Hai chiếc xe ô tô màu đen, bóng loáng sang trọng, sau khi vượt qua mộtquãng đường dài hơn sáu cây số, đã dừng trước một cánh cổng sắt màu xanh dương, tường bao loan màu trắng bao xung quanh một trang viên rộng hơnmột héc ta, từ bên ngoài có thể nhìn rõ những bồn hoa đầy đủ sắc màu,những chậu cây cảnh được đặt theo hàng, lối đi được rải sỏi.
Chưa đầy một phút, cánh cổng sắt tự động mở rộng sang hai bên, hai chiếc xe ô tô chầm chậm tiến vào trong sân.
Cao ốc Hoàng Thị gồm 15 tầng mặt trước và mặt sau phủ kính màu trắng,dưới ánh mắt mặt trời trông sừng sững và uy nghiêm, cao ốc vừa là nơiHoàng Tuấn Kiệt dùng để làm việc, vừa là chỗ ở, bảo vệ ở đây rất nghiêmngặt, để ra vào mỗi người đều phải có một tấm thẻ, và mật mã riêng, nhân viên an ninh đứng canh gác 24/24 giờ, sống trong tòa nhà này, HoàngTuấn Kiệt có nguy cơ bị ám sát rất nhỏ, nhưng một khi đi ra ngoài khó ai có thể đảm bảo là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Chiếc xe đầu tiên dừng lại, từ trên xe, hai vệ sĩ nhanh chóng bướcxuống, một người mở cửa cho Hoàng Tuấn Kiệt, người còn lại bế Thư Phàm.
Hoàn Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn Thư Phàm.
“Đi thôi!” Hắn mệt mỏi lên tiếng, môi mím chặt, da dẻ nhợt nhạt, môikhô khốc, dù cố tỏ ra không có việc gì, nhưng bản thân hắn biết sự chịuđựng đã đến cực hạn rồi.
“Vâng, thưa cậu chủ.” Hai vệ sĩ kính cẩn đáp.
Ông quản gia chăm sóc hắn từ nhỏ, mọi biểu hiện và tính cách của hắn,ông đã phần nào hiểu được, nhìn thấy hắn loạng choạng và run rẩy bướcđi, ông rất muốn đỡ lấy hắn, muốn dìu hắn bước đi, nhưng ông không thểxâm phạm vào tính cách cao ngạo và luôn tỏ ra bình thản của hắn.
Ông quản gia đi bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt, mắt lo sợ quan sát từng biểuhiện trên khuôn mặt hắn, tâm trạng căng thẳng, chỉ cần Hoàng Tuấn Kiệtcó dấu hiệu ngã quỵ, ông sẽ nhanh chóng đỡ lấy hắn.
Nhân viên an ninh chào Hoàng Tuấn Kiệt, và bốn người đàn ông đi cùng.
Hoàng Tuấn Kiệt quá mệt mỏi, hắn không còn đủ hơi sức để trả lời, tayhắn chỉ hơi phất lên, ngụ ý đáp lại lời chào của nhân viên an ninh.
Tiền sảnh cao ốc Hoàng Thị rộng rãi và thoáng mát, sàn nhà lát đá hoacương màu trắng, hai cây cột màu trắng tọa lạc giống như một cung điệnthu nhỏ.
Đến thang máy, vệ sĩ đi bên cạnh bấm nút, năm giây sau, cánh cửa thang máy mở ra.
Hoàng Tuấn Kiệt đi vào đầu tiên, sau đó đến lượt ông quản gia, tài xếkiêm trợ lý, hai vệ sĩ đi sau cùng, Thư Phàm vẫn còn ngủ say trên tayanh vệ sĩ có khuôn mặt góc cạnh, nước da hơi ngăm đen.
Anh vệ sĩ lúc nãy bấm nút lên lầu 13, cánh cửa thang máy đóng lại, không gian eo hẹp, thang máy chuyển động khiến năm người hơi lắc lư.
Đến lầu 13, Hoàng Tuấn Kiệt là người ra sau cùng, anh vệ sĩ bế Thư Phàm là người đứng ngoài nhất, nên ra đầu tiên.
Cả một tầng 13 chỉ có một mình Hoàng Tuấn Kiệt cư ngụ, nơi đây khá yêntĩnh và vắng vẻ, ánh nắng mặt trời hắt qua khung cửa kính tạo nên nhữngchùm sáng đầy đủ sắc màu, gió luồn vào hành lang khiến mọi người có cảmgiác thoải mái và mát mẻ.
Hoàng Tuấn Kiệt cùng ông quản gia tiến đến gần cánh cửa gỗ màu gụ, giữacửa phía bên tay trái, có một hộp điện tử, hiện lên một bàn phím đòi hỏi phải nhập mật mã mới được phép vào phòng.
