Ngao Liệt lại thuận theo tự nhiên mà nhét một cái donut vào mồm, vừa nhai vừa bảo:
“Ừm, ừm, nên khôi phục sớm sớm chút, tụi anh phải diễn với em cả ngày cũng oải chết, anh cảm thấy Thần Đồ đã sớm phát hiện em giả bộ rồi. Nhóc tư, thấy đúng không?”
Ngao Liệt ngẩng đầu hỏi Ngao Phác, Ngao Phác chậm rãi trả lời: “Ngay cả anh còn nhìn ra, còn cần phải hỏi sao.”
Ngao Liệt liếc mắt khinh bỉ, lại quay sang dòm Ngao Phong: “Nhóc năm, em thấy sao?”
Ngao Phong còn chả buồn ngẩng đầu: “Anh tư +1.”
Ngao Liệt vỗ đùi, quát: “Vậy mỗi ngày tụi mình còn hao công tốn sức làm quái gì? Rốt cuộc tụi mình xem hắn là đồ ngốc, hay hắn xem tụi mình là đồ ngốc đây.”
Ngao Phác liếc xéo Ngao Liệt một cái: “Mẫu hậu bảo giả ngu thì mình cứ giả ngu tiếp thôi, bằng không chuyện Tiểu Cửu tính sao đây, với cả, anh đến giả bộ cũng giả bộ không giống…”
Ngao Phong bên cạnh ngẩng đầu nói tiếp: “Anh tư +1.”
Ngao Liệt cáu tiết vỗ một phát lên gáy Ngao Phong, hầm hừ nói: “Im ngay, cả đám tụi bây tính tạo phản đấy phỏng? Còn biết gì gọi là kính già yêu trẻ không? Trước khi lão nhị trở về, đừng quên anh chính là anh ba của tụi bây, thứ hạng lớn nhất.”
Nghe vậy, Tiểu Cửu lập tức hỏi: “Đúng rồi, anh hai với anh sáu về nhân gian rồi ạ? Từ lúc tỉnh lại em không thấy hai ảnh đâu hết.”
Các hoàng tử nghe thế thì không hẹn mà cùng nín thinh, Ngao Phác trừng Ngao Liệt một cái, Ngao Liệt tựa hồ cũng nhận ra mình lỡ mồm, liền ngậm chặt miệng theo bản năng.
Trước đó vài ngày, Tiểu Cửu đã sớm chú ý thấy Ngao Tứ và Ngao Thạch không ở Long cung, mấy lần định hỏi các hoàng huynh, song toàn nghe trả lời kiểu lấy lệ, vì hai người họ bình thường cũng ở nhân gian thường niên nên Tiểu Cửu cũng không để ý lắm, cho rằng họ lại về nhân gian rồi. Nhưng hiện giờ trông thấy vẻ mặt kỳ lạ của các anh, Tiểu Cửu rốt cuộc ý thức được tình huống không đúng lắm.
Cậu giận tái mặt, lia mắt nhìn các anh một vòng, cuối cùng dừng trên mặt Ngao Liệt, hỏi:
“Anh ba, anh hai với anh sáu đâu? Các anh gạt em chuyện gì đúng không?”
Ngao Liệt đối mắt với Tiểu Cửu, tức khắc chột dạ, ấp úng đáp: “Đâu, đâu có.”
Tiểu Cửu mím môi, bước đến trước mặt Ngao Liệt, vươn bàn tay nhỏ trắng nõn kéo tay áo của Ngao Liệt, trong đôi mắt to dâng lên hơi nước, mũi chau lại đầy tủi thân, nhẹ giọng nói:
“Anh ba, các anh đều không thích em chứ gì? Các anh đều ghét bỏ em biến nhỏ, không có công lực, không coi em là em trai chứ gì?”
Tiểu Cửu hiện tại chỉ mang dáng vẻ bé con chừng bảy tám tuổi, gương mặt trắng trẻo ửng hồng, hàng mi dài đã ươn ướt, đầu khẽ ngẩng lên, ánh mắt quét qua từng anh trai, trong mắt toát ra vẻ tủi thân, bộ dạng vừa đáng thương vừa khả ái khiến tim người ta muốn tan chảy.
Các hoàng tử nhất thời luống cuống, lập tức lao tới vây quanh, mồm năm miệng mười an ủi Tiểu Cửu.
