Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 18: Duyên Sở

Editor: Sakura Trang

Trôi qua hơn nửa tháng sau khi từ Yên thành trở về, sứ đoàn Duyên Sở triều cống hôm nay liền xuất hiện trên Trọng Hoa điện.

Trên thực tế từ tin tức Khởi lâu cung cấp, sứ đoàn này rõ ràng là đến đô thành Dư Quốc từ bảy ngày trước. Nhưng lại dừng lại ở một nhà khách bỏ thành đông, chậm chạp chưa vào cung bái kiến.

“Sáng nay ở trên điện nhìn thấy hoàng tử Duyên Sở đó thật đúng là đẹp mắt, Tử Chiêu ngươi cảm thấy thế nào?” Tô Diễn sờ cằm hài hước nói, biểu tình mang chút vẻ ái muội.

Vi Sinh Lan nhíu mày, hời hợt ngăn cản vấn đề trở về: “A Diễn đây là muốn nói với ta ngươi vừa ý hoàng tử Duyên Sở kia? Kia vì làm bạn tốt, ta liền chúc ngươi trước có thể thuận lợi ôm mỹ nhân về.”

Cuối cùng lại càng giống như ngại không đủ thêm một câu: “Nhưng muốn cướp người từ trong tay hai vị hoàng tỷ kia của ta, A Diễn sợ là cần cố gắng nhiều hơn mới được.”

Phu lang Nhà mình nhưng ở ngay bên cạnh, Tô Diễn hỏi lời này không phải rõ ràng đào hố cho nàng nhảy sao… Nàng cũng không muốn phu lang nhà mình lại đổ bình giấm chua.

Không thấy kết quả trúng kế như dự tính, Tô Diễn càng cảm thấy ánh mắt của người trên xe lăn kia để cho nàng có loại cảm giác trên sống lưng lạnh sưu sưu.

Nhưng thực ra cũng không phải hoàn toàn không có hiệu quả.

“Nga, thì ra thê chủ cũng cảm thấy đó là một mỹ nhân.” Kỳ Yến hơi gật đầu, dùng một bộ biểu tình sáng tỏ sâu kín

nói.

Vì thế Vi Sinh Lan ho nhẹ một tiếng, nắm chiếc cằm thon gầy kia buộc phu lang nhà mình đang cúi đầu ngẩng lên.

Nàng tự nhận hai chữ ‘Mỹ nhân’ trong lời nói vừa nãy cũng không có ý khen hoàng tử Duyên Sở kia, nhưng lại bị phu lang nhà mình níu lấy… Chẳng qua với chuyện dỗ phu lang nhà mình này, từ trước đến giờ Vi Sinh Lan không cảm thấy phiền, hoặc là có thể nói là rất có kiên nhẫn.

“Hắn ngay cả có mọi thứ tốt, ở trong mắt ta cũng không hơn Yến nhi.” Chỗ ngón tay nâng cằm nhẹ vuốt ve, Vi Sinh Lan không bị phân nửa kháng cự liền dễ dàng an ủi ưu tư của người trên xe lăn kia.

Mặt Tô Diễn hiện lên biểu cảm như gặp quỷ. Loại lời tỏ tình này cũng nói được, còn nói trôi chảy như vậy… Ban đầu là ai không hiểu phong tình làm tiểu thế tử phủ Thương Tĩnh Hầu tức giận bỏ đi?

“Nếu là không yên tâm nữa, dạ yến trong cung tối nay, Yến nhi có thể theo ta cùng đi. Lời vừa dứt xong, Vi Sinh Lan liền thấy Kỳ Yến ngước mắt lên nhìn nàng một chút. Sau đó đầu ngón tay truyền tới một cảm xúc mềm mại ấm áp, liền nghe phu lang nhà mình thật nhẹ “Ừ” một tiếng.

Triều đình trên dưới không thấy được người thích sứ đoàn Duyên Sở, nhưng cho dù như thế nào chuyến này người ta là tới triều cống. Trong tối không thích như thế nào, bề ngoài cho người mặt mũi là không thể thiếu. Dạ yến này, chính là tổ chức để tiếp đãi sứ đoàn.