Bày tay trắng bệch, hơi run, ngăm đen bấm mười con số, sáu giây sau,cánh cửa từ từ mở ra, một âm thanh “cạch” vang lên báo hiệu đã thànhcông mở được cửa.
“Bế cô ấy vào phòng đi!” Quay lại nhìn vệ sĩ đang bế Thư Phàm trên tay, Hoàng Tuấn Kiệt giục.
Anh vệ sĩ nhanh chóng làm theo lời Hoàng Tuấn Kiệt, ba người đàn ông nối tiếp đi vào phòng.
Căn phòng rộng hơn 40 mét vuông, tổng cộng có năm phòng, một phòng dùngđể ngủ, một phòng khách, một gian bếp tuy ít nấu ăn nhưng Hoàng TuấnKiệt vẫn chừa một gian để tủ lạnh, và những thứ linh tinh, một phòngdùng để làm việc, và phòng nằm ở gian cuối cùng dùng để tập thể dục thểthao.
Anh vệ sĩ đặt Thư Phàm nằm trên giường ngủ rộng gần hai mét, ga rảigiường, chăn nệm, gối toàn bộ đều mang màu trắng, ngay cả rèm cửa và sơn tường cũng đồng màu.
……………….
Ngồi trên ghế sa lông màu trắng, Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi dựa người rasau ghế, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, đã mất một lượng máu khánhiều, nên đầu óc xây xẩm, cơ thể mềm nhũn chỉ muốn nằm ngủ, và có nguycơ đang bị sốt.
“Có cần gọi bác sĩ đến khám cho cậu chủ không?” Anh tài xế kiêm trợ lý lo lắng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Không cần.” Hoàng Tuấn Kiệt cự tuyệt, là người chúa ghét mùi thuốc vàkhông khí bệnh viện, nên hắn không thích bác sĩ động chạm đến cơ thểmình, “Chuyện hôm nay tuyệt đối không được tiết lộ ra bên ngoài.”
“Cô gái kia…” Anh tài xế ngập ngừng.
Hoàng Tuấn Kiệt ngắt lời: “Không được phép nói. Chuyện này hãy coi như chưa từng xảy ra.”
Một lát sau, ông quản gia bưng nước uống cho bốn người đàn ông.
“Cậu chủ có dự tính gì chưa?” Ông quản gia ngồi xuống bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt.
“Cậu Hùng! Cậu thay tôi điều tra tất cả các mối làm ăn của công tytrong thời gian gần đây, đồng thời cho người thăm dò động tĩnh của phebên kia. Tôi khẳng định vụ ám sát lần này là do tập đoàn bên Vũ Thịlàm.”
Tuấn Hùng – tên người trợ lý kiêm lái xe gật đầu đáp: “Tôi đã hiểu, anhyên tâm, tôi sẽ cố gắng điều tra ra kết quả trong thời gian sớm nhất.”
“Không còn việc gì nữa, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi, tôi cũng mệt rồi.”
“Vâng, anh nghỉ ngơi cho khỏe, chúng tôi về đây.”
Tuấn Hùng, cùng hai vệ sĩ đứng lên cáo từ ra về.
Ông quản gia tiễn họ ra đến tận cửa.
Hoàng Tuấn Kiệt loạng choạng đứng dậy, lúc này hắn còn cố giả vờ bìnhthản không sao nữa, tay run rẩy bấu chặt vào thành ghế, mười đầu ngóntay trắng bệch, môi run run, mắt tối xầm, đầu choáng váng vừa muốn nônvừa muốn ngã khụy xuống sàn nhà, nhiệt độ trong cơ thể càng lúc càngtăng.
“Chết tiệt!” Hoàng Tuấn Kiệt chửu thầm.
“Cậu chủ!” Ông quản gia hốt hoảng vội chạy lại đỡ lấy thân hình lảo đảo của hắn, “Cậu hãy tôi lái xe đưa cậu vào bệnh viện.”
“Cháu sẽ nhanh chóng qua khỏi thôi, chú làm ơn dìu cháu vào phòng ngủ.”
Ông quản gia đau lòng, mắt ông đỏ hoe, ông thương hắn như con, nay thấyhắn gặp nguy hiểm, đau yếu, ông ước giá mà mình có thể thay hắn chịuđựng tất cả đau đớn và thay hắn hứng lấy mũi dao kia thì hay biết mất.
Trên giường Thư Phàm vẫn say sưa trong giấc ngủ, đã lâu không được ngủđủ giấc, cơ thể mệt mỏi, trí óc trì trệ, dù căm hận hắn dám cho người hạ thuốc mê với mình, nhưng Thư Phàm vẫn phải cảm ơn hắn đã giúp mình tạmquên đi niềm đam mê công việc.
