Bán Yêu Tư Đằng

Quyển 3 - Chương 5

Quả nhiên hai ngày sau quan chủ Thương Hồng điện thoại đến, Tư Đằngkhông nghe mà chỉ thị cho Tần Phóng: “Cậu nói với quan chủ Thương Hồng, lão quan chủ đức cao vọng trọng, đáng ra tôi không nên hoài nghi. Có điều ông nói Thiên Hộ Miêu Trại có yêu quái thì nhất định có sao? Nếu ông nói Nhà Trắng có yêu quái lẽ nào tôi phải sang Mỹ à? Phải cho tôi xem bằng chứng đã, dù chỉ là một sợi lông trên người yêu quái cũng được.”

Quan chủ Thương Hồng rất lúng túng, ông trả lời: Chuyện này chúng tôi cũng đã nghĩ đến rồi. Có điều yêu quái ở Kiềm Đông, nếu muốn lấy bằng chứng phải cần chút thời gian, sợ tiểu thư Tư Đằng sốt ruột nên mới báo sớm vậy thôi.

Ông ta đặt điện thoại xuống, trong lòng khó tránh khỏi không vui, vứt vấn đề khó khăn này lại cho Thẩm Ngân Đăng: “Đã nói với cô là Tư Đằng không dễ gạt đâu. Bây giờ cô ta muốn bằng chứng đó, cô xem làm sao thì làm.”

Thẩm Ngân Đăng nghiến răng: “Không phải chỉ là bằng chứng thôi ư, móng yêu quái, vảy yêu quái, tôi làm cho cô ta một cái là được rồi.”

Dường như cũng chỉ có thể làm như vậy, giáo sư Bạch Kim lắc đầu thở dài, tan họp đi ra ngoài tìm Vương Càn Khôn tán gẫu. Anh ta than thở giới đạo môn đã lâu không tụ họp, lần này nhận được lời mời của quan chủ Thương Hồng trong lòng vô cùng vui mừng, cho rằng có thể nhìn trộm yêu giới, nói không chừng còn có thể mở mang kiến thức mới. Không ngờ cuối cùng lại diễn biến thành hai bên trả thù ân oán nhiều năm. Thật là như bị xối vào đầu một chậu nước lạnh, tẻ nhạt chán ngắt.

Trình độ nghiên cứu khoa học của giáo sư Bạch có lẽ Vương Càn Khôn còn hiểu được đôi chút. Còn Nhan Phúc Thụy chỉ thấy hai người này ăn no rỗi việc. Trong lúc họ nói chuyện với nhau ông chỉ bắt được mấy chữ “hai bên trả thù”, vội vàng hỏi tới: “Không phải tiểu thư Tư Đằng muốn trả thù đạo môn sao? Sao lại thành hai bên trả thù nhau vậy?”

Quan chủ Thương Hồng từng căn dặn không được để lộ bí mật, nhưng cuối cùng đây không phải là tình báo chiến đấu gì. Giáo sư Bạch không băn khoăn nhiều, kể sơ lược câu chuyện. Đại ý là bà cố Thẩm Ngân Đăng chết trong tay Tư Đằng, vốn là có ân oán sẵn rồi. Tư Đằng còn nguyền rủa động Ma Cô nặng nề vô cùng, cũng khó trách Thẩm Ngân Đăng hận cô ta.

Người nào làm người đó chịu, sao có thể nguyền rủa cả nhà người ta như vậy, thật là quá đáng. Dòng đời đưa đẩy, Nhan Phúc Thụy bỗng nảy sinh cảm giác thỏ chết cáo khóc (1).

(1) Thỏ chết cáo khóc: đau buồn cho sự bất hạnh của đồng loại, không biết khi nào sẽ đến mình.

Tần Phóng nhận được điện thoại của Nhan Phúc Thụy. Lần này ông không cung cấp tin tức nằm vùng nào hết, giọng nói rất kích động còn pha lẫn một vẻ nghiêm túc. Ông nói muốn nói chuyện với tiểu thư Tư Đằng một chút.

Nói thì nói, dù sao cũng là “người mình rồi”. Lúc sắp cúp điện thoại, Tần Phóng chợt nghĩ đến điều gì, do dự một hồi rồi hỏi Nhan Phúc Thụy: “Có phải Thẩm Ngân Đăng đang ở chỗ các người không?”

Nhan Phúc Thụy nói ừ, đó là người đứng đầuđộng Ma Cô, cô gái duy nhất trong bọn, dáng vẻ rất xinh đẹp.

