Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 78: Móc câu thẳng tắp cũng dư sức câu được cá ngốc

Cả lông mày, khóe mắt lẫn khóe miệng của Ô Mãn đều giật giật, hắn yên lặng khép cửa phòng lại, thở phào một hơi, biết mình có thể an tâm đánh một giấc rồi. Hắn báo cho Đầu Trọc biết Tạ Thanh Thần bất ngờ té ngã, bị thương phải vào bệnh viện, sau đó liền về phòng mình.

Nghe vậy, Đầu Trọc tức tốc điều hai người đến bệnh viện. Vi Vi thì dòm cửa phòng Kiều Mạt, cười cười đầy hàm ý, trước khi đi còn cẩn thận treo nhắc nhở ‘làm ơn chớ quấy rầy’ giúp bọn họ.

Trong phòng, hai con người trùng phùng sau quãng thời gian tạm chia xa đang dính cứng ngắc lấy nhau.

Kiều Mạt như con koala bám trên người Kim Trăn không chịu xuống, rất chi không tiền đồ mà ôm Kim Trăn khóc lóc cả buổi, sau mới phát hiện toàn thân hắn ướt đẫm, mà trên người mình cũng vừa ướt vừa dơ, khó chịu cực kỳ.

Hai người im lặng lâu thật lâu.

Mắt Kiều Mạt đỏ đỏ, chùi chùi nước mắt trên vai Kim Trăn.

Kim Trăn: …

Mũi Kiều Mạt hồng hồng, cọ cọ nước mũi trên vai Kim Trăn.

Kim Trăn: …

“Kim Kim, sao lâu thế anh mới về?” Kiều Mạt ngẩng đầu, chế độ oán phụ lại khởi động, nhìn Kim Trăn một cách đáng thương.

Kim Trăn nhìn cậu trai hệt như bé thỏ trước ngực mình, cõi lòng vừa xót xa vừa vui mừng. Hắn cúi đầu hôn lên thái dương Kiều Mạt, đáp:

“Chúng ta đi tắm trước đã.” Đoạn hắn ẵm Kiều Mạt tới phòng tắm.

Xa cách lâu ngày, hai người đều thật lòng đòi hỏi nhau, không chỉ tâm hồn, mà cả thể xác.

Kim Trăn rất muốn Kiều Mạt, nhưng lúc lột sạch quần áo và đặt cậu vào bồn tắm, hắn liền nhíu mày. Vừa rồi ôm Kiều Mạt hắn đã cảm thấy cậu nhẹ đi một ít, giờ cởi đồ ra lại càng thêm rõ ràng, vùng bụng và ngực vốn cân đối khỏe mạnh của cậu đã mơ hồ thấy xương sườn nổi lên, eo cũng nhỏ đi một vòng.

“Em gầy đi.” Kim Trăn đau lòng vuốt hông của Kiều Mạt, nhân ngư tuyến hoàn hảo gần như lặn mất rồi.

“Em nhớ anh đến đổ bệnh luôn.” Kiều Mạt gục lên vai Kim Trăn, nhõng nhẽo trong tủi thân.

Kim Trăn vừa tắm rửa giúp Kiều Mạt, vừa lắng nghe mấy lời oán trách dông dài của cậu.

“Kim Kim anh biết không, đôi mình đã chia ly tròn mười lăm ngày rồi.”

“Từ ngày quen anh đến nay, đôi mình chưa bao giờ xa nhau lâu vậy đâu.”

“Không ngờ anh dám nhè lúc em tu luyện để lén trốn đi, anh có biết lúc tỉnh lại, em đau khổ thất vọng cỡ nào không?”



Kim Trăn cúi đầu nhìn đôi môi hồng hé ra hợp lại của Kiều Mạt, rốt cuộc nhịn hết nổi phải hôn lên bờ môi ấy. Hai người như cặp dã thú đang đói khát, mút mát vào gặm cắn đối phương, tựa hồ muốn dùng miệng hòa tan nỗi nhung nhớ dành cho nhau bao ngày nay.