Ông quản gia bối rối không biết phải làm sao cho phải, nếu để cho ThưPhàm nằm ngủ trên giường, vậy cậu chủ biết ngủ ở đâu, còn nếu để cậu chủ ngủ trên giường, thì cô gái kia phải giải quyết thế nào? Trong nhànày chỉ có độc một chiếc giường ngủ, không lẽ để cô gái kia ngủ ở trênghế sô pha ngoài phòng khách.
Như hiểu được nỗi băn khoăn của ông quản gia, Hoàng Tuấn Kiệt nói: “Cứ để cô ấy ngủ ở đây đi, cháu nằm ở bên cạnh là được rồi.”
Hoàng Tuấn Kiệt ngồi xuống giường, ông quản gia ngây người, mất mấy giây ông mới luống cuống vội giúp cậu chủ vén chăn sang một bên.
Ông quản gia không dám ở lại lâu, mặc dù lo cho Hoàng Tuấn Kiệt nhưnghắn đang ngủ cùng với một cô gái lạ, biết rằng một kẻ bị chuốc thuốc mêngủ mê mệt như chết, một người bị trọng thương sẽ không xảy ra chuyệngì, nhưng ông vẫn ngại ngùng.
Nhắm mắt lại, Hoàng Tuấn Kiệt nặng nề chìm vào giấc ngủ, cơn sốt hoànhhành, vết thương ở vùng bụng nhức buốt, khiến hắn khó ngủ, miệng hắnthỉnh thoảng lại rên lên nho nhỏ, mồ hôi làm ướt đẫm cơ thể.
………………..
Ngủ một mạch đến hơn sáu giờ tối, miệng ngáp dài, chân tay duỗi theohình chữ V, vươn ra hết cỡ, mắt chớp chớp nhắm mở mấy cái cho tỉnh táo,mũi hít lấy hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ căn phòng, hơi ấm chăn chiếulàm cho Thư Phàm thấy toàn thân thư sướng có cảm giác muốn bay lên chíntầng mây. Việc đầu tiên mà Thư Phàm khi tỉnh dậy muốn làm là tắm rửasạch sẽ, sau đó ăn một bữa tối thật no, tiếp theo tìm sách để đọc, càngnghĩ Thư Phàm càng thấy mĩ mãn và vui vẻ.
Hơi thở nặng nề và mệt nhọc của một người lạ bên cạnh, đã làm tan biếnhết tất cả những ý nghĩ tốt đẹp mà Thư Phàm vừa mới vạch ra, quay sangnhìn tên đàn ông đáng ghét đang ngủ ở bên cạnh, chân Thư Phàm ngứa ngáymuốn đạp cho hắn vái cú vào vết thương sâu hoắm ở vùng bụng.
“Hừ! Tên chết tiệt, uổng công tôi cứu anh, anh lại dám dùng cách đêtiện để giam lỏng tôi ở đây”, đang lầm bầm nguyền rủa, Thư Phàm độtnhiên ngồi bật dậy, mắt ngơ ngác ngó xung quanh, “đây là đâu nhỉ?”
Nhảy xuống giường, trong bóng tối lờ mờ phản chiếu từ khung cửa kính, Thư Phàm bắt đầu quan sát và đánh giá căn phòng.
Phòng ngủ khá rộng rãi, đồ đạc nội thất sang trọng và đắt tiền, ngoàichiếc giường mà Thư Phàm ngủ từ chiều đến giờ, còn có một chiếc bàn gỗtrên bàn có một chiếc đèn ngủ có chụp đèn hình nón kê ở gần giường,giữa phòng đặt một chiếc bàn làm bằng kính và hai chiếc ghế da bọc vảimàu trắng, trên bàn đặt một lọ hoa cẩm chướng, tường treo nhiều bứctranh sơn dầu và phong cảnh khá đẹp mắt, là người không am hiểu nghệthuật nên Thư Phàm không biết được giá trị của những bức tranh kia đánggiá bao nhiêu tiền.
Thư Phàm chầm chậm bước lại gần khung cửa kính ở phía đối diện, hai taychạm vào tấm kính mát lạnh, nhìn khung cảnh hun hút phía dưới, răng valập cập vào nhau, mắt tối rầm, miệng căm phẫn hét to, “Tên bại hoại kia! Sao anh dám nhốt tôi tại lầu cao chót vót thế này?”
Sắn tay áo, hùng hổ chạy lại về phía chiếc giường mà Hoàng Tuấn Kiệt đang nằm, Thư Phàm căm phẫn muốn đập hắn một trận.
“Dậy! Dậy mau!”
