Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, tôi mở điện thoại ra bị sợ hết hồn, bên trong thế mà có mười mấy cái tin nhắn chưa đọc.
Hai cái trong đó là Tần Hải và Ngụy Diên Lâm gửi tới, nội dung đại khái giống nhau, đều khen tôi đưa một quyết định chính xác.
Số còn lại, khung người liên lạc toàn hiện tên Lộ Thiên.
Tôi ngó tí thời gian, những tin nhắn kia đều gửi tới sau khi tôi tắt máy.
Tôi dựa theo thứ tự thời gian trước sau coi hết tin nhắn, từ trong câu chữ, xem ra lúc hắn gửi tin tâm tình có chút khó chịu, bởi hắn cứ chất vấn tôi tại sao vô duyên vô cớ tắt máy, hơn nữa còn phân phó tôi sau khi mở máy lập tức gọi qua cho hắn một cú điện thoại.
Tôi tuân theo mệnh lệnh, ngay cả mặt cũng chẳng để tâm rửa, ngay tức khắc gọi cái dãy số quen thuộc đó.
Tút tút tút……
Chỉ vang lên một tiếng, điện thoại liền thông, thanh âm vô lại mười phần kia của Lộ Thiên theo sóng điện thoại truyền vào trong tai.
Cũng không biết phải tôi suy nghĩ nhiều không, tôi cảm thấy nguyên nhân tối qua hắn tìm tôi đại khái có liên quan tới chuyện Phùng hướng tôi Dật bày tỏ. Nếu tôi đoán không sai, bằng tính tình Tần Hải, sau khi nhận được tin nhắn của tôi, cậu ta sẽ giống như một kẻ bà tám đem chuyện mách với Lộ Thiên. Có lẽ Lộ Thiên giống bọn họ, không hy vọng tôi quyết định qua loa, cho nên mới gửi cho tôi nhiều cái tin nhắn như vậy.
“Không có chuyện gì, chính là đột nhiên muốn hỏi cậu chút tình trạng gần đây, xem chút cậu gần đây có tốt hay không.”
Nghe giọng điệu, Lộ Thiên hình như rất hạnh phúc, hắn căn bản không có nhắc tới vụ việc tình cảm kia, xem ra, quả nhiên là tôi suy nghĩ quá nhiều.
“Tốt vô cùng, ăn ngon, ngủ ngon, công việc cũng thật vừa lòng.”
“Vậy thì tốt. Đúng rồi, có tin tốt phải nói cho cậu, bởi vì tôi biểu hiện tốt đẹp, nên học trên cơ bản cũng đã học xong, giáo viên huấn luyện đáp ứng cho tôi sớm về nhà, tầm tầm một tuần lễ sau cậu có thể nhìn thấy tôi rồi.”
“Thật không?! Vậy tốt quá.”
Đây đích thị là một tin tốt, chúng tôi tách ra hơn nửa tháng, nói một câu đàng hoàng, tôi còn thật nhớ y.
“Đương nhiên thật, trước khi trở về thông báo cho cậu, cậu nhớ đi đón tôi.”
“Không thành vấn đề.”
“Vậy được, tôi cúp trước, lát nữa còn phải đi học đây.”
“Ừ ừ, tôi cũng phải đi làm, chúng ta một tuần sau gặp.”
“Được.”
Cùng Lộ Thiên trò chuyện điện thoại xong, tâm tình tôi không tệ. Ngay cả hồi sáng chen xe buýt bị người ta đạp mấy đạp, tôi cũng chẳng để trong lòng. Đổi lại bình thương, tôi nhất định sẽ oán trách người Trung Quốc quá đông.
Buông lỏng bước chân tôi bước vào công ty, vừa nhìn thấy người đứng trước cửa thang máy, trong lòng liền lạc đập một cái.
Tôi tại sao đem chuyện quan trọng như vậy xém chút nữa quên mất?!