Tiệc rượu bố trí tại Ân Chính điện chuyên dụng chiêu đãi ngoại sứ, ngồi trên cao là chỗ ngồi của quân vương Dư quốc, còn những người tham dự cũng phải quỳ ngồi ở trên nệm phía dưới được phân bố sẵn.

Vi Sinh Lan cảm thấy vị trí bây giờ của mình không tốt lắm, bên trái là đại hoàng nữ Vi Sinh Nghi, bên phải là nhị hoàng nữ Vi Sinh Kỷ, đối diện thì là hoàng tử Duyên Sở kia.

Phân bố theo thứ tự thì đây cũng không phải chuyện không thể nào, chẳng qua là nàng không nghĩ tới sẽ đúng dịp như vậy.

Trên tiệc rượu ăn uống linh đình, thấy thế nào cũng là một bộ cảnh tượng chủ khách đều vui mừng. Nhưng sự thật như thế nào, dưới tình huống từ người người nơi này ai cũng mang một khuôn mặt tươi cười là không nhìn ra.

“Yến nhi không bằng tới trước trong Chiêu Quân điện nghỉ tạm?” Vi Sinh Lan hơi nhíu mi, tư thế quỳ ngồi đối với phu lang nhà mình mà nói dường như cũng không dễ dàng. Lại nói đệm này cũng không có cái chỗ để dựa lưng.

Kỳ Yến lắc đầu một cái. Tiệc rượu đã bắt đầu, bây giờ rời tiệc tổng không quá thích hợp, cái tư thế này y cũng không phải không thể chịu được.

Trọng yếu hơn chính là… từ lúc thấy người ngồi ở bên phải kia, lòng của y vẫn treo cao không bỏ xuống được, sao sẽ còn chịu nghe theo rời đi.

Khoảng cách bậc này, y có thể không để lại dấu vết để cho Vi Sinh Kỷ chấm dứt sự sống…

Thấy phu lang nhà mình sau khi từ chối đề nghị của nàng tròng mắt không biết đang suy tư điều gì, Vi Sinh Lan chỉ đành phải đưa tay trái ôm lấy eo y.

“Nếu cảm giác khó chịu, Yến nhi có thể dựa vào tới chút.” Vi Sinh Lan nhẹ giọng nói.

Một câu nói này liền đem Kỳ Yến từ những thứ lạnh như băng kia trong suy nghĩ rút ra. Hai người vốn là dựa vào quá gần, hoặc có thể nói là cũng không khe hở… Nếu lại quá gần, y cũng chỉ có thể dựa vào đến trong ngực người này.

“Sớm trước ta liền nghe tam hoàng muội hết sức đau cưng chìu chính quân mới. Hiện xem ra, không phải là giả.” Đại hoàng nữ Vi Sinh Nghi cử chỉ thản nhiên nâng ly hướng Vi Sinh Lan cười nói, ánh mắt nhẹ liếc qua người tựa vào trong ngực Vi Sinh Lan, trong con ngươi lướt qua thần sắc châm biếm.

Nàng không biết là đầu óc tam hoàng muội là không đúng ở chỗ nào muốn thành thân với cả người chân bị tàn phế… Tứ công tử phủ Tả tướng này liền tướng mạo mà nói tuy đúng là cái mỹ nhân hiếm có, nhưng một khi liên quan đến bệnh ở chân và ba chữ “phủ Tả tướng”, mỹ này nhìn ở trong mắt phải giảm bớt nhiều.

Chẳng qua đối với loại chuyện này, Vi Sinh Nghi dĩ nhiên nhìn hết sức là vui mừng. Dẫu sao ở trong mắt nàng, có lẽ ngày nào Vi Sinh Lan cũng sẽ bị chính quân này ở sau lưng giúp người khác thọt đao nữa.