Đang gặp ác mộng, miệng nói mớ, không ngừng kêu rên, tay khua loạn xạ,hắn giờ chẳng khác gì một đứa trẻ đang nhớ lại những kỉ niệm hãi hùngtrong quá khứ.
“Chát!” Gọi mãi mà hắn không có dấu hiệu tỉnh lại, miệng hắn lại khôngngừng tiếp tục kêu rên, Thư Phàm tức giận dơ tay tát cho hắn một cái.
Từ trong cơn ác mộng, Hoàng Tuấn Kịt mở mắt nhìn kẻ vừa mới dám tát hắnmột cái như trời giáng, nghiến răng ken két, đôi mắt đục ngàu vì giậndữ, hắn gầm lên: “Cô muốn chết đúng không?”
“Mau thả tôi ra!” Thư Phàm không sợ chết, bĩnh tĩnh đối mặt với đôi mắt vì tức giận mà đỏ rực như lửa của hắn.
“Không đi đâu cả, khi nào tôi chưa điều tra xong, cô phải tiếp tục ở lại đây.”
“Anh bị điên hả? Tôi cứu mạng anh, để anh đem nhốt tôi như tội phạm thế này hả, anh làm thế có quá đáng lắm không?”
“Biết điều thì im đi, trước khi tôi ra tay đánh cô.”
“Cậu chủ, có chuyện gì không?” Đang lúi húi dọn dẹp trong bếp, nghetiếng hét thất thanh của Thư Phàm, ông quản gia vội quăng bỏ giẻ lau,chân chạy nhanh vào phòng ngủ.
“Không có việc gì, chú đi ra ngoài đi.”
“Vâng, nếu có chuyện gì, cậu chủ cứ phân phó.” Ông quản gia kín đáo quan sát và đánh giá Thư Phàm đang phồng mồm trợn mép, nhìn trừng trừng cậuchủ.
Ông không dám tin là trên đời này vẫn còn tồn tại một cô gái dám đối đầu với cậu chủ.
Chờ ông quản gia đi ra khỏi phòng ngủ, Hoàng Tuấn Kiệt cắn răng nhịnđau, tay chống xuống giường, ngồi nửa người dựa vào đầu giường, mặt rịnmồ hôi, miệng rên lên một tiếng vì chạm nhẹ vào vết thương.
“Anh nói đi! Tại sao anh muốn nhốt tôi ở đây, tôi nhớ là tôi không làmchuyện gì có lỗi với anh cả, hơn nữa tôi còn là ân nhân của anh?”
“Lý do vì sao thì cô không cần biết, cô chỉ cần ngoan ngoãn ở lại đây vài ngày là được rồi.”
“Tôi là một công dân tự do, được luật pháp bảo vệ, anh lấy quyền gì mà nhốt tôi ở đây?”
“Luật pháp?”, Hoàng Tuấn Kiệt cười nhạt, “Nếu cô quá tin vào luật pháp, có đôi lúc ngay cả tính mạng của mình cũng không giữ được.”
Hoàng Tuấn Kiệt chua xót, khuôn mặt lộ vẻ thê lương, là người lớn lêntrong một gia đình suốt ngày tranh đấu, cá lớn nuốt cá bé, ngay từ khicòn nhỏ phải sống trong một môi trường khắc nghiệt, hắn đã sớm không còn hiểu thế nào là tình người rồi.
Vết máu rỉ ra ngoài lớp băng gạc màu trắng quấn quanh vết thương, ThưPhàm liếc mắt nhìn, vốn căm ghét hắn, nên rất mong tên này gặp quả báo,nhưng thân là một bác sĩ, luôn lấy tiêu chí cứu người là phương châmsống, cô không thể thấy người khác bị thương, mà không lo cứu chữa vàbăng bó.
Thở hắt ra một hơi thật dài, Thư Phàm hỏi: “Nhà anh có thuốc trị thương, gạc, thuốc sát trùng và thuốc gây mê không?”
“Cô hỏi để làm gì?”
Giọng nói nhạt nhẽo và thờ ơ của Hoàng Tuấn Kiệt, đã chọc giận Thư Phàm.
“Đây là thái độ của một bệnh nhân, đối với bác sĩ từng cứu mạng của mình sao?”
Thư Phàm chán nản không thèm chấp một kẻ luôn tự cao tự đại, mặc kệ sống chết của bản thân mình như Hoàng Tuấn Kiệt nữa, không moi được tin tứcgì từ hắn, cô còn có thể hỏi ông quản gia.
…………………
Thư Phàm gặp ông quản gia trước cửa phòng ngủ, ông sợ cậu chủ xảy ra chuyện, nên không dám bỏ đi xa.
“Chào chú!” Thư Phàm tươi cười, “Chú có thể cho cháu hỏi, trong nhà có hộp cứu thương không?”