Ngao Phác: “Tiểu Cửu à, đừng nghĩ lung tung, tụi anh thương em nhất mà, sao lại ghét bỏ em được.”
Ngao Phong: “Đúng rồi, Tiểu Cửu, em chính là em, không cần biết em nhỏ hay lớn, em vẫn là bảo vật trấn cung của Long cung ta.”
Ngao Côn: “Tiểu Cửu, đừng khóc, đừng khóc, nhất thiết đừng khóc mà, năm nay lượng mưa của Đông Hải đã vượt mức rồi, nếu lại mưa dầm một mùa nữa, nhân gian lại lên Tiên cung trách cứ mất thôi.”
Ngao Bằng: “Đúng đúng, đừng suy nghĩ bậy bạ, sao tụi anh lại ghét bỏ em chứ.”
Tiểu Cửu chùi nước mắt, mắt rưng rưng nhìn mọi người đối diện, hỏi: “Vậy các anh mau cho em biết đi, anh hai với anh sáu đi đâu?”
Nghe vậy, mọi người nhất tề trầm mặc giây lát, hai mặt nhìn nhau, không ai mở miệng.
Tiểu Cửu thấy thế, nước mắt tuôn ra ồ ạt ngay tắp lự, há miệng khóc ầm lên. Trên mặt biển ngoài Long cung nhất thời giăng đầy mây đen, từng đợt tiếng sấm truyền đến.
Ngao Liệt vội la lên: “Được rồi, Tiểu Cửu, đừng khóc nữa, anh nói là được chứ gì, hai người kia phạm luật trời nên bị Ngọc đế nhốt rồi.”
Tiểu Cửu nghe xong liền im bặt, trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Ngao Liệt, hỏi:
“Phạm luật trời?”
Ngao Phác thở dài: “Tiểu Cửu, em cũng biết chuyện xảy ra lúc em Độ Kiếp rồi đấy, anh hai với nhóc sáu tấn công Thiên Lôi Điện Mẫu, quấy nhiễu lôi trận. Hành vi này đã phạm vào điều lệ tam giới, nên sau khi họ đưa em về cung không lâu, Ngọc đế liền phái Nhị Lang Thần Quân đến bắt hai người đi, giờ họ đang bị nhốt trong địa lao Nhị Lang Sơn.”
Tiểu Cửu thật không ngờ Ngao Tứ và Ngao Thạch lại bị Ngọc đế cầm tù vì mình, nhất thời kinh ngạc nói không nên lời.
Thấy vậy, Ngao Phác vội vàng tiếp lời: “Trước đó bọn anh không nói với em vì sợ em lo lắng, cũng sợ em sẽ áy náy, định chờ họ quay về mới nói. Em không cần lo chuyện chuyện lão nhị với lão lục, mẫu hậu đã dặn anh cả đi xử lý rồi, họ không việc gì đâu.”
Tiểu Cửu vội hỏi: “Hai ảnh bị nhốt trong địa lao Nhị Lang Sơn á? Ngọc đế có dụng hình với hai ảnh không?” Tiểu Cửu lo lắng ra mặt.
Ngao Phong: “Yên tâm đi, Nhị Lang Thần Quân với anh hai chơi chung từ nhỏ đến lớn, con khuyển Hao Thiên của Nhị Lang Thần Quân còn là anh hai mang từ nhân gian về tặng anh ta mà. Chẳng qua phụng chỉ đi cho có thôi, sẽ không làm khó hai người đâu.”
Bấy giờ sắc mặt Tiểu Cửu mới nhẹ nhõm phần nào.
Ngao Phác nói tiếp: “Thời điểm Độ Kiếp của em vốn dĩ cũng hơi trái lẽ thường, người bình thường tiến vào kỳ Độ Kiếp đều phải trải qua một thời gian, chậm thì mấy tháng, lâu thì vài chục năm, chờ khí tức trong cơ thể vững vàng mới có thể đề xuất lôi kiếp, mà Thiên Lôi Điện Mẫu lại mở lôi trận ngay trong ngày em lên kỳ Độ Kiếp, hành động của họ cũng không phù hợp điều lệ Thiên cung.”