Vi Sinh Lan nghe vậy chỉ hơi gật đầu đáp lời bằng một nụ cười, không ngờ ở trong lúc này nhưng ngoài dự liệu nghe được phu lang nhà mình hừ nhẹ một tiếng. Tiếp đó người chẳng qua chỉ tựa nhẹ lên người nàng liền dời vị trí xuống dựa cả người vào trong ngực nàng.

Đây là...? Vi Sinh Lan hơi nghi ngờ cúi đầu nhìn người trong ngực một cái, nàng cũng không cho là lời nói kia của đại hoàng nữ sẽ có thể để cho Kỳ Yến có phản ứng này.

Nhưng vừa cúi đầu xuống, nàng liền phát giác một đạo ánh mắt khác. Là truyền tới từ đối diện.

Vi Sinh Lan cũng không có thuận theo phản ứng nhìn lại, mà là vẫn cúi đầu nhìn người trong ngực, giọng ôn tồn hỏi: “Lưng ghế này có làm Yến nhi dựa càng thoải mái không?”

Phần lưng mới vừa còn có chút hơi cứng ngắc cong lên của Kỳ Yến nhất thời lại mềm xuống, thân mật không kẽ hở tựa vào trên người Vi Sinh Lan. Mới vừa rồi là y bắt được ánh mắt kia sớm hơn một bước so với Vi Sinh Lan, mặc dù y biết người ở đối diện thật ra chỉ là đang đánh giá mấy vị hoàng tham dự trên điện… Nhưng chính là Kỳ Yến không vui hoàng tử Duyên Sở lấy loại ánh mắt này nhìn thê chủ của y.

Đợi thấy người trong ngực ngoan thuận gật đầu một cái, nhu hòa trong con ngươi Vi Sinh Lan liền lại sâu hơn chút.

Đem bình giấm bị vạch trần một miếng vải bên trên này lần nữa đậy nắp cẩn thận, Vi Sinh Lan là nói cái gì cũng sẽ không giương mắt đi xem nhìn hoàng tử Duyên Sở kia.

Mà ánh mắt kia cũng không dừng lại bao lâu liền dời đến trên người đại hoàng bên trái, hai người này giữa ánh mắt trao đổi hiển nhiên liền phong phú nhiều lắm.

Hôm nay hoàng tử Duyên Sở cả người mặc trường bào ám sắc, cổ áo ống tay áo cũng thêu hoa văn lưu vân ở bên viền mép, nhưng cho dù y phục trang sức hoa lệ nữa dưới dung mạo xuất chúng cũng chỉ có thể coi như vật phàm làm nền. Cặp mắt đào hoa hơi nhếch kia chỉ cần một sóng mắt lưu chuyển, liền có thể tùy tiện gợi lên dục vọng của nữ tử với hắn.

Vi Sinh Nghi đối với hoàng tử Duyên Sở vừa xinh đẹp vừa có thể vì nàng cung cấp giá trị là hết sức cảm thấy hứng thú. Nói càng thẳng thừng chút, nàng là nhất định phải được hoàng tử Duyên Sở này.

Nhị hoàng nữ Vi Sinh Kỷ tuy cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng so sánh dưới liền nội liễm nhiều lắm. Tất cả lời nói duy trì phong độ hợp lễ nghi, cũng không quá phần nhiệt tình.

Chờ tiệc rượu tiến hành xong hết rồi. Bóng người khoác trường bào ám sắc chợt liền đứng lên từ trên nệm, đi đến trước ngự tọa.

“Chuyến này bổn quốc còn có một món bảo vật cuối cùng nghĩ vào lúc này cống hiến cho bệ hạ, không biết bệ hạ có đồng ý hay không? Hoàng tử Duyên Sở Này thoạt nhìn là mười phần cung kính quỳ xuống đất xin phép với Cảnh đế, tuy nhiên mọi người trên đại điện thấy tình cảnh này cũng biết rõ trong lòng…

Tiết mục chính của dạ tiệc bây giờ mới coi là bắt đầu.