Trans: Phuong Thi Quynh
Edit&Beta: Xám
Trưa hôm đó cơm nước xong, Tề Tiểu Nhạc lại xách theo một túi trái cây sang tìm Lục Hi.
Nhưng lúc đưa trái cây cho Lục Hi đã xảy ra một vấn đề lớn.
Khoảng cách giữa các thanh sắt trên khung cửa chống trộm, nói hẹp thì không hẹp, song cũng không đủ rộng để nhét lọt cả một quả táo. Tề Tiểu Nhạc xoay nó 360 độ vẫn không tìm được vị trí nào thuận lợi để đưa qua. Có nhắm mắt nhắm mũi nhét thì quả táo vẫn cứ bất di bất dịch kẹt giữa khe cửa.
"Trời ơi ..."
Hai đứa trẻ mắt to trừng mắt nhỏ, chống cằm suy nghĩ một cách bất lực.
"Làm sao đây, hay bây giờ tớ giữ nó, cậu sáp lại ngoạm một miếng ?" Tề Tiểu Nhạc đề nghị.
"Thôi đi, bẩn chết được" Lục Hi nhăn nhó mặt mày, bĩu môi.
Tề Tiểu Nhạc nghiêm túc lắc đầu: "Không bẩn đâu, táo này mẹ tớ vừa mới rửa sạch mà."
"Ý tớ là nó kẹt ở khung cửa bẩn lắm rồi!" Lục Hi nhìn chằm chằm vào cái song sắt cửa chống trộm, thiếu nước đục ra một cái lỗ trên đó.
"Ồ, cũng phải"
Hai đứa trẻ một lần nữa rơi vào trầm tư, trơ mắt nhìn quả táo một hồi.
Lần này là Lục Hi nghĩ ra cách: "Bổ đôi quả táo ra đi, lấy từng nửa một qua."
Tề Tiểu Nhạc buồn rầu nhìn quả táo trong tay: "Tớ không biết cắt táo."
"Cậu giữ táo, giữ chắc rồi tớ sẽ cắt ra, thế chẳng phải là xong rồi sao?"
"Cậu biết dùng dao hả? Mẹ tớ nói trẻ con cầm dao, dao sẽ không nghe lời mà cắt luôn vào tay mình đấy!"
Lục Hi bỗng muốn cười nhạo cái cô ngốc Tề Tiểu Nhạc này, câu nói của mẹ cô ấy rõ ràng là để lừa trẻ con. Thế nhưng vừa thấy nét mặt chất đầy lo âu của Tiểu Nhạc, lời đến bên môi đành nuốt xuống, trở thành một lời khẳng định chắc nịch: "Không sao đâu mà, cậu cứ đợi tớ", dứt lời bèn chạy vào phòng bếp tìm dao bổ hoa quả.
Quả nhiên, khi cậu cầm dao gọt hoa quả quay về, Tề Tiểu Nhạc vẫn đang ngoan ngoãn ngồi trước cửa cầm quả táo đợi người.
Lục Hi bỗng nhiên thấy rất vui, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, dường như cả người đều đang lâng lâng hạnh phúc.
Cậu nghĩ, nếu lúc trở về, Tề Tiểu Nhạc không còn ở đó nữa, không còn giữ quả táo đợi nó, cậu chắc chắn sẽ tức giận, sẽ buồn, vô cùng buồn.
Chỉ riêng chuyện đó thôi, nghĩ lại cũng thấy sợ.
Mặc dù cậu thật sự chưa từng dùng dao cắt hoa quả, nhưng cậu cảm thấy việc này có lẽ không khó.
Tề Tiểu Nhạc nhìn thấy dao bổ hoa quả trong tay Lục Hi, thoáng chốc liền mở to mắt: "Ồ, thật sự là dao nè ! Giỏi quá đi!"
"Cậu cầm chắc quả táo đi" Lục Hi hướng dẫn, "Một tay cầm nửa quả, đừng có chạm vào giữa, tớ phải cắt từ giữa cắt xuống đấy."
"Thế này ư ?"
"Đúng, cậu cầm lấy, đừng động đậy, dựa gần vào đây chút."
"Đây !" Tề Tiểu Nhạc nghiêm túc đưa hai tay qua giữ quả táo.