Ngao Liệt tiếp lời: “Đúng vậy, trăm năm trước, vì một cơn mưa tuyết dưới phàm trần mà Thiên Lôi Điện Mẫu kết oán với mẫu hậu tụi mình, trong lòng luôn ôm khúc mắc với Long cung. Trùng hợp sao em lại đột phá vào đúng ngày Phúc tinh gả con gái, Phúc tinh mời các vị tiên gia đến đảo Phúc Lộc ăn tiệc, còn sắp xếp cho họ du lịch một tháng trên đảo Nam Cực dưới trần gian. Thiên Lôi Điện Mẫu cũng nằm trong danh sách khách mời, nếu đi du lịch về mới Độ Kiếp thì pháp lực của em có khả năng đã đạt tới hậu kỳ Độ Kiếp, cộng thêm pháp khí hộ thể, lôi trận căn bản không ảnh hưởng đến một cọng lông tơ của em. Thành ra Thiên Lôi Điện Mẫu mới tranh thủ Độ Kiếp cho em trước khi đi đảo Phúc Lộc, họ cũng ôm ý đồ xấu, muốn thừa dịp công lực em còn thấp, lại chưa về Long cung lấy pháp khí để bắt em nếm chút đau khổ, nhưng ai ngờ lại đụng ngay lúc em tẩu hỏa nhập ma, suýt thì toi mạng.”
Lúc này Tiểu Cửu mới vỡ lẽ tại sao lôi kiếp của mình tới nhanh dữ vậy, mới đầu cậu còn tưởng là do ăn tiên đan của Lão Quân nên mới không giống người ta, đi đường ngang ngõ tắt luôn phải trả một cái giá tương đối mà. Hiện tại mới biết, té ra hoàn toàn không phải thế.
Ngao Phác gật đầu: “Mẫu hậu biết vụ này thì giận tím mặt, đã đệ đơn kiện lên Ngọc đế rồi, tố cáo Thiên Lôi Điện Mẫu lấy việc công làm việc tư, lạm dụng chức quyền. Đồng thời kêu anh cả tạm dừng mấy hạng mục nghiên cứu khoa học bên kia, nếu Ngọc đế không cho Long cung chúng ta một lời công bằng, chỉ e hai thứ do anh cả nắm giữ là máy chuyển hoán không gian và phấn tái sinh tế bào vốn đã lên kế hoạch tung ra thị trường đợt này sẽ bị trì hoãn. Riêng tiền quảng cáo hai món đó đã tiêu tốn của Thiên cung mấy ngàn vạn nguyên bảo tệ, nếu kéo thêm một tháng, có khi Ngọc đế cũng khóc luôn. Đoán chừng chả bao ngày nữa là anh hai với nhóc sáu được thả ra thôi.”
Bấy giờ trái tim treo lơ lửng của Tiểu Cửu mới dần hạ xuống, cậu thở dài sâu xa, trầm mặc một lúc mới lên tiếng:
“Anh tư ơi, em vô dụng lắm đúng không, làm phiền hà biết bao nhiêu người.”
Ngao Phác sờ đầu Tiểu Cửu, cười bảo: “Tiểu Cửu à, mình là người một nhà mà, anh tin vào ngày em Độ Kiếp, bất luận anh trai nào ở nhân gian cũng sẽ làm giống anh hai với nhóc sáu thôi. Ngược lại, nếu các anh gặp chuyện như vậy, em cũng sẽ lựa chọn tương tự, đúng không?”
Hai mắt hoàng tử nhỏ sáng lên, kiên định gật đầu.
Ngao Phác cười nói tiếp: “Cho nên, đừng nói gì mà phiền hà với không phiền hà, mình là anh em tốt mà.”
Mũi Tiểu Cửu cay cay, từ nhỏ đến giờ cậu vẫn luôn được các anh quan tâm và bao bọc, nhưng giờ khắc này, cậu mới thực sự cảm nhận được sự rung động và cảm động mà tình thân huyết thống mang lại. Đành rằng cơ thể hiện tại chỉ mới tám tuổi, song hoàng tử nhỏ lại cảm thấy bản thân trải qua lúc này mới chính thức trưởng thành.
Tình yêu của Kim Trăn, tình yêu của phụ vương mẫu hậu, tình yêu của các anh, tất thảy hợp thành một dòng nước ấm uốn khúc ngưng đọng trong tim cậu. Hoàng tử nhỏ cảm thấy lồng ngực được các loại tình cảm nóng hổi nhồi đầy, giọng cậu có chút nghẹn ngào, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nói một tiếng sâu tận đáy lòng với các anh trai:
“Cám ơn.”