“Có.” Ông quản gia vui mừng vì Thư Phàm là một bác sĩ, tính cậu chủ luôn chỉ thích làm theo ý mình, nên không dễ dàng thuyết phục đến bệnh việnkhám chữa bệnh.
“Chú có thể lấy ngay cho cháu được không ạ?”
“Được chứ, cháu chờ chú một chút.” Ông quản gia vui còn không kịp, nênngay sau khi Thư Phàm yêu cầu, ông đã đi lấy ngay lập tức.
Hộp cứu thương này là do ông mua cách đây mấy tháng, cậu chủ luôn bấtcẩn hay bị thương, lại không mấy khi để cho bác sĩ khám và băng bó, ôngđã cẩn thận chuẩn bị một hộp cứu thương dự phòng trong nhà.
Thư Phàm đón lấy hộp cứu thương trên tay ông quản gia, ngồi xuống ghế sa lông màu trắng trong phòng khách, tay háo hức mở chốt khóa, mắt kiểmtra từng thứ có trong hộp.
Một lúc sau, Thư Phàm ngẩng đầu nhìn ông quản gia, mặt không được vui.
“Thiếu thứ gì đúng không cháu?” Ông quản gia tinh mắt nhận ra tâm trạng của Thư Phàm.
“Thiếu vài thứ cần thiết, nếu cháu mà có thể đi ra ngoài mua, hay quayvề nhà lấy thì hay biết mấy.”, đang nói tự dưng một ý nghĩ chợt lóetrong đầu, Thư Phàm xoa hai tay vào nhà, miệng cười lấy lòng ông quảngia, “Chú có thể cho cháu đi ra ngoài được không?”
“Việc này…”
Trong khi ông quản gia còn ngập ngừng nửa muốn cho Thư Phàm đi ra ngoàimua dụng cụ y tế và thuốc để chữa bệnh cho cậu chủ, nửa lại sợ Thư Phàmmột đi không trở lại, lúc đó ông không còn mặt mũi để gặp mặt cậu chủnữa, một âm thanh khàn khàn đột ngột vang lên, “Không đi đâu cả.”
Đứng dựa nửa thân người không mặc áo vào tường, hai tay đút vào túiquần, mặc dù vết thương đang rỉ máu, khuôn mặt nhợt nhạt, hắn vẫn giữđược dáng vẻ ung dung và cao ngạo hàng ngày.
“Đồ điên!” Thư Phàm lầm bầm trong miệng.
Đứng bật dậy, chạy lại gần hắn, ngẩng cao đầu, Thư Phàm gằn từng chữ, “ Tại, sao?”
“Còn sao chăng gì nữa, cô hiện giờ là khách của tôi.”
Thư Phàm dơ quả đấm lên cao, miệng không khách khi mắng xối xả vào mặthắn, “Anh là tên xấu xa nhất mà tôi từng gặp, nguyên tội anh dám chụpthuốc mê tôi, sau đó mang tôi về nhốt ở đây đã đủ để anh bị liệt vàodiện bắt cóc rồi.”
“Cô im đi!” Hoàng Tuấn Kiệt hét, do vận khí quá lớn, vết thương lại rỉ máu ra nhiều hơn, hắn nhăn mặt đau đớn.
Biết có nói gì với tên đầu gỗ này cũng bằng thừa, Thư Phàm quay lại nhìn ông quản gia đang đứng như trời chồng ở giữa nhà, “Chú có thể cho người mua dùm cháu vài thứ được không?”
“Được, được, cô cứ kê đơn đi.”
Ông quản gia vội đưa cho Thư Phàm một cuốn sổ và một cây bút.
Đứng nhìn Thư Phàm từ trên cao, Hoàng Tuấn Kiệt rơi vào vòng xoáy hỗnđộn, nửa muốn tin tưởng Thư Phàm cứu chữa mình vì lòng tốt, nửa lại nghi ngờ, Thư Phàm đang âm ưu chuyện gì đó. Bình thường hắn luôn là ngườisáng suốt và suy nghĩ thấu đáo trong mọi chuyện, nhưng vào lúc này, hắnkhông đủ tỉnh táo để phán đoán.
Nhận lại cuốn sổ trên tay Thư Phàm, ông quản gia phân phó cho một anh vệ sĩ mua tất cả những gì mà Thư Phàm đã viết trong cuốn sổ.
Gần một tiếng sau, ông quản gia đưa cho Thư Phàm một túi đồ khá nặng.
Sau khi kiểm tra một hồi, thấy đúng là những thứ mà mình cần, Thư Phàm sung sướng nở một nụ cười.
