiếc rương mây."

Tim Tần Phóng đập thình thịch: "Mây có thể mọc nhánh rất dài, vì vậy Bạch Anh chỉ cho Tần Lai Phúc địa điểm hạ táng, thực ra hoàn toàn không phải là chỉ rõ cụ thể nơi chôn hài cốt thật sự, chỉ là ở trong phạm vi đám dây mây có thể vươn tới, theo đúng sắp xếp tài tình của cô ta. Như vậy khi một nửa đám dây mây khác bắt đầu tiến vào nước, cả hai sẽ tìm lại hợp làm một. Mà hai người ôm chiếc rương xuống nước kia, không may gặp đúng lúc đáy hồ có biến cố, tình thế trở nên vô cùng hỗn loạn, hai người kia cũng tình cờ bị dây mây lôi theo xuống đáy, sau đó họ đã không quay lên được nữa đúng không?"

Tư Đằng trầm ngâm: "Không sai, có điều là..." Cô cười lên, "Trong kế hoạch của Bạch Anh, không có chuyện không may và tình cờ đâu. Hai người kia chắc hẳn cũng nằm trong kế hoạch cô ta rồi..."

Cô còn chưa nói hết, đã thấy Nhan Phúc Thụy đột ngột hét ầm lên. Khi nãy ông vốn đang nằm phủ phục ở trên bờ, lúc này lại bò bằng cả tay lẫn chân, lùi ra xa thêm mấy mét, nhanh nhẹn đến mức đáng khâm phục.

Tần Phóng thở dài, đem quấn sợi dây mây đang rũ xuống trên mặt đất vào tay: "Ông sao vậy?"

Ánh mắt Nhan Phúc Thụy cứ nhìn chằm chằm vào tay Tần Phóng, răng va vào nhau lập cập, giọng nói run run nhưng lại thốt ra với âm lượng ở xa mấy cũng có thể ngherõ: "Tần... Tần Phóng, cậu đừng cử động, đúng chỗ khi nãy cậu cầm ấy, mới vừa rồi tôi thấy... có con mắt vừa mở ra..."