Nhìn đôi mắt ướt sũng mà chân thành của hoàng tử nhỏ, trong lòng các anh trai bỗng dâng trào cảm giác vui mừng xen lẫn chua xót khi em trai nhà mình sắp trưởng thành, nhất thời mừng mừng tủi tủi.
Thấy mắt Tiểu Cửu lại đỏ lên, Ngao Liệt nhanh chóng mở miệng:
“Nói thiệt nha Tiểu Cửu, anh rất mong người bị nhốt trong Nhị Lang Sơn là mình, cái kiểu ngày nào cũng phải đóng phim như vầy quá khó nhằn, trò này lão nhị rành nhất, chứ để anh làm không ổn xíu nào. Nên là em mau mau tu luyện để khôi phục thân thể đi.”
Nom bộ dạng khổ sở của Ngao Liệt, Tiểu Cửu nhớ đến cảnh ông anh thẳng đuột ruột ngựa phải diễn trò cùng mình mấy bữa nay, không khỏi vừa cảm động vừa buồn cười, bèn chạy vào lòng Ngao Liệt, ôm hắn thật chặt, sau đó nghiêm túc gật đầu, cười bảo: “Em sẽ cố gắng, vì các anh, vì phụ vương mẫu hậu, vì Kim Kim.”
Ngao Liệt nhìn Tiểu Cửu trong lòng, có chút bất mãn: “Cấu trúc câu thì song song, nhưng quan trọng nhất vẫn là vế cuối nhỉ…”
Nom cái bộ tính toán chi li của Ngao Liệt, Tiểu Cửu không nhịn được mà bật cười, Ngao Côn và Ngao Bằng bên cạnh cũng cười theo, Ngao Liệt tựa hồ cũng phát giác bản thân quá so đo, bị đám em trai cười đến đỏ mặt.
Ngao Phác cũng mỉm cười nhìn Tiểu Cửu, Ngao Phong thì móc điện thoại ra chụp lại bản mặt đỏ bừng hiếm thấy của anh ba.
Nhất thời, trong tẩm cung dịu dàng vô hạn, ấm áp dạt dào.
…
Ngoài cửa sổ, ba bóng dáng đứng lặng trong bóng đêm, ánh sáng ngọc màu vàng trong tẩm cung chiếu rọi khuôn mặt từng người, chính là vợ chồng Long vương và Ngao Túc.
Long vương ra chiều mừng rỡ: “Phu nhân, Cửu nhi trưởng thành rồi.”
Long mẫu khẽ vuốt cằm, ngắm lúm đồng tiền của bé út chăm chú, ánh mắt đong đầy dịu dàng.
Long vương nói tiếp: “Mấy ngày nay cũng khó cho tụi nhỏ, phải vất vả gạt Ma tôn kia.”
Long mẫu khẽ nhếch môi: “Bộ mình vẫn tưởng Thần Đồ không hề biết Cửu nhi đã nhớ lại à?”
Long vương sửng sốt: “Chẳng lẽ hắn biết tỏng rồi?”
Ngó bản mặt ngu ngơ của Long vương bệ hạ, Long mẫu không khỏi lắc đầu, hên là chỉ mỗi thằng ba có đầu óc giống cha nó…
Long mẫu: “Mấy hôm trước Thần Đồ có đến tìm tôi, hắn đã sớm nhìn thấu Tiểu Cửu đang giả vờ mất trí nhớ, cũng đoán được là chủ ý của tôi.”
Long vương kinh ngạc: “Vậy, kết quả thế nào? Phu nhân không… đánh hắn đó chứ?” Long vương dè dặt hỏi.
Long vương cười gượng: “Phu nhân khí chất như lan, uyển chuyển tao nhã.”
Long mẫu khẽ hừ lạnh, kể tiếp: “Thần Đồ khẩn cầu tôi chấp nhận chuyện hắn và Cửu nhi.”
Long vương vội hỏi: “Phu nhân trả lời sao?”
Long mẫu đáp bâng quơ: “Ờ thì đồng ý rồi, chờ Cửu nhi khỏe thì theo hắn về nhân gian.”
Long vương nghi hoặc: “… Cứ, cứ vậy đồng ý à?”