Phùng Dật chắc đang đợi tôi, những người khác đều bước vào thang máy, hắn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Gương mặt mộc của anh, khiến người ta không nhìn ra tâm tình, nhưng tôi biết tâm tình anh khẳng định không tốt, có lẽ nhìn bề ngoài như bình thản thật ra lòng ẩn giấu một viên tức giận.
Tôi chầm chậm lê tới bên cạnh anh, từ áy náy, lấy dũng khí chào hỏi anh.
Đoán chừng tôi gây nên trong anh tổn thương không nhỏ, anh kể cả lời khách sáo cũng lười nói với tôi, trực tiếp hỏi: “Cậu cho tôi câu trả lời chắc chắn chứ?”
“Ách…… Ách……”
Tôi giống như trong nháy mắt đánh mất năng lực ngôn ngữ, ấp úng nửa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Được rồi, tôi đã hiểu.”
Phùng Dật bỏ lại những lời này rồi đi khỏi tầm mắt của tôi, hơn nữa rời đi rất dứt khoát, cả ngày kế tiếp tôi cũng không thấy bóng dáng anh. Tôi nghĩ lần này thật tổn thương anh quá sâu, anh một người cao ngạo đến thế cư nhiên chấp nhận cúi đầu hướng tôi bày tỏ, nhưng tôi không cho anh một tia cơ hội, trực tiếp loại bỏ anh khỏi đài, này đối với anh không thể nghi ngờ là đả kích nghiêm trọng.
Tôi đột nhiên nhận thấy mình hơi bị tàn nhẫn, nhưng tôi lại không có năng lực đi sửa chữa sự thật này. Có lẽ con người đúng là ích kỷ như vậy đi, lúc thích anh, hận hai mắt anh không nhìn mình lâu tí, không thích, liền hướng ông trời cầu nguyện không nên gặp phải anh, tránh sau khi gặp nhau sẽ cảm thấy đau lòng xen lẫn lúng túng.
Thông qua lần bày tỏ này, làm tôi hiểu một chuyện, tôi hình như thích Lộ Thiên.
Đồng dạng là thích, bọn họ mang đến tôi cảm giác hoàn toàn khác nhau. Thời điểm thích Phùng Dật, nhìn anh không ngừng thay đổi bạn lữ, thủy chung không thèm nhìn tôi thêm một chút, lòng tôi ưu thương nhiều hơn vui vẻ. Mà thích Lộ Thiên, lại làm tôi thấy đây là món chuyện hạnh phúc, hồi tưởng từng khoảnh khắc chúng ta chung một chỗ, tổng có thể khiến tôi cảm nhận nhè nhẹ ngọt ngào. Xin cho tôi vô sỉ phỏng đoán, Lộ Thiên đối tốt với tôi như thế, hoàn toàn không chút nguyên tắc cưng chiều cùng chiều chuộng, vậy hắn có phải cũng thích tôi hay không, chúng tôi phải không cảm giác giống nhau?
Chỉ còn một tuần lễ nữa chúng tôi đã có thể gặp mặt, nghĩ tới đây tôi lền vui vẻ không thôi, tôi quyết định dùng trạng thái tốt nhất nghênh đón hắn trở về. Trước mắt nhiệm vụ chính yếu nhất đó là giảm cân. Mặc dù một tuần lễ không giảm bao nhiêu thịt béo, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng một lần, tôi muốn hắn lúc nhìn thấy tôi sẽ có một cảm giác hoàn toàn mới.