Kiều Mạt chìm đắm trong hơi thở quen thuộc của Kim Trăn, nụ hôn vừa chấm dứt, đôi chân ngâm trong nước của hoàng tử nhỏ gần như mềm nhũn, cậu đỏ mặt, khép hai chân lại, có chút thẹn thùng mà vùi đầu trước ngực Kim Trăn.

Đúng vậy, đối mặt với Kim Trăn, cậu quật khởi rồi, khổ nỗi bộ phận quật khởi có hơi mắc cỡ.

Kim Trăn thấy phản ứng dưới thân Kiều Mạt, trong mắt toát ra ý cười, bản thân hắn cũng có chút khô nóng, nhưng lúc này hắn quan tâm tình huống mấy ngày qua của Kiều Mạt hơn. Hắn kiềm nén xao động trong cơ thể, mau chóng tắm xong cho mình và Kiều Mạt.

Nằm trên giường, rúc trong lòng Kim Trăn cọ một hồi, Kiều Mạt sảng khoái hít một hơi, rốt cuộc cũng chính thức thẩm vấn tình hình thời gian qua của Kim Trăn.

Cậu cố gắng đanh mặt, ngồi dậy, ngón tay chọc lên ngực Kim Trăn, giận dữ hỏi:

“Anh với tiểu bạch trà Trúc Ảnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải em đã dặn anh phải giữ khoảng cách với hắn mọi lúc sao? Giao hẹn này có hiệu lực vĩnh cửu và không giới hạn thời gian, thế mà anh dám ở chung với hắn hả?”

Nghe Kiều Mạt nhắc tới Trúc Ảnh, Kim Trăn không khỏi ngẩn ra:

“Anh ở chung với Trúc Ảnh? Em nghe ai nói.”

“Chính hắn nói chứ đâu, hắn nói trên núi Thanh Viên hai người ở chung phòng, điện thoại em gọi là hắn bắt máy, lúc hai giờ đêm đó.” Kiều Mạt nhe răng trừng Kim Trăn.

Trong mắt Kim Trăn ánh lên tia kinh ngạc, tiếp theo vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng, nói:

“Di động của anh bị mất vào sáng ngày thứ hai lên núi.”

Nghe Kiều Mạt nói, Kim Trăn lờ mờ đoán ra lý do điện thoại của mình mất tích một cách lạ lùng.

“Trên núi Thanh Viên không có nhiều phòng lắm, các đệ tử vai dưới đều ngủ trong phòng lớn giường ghép, trong phòng có hai cái phản dài, mỗi phòng chứa hai mươi người, nói vậy anh với hắn đúng là ở chung phòng. Hắn nằm phản đông, anh nằm phản tây.” Kim Trăn nói.

“Đêm đầu tiên lên núi anh cũng không về phòng ngủ, lúc chập tối ba anh gọi mấy người trong nhà họ Kim đi bàn công chuyện, mãi sáng hôm sau mới quay lại phòng, lúc đó phát hiện di động biến mất rồi.”

Nghe Kim Trăn nói xong, gương mặt đang đanh lại của Kiều Mạt bắt đầu đanh hết nổi, đáy lòng đã manh nha muốn reo hò vui mừng. Cậu khẽ ho một tiếng, che giấu khóe môi cong lên, tiếp tục hỏi:

“Trước đó thì sao? Sao trước đó không gọi cho em.”

Kim Trăn thấy thế liền đưa tay ôm Kiều Mạt sát vào người mình, giúp cậu xếp đặt tư thế thoải mái, rồi kể lại sự tình những ngày qua:

“Hồi ở Cửu Trại anh có nói chuyện với Hoa Linh mấy lần, tuy anh khá phản cảm với anh ta, nhưng hình như anh ta biết một ít về những đoạn ký ức lộn xộn trong đầu anh, phân tích từ thông tin biết được từ anh ta, một số người và cảnh tượng trong trí nhớ tựa hồ có liên hệ với đại chiến Trác Lộc thời thượng cổ. Vì vậy anh định đến huyện Trác Lộc điều tra xem có manh mối gì không, vừa khéo tối đó trong nhà cũng gọi điện kêu anh về, bảo muốn tập hợp mọi người về để bàn bạc vấn đề người thừa kế Kim gia. Anh đặt vé máy bay xong liền đi tìm em, Ô Mãn nói em đang bế quan tu luyện, chưa xác định thời gian ra ngoài. Ông chú cố của anh mà bế quan tu luyện thì toàn mười mấy năm, nên anh cho rằng thời gian của em cũng không ngắn, nghĩ không chừng lúc anh về em vẫn chưa ra, bèn dặn Ô Mãn dăm câu rồi trở lại Bắc Kinh, xong đi huyện Trác Lộc trước, ở đó hai ngày mới về Kim gia. Trúc Ảnh biết anh muốn điều tra về đại chiến Trác Lộc, hắn bảo một bảo tàng ở Bắc Kinh có tương đối đủ tư liệu, nên dẫn anh tới bảo tàng đó.”

