Người đối diện trầm mặc không nói, ánh mắt nghi hoặc, sắc mặt có chút mê man, đối mặt với tiếng gọi từ Hoa Linh, hắn chần chờ đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ là ngước mắt nhìn Hoa Linh.
“Hình Thiên? Hình Thiên, thật sự là cậu sao?”
Giọng Hoa Linh run rẩy, vừa vui mừng nhưng lại không chắc chắn. Bóng dáng Người trước mắt này Hoa Linh không thể quen thuộc hơn nữa, giờ khắc này y rốt cuộc hiểu rõ tại sao từ khi nhìn thấy hầu yêu trong lòng liền sinh ra cảm giác kỳ lạ, thân hình kia động tác kia hoàn toàn chính là Hình Thiên vạn năm trước, chỉ có điều bởi vì Hình Thiên đã chết, cho nên sâu trong lòng Hoa Linh, y hoàn toàn không cân nhắc đến khả năng này, chỉ tùy ý cho loại cảm giác ấy quanh quẩn vấn vương trong lòng mình.
Nhìn thấy Hình Thiên vẫn đứng một chỗ không nhúc nhích, trong lòng Hoa Linh lo lắng vô cùng, y bước lên trước. Nhìn thấy động tác của Hoa Linh, Hình Thiên đối diện bắt đầu đề phòng, cảnh giác nhìn Hoa Linh.
Hoa Linh hơi dừng một chút, sau đó bước chân cũng ngừng lại, y cảm thấy trên người Hình Thiên tỏa ra địch ý. Hoa Linh ổn định tinh thần, hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Hình Thiên, mỉm cười nói:
“Hình Thiên, tớ biết là cậu, đúng không? Buổi tối ngày hôm ấy ở trong rừng cây nhỏ, cậu đã nhận ra tớ đúng hay không? Cho nên cậu mới dừng lại không nhúc nhích có phải không, tớ là Ngân Linh, cậu quên rồi sao? Cậu làm sao vậy? Cậu không quen biết tớ sao?”
Giọng nói Hoa Linh đầy lo lắng, giữa lúc y chuẩn bị tới gần hơn, một cánh tay kéo y lại, Hoa Linh sững sờ, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Úc Lũy. Úc Lũy vẻ mặt nghiêm nghị, hắn lôi cánh tay Hoa Linh, nói: “Ngân Linh, Hình Thiên đã chết.”
Hoa Linh nghe vậy, lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt vui sướng, chỉ vào người đối diện mở miệng nói: “Úc Lũy, hắn là Hình Thiên, cậu không nhận ra sao?”
Úc Lũy sắc mặt âm trầm, ngẩng đầu nhìn Hình Thiên, nói: “Hình Thiên đã chết, chết trên núi xác ở Ngũ Hầu quan, Ngân Linh, cậu quên mất sao, cậu và Thần Đồ hai người tìm được đầu hắn ở trăm dặm bên ngoài quan nội. Thi thể hắn đứt lìa, ba hồn bảy vía toàn bộ tan hết, ngay cả cơ hội tiến vào luân hồi đầu thai cũng không có.”
Lời Úc Lũy như một cây chùy thủ, mạnh mẽ rạch vào tim Hoa Linh. Tình cảnh khốc liệt ở Ngũ Hầu quan năm đó, là ký ức đau đớn mà y mãi mãi không quên được. Hình Thiên không đầu, lại vẫn như cũ lấy một đấu vạn, tử thủ cửa ải, dựa vào một thân chiến phủ chém giết hơn vạn nhân mã viện binh của Hoàng Đế nơi cửa quan, chất lên núi xác cao mấy trăm mét, Hình Thiên cuối cùng đứng trên núi xác, cầm Kiền Thích trong tay, mặt hướng Trác Lộc, cuối cùng đứng thẳng mà chết.
Hình Thiên chết trận Ngũ Hầu quan, tuy rằng bỏ mình, nhưng danh xưng Chiến thần từ đấy vang vọng tam giới. Ngàn năm trôi qua thật nhanh, thần tiên ba giới đã thành hào phong thần, chỉ có Chiến Thần, không người dám nhận.
Chiến Thần Hình Thiên ——vạn năm Tuyên Cổ duy nhất một người.