Mấy tháng này tôi luôn kiên trì vận động, song lại không thể nào ăn uống điều độ, cho nên hiệu quả không quá rõ ràng, bộ dạng đại khái gầy chừng mười cân. Sau khi tan tầm tôi đi phòng tập cân một chút. Thể trọng, vẫn là rất béo, tới một trăm ba mươi sáu cân. Tôi cân nhắc, làm vận động nhiều, ăn ít vài thứ, phỏng chừng còn có thể giảm nâm sáu cân. Chờ khi gặp mặt, tôi mặt một bộ đồ giấu thịt, hẳn sẽ tạo cho hắn cảm giác mới mẻ. Một dì vận động giảm cân cùng lúc với tôi hôm nay thấy tôi luyện tập tới vô cùng bỏ công, liền truyền thụ cho tôi một phương pháp giảm béo nhanh chóng lại hữu hiệu, dì ấy nói duy trì bó chặt màng bọc thực phẩm toàn thân nhảy dây, một tuần sau tuyệt đối sẽ có được kết quả không tưởng. Rất mong gầy bớt tôi bị dì nói động tâm, tối về nhà sau thật đúng là nếm thử loại phương pháp này một chút. Trừ bỏ lúc nhảy dây cảm giác ngực hơi bị đè ép, nói chung phương pháp này cũng không tệ lắm, chẳng những chảy tất nhiều mồ hôi, nhảy xong rồi tôi cảm thấy cằm của mình dường như nhỏ đi một chút.
Mẹ tôi một bên coi phim truyền hình một bên giội nước lạnh tôi: “Thằng gấu con này, ngốc chết đi được, cái chỗ đó là do thoát mồ hôi, tất cả đều là hơi nước, tùy tiện ăn chút đồ liền bị bù trở lại, kết quả cũng chỉ là vớ vẩn bận rộn một hồi.”
Lời của mẹ nhắc nhở tôi, vì cho Lộ Thiên một kinh hỉ, tôi tuyệt không thể ăn đồ ăn!
Đến tối, tuần hoàn ác tính hình như kéo tới. Bởi vì không ăn thứ gì; lại tiêu hao lượng lớn thể lực, tôi đói bụng tới mức căn bản ngủ không yên. Tựa cái bánh nướng áp chảo nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, tận lực gây sức ép chính mình. Cuối cùng để dời lực chú ý, tôi đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Mấy tháng này qua giữa tôi và mập mạp luôn luôn giống như nổi dậy đấu tranh, trước đó không lâu tôi là vì Phùng Dật mà giảm cân, nhưng hiện tại lại dời mục tiêu, biến thành vì Lộ Thiên mà giảm cân. Hóa ra tôi chưa từng nghĩ qua tôi lại thay lòng đổi dạ, còn tưởng rằng sẽ thầm thương trộm mến Phùng Dật thẳng đến ngày nào đó chết già. Nhưng cảm xúc thay đổi bất thường, hết thảy đều tới đột nhiên như vậy, mặc dù nằm ngoài ý liệu, lại vẫn hợp tình hợp lý. Đối với Phùng Dật, tôi chỉ có thể nói tiếng xin lỗi, đối với đoạn ái tình còn chưa bắt đầu mà đã chấm dứt kia, tôi cũng chỉ có thể cảm khái thế sự vô thường.
Thoáng một cái đã qua ba ngày, giảm cân vẫn còn đang tiếp tục.Tôi cảm thấy tôi đối với cái sự nghiệp vĩ đại này bỏ vào nhiều lắm tinh lực cùng thể lực. Ấy mà có chút quá đầu, ba ngày liên tục không ăn thứ gì còn buột màng bọc thực phẩm nhảy dây, thế nên cơ thể của tôi có hơi suy nhược. Mấy ngày này tôi rốt cuộc thấy choáng đầu hoa mắt, tay chân mất sức, ngồi vào bàn làm việc liền muốn ngủ gật, làm hại trưởng phòng lấy mắt trừng tôi, tôi thực sự sợ ông ta không cẩn thận đem con ngươi trừng rớt ra ngoài, tới lúc đó tôi đi đâu mà tìm hai con mắt đền cho ổng a?