Nghe tới đây, Kiều Mạt nhịn không được phải mở miệng:

“Móc câu thẳng tắp vậy mà anh cũng cắn câu cho được… Chỉ số thông minh đâu.”

Nghe thế, trong mắt Kim Trăn hiện lên ý cười, vươn tay vỗ cái mông trần của Kiều Mạt, bảo: “Cấm ngắt lời.”

Kiều Mạt cau mũi, há mồm gặm ngực Kim Trăn, một hàng dấu răng nhỏ bộc lộ rõ ràng lòng ghen tuông của cậu.

Kim Trăn nói tiếp: “Ừm, đúng thật, trong bảo tàng đó không có tư liệu gì đáng giá, anh phát hiện mấu chốt khiến thân thể anh nảy sinh biến hóa vẫn nằm trên núi Thanh Viên. Trùng hợp sao ông nội cũng gọi cả nhà họ Kim cấp tốc lên núi, có việc thương lượng. Nên anh lên núi cùng gia đình luôn. Hồi ở Bắc Kinh anh cũng gọi cho em vài lần, song điện thoại của em luôn trong trạng thái tắt máy, trước khi lên núi gọi lần nữa thì lại biến thành khóa máy. Trợ lý của em dùng làm gì vậy?”

Kim Trăn liếc thoáng qua Kiều Mạt.

Kiều Mạt nghiến răng: “Cấm ngắt lời, kể tiếp đi, sau đó thì sao? Nhà anh họp gia đình bàn về chuyện gì hả?”

Kim Trăn nhìn ánh mắt tức tối của Kiều Mạt, không hiểu lắm:

“Thì bàn về chuyện chọn người thừa kế Kim gia, từ lúc ở Bắc Kinh anh hai đã bảo với ba anh là không muốn lên núi Thanh Viên, nên anh ta kế thừa gia nghiệp Kim gia, đây là chuyện đã sớm quyết định, lần này tập họp mọi người chỉ để tuyên bố chính thức thôi.”

“Còn gì nữa?” Kiều Mạt vội hỏi. “Không phải nhà anh còn muốn một người đi tu luyện sao?”

Kim Trăn gật đầu: “Đúng vậy, nhưng anh tỏ rõ thái độ không muốn đi với ba anh rồi, Kim Bác Á cũng không đồng ý anh gia nhập Thanh Viên môn.”

“Sau đó thì sao?” Hoàng tử nhỏ gấp đến mức mặt đỏ ửng, nhịn không được phải hỏi: “Bọn họ có bắt anh kết hôn không?”

Nghe vậy, Kim Trăn lập tức vỡ lẽ Kiều Mạt đang lo lắng điều chi, hắn nhìn Kiều Mạt, gật đầu:

“Có.”

Một phần trái tim hoàng tử nhỏ lạnh đi, bức thiết hỏi: “Anh đồng ý không?”

Ánh mắt Kim Trăn nhìn Kiều Mạt càng thêm sâu xa, tiếp tục gật đầu:

“Đồng ý.”

Môi Kiều Mạt hơi run lên, cả trái tim chìm vào rét buốt, sắc mặt tái nhợt, nhìn Kim Trăn hỏi:

“Anh… sao anh có thể đồng ý?”

Thấy sắc mặt Kiều Mạt thoắt cái thay đổi, Kim Trăn đau lòng không thôi, bèn kéo cậu vào lòng thật nhanh, ghé tai cậu thì thầm:

“Sao? Em không muốn gả à?”