Đôi môi Hoa Linh trắng bệch, khẽ run, vui sướng trong mắt dần tan đi, một hồi lâu sau, y khẽ nhắm mắt, giương mắt lần thứ hai nhìn người phía đối diện, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà, hắn… Hắn thật sự là Hình Thiên, tớ có thể cảm giác được…”
“Ngân Linh, đừng tự lừa mình. Mấy ngàn năm trước chúng ta đã biết Hình Thiên vĩnh viễn không thể trở về, đây chẳng qua là một tên yêu quái giống hắn mà thôi.” Úc Lũy dứt lời, ngẩng đầu nhìn hầu yêu, nhíu mày lại, lớn tiếng nói: “Ngươi đến tột cùng là yêu nghiệt phương nào? Vì sao phải trộm lấy Kiền Thích?”
Người Đối diện nghe Hoa Linh và Úc Lũy nói chuyện, vẻ mặt càng mê man, hắn nghi hoặc nhìn Hoa Linh đối diện, mở miệng tự nói: “Thần Đồ? Ngũ Hầu quan…”
Một bên tự lẩm bẩm, một bên ngưng thần suy tư, trong mắt ánh sáng lấp loé.
Hoa Linh cắn răng, như trước không cam lòng nhìn hắn tiếp tục nói: “Hình Thiên, cậu không nhớ sao? Chúng ta cùng uống rượu, cùng nhau đánh trận, những năm đó thật khó quên, cậu một chút cũng không nhớ sao? Chúng ta ở cạnh biển thi đấu uống rượu nín thở, ngày hôm sau đều lạnh đến phát sốt, còn có lần đó ở vạn thước nhai, Hậu Khanh ngủ cạnh vách nhai suýt thì lăn luôn xuống dưới, là cậu và Thần Đồ kéo y lại. Còn có lần đó tớ chạy sai hướng đến phòng hiến tế của Lô Khô tộc, suýt thì bị đặt trên lửa nướng, cậu vừa tới còn cười nói sớm biết tới chậm một chút mang theo đồ gia vị vừa vặn lại đây ăn thịt nướng…”
Hình Thiên đầu hơi nghiêng, nghiêm túc lắng nghe Hoa Linh tự thuật, thần sắc trên mặt khi thì mê man, khi thì tỉnh táo, hắn không nói gì. Mà trong đại sảnh những người khác cũng đều không có phát ra tiếng nào, tùy ý Hoa Linh phí công kể lại từng chuyện từng chuyện xưa cũ.
Ngao Túc Đứng ở cách đó không xa nhìn Hoa Linh vẻ mặt lo lắng, thần sắc băng lãnh mà nghiêm nghị, nghe Hoa Linh kể lại rõ ràng chuẩn xác từng chuyện cũ giữa y và Hình Thiên mấy ngàn năm trước, trong lòng Ngao Túc dần dần hiểu được hàm nghĩa của câu nói kia từ Hoa Linh: “Hình Thiên không phải người yêu của tôi, thế nhưng hắn đã từng là người quan trọng nhất trong lòng tôi.”
Hình Thiên đã trở thành thứ vĩnh viến không bao giờ phai nhạt trong lòng Hoa Linh, không liên quan đến tình yêu, dù là vui buồn, tất cả mọi chuyện liên quan đến Hình Thiên, từ lâu đã khắc sâu trong ký ức xa xôi của Hoa Linh, không thể thay thế, không thể mất đi.
Trái tim Ngao Túc đột nhiên đau nhói, cảm giác này, đối với hắn thật là xa lạ. Hắn biết Hoa Linh với hắn mà nói, đúng là một người đặc biệt, thế nhưng là không nghĩ đến lại ảnh hưởng lớn đến mình như vậy.
Ngao Túc Luôn lạnh nhạt bạc tình giờ khắc này đáy lòng dường như muốn phun trào, loại tâm tình bên trong xen lẫn vô vàn cảm tình bé nhỏ chưa bao giờ có, đau lòng, không nỡ, phẫn nộ, đố kị, chua xót, bất đắc dĩ… Đan xen vào nhau, dường như đánh đổ bình ngũ vị, hết thảy tất cả tâm tình đều diễn đạt một chuyện, hắn muốn Hoa Linh, muốn triệt để chiếm được người yêu trước mắt, từ thân thể đến tâm hồn, hắn muốn loại bỏ tất cả nhưng thứ tạp vật không thuộc về hai người trong lòng Hoa Linh, khiến cho y vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình mình.