Ngồi ở bên cạnh, Hoàng Tuấn Kiệt ngây người nhìn, càng lúc hắn càngkhông hiểu được Thư Phàm, lúc nãy còn giận dữ đùng đùng, vậy mà bây giờcó thể cười tươi chỉ vì mấy dụng cụ y tế và mấy vỉ thuốc tây, phải chăng ngoài nghiên cứu thuốc và những thứ liên quan đến y học, thì Thư Phàmkhông còn để tâm đến chuyện gì khác?
Đặt hộp cứu thương bên cạnh, Thư Phàm trầm giọng bảo Hoàng Tuấn Kiệt, “Anh ngồi xuống để tôi băng bó lại vết thương cho anh.”
“Không cần.” Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng cự tuyệt, hắn không thích người khác động chạm vào vết thương trên cơ thể.
Thư Phàm nghiến răng, “Tôi bảo anh ngồi xuống để tôi băng bó cho anh.”
“Tốt nhất là cô đừng làm ồn, nếu không tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.”Hoàng Tuấn Kiệt bực mình khi luôn bị Thư Phàm nói lải nhải bên tai.
“Tôi nói có sai đâu, mà không dám, nếu anh sợ bị tiêm và sợ uống thuốc thì cứ nói ra, tôi sẽ tìm cách chữa trị cho anh.”
“Cô….”
Hoàng Tuấn Kiệt gồng mình vì tức, tay siết chặt vào nhau, lòng bàn tayẩm ướt đổ mồ hôi, kể từ lúc gặp Thư Phàm, giới hạn chịu đựng càng lúccàng thấp, trước đây hắn ít khi cho người khác thấy được tính cách thậtcủa mình, thế mà nay, hắn đang từng chút từng chút một bị một cô gái kìlạ này khiêu khích và phải nổi nóng.
“Cô biến đi, để tôi một mình.”
“Khi chưa băng bó được cho anh, tôi nhất định sẽ không rời khỏi đây.” Thư Phàm ương bướng đáp, ngữ khí kiên quyết không sờn.
“Ý của anh là, anh có thể ra tay đánh một cô gái muốn chữa bệnh cho anh?”
Hoàng Tuấn Kiệt dơ cao tay, hắn đứng đối diện với Thư Phàm, từ từ hắncúi sát mặt Thư Phàm, mũi hắn chạm vào mũi Thư Phàm, mắt hắn nhìn thẳngvào mắt Thư Phàm, hơi thở nóng hổi phả vào gò má mịn màng trắng hồngcủa Thư Phàm.
“Đừng có dại mà thách thức tính kiên nhẫn của tôi!”
Thư Phàm đắc ý nở một nụ cười, chẳng những không sợ bị hắn đánh cho mộttrận nhừ tử thừa sống thiếu chết, hơn nữa còn cố tình khiêu khích nộ khí của hắn.
“Tôi cũng đang muốn xem anh có thể chịu đựng được bao lâu.”
Trong khi Hoàng Tuấn Kiệt kinh ngạc, nhìn không chớp mắt, Thư Phàm nhanh chóng đưa bàn tay nhỏ nhắn bịt mũi hắn.
Chưa đầy hay năm giây sau, hắn loạng choạng, lảo đảo đứng không vững,tay túm lấy vai Thư Phàm, miệng căm phẫn hét: “Cô…cô vừa làm gì tôi?”
Thư Phàm nhún vai: “Tôi chỉ trả lại anh chút lễ mọn thôi mà.”
“Phịch!” Hoàng Tuấn Kiệt ngã xuống đất, đã chuẩn bị từ trước, nên Thư Phàm ngay lập tức ôm lấy ngang eo hắn.
Cố gắng dìu hắn nằm lên giường, tay quẹt trán lấm tấm mồ hôi, miệng toe toét mỉm cười sung sướng.
“Hừ! Anh cũng đã quá coi thường tôi rồi. Anh tưởng bao nhiêu năm chuyên tâm nghiên cứu thuốc, tôi lại không thể thắng được anh sao?”
Ngoài cửa phòng ngủ, ông quản gia bồn chồn đi qua đi lại, ông rất lo cho tính mạng của cậu chủ, chỉ sợ nếu Thư Phàm không thể thuyết phục cậuchủ chịu thay băng, rửa vết thương và băng bó lại, sẽ có nguy cơ bịnhiễm trùng và cháy máu đến chết.
Thư Phàm nhanh chóng tiến hành thay băng, rửa sạch vết thương, mắt quansát vết khâu trên vùng bụng bị đâm, tuy rằng mấy phương thuốc bí truyềnvừa mới được nghiên cứu không chắc có thể nhanh chóng giúp hắn hồi phụclại sức khỏe và khiến vết thương nhanh chóng liền sẹo, nhưng vẫn phảithử.