Lục Hi cầm dao bổ hoa quả lên, dùng mũi dao dò xét, chọc chọc quả táo.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, cậu có thể chọc vào."
"Á á! Siêu quá!"
Lục Hi nhìn thoáng qua vẻ mặt ngốc nghếch của Tề Tiểu Nhạc, trong lòng âm thầm thở dài. Cậu không hiểu cầm dao chọc chọc quả táo thì có gì siêu, chuyện này chẳng phải đáng thở dài sao?
"Cậu cầm chắc vào, tớ bổ đây."
"Được!"
Nghĩ thì dễ nhưng làm mới khó. Sức tay Tề Tiểu Nhạc quá yếu, vừa dùng sức lên dao gọt hoa quả một chút, tay cô đã không thể đỡ được, liên tục trượt xuống, còn Lục Hi cầm dao, không thể sử dụng lực lớn được, nên toàn bộ lưỡi dao mắc vào quả táo.
Tề Tiểu Nhạc nhìn quả táo, lại nhìn Lục Hi, nhỏ giọng mở miệng: "Cái này...... Làm sao bây giờ?"
"Tớ đã kêu cậu cầm chắc quả táo mà!" Lục Hi cau mày, cẩn thận rút lưỡi dao ra, "Giữ không chắc thì tớ làm sao mà bổ được......"
"Tớ không giữ được......"
Lục Hi thở dài một hơi, cảm thấy cậu đã gặp phải vấn đề nan giải nhất trong suốt 6 năm cuộc đời này.
Cậu có chút thất vọng, lại có chút tức giận, nhưng không biết vì sao, trong đầu không hề nghĩ tới việc nổi cáu với Tề Tiểu Nhạc. Nhưng cũng không thể nổi cáu với chính mình, cuối cùng chỉ có thể phân cao thấp với dao gọt hoa quả.
Cậu dùng một cái tay khác nâng quả táo, tỏ ý bảo Tề Tiểu Nhạc buông tay, sau đó từng chút một rút lưỡi dao trong quả táo ra.
Tề Tiểu Nhạc vẫn luôn lo lắng nhìn chằm chằm vào tay cậu và con dao gọt hoa quả, mãi cho đến cuối tay Lục Hi không có vết cắt nào mới thở phào nhẹ nhõm.
"Này." Lục Hi một bên cảm thấy Tề Tiểu Nhạc thật sự có chút ngốc, một bên đưa quả táo lại cho cô.
"Rất xin lỗi." Tề Tiểu Nhạc đỡ lấy quả táo, dè dặt xin lỗi, "Táo không ăn được, tớ về nhà lấy cho cậu sữa ướp lạnh nha?"
Lục Hi xối nước vào dao gọt hoa quả rồi đặt lại giá treo trong bếp, cậu mở ngăn đông tủ lạnh ra lấy hai cây kem ốc quế xinh xinh ra, xuyên qua song sắt đưa cho Tề Tiểu Nhạc: "Ăn cái này đi."
"Dễ thương quá!"
Đúng như Lục Hi thầm nghĩ, đôi mắt Tề Tiểu Nhạc sáng bừng lên, cô vô cùng vui vẻ bóc vỏ cây kem ra, cắn một miếng thật to, híp mắt thỏa mãn.
Lục Hi cuối cùng cũng cảm thấy có chút cảm giác thành tựu, vì thế sự uất ức do không cắt được táo dường như tan thành mây khói.
Hai đứa trẻ vứt quả táo sang một bên, mỗi người cầm một cây kem ốc quế, vừa ăn vừa nói chuyện.
"Lục Hi, cậu mấy tuổi rồi?"
"Sáu tuổi lẻ bảy tháng, tuổi mụ là bảy, còn cậu?"
"Tớ 6 tuổi, tuổi mụ là gì?"
Lục Hi nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Tuổi mụ là so với tuổi hiện tại của cậu thì nhiều hơn một tuổi."
"Vậy thì tuổi mụ của tớ cũng là bảy, chúng ta bằng tuổi nha rồi." Tề Tiểu Nhạc vui vẻ.
"Cậu sinh nhật tháng máy?"
"Tháng ba."
"Thế tớ lớn hơn cậu bốn tháng." Lục Hi tự hào tuyên bố, "Bởi vì tớ sinh nhật vào tháng 11, tớ sinh sớm hơn cậu hẳn bốn tháng."