Ngao Túc mười ngón hơi thu lại, trong mắt dần dần hiện lên lạnh lẽo như băng, lẳng lặng nhìn Hoa Linh trước mặt.
“… Còn có lần kia, trước một đêm đại chiến Trác Lộc, chúng ta trốn trong trại uống rượu bị Xi Vưu phát hiện, vốn là cho là hắn sẽ tức giận, không nghĩ rằng hắn dạy dỗ chúng ta một trận sau đó lại ngồi xuống cùng uống…”
Hoa Linh không ngại phiền phức tiếp tục kể lại chuyện năm đó, Hình Thiên đối diện vẫn trầm mặc như cũ không nói, không có phản ứng chút nào.
Úc Lũy Phía sau nhìn Hoa Linh, trên mặt đã mất hết kiên nhẫn, hắn biết đáy lòng Hoa Linh vô cùng mong đợi kỳ tích xảy ra, mong đợi người trước mắt này chính là Hình Thiên. Hắn không muốn phá tan ảo tưởng tốt đẹp của Hoa Linh, thế nhưng hắn cũng không muốn nhìn Hoa Linh tiếp tục bị tên yêu quái này lừa gạt.
Úc Lũy đứng tại chỗ do dự hồi lâu, khi hắn quyết định muốn ngăn cản Hoa Linh tiếp tục nói, giương mắt gian lại nhìn thấy khóe mắt Hoa Linh tràn ngập nước mắt…
Úc Lũy giật mình, trong nháy mắt đó, hắn hiểu, Hoa Linh không phải không biết Hình Thiên đã chết, thông minh như y e rằng sớm đã hiểu người trước mắt không phải là Hình Thiên, thế nhưng y vẫn như như vậy. Mấy ngàn năm qua, Hoa Linh chưa từng biểu lộ nỗi nhung nhớ Hình Thiên trước mặt người khác, lúc khổ sở, y chỉ có thể một mình yên lặng đi Dưỡng Tâm Điện nhìn Kiền Thích của Hình Thiên ngẩn người.
Những câu nói này, đã nghẹn trong lòng Hoa Linh quá lâu. Lúc này khuôn mặt nhung nhớ ngàn năm xuất hiện ở trước mắt mình, dù là thật hay giả cũng đã không quan trọng, cuối cùng một cọng cỏ áp đảo trầm tích trong lòng Hoa Linh đã chịu mấy ngàn năm, y cần chẳng qua là một con đường để phát tiết, để y nói hết tâm sự giấu trong đáy lòng…
Úc Lũy trầm mặc, thu hồi bàn tay đặt trên vai Hoa Linh, lẳng lặng đứng tại chỗ.
Hoa Linh cười xoa xoa khóe mắt đẫm nước mắt, giống như triệt để đắm chìm trong trong ký ức, y nhìn Hình Thiên trước mắt, mở miệng nói: “Hình Thiên cậu còn nhớ không? Mỗi đêm trước đại chiến, lúc chúng ta uống rượu đều sẽ uống say, mỗi lần tớ đều sẽ nói với cậu ‘Hình Thiên, cậu mà thất bại, còn mặt mũi nào sống sót trở về.’ ”
Giọng Hoa Linh có chút nghẹn ngào, vui vẻ trong mắt đã dần rút đi, thay vào đó chính là bi thương vô tận và thất vọng, y xoa xoa mũi, giọng nói đứt quãng: “Sau đó cậu sẽ nói, sẽ nói… Ha ha ha, ông đây, ông đây…”
Nói đến đây, nước mắt Hoa Linh chậm rãi từ hốc mắt dâng lên, y khổ sở che miệng, vai hơi run, chậm rãi cúi thấp đầu xuống.
Trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người cảm thấy nỗi đau đớn trên người Hoa Linh, trầm mặc không nói.
Nhưng vào lúc này, Hình Thiên đối diện vẫn luôn không mở miệng nói chuyện bình tĩnh nhìn Hoa Linh trước mắt, mê man lẫn nghĩ ngờ trong mắt dần tiêu tan, thay vào đó chính là kiên định và rung động, hắn chậm rãi mở miệng nói: ” Chiến Thần ông đây, làm sao mà bại!”