Long mẫu: “Không thì làm thế nào? Mấy ngày nay chúng ta đều nhìn rõ tấm lòng hắn dành cho Cửu nhi, biết đi đâu tìm được người vợ như vậy chứ?”
Long vương: “V… Vợ…?? Phu nhân xác định là vợ à?”
Long mẫu nhướng mày: “Đương nhiên, hắn vì Cửu nhi mà sẵn sàng bỏ cả nội đan, chẳng lẽ còn luyến tiếc danh phận này?”
Long vương lặng lẽ toát mồ hôi lạnh: “Đúng, đúng, danh phận không quan trọng, ai trên ai dưới để tự bọn nhỏ làm chủ đi.”
Long mẫu im lặng chốc lát mới nói: “Kỳ thực ngày ấy tôi kêu Cửu nhi giả bộ mất trí nhớ lừa hắn cũng do có chút khổ tâm, không muốn đứa đầu tiên dọn khỏi Long cung lại là Tiểu Cửu. Thằng bé từ nhỏ chưa từng chịu khổ, đến nhân gian một chuyến lại gặp kiếp nạn này, suýt nữa mất cả tính mạng…” Giọng Long mẫu có chút nức nở, trong giọng nói mang theo tự trách sâu sắc.
Long vương trầm mặc vươn tay ôm vai Long mẫu an ủi.
Long mẫu lau mắt, tiếp tục nói: “Tôi thực sự không nỡ… Trước khi xuất cung, Tiểu Cửu vẫn là bé con nửa đêm dậy đi trộm kẹo, sao chớp mắt đã muốn đi theo người ta rồi… Đến nhân gian rồi, ngốc nghếch như nó lỡ bị người ta ăn hiếp thì làm thế nào? Lỡ Thần Đồ kia bội tình bạc nghĩa thì làm thế nào?”
Long vương khẽ thở dài, thấp giọng bảo: “Phu nhân à, Cửu nhi lớn rồi, mình cũng thấy đấy, tuy tâm tính thằng bé còn hơi non nớt, nhưng nó đã dần dần có ý thức trách nhiệm và biết đảm đương rồi, mình đừng đối xử với Cửu nhi như con gái nữa. Tuy phải lòng một người đàn ông, nhưng bản thân nó cũng là đàn ông, hoàng tử Đại long tộc ta sẽ không yếu ớt, phải tin tưởng con chúng ta chứ.”
Long mẫu dựa đầu lên vai Long vương, khẽ gật đầu.
Hồi lâu sau, cảm xúc của Long mẫu từ từ ổn định hơn, bà ngẩng đầu hỏi Ngao Túc đứng bên cạnh:
“Chuyện thằng hai với thằng sáu sao rồi con? Phía Ngọc đế có tin tức gì không?”
Ngao Túc đáp: “Hôm qua Ngọc đế phái Thái Thượng Lão Quân đến, hy vọng chúng ta và Thiên Lôi đều nhân nhượng một bước, Thiên Lôi lấy việc công làm việc tư là thật, mà thằng hai với thằng sáu cũng xúc phạm thiên quy. Ngọc đế truyền chỉ, bảo sẽ trừng phạt Thiên Lôi Điện Mẫu thích đáng, ngoại trừ giáng hai cấp và buộc xin lỗi công khai, còn phải bồi thường kinh tế nhất định cho Long cung. Song để chặn miệng người khác, thằng hai với thằng sáu vẫn phải ở Nhị Lang Sơn nghỉ ngơi một thời gian.”
Long mẫu hỏi: “Con trả lời thế nào?”
Ngao Túc đẩy mắt kính: “Con bảo với Lão Quân rằng ngày thằng hai và thằng sáu về Long cung cũng là ngày máy chuyển hoán không gian và phấn tái sinh được tung ra thị trường.”
Long mẫu gật đầu hài lòng: “Thằng hai với thằng sáu ở nhân gian quanh năm, gọi mà tụi nó còn chẳng thèm về, nhân cơ hội này trừng phạt hai đứa một tí cũng tốt.”
Ngao Túc gật đầu.
Long mẫu lại quay về nhìn đàn con đang nô đùa trong phòng một lát, ánh mắt lộ vẻ từ ái, mặt mang ý cười, nhưng khi nhìn đến Tiểu Cửu, tia không nỡ trong mắt lại chẳng cách nào xua tan được.