"Tớ không hiểu cậu nói cái gì." Tề Tiểu Nhạc thành thật lắc đầu.
"Chờ cậu lên tiểu học rồi sẽ hiểu."
"Cậu nói chuyện giống mẹ tớ ghê."
"......"
Hai đứa trẻ dành một buổi chiều ăn đồ ăn vặt, nói chuyện phiếm, hoặc là đọc sách -- Tề Tiểu Nhạc nghe, Lục Hi đọc, phụ trách luôn việc giải đáp đủ loại thắc mắc của Tề Tiểu Nhạc ( Vì sao Jean Valjean trở thành thị trưởng? Vì sao mẹ Cosette lại chết? Vì sao bà chủ lại hư như vậy? Vì sao Jean Valjean lại bị bắt, anh ấy không phải người tốt sao? ).
Xám: Mọi người đọc
Mặc dù Tề Tiểu Nhạc thắc mắc rất nhiều, nhưng cậu vẫn nhẫn nại trả lời từng câu hỏi. Lục Hi thầm cảm thấy bản thân là một giáo viên tốt, có chút đắc chí.
Đợi đến khi đồng hồ treo tường điểm năm giờ, Tề Tiểu Nhạc đứng dậy, gập ghế lại, nhét qua khung sắt cho Lục Hi: "Tớ phải về ăn cơm đây."
"Ngày mai cậu còn đến không?" Lục Hi cẩn thận hỏi, trong lòng không khỏi mong đợi.
Nếu Tề Tiểu Nhạc gật đầu nói sẽ đến, cậu sẽ vui đến cỡ nào chứ.
Nhưng là.
"Ngày mai không sang chơi với cậu được rồi." Tề Tiểu Nhạc lắc đầu, "Ngày mai tớ với chị họ đi ra ngoài chơi, ngày kia tớ sang chơi với cậu được không?"
......
Lồng ngực giống như bị một viên đá đập vào, đau đến chết đi sống lại.
"Vì sao?"
Phẫn nộ đến muốn chết.
"Vì sao cậu một hai phải đi chơi với chi họ, vì sao cậu đi chơi với chị ấy liền không chơi với tớ nữa?!"
Tề Tiểu Nhạc lần này thật sự bị hoảng sợ, thậm chí theo bản năng lùi về phía sau một bước, nhưng mới vừa bước được một bước, đã bị Lục Hi duỗi tay kéo lại.
Đứa trẻ ở bên cánh cửa chống trộm một tay nắm lấy khung sắt, còn tay kia giữ rịt lấy Tề Tiểu Nhạc, đôi mắt nhạt màu đối chọi với đôi mắt đen thẫm, nhìn nhau chằm chằm: "Tại sao cậu phải đi chơi cùng chị họ? Chị ấy không thông minh bằng tớ, không cho cậu ăn kem ốc quế như tớ, chị ấy cũng sẽ không đọc sách cho cậu nghe, cũng không đưa ghế gấp cho cậu ngồi!"
"Bởi, bởi vì......" Tề Tiểu Nhạc vô thức trả lời, "Chị họ đến tìm tớ chơi......Mẹ muốn cho hai chị em tớ đi ra ngoài."
"......Vậy à."
Cơn phẫn nộ chợt giống một quả bóng da bị xì hết hơi.
Đôi tay Lục Hi buông lỏng, đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện một cách nhàm chán.
Làm gì có lí do cơ chứ? Bạn bè của cậu có mỗi Tề Tiểu Nhạc, nhưng bạn bè của Tề Tiểu Nhạc chắc chắn không chỉ có mình cậu.
Cậu luôn phải chịu cảnh bị nhốt trong nhà, ngay cả Tề Tiểu Nhạc muốn chia nửa quả táo cho cậu cũng không được.
Chỉ cần Tề Tiểu Nhạc không đến tìm cậu mà quay lưng đi tìm bạn khác chơi cùng, cậu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, chẳng làm được trò trống gì cả, chẳng có cách nào kéo cô ấy quay trở lại chơi với một mình cậu.
Cái khung sắt đáng chết này, cái cửa chống trộm chết tiệt này.
Cả bố mẹ đáng ghét nhốt cậu trong nhà nữa.