Kể từ hôm nhìn thấy cô gái giống Trần Uyển trong nhà hàng, Tần Phóng vẫn nghi ngờ. Tư Đằng cho rằng cô gái kia là Thẩm Ngân Đăng, cũng không biết là có chính xác hay không. Anh muốn tìm hiểu rõ ràng một chút: “Ông có thể chụp một tấm hình cô ta cho tôi không?”

Suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm: “Chụp lén thôi.”

Nhan Phúc Thụy hơi ngu ngốc, sau khi cúp điện thoại mới nghĩ lại: Chụp lén à? Tần Phóng này là sao đây? Thấy người ta xinh đẹp nên để ý hả?

Có điều chuyện chụp hình lén này đã hại Nhan Phúc Thụy rất thê thảm. Chụp được lưng thì đâu có ý nghĩa gì, phải chụp ngay mặt mới được chứ. Nhưng mà chụp ngay mặt thì còn gọi là chụp lén hay sao? Điện thoại Nhan Phúc Thụy chỉ là loại bình thường, cũng không có ai dạy ông ta có thể phồng má chu môi chụp tự sướng, cộng thêm Thẩm Ngân Đăng rất ít khi ra khỏi phòng. Vất vả lắm ông mới có được một cơ hội núp một bên miễn cưỡng chụp được nửa bên mặt cô ta. Nhưng mà lại quên tắt âm thanh, tiếng chụp hình vang lên tanh tách thật giống như một cái tát đánh thẳng vào mặt.

Thẩm Ngân Đăng rất nhạy cảm, lập tức quay đầu nhìn về phía bên này. Nhan Phúc Thụy không kịp bỏ điện thoại xuống, lúng ta lúng túng như bị người ta bắt gian tại trận. Thẩm Ngân Đăng đi thẳng đến, đưa tay cầm lấy di động, hỏi ông: “Ông chụp hình tôi làm gì?”

Nếu như Nhan Phúc Thụy là một đặc công nằm vùng được huấn luyện kỹ càng, ông hoàn toàn có thể ưỡn ngực lên trả lời là vì cô đẹp nên tôi muốn chụp lại làm kỷ niệm gì đó. Nhưng đáng tiếc không những ông không được huấn luyện mà còn trung thực đến ngờ nghệch. Đỏ mặt ấp úng rất lâu mới thốt ra được một câu: “Không phải là tôi muốn chụp đâu.”

Thẩm Ngân Đăng buồn cười: “Có người cầm dao kề lên cổ bắt ông chụp sao?”

“Không phải, cậu Tần Phóng đó…”

Nghe thấy hai chữ Tần Phóng, sắc mặt Thẩm Ngân Đăng đột nhiên biến đổi.

Đúng thật là người nhanh trí, cô ta thay đổi sắc mặt ngay. Nhan Phúc Thụy đột nhiên viện cớ: “Hôm nay tôi muốn đi thăm tiểu thư Tư Đằng. Cô cũng biết năm đó sư phụ tôi đã làm sai, lúc nào tôi cũng muốn đi xin lỗi cô ta. Lúc trước gọi điện đến thì Tần Phóng chính là người bên cạnh tiểu thư Tư Đằng, cậu ta bảo tôi chụp một tấm hình của Thẩm tiểu thư… Tôi nghĩ chắc là không phải ý muốn của cậu ta đâu. Có thể là do tiểu thư Tư Đằng căn dặn thôi. Hôm đó dùng bữa tại nhà hàng, tất cả mọi người đều có mặt nhưng duy chỉ có cô là không đến. Có thể… cô ta muốn xem thử …”

Nhan Phúc Thụy cảm thấy mình quá thông minh, cái cớ này quả thật không chê vào đâu được. Đã thoải mái nói ra tối nay mình muốn đi gặp Tư Đằng, vừa cứu vãn sĩ diện cho Tần Phóng. Một người đàn ông muốn có một tấm ảnh chụp của một cô gái xinh đẹp sẽ luôn luôn bị cho là đồháo sắc. Nhưng mà đẩy trách nhiệm qua Tư Đằng thì khác, phụ nữ nhìn phụ nữ chẳng cần lý do, dù sao cô ta là yêu quái mà.

Sắc mặt Thẩm Ngân Đăng lạnh xuống, ngón tay bấm vào nút xóa, lập tức xóa đi tấm hình.

Cô ta nói: “Xem hình chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng gặp mặt trực tiếp tốt hơn. Không phải ông muốn đến gặp Tư Đằng sao, tôi đi với ông đến gặp mặt Tần Phóng.”