Long vương khẽ vỗ vai Long mẫu, nghiêm mặt nói: “Phu nhân, về tẩm cung thôi.”
Long mẫu lưu luyến bảo: “Còn sớm mà.”
Long vương lắc đầu: “Không sớm nữa, tối nay có chính sự phải làm, mau về thôi.”
�
Long mẫu nghe vậy, cất giọng khó hiểu: “Chuyện gì? Sao tôi không biết?”
Long vương: “Nếu phu nhân không nỡ để Tiểu Cửu rời cung đến thế, chúng ta sinh thêm vài khuê nữ là được rồi.”
Long mẫu: …
Long vương nói tiếp: “Chính sách kế hoạch hóa gia đình của Long cung còn đang trong quá trình soạn thảo mà, dự là hai năm nữa mới chính thức thi hành, trong thời gian đó có thể đẻ thêm hai ba đứa là ít, phu nhân, tôi được mà.”
Long mẫu đỏ mặt, đập một phát lên ngực Long vương, quay lưng bỏ đi, vừa đi vừa giận dữ bảo:
“Ông được thì ông đi mà đẻ.”
Long vương thấy thế, lập tức sải bước đuổi theo, vừa đi vừa gọi:
“Phu nhân, mình được, là mình được.”
“Không đúng, là mình được, tôi cũng được…”
Ngao Túc chỉnh lại vạt áo, làm bộ không nghe thấy gì sất, đưa mắt nhìn đàn em trong phòng, ánh mắt lạnh lùng cũng thoáng hiện chút ấm áp.
***
Cùng lúc ấy, tại Nhị Lang Sơn, khuyển Hao Thiên áu một tiếng quái gở, gào thét lao ra khỏi phòng, xông thẳng vào lòng Nhị Lang Thần Quân, cái đầu bự chảng không ngừng dụi lên ngực hắn. Nhị Lang Thần Quân tập trung dòm kỹ, phát hiện lông trên trán khuyển cưng đã bị cạo sạch láng, khuyển Hao Thiên uy vũ khí phách thoáng cái biến thành tạo hình Địa Trung Hải, tủi thân lăn lộn khắp mặt đất.
“Ngao Tứ!”
Khuôn mặt đẹp trai của Nhị Lang Thần Quân hiện rõ vẻ tức giận, hắn hét ầm lên, chạy vội vào phòng. Giờ Nhị Lang Thần Quân có hối cũng chẳng kịp, lúc trước thà rằng kháng chỉ bất tuân cũng không nên chuốc xúi quẩy vào người mới phải. Từ khi Ngao Tứ đến Nhị Lang Sơn, khuyển Hao Thiên đáng thương chả có lấy một ngày yên lành.
Nhị Lang Thần Quân đẩy cửa, thấy một đống bình rượu rơi rụng khắp phòng thì càng điên tiết, rượu ngon mình cất chứa bao năm đã bị Ngao Tứ nốc gần hết.
“Ngao Tứ, cậu đừng có mà quá đáng.”
Nhị hoàng tử lười biếng dựa vào ghế quý phi, cất giọng say lờ đờ: “Có giỏi thì đuổi tôi đi.”
Dòm bộ dạng nồng nặc mùi rượu của người trước mắt, Nhị Lang Thần Quân nghiến răng bảo: “Ăn uống thì tùy thích, nhưng từ nay không được hành hạ Thiên Bảo nữa.”
Ngao Tứ nấc một cái: “Trong phòng nóng quá, tôi giúp nó mát mẻ thôi mà…”
Nhìn Ngao Tứ như vậy, Nhị Lang Thần Quân giận đến nửa ngày nói không nên lời, nghẹn hồi lâu mới lên tiếng: “Cậu chờ đó, tôi đây lập tức tấu xin Ngọc đế tống cậu đi nhanh nhanh.” Đoạn, hắn quăng cửa cái sầm, hầm hầm quay người bỏ đi.
Ngao Tứ cầm bình rượu kế bên lên, uống một hớp, sau đó nằm thành hình chữ đại (大) trên giường, nhìn cửa phòng khép chặt, lầm bầm bất mãn: “Bộ cậu nuôi nó như con thiệt đó hả, đổi tạo hình khác còn chả đẹp hết nấc à, không phải chỉ có mấy nhúm lông thôi sao… Còn nguyên dưới đất đây nè, nhỏ mọn quá đi.”