"Cậu đi đi." Lục Hi cúi đầu nói: "Ngày kia tớ sẽ tìm cậu chơi."
"Thật ư?" Tề Tiểu Nhạc vui vẻ hẳn lên, đề nghị một cách đầy hứng khởi: "Vậy thì tớ sẽ đưa cậu xuống dưới tầng chơi, bên dưới có xích đu, chúng ta cùng chơi xích đu nhé!"
"Ừ." Lục Hi nở nụ cười, cách một khung cửa sắt, ánh mắt nhàn nhạt tựa như thủy tinh sáng long lanh xinh đẹp, "Đợi ngày kia tớ tới tìm cậu, chúng ta sẽ đi chơi xích đu, hứa rồi nhé!"
"Ừm!"
"Còn nữa......Xin lỗi, khi nãy tớ giữ tay làm cậu đau rồi."
Tề Tiểu Nhạc chớp chớp mắt: "Không sao, có đau lắm đâu. Vậy tớ về nhà ăn cơm đây, ngày kia cậu đến tìm tớ nhé!"
Lục Hi nhìn theo Tề Tiểu Nhạc quay về nhà bên cạnh, lại nhìn cánh cửa mở ra, rồi "Cạch" một tiếng đóng lại.
Lần này không còn ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn nữa rồi.
Hôm ấy, Lục Hi đợi đến tận tối muộn, cuối cùng mới đợi được bố mẹ mình trở về nhà.
Cậu đã muốn đi ngủ từ lâu, chỉ là vẫn ngang bướng cố giữ cho mình tỉnh táo.
Để ngày kia có thể tìm Tề Tiểu Nhạc đi chơi, để không tiếp tục bị nhốt sau cánh cửa chống trộm, cậu nhất định phải tranh thủ làm một việc vào ngày mai.
"Bố, mẹ." Lục Hi dùng giọng điệu và vẻ mặt chân thành nhất, ngập tràn ăn năn mà đứng trước mặt hai người, "Con đã suy nghĩ cẩn thận rồi, con không nên đẩy ngã bạn xuống đất còn đánh bạn bị thương, là lỗi của con, là con không đủ lòng khoan dung. Con đồng ý ngày mai đi xin lỗi bạn ấy, mong hai người đừng tức giận nữa."
Bố mẹ từng nói chỉ cần Lục Hi nhận ra lỗi sai, tự mình đi xin lỗi đứa bé kia là có thể ra ngoài chơi, không phải chịu cảnh nhốt ở trong nhà nữa. Bởi vì chỉ có trẻ hư không biết nghe lời mới bị nhốt lại.
Vậy thì cậu ấy sẽ "thừa nhận sai lầm", sẽ đi "xin lỗi".
Mặc dù Lục Hi không hề thấy đó là cái sai của mình.
Nhưng mà cậu còn phải ra ngoài, ngày kia cậu còn phải chơi xích đu cùng Tề Tiểu Nhạc, vậy nên cậu không thể bị nhốt sau cánh cửa chống trộm này nữa.
-- Chỉ cần có thể ra ngoài.
Lục Hi vô thức nắm chặt tay phải -- chính bàn tay này vừa mới giữ rịt lấy Tề Tiểu Nhạc, nhưng lại vì nản lòng mà buông ra.
-- Chỉ cần được ra ngoài, vậy là có thể tiếp tục dùng nó kéo Tề Tiểu Nhạc trở về.
Mà không cần phải buông ra.
Như vậy Tề Tiểu Nhạc chỉ được chơi với một mình cậu thôi.
Nếu cứ mãi ngồi đợi trong nhà, rồi cũng có ngày cô ấy sẽ chẳng bao giờ bao giờ đến tìm cậu nữa.
Phải giữ chặt cô ấy mới được.
Đây chính là cách duy nhất.
Một hạt giống nhỏ đang âm thầm bắt đầu nảy mầm.
Mà Lục Hi của ngày đó, không hề hay biết.
Xám: Tôi chuẩn bị thi hết học phần rồi :< Nhưng tốc độ ra truyện sẽ không bị chững lại đâu vì rất may là mới kiếm được đồng đội mới (●'◡'●) Chỉ có tôi vừa đắp chăn đọc truyện vừa run rẩy chờ tới ngày thi thôi (ಥ _ ಥ)