Hôm nay đi làm sớm tôi một mực nhắc nhở chính mình, phải cố gắng làm việc, biểu hiện thật tốt, nếu lãnh đạo phia trên đến phòng tôi công tác tuần tra, còn có thể để trưởng phòng vì tôi kiêu ngạo một hồi. Ý tưởng thì tốt đẹp đó, hiện thực nhưng lại khôi hài. Sau khi đến công ty, tôi mở máy tính ra, ánh nhìn chăm chú vào màn hình còn chưa tới một phút thì đã ngủ.
Giữa lúc mơ mơ màng màng dường như nghe được có người kêu tên của tôi, mở mắt ra, tôi thế nhưng bắt gặp gương mặt của Phùng Dật.
Phùng Dật cau mày nhìn tôi, trong mắt hiển hiện vẻ lo lắng.
“Tiểu Toàn, cậu làm sao vậy? Cậu mấy ngày nay thực không tinh thần, có phải sinh bệnh hay không?”
“Tôi không sinh bệnh, hẳn là không thể ăn thứ gì, cho nên đầu có hơi choáng váng.”
“Cậu vì sao không ăn thứ gì?”
“Ách… Giảm cân.”
“Làm càn, cậu trước đi mua một ít đồ ăn nhẹ lót bụng, tới giữa trưa chúng ta lại đi ăn cơm trưa.”
“A…”
“Nhanh đi!”
Bộ phận quản lý đưa xuống mệnh lệnh, phải lập tức chấp hành. Anh chính là cấp trên trực tiếp quản việc thăng chức và thăng lương của tôi, ngàn vạn không cãi lời được. Tôi xuống dưới lầu mua một cái bánh nướng, sau đó gặm bánh nướng lên lầu, lần nữa trở lại cương vị công tác, tuyệt đối là một bộ dạng sinh long hoạt hổ, thần thanh khí sảng. Anh không có ghi hận tôi, tôi thật vừa cảm động lại vui mừng, nếu anh có thể cho tôi một cơ hội bồi thường anh, đời này tôi nguyện vì anh làm trâu làm ngựa, hơn nữa tuyệt đối không hối hận!
Đến giữa trưa, tôi và Phùng Dật rất ăn ý mà bước vào cùng một thang máy, chúng tôi đi thang máy xuống lầu, sánh vai ra khỏi công ty. Tâm tình tốt, thời tiết cũng tốt, mặc dù là mùa đông, mặt trời vẫn nắng chói chang, sáng đến mức đầu tôi có chút váng. Anh giống như làm ảo thuật mà móc từ cặp công văn ra một chai nước tăng lực đưa cho tôi.
“Uống nhanh đi, bổ sung tí khoáng chất, xem cậu về sau còn có thể mù quáng gảm cân nửa hay không.”
Tôi vặn mở nắp bình, ngửa đầu nốc một hơi, hướng anh ngây ngô cười: “Sẽ không sẽ không, thân thể quan trọng mà.”
Anh sờ sờ đầu tôi, cười nói: “Muốn ăn cái gì?”
“Ân… Mì sợi thịt bò!”
“Yêu cầu thấp như vậy? Được, thỏa mãn cậu.”
Sau khi thương lượng chúng tôi quyết định bước thêm vài bước hướng chỗ một góc phố khác đi ăn mì thịt bò Lan Châu chính tông. Mới bước vài bước, bỗng nhiên, dư quang khóe mắt của tôi liếc thấy một dáng người rất giống Lộ Thiên ở phố đối diện.
Tôi nhanh chóng quay đầu, rướn cổ lên nhìn kĩ bên kia, rồi lại cái gì cũng không thấy được.
Tôi nghĩ có lẽ là tôi nhìn lầm rồi đi, Lộ Thiên một tuần sau mới có thể trở về, hiện tại mới qua bốn ngày, hắn làm sao có thể sẽ xuất hiện trước cửa ngõ công ty của tôi? Hơn nữa hắn nói qua, trước khi trở về sẽ cho tôi biết trước tiên.
Nghĩ đến đây, tôi liền thu hồi tầm mắt. Tiếp tục cùng Phùng Dật vừa đi vừa cười bước về phía tiệm mì.