“Đương nhiên không muốn…” Kiều Mạt nức nở nói, vừa nói xong, âm thanh nghẹn ngào lại im bặt.

“Từ từ… Gả á?” Hoàng tử nhỏ ngơ ngác nhớ lại từ này, nửa phút sau, cậu trợn mắt dòm Kim Trăn:

“Ý anh là, ý anh là anh muốn kết hôn với em á?”

Kim Trăn cười xoa đầu Kiều Mạt:

“Ngoài em ra còn ai nữa?”

Đầu óc Kiều Mạt nhất thời gián đoạn, cậu xoắn xuýt vài giây mới tìm được trọng điểm:

“Nhưng mục đích bọn họ bắt anh kết hôn không phải vì muốn đứa trẻ sinh ra kế thừa mạch tu luyện sao?”

Kim Trăn khẽ nhướng mày, liếc Kiều Mạt:

“Em đẻ được à?”

Kiều Mạt lắc lắc đầu, sau đó trừng mắt hỏi:

“Anh chê hử.”

Kim Trăn rốt cuộc không giấu nổi ý cười nơi đáy mắt nữa, hắn cong môi cười, gật đầu bảo:

“Có hơi.”

Kiều Mạt chợt nhào lên người Kim Trăn, nghiến răng nói:

“Chê cũng chậm rồi, đừng quên đủ thể loại lần đầu tiên của anh từ mối tình đầu, nụ hôn đầu đến đêm đầu đều bị em bao thầu hết rồi.”

Kim Trăn rướn lên ôm Kiều Mạt, đặt cậu dưới thân, lại là một nụ hôn nóng bỏng mà lâu thật lâu nữa.

Hoàng tử nhỏ kiềm chế bộ phận đang quật khởi lần hai, cố gắng giãy ra từ dưới thân Kim Trăn, thở hổn hển vỗ vai hắn:

“Chính sự còn chưa nói xong đâu, không cho làm chuyện đứng đắn.”

Tròng mắt nhiễm sắc dục của Kim Trăn sâu thẳm mà đầy cám dỗ, hắn mỉm cười ôm Kiều Mạt vào lòng, một tay đặt trên lồng ngực, tay còn lại men theo chăn thò vào giữa hai chân cậu…

Hoàng tử nhỏ cảm giác được tay Kim Trăn, mặt lập tức đỏ rần, song cậu vẫn dằn nén xúc động trong cơ thể, hỏi tiếp:

“Đối… đối tượng xem mắt là sao?”

“Đối tượng xem mắt ở đâu ra?” Môi Kim Trăn lưu luyến xẹt qua má Kiều Mạt.

“Nhưng Trúc Ảnh nói gia đình sắp xếp đối tượng xem mắt cho anh rồi.”

Trong mắt Kim Trăn hàm chứa ý cười, mặt lại ra chiều nghiêm túc, nhìn Kiều Mạt nói:

“Móc câu thẳng tắp vậy mà em cũng cắn câu cho được… Chỉ số thông minh đâu.”

Kiều Mạt: …

“Ba nói anh nhanh chóng kết hôn, anh đồng ý. Còn chuyện sinh con, lần trước anh đã bảo với anh hai rồi, anh sẽ không tranh giành sản nghiệp Kim gia với anh ta, điều kiện là anh ta phải phụ trách việc nối dõi tông đường. Trong thời gian ở cùng em, anh cũng đã suy nghĩ kỹ về việc này rồi.” Kim Trăn vừa nói, vừa khẽ hít ngửi mùi hương tươi mát dễ chịu trên cổ Kiều Mạt, cầm lòng chẳng đậu mà thè lưỡi liếm vành tai cậu, đoạn nói tiếp:

“Cho nên, em đây là đồng ý gả ư?”

Kiều Mạt bị hắn trên liếm dưới sờ đến ý loạn tình mê, trong lòng lại ấm như được ôm bếp lò, mặt đỏ như muốn rỉ máu tới nơi, liền đáp quanh đáp co:

“Ai… Ai đồng ý, nam nhi Đại long tộc em há có thể gả cho người ta, phải gả cũng là anh gả cho em.”