Lần này vô cùng ngoài dự liệu của Nhan Phúc Thụy, ông mở miệng định từ chối theo bản năng, nhưng ý nghĩ vừa xoay chuyển trong đầu thì lại nuốt nó xuống.

Như vậy cũng tốt, ông dự định nói một vài lời hơi “đanh thép” với Tư Đằng, có người ở bên cạnh không tiện lắm. Thẩm tiểu thư có thể kéo Tần Phóng đi chỗ khác thì không còn gì tốt bằng.

Đúng bảy giờ tối Nhan Phúc Thụy đến, lần này cũng không mang theo quà cáp, tư thế đường đường chính chính đến hỏi tội. Tần Phóng ra mở cửa, vừa nhìn đã cảm thấy thần kinh ông không được bình thường lắm. Có điều anh lười hỏi, chỉ về phía phòng khách nói cho ông biết: “Tư Đằng ở trong đó.”

Nhan Phúc Thụy hất cằm ra ngoài nói: “Cũng có người đang chờ cậu ở bên ngoài.”

Tần Phóng thấy kỳ lạ: “Ai? Nhà Ngói hả?”

Nhan Phúc Thụy cố ý úp mở: “Thấy là biết ngay thôi.”

Nói xong còn hất tay đi vào trong, Tần Phóng đang muốn gọi ông lại hỏi chuyện ảnh thì điện thoại trong túi vang lên. Anh nghĩ đến Nhà Ngói còn đang ở bên ngoài chờ nên dứt khoát đóng cửa lại, vừa bấm điện thoại vừa đi ra ngoài. Đầu bên kia điện thoại là Đơn Chí Cương, anh ta thở hổn hển, vừa cất lời đã có phần khẩn trương: “Tần Phóng, tôi gặp được An Mạn rồi.”

Tần Phóng đột ngột dừng bước, không dám tin vào tai mình.

“Thật ra là tôi muốn giúp cậu điều tra thêm tên Triệu Giang Long kia. Hắn ta còn đang nằm trong bệnh viện, ngoài cửa có người coi chừng không cho vào. Nên tôi loanh quanh gần đó, nào ngờ mới vừa rồi tôi thấy An Mạn đi chung với hai người đàn ông đi lên lầu…”

Anh ta nói không mạch lạc, thở vô cùng hổn hển: “Tần Phóng, tôi đi theo xem sao rồi gọi lại cho cậu.”

Tần Phóng đột nhiên kịp phản ứng: “Đừng, đừng, chuyện này đợi tôi trở về…”

Nhưng đã muộn, Đơn Chí Cương đã cúp máy rồi. Tần Phóng thầm kêu hỏng bét, anh vội vàng gọi lại cho Đơn Chí Cương. Không biết có phải anh ta vì theo dõi An Mạn sợ bị phát hiện nên chỉnh điện thoại thành im lặng hay không mà không bắt máy. Tần Phóng khẩn trương đến mức tay run rẩy, gửi tin nhắn cho Đơn Chí Cương, anh gõ hai từ “đừng đi” ba lần liên tiếp. Vừa định bấm nút gửi đi thì phía sau vang lên một tiếng kêu yếu ớt.

“Tần Phóng.”

Tiếng nói này vô cùng quen thuộc, cảm giác như đã từng nghe vô số lần.

– “Tần Phóng, em đói bụng rồi, mua kem cho em đi.”

– “Tần Phóng ở đó có cho thuê xe đạp đôi kìa, chúng ta mướn một chiếc đạp dạo quanh Tây Hồ đi.”

– “Tần Phóng, em uống nhiều rượu chóng mặt quá, đưa em về được không?”

– Ngoài ra đêm hôm đó, cô gái cả người ướt nhem ngồi ở đầu giường nói với anh trong mơ: “Tần Phóng, sao anh không đưa em về?”

Đây chính là Thẩm Ngân Đăng kia sao? Chẳng những cô ta có một khuôn mặt giống Trần Uyển mà còn có tiếng nói giống như đúc.

Anh từ từ quay đầu lại.

***

Nhan Phúc Thụy lấy hết can đảm nói: “Tiểu thư Tư Đằng, tôi muốn nói ra một ý kiến với cô.”

Tư Đằng dựa vào ghế, cười híp mắt: “Nói đi.”

Nhan Phúc Thụy ngập ngừng: “Vậy… tiểu thư Tư Đằng sẽ không tức giận nhé?”