Hộp thuốc được mở bung ra, ngay cả túi thuốc vừa được mua cũng được Thư Phàm dùng để chữa bệnh cho Hoàng Tuấn Kiệt.
Khi đã băng bó xong cho hắn, trên khóe môi Thư Phàm nở một nụ cười giantrá, là người có oán tất trả, mặc kệ hắn là người xấu hay người tốt,nhưng dám khi dễ và dám nhốt mình giống như một tên tội phạm, đã chọcgiận Thư Phàm.
Trộn, và pha lẫn mấy loại thuốc với nhau, Thư Phàm đổ từng phần nhỏ vào miệng Hoàng Tuấn Kiệt.
“Ha ha ha! Chờ xem, trong thời gian tôi bị nhốt ở đây, tôi sẽ làm gì để trả đũa anh.” Thư Phàm che miệng cười thầm.
Gần một tiếng sau, thu dọn hết mọi thứ gọn gàng, Thư Phàm mở cửa phòng ngủ.
“Cậu chủ thế nào rồi?” Vừa thấy Thư Phàm, ông quản gia nôn nóng vội hỏi.
“Cháu đã thay băng cho anh ấy rồi, tạm thời anh ấy không sao, anh ấy đang ngủ.”
“May quá! Cảm ơn cháu! Nếu không có cháu, thì chú cũng không biết làm sao.”
“Chú không cần phải cảm ơn cháu, đây là trách nhiệm của một người thầythuốc nên làm.” Thư Phàm mỉm cười, tính cách vốn hào sảng, hay thíchgiúp đỡ người khác, đặc biệt là những người tốt, tuy Hoàng Tuấn Kiệt làmột tên đáng ghét, nhưng ông quản gia lại là một người hiểu chuyện, biết tôn trọng những người có ơn với mình.
“Cháu đi tắm rửa, rồi nghỉ ngơi đi, chú đã chuẩn bị cơm tối cho cháu rồi.”
Không cần ông quản gia nhắc lại lần thứ hai, Thư Phàm chạy nhanh vào phòng tắm mà ông quản gia đã chỉ.
Ông quản gia mỉm cười, dù vẫn chưa xác định được Thư Phàm là người tốthay người xấu, nhưng hiện tại ông đã bất đầu có thiện cảm với cô gái.
Khi hình bóng Thư Phàm khuất sau cánh cửa phòng tắm, ông quản gia đinhanh vào phòng ngủ, ông muốn tận mắt nhìn thấy cậu chủ yên ổn nằm ngủtrên giường.
Đúng như những gì mà Thư Phàm đã nói, Hoàng Phủ Kiệt đã được băng bó cẩn thận, khuôn mặt dù vẫn còn hơi tái nhưng trông đã đỡ hơn lúc ban chiều, với tính trạng này chẳng mấy chốc hắn sẽ khỏe mạnh trở lại.
Cơ thể căng cứng dần thả lỏng, ông quản gia thở hắt ra một hơi, dù vẫncòn chưa yên tâm, nhưng ông đã bớt lo sợ hơn, ông nhận định Thư Phàm làmột bác sĩ giỏi.
………………….
Tắm rửa xong, không mang theo quần áo ở nhà, Thư Phàm đành mặc tạm quần áo của hắn.
“Hừ! Tên chết tiệt, chờ tôi ra khỏi đây, tôi sẽ trả anh gấp đôi nhữnggì mà anh gây ra cho tôi.” Vừa mặc chiếc áo sơ mi dài xuống đến nganggối của hắn, Thư Phàm vừa nghiến răng nghiến lợi mắng.
Trong lúc Thư Phàm tắm rửa, gội đầu trong phòng tắm, ông quản gia đã dọn thức ăn lên bàn.
Thư Phàm chạy ùa vào như cơn lốc, mắt rực sáng nhìn những đĩa thức ăn thơm ngon trên bàn.
Thư Phàm giống như một đứa trẻ nhỏ tham ăn, thấy thứ gì mà mình thíchthì hai mắt rực sáng, miệng cười toe toét, vô chân vô tà, cuộc sống nhưthế thật đáng ngưỡng mộ.
Ngồi ở bên cạnh, ông quản gia thích thú nhìn Thư Phàm hăng say ăn uống, tay không ngừng gắp thức ăn.
Càng nhìn ông càng thấy Thư Phàm thuận mắt, không có một chút thủ đoạntính toán, âm hiểm hại người, ông mong Thư Phàm đang thể hiện đúng bảnchất của mình, mà không phải cố tình ngụy trang để lừa gạt người khác.
Ăn xong, để ông quản gia dọn dẹp bàn ăn, và rửa chén bát, Thư Phàm háo hức đi khám phá khắp căn nhà.