Tư Đằng thản nhiên cười: “Sẽ không đâu, con người của tôi rất rộng lượng, luôn lắng nghe ý kiến phê bình của người khác.”

Tần Phóng nói với cô rằng Nhan Phúc Thụy muốn gặp cô nói chuyện. Có chuyện gì để nói chứ hả? Quan chủ Thương Hồng trước mặt cô tay chân đều luống cuống, Nhan Phúc Thụy là cái thá gì? Đến tận cửa để cho cô giải sầu à, cũng tốt, dù sao cô cũng đang rảnh rang.

Nhan Phúc Thụy thầm sợ hãi vì nụ cười của cô. Nhưng tên đã lắp vào cung, không thể không bắn: “Tiểu thư Tư Đằng, bất kể là người hay là yêu quái đều phải giữ lời hứa. Ví dụ như cô hứa với quan chủ Thương Hồng tìm được yêu quái sẽ giúp bọn họ giải độc. Ví như cô nói tôi giúp cô làm việc cô sẽ tha thứ lỗi lầm cho sư phụ tôi. Không thể nào khi chúng tôi làm xong rồi thì cô lại trở mặt, hoặc là ngấm ngầm đâm sau lưng chúng tôi. Như vậy… như vậy không đúng.”

Đây là sao? Tư Đằng như lọt vào sương mù, nhưng trên mặt vẫn cười híp mắt: “Ý của ông là tôi sẽ nói không giữ lời, trở mặt thất hứa hả?”

Nhan Phúc Thụy sợ nhất là khi thấy cô cười, lời nói cũng bắt đầu lắp bắp: “Tôi vốn… là rất tin tưởng tiểu thư Tư Đằng. Nhưng gần đây nghe được một vài chuyện, tôi cảm thấy… chuyện đó… trong nhỏ thấy lớn… một giọt nước có thể phản chiếu mặt trời rực rỡ (1)…”

(1) Trong nhỏ thấy lớn – một giọt nước có thể phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ: Cả hai câu đều mang hàm ý trong việc nhỏ có thể thấy được việc lớn.

Tư Đằng nói: “Tôi không biết một giọt nước có thể phản chiếu mặt trời rực rỡ hay không. Tôi chỉ biết chỉ một cái tát của tôi cũng có thể đánh ông xây xẩm mặt mày. Nhan Phúc Thụy, ông chán sống hả? Hay là muốn chôn chung với Khưu Sơn?”

Không phải nói là luôn luônlắng nghe ý kiến phê bình, không tức giận sao? Sao lại uy hiếp người khác vậy chứ?

“Nghe chuyện đó từ đâu? Nó bịa đặt gì về tôi, nói thử xem.”

Chuyện đến nước này đưa đầu ra cũng một dao mà rụt đầu lại cũng một dao, Nhan Phúc Thụy đành phải nói tiếp: “Cô giết Thẩm Thúy Kiều động Ma Cô…”

Nói đến đây, ông lén dò xét Tư Đằng, thấy cô không có phản ứng gì mới hơi an lòng, lại nói tiếp: “Chuyện này cũng không tính, xã hội cũ luật pháp không hoàn chỉnh, cũng không thể nói là tiểu thư Tư Đằng có tội… Nhưng mà tại sao phải nguyền rủa động Ma Cô, khiến phụ nữ nhà họ đều khó sinh mà chết. Trẻ con vừa ra đời đã mất mẹ. Chuyện này thật sự quá tàn nhẫn…”

Tư Đằng vỗ một cái lên bàn: “Nói láo! Ai nguyền rủa bà ta chứ. Chỉ có yêu tinh chả có tài cán gì mới lén lút nguyền rủa con người. Ai cũng biết là tôi chưa từng chiến bại, muốn phá hủy động Ma Cô của bà ta là chuyện dễ như trở bàn tay, cần gì phải nguyền rủa bà ta….”

Đột nhiên cô dừng nói, từ từ rút tay về, chân mày hơi nhíu lại. Dường như nhớ đến gì đó, qua một lúc lại ừ rồi nói: “Có thể là có chuyện như vậy.”

Nhan Phúc Thụy hồ đồ, có thì có, không thì không, cái gì mà “có thể có”. Lẽ nào chuyện mình làm mà mình cũng không nhớ rõ sao?

Tư Đằng không nói với ông nữa, cô từ từ dựa vào ghế, vẻ mặt dần dần chuyển thành khinh thường. Nhan Phúc Thụy nghe thấy cô nói một câu thật khẽ: “Quả nhiên là loại thấp hèn.”