Bốn căn phòng, đều được Thư Phàm xem xét qua, chỉ duy nhất có phòng làmviệc của Hoàng Tuấn Kiệt là ông quản gia dặn không được phép vào. ThưPhàm hiểu, ai cũng có bí mật riêng tư không muốn cho người biết, nên chỉ liếc mắt nhìn cánh cửa gỗ màu gụ đóng im ỉm, mà không có hề tò mò muốnmở cửa bước vào trong.
…………………..
Ngủ gần như cả ngày, đã no giấc, nên buổi tối, Thư Phàm không muốn lêngiường ngủ sớm, hàng ngày Thư Phàm đều lấy công việc khám chữa bệnh vànghiên cứu chế thuốc làm niềm vui, nay không có việc gì để làm cả, ThưPhàm thấy bực bội khó chịu trong người.
Ngồi trên ghế sô pha màu trắng trong phòng khách, cầm remote, nhấn nútmàu đỏ, Thư Phàm bật loạn xạ các kênh. Từ lâu không xem phim, đối vớitin tức kinh tế và chính trị không có hứng thú, phim truyện lại càngkhông, Thư Phàm không biết mình nên xem phim gì.
Chán nản, Thư Phàm đành tắt ti vi.
“Sao cháu không xem tiếp phim đi?” Đặt ly nước lọc và một đĩa trái cây xuống bàn, ông quản gia ân cần hỏi.
“Cháu không thích xem ti vi.”
“Bình thường cháu không xem ti vi sao?”
“Dạ, không, phần lớn thời gian cháu ở bệnh viện, nếu được nghỉ cháu thích mày mò nghiên cứu.”
Ông quản gia vốn là người khôn ngoan, nếu có thể thay Hoàng Tuấn Kiệtkhai thác thêm thông tin về đời tư và các mối quan hệ của Thư Phàm, ônglàm sao có thể bỏ qua và không tận dụng cơ hội có một không hai này.
“Nhà cháu có đông anh chị em không?”
“Nhà cháu chỉ cho hai chị em thôi, cháu là chị cả, em gái cháu đang học đại học sư phạm năm thứ hai.”
“Bố cháu đang sống ở thành phố, hay ở một vùng quê nào đó?”
“Cháu vốn sinh trưởng và lớn lên trong một gia đình làm nghề nông, nhàcháu có một nông trại trồng hoa màu và cây cỏ.”, Thư Phàm vui vẻ vừa ăndưa lê, vừa kể chuyện gia đình mình cho ông quản gia nghe mà không hềbiết, mình đang nằm trong diện tình nghi của chủ tớ nhà họ Hoàng, “Nếucó dịp, cháu sẽ mời chú về nhà cháu chơi, cháu tin rằng nhất định chúsẽ thích.”
Thư Phàm và ông quản gia nói chuyện đến hơn 10 giờ đêm mới ngừng, chỉtrong vòng hơn hai tiếng đồng hồ, ông quản gia hầu như đã nắm rõ lý lịch và các mối quan hệ của Thư Phàm. Nếu nói rằng, Thư Phàm là một cô gáithông minh thì cũng không đúng, mà ngốc nghếch cũng không phải. Thư Phàm chỉ thông minh trong công việc nghiên cứu y học, còn các mối quan hệphức tạp và rắc rối của xã hội, thì lại ngu ngơ hệt một đứa trẻ mới học hết cấp hai.
Thông qua ông quản gia, Thư Phàm mượn được một cuốn tiểu thuyết trinh thám chuyên điều tra các vụ án mạng rùng rợn.
Không muốn ngồi đọc sách trong phòng khách, Thư Phàm cầm sách về phòng ngủ và đọc ở trên giường.
Là một cô gái không sợ máu, cũng không tin có ma ở trên đời, một nhàkhoa học mà tin quá vào tâm linh thì làm sao có thể nghiên cứu khoa học, nên đối với những gì đọc được ở trong sách, Thư Phàm không mấy tin.
Gần một giờ đêm, đọc được già nửa cuốn sách, Thư Phàm mắt nhắm mắt mở,tay buông thõng, cuốn sách nằm gọn bên gối cạnh Hoàng Tuấn Kiệt.
Chui gọn vào trong chăn, một tay che miệng ngáp dài, một tay lần mò tìm công tắc đèn, “tạch” căn phòng chìm trong bóng tối, ánh sáng mờ ảochiếu qua khung kính, soi rọi lên hai người đang ngủ say trên giường.
Hơi thở nhè nhẹ hòa quyện trong không khí, hai kẻ xa lạ vốn coi nhau làoan gia, dần dần lại xích lại gần nhau, và xóa bỏ đi khoảng cách giữahai người.