Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 20-2

Edit&Beta: Xám

Trước khi cúp máy, tôi hỏi Lục Hi liệu có thể nói cho Quan Nghiên biết một ít chuyện về hai đứa hay không.

Lục Hi ở đầu bên kia điện thoại rối rắm một lúc lâu, rồi liệt kê cho tôi những cái không thể nói, còn những cái khác nếu tôi cảm thấy được thì đều có thể.

Tôi hơi ngạc nhiên, bởi vì những chuyện Lục Hi liệt kê, theo tôi thấy đều là những kỷ niệm rất đẹp, trái lại cậu ấy lại không quan tâm đến việc để Quan Nghiên biết những chuyện đã gây cho nhau tổn thương.

"Bởi vì đây là những kí ức tớ thích nhất." Lục Hi dùng cái giọng điệu sặc mùi trẻ con ra lệnh, "Vậy nên không ai khác được phép biết, không một ai, chỉ có tớ và cậu được biết!"

"Được." Tôi nói, bị sự trẻ con của Lục Hi làm cho quắn quéo đến rối tinh rối mù.

Không biết Lục Hi nghĩ bản thân mình như thế nào, nhưng trong mắt tôi, nhiều lúc Lục Hi rất giống một đứa trẻ —— nhưng không giống những đứa trẻ không hiểu chuyện khác. Cậu ấy vẫn giữ được sự đơn thuần và ngây ngô, đồng thời có được lối suy nghĩ của người trưởng thành, điều đó để lộ ra một khí chất rất lạ ở cậu.

Tôi rất thích. Không những vậy, tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ tiếp tục lớn lên, phần khí chất này sẽ càng ngày càng trở nên hấp dẫn.

"Tiểu Nhạc, cậu thật sự hy vọng đôi Quan Nghiên sẽ hòa hợp sao?"

"Hy vọng thì hy vọng, nhưng cũng không hy vọng lắm." Trong lúc tôi đang dỗ Lục Hi đột nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ hôn được cậu ấy một cái thì tốt biết mấy, như thế cậu ấy sẽ vui vẻ, tôi cũng vui vẻ, "Tớ không muốn Quan Nghiên quy cậu thành một con người đáng sợ, thế nên tớ mới muốn nói vài chuyện tốt đẹp cho chị ấy nghe."

"Chị ấy nghĩ sao cũng được, Tiểu Nhạc vui vẻ là tốt rồi."

"...... Lục Hi."

"Ừm, làm sao vậy?"

Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Tớ thật sự thật sự nhớ cậu luôn ——"

Dường như tôi không có quyền để bảo Lục Hi dính lấy tôi từ năm này qua năm khác.

Ngồi buôn điện thoại cả nửa ngày, tôi lấy mấy quả cam đường đi vào nhà tìm Quan Nghiên.

"Ăn cam không chị?" Tôi đặt vài quả cam nhỏ vào tay Quan Nghiên, bóc một quả rồi cho vào miệng, "Vẫn ngọt lắm!"

"Được rồi." Quan Nghiên mỉm cười, cũng bóc vỏ một quả quýt rồi tách từng múi cam một ăn.

Chúng tôi bóc vài quả cam ăn trong im lặng, bầu không khí đã thoải mái hơn một chút.

"Chị có phiền nếu nghe em nói vài chuyện về Lục Hi không?" Tôi nhỏ giọng hỏi, "Chuyện về tụi em......Em hỏi Lục Hi thì cậu ấy nói em có thể nói cho chị nghe."

"...... Chị không dám nghe." Quan Nghiên do dự mở miệng, "Giờ đã đủ điên đầu rồi, chị không biết sau khi nghe xong chị có bị ảnh hưởng gì nữa hay không. Hiện tại chị đã cảm thấy bản thân trở nên không giống chính mình rồi, chị luôn lo lắng có khi nào chị vì anh ấy mà trở thành người mất nguyên tắc hay không, nhưng Tiểu Nhạc......Em không vậy đúng không? Em vẫn là em, không bị Lục Hi ảnh hưởng phải chứ?"

Giọng điệu của chị ấy rất vội vàng, pha thêm một chút hoảng sợ, như thể đang cố gắng trong tuyệt vọng để chứng minh cái gì đó.

Nhưng tôi sợ mình không thể đưa ra câu trả lời mà chị ấy cần, và tôi không thể nói dối.

Tôi nhìn vào mắt Quan Nghiên, lắc đầu: "Em chắc chắn đã có chỗ nào đó thay đổi, nhưng em không biết em có trở nên không phải là chính mình hay không nữa."

"......"

"Quan Nghiên, thay đổi là hai chiều, vì tác động cũng là hai chiều. Em tác động đến Lục Hi, Lục Hi cũng thay đổi em. Hai người chỉ cần ở bên nhau, cho dù là bạn bè hay người yêu, nhiều ít gì cũng sẽ vì đối phương mà có sự thay đổi, đây là chuyện bình thường."

Tay Quan Nghiên nắm chặt vạt váy: "Nhưng mà cái này không giống. Có những thay đổi khiến ta trở nên vui vẻ hơn, hoặc trở nên hướng nội hơn, nhưng đấy cũng chỉ là những thay đổi bình thường. Còn chị bây giờ, đôi khi chị cảm thấy thấy mình không còn có thể xác định được cái nào đúng cái nào sai nữa, rõ ràng chị cho rằng anh ấy đã làm sai, nhưng chị lại không ngừng tìm cớ để tha thứ cho anh ấy, ngay cả tiêu chuẩn đánh giá sự việc của chị cũng bị lung lay......Chuyện này hoàn toàn không giống nhau."

Tôi chợt nhớ những lời nói Lục Hi từng dùng để đánh giá Quan Nghiên, cậu ấy nói, Quan Nghiên có một tiêu chuẩn riêng để nhìn thế giới, một khi tiêu chuẩn ấy bị phá bỏ, chị ấy sẽ ngay lập tức trở nên hoang mang.

Cậu còn nói, tôi khác Quan Nghiên.

Bây giờ tôi đã hơi hơi hiểu lời ấy rồi.

Nhưng tôi vẫn không biết nên trả lời Quan Nghiên như thế nào, mỗi người đều có một cách nghĩ khác nhau. Có những thứ với tôi mà nói là không quan trọng nhưng lại quan trọng với Quan Nghiên. Hay ngược lại, với chị ấy là chuyện không đáng nhắc tới nhưng với tôi lại vô cùng trân trọng.

"Ừm thì......Chị coi như nghe chơi chơi đi, em cũng kể chơi chơi thôi." Tôi tránh né câu hỏi của Quan Nghiên, "Em ấy, em quen Lục Hi từ hồi còn chưa học tiểu học. Ở sân nhà trẻ, mùa hè trước khi lên lớp 1, tụi em quen nhau khi đó."

"À, đã nghe em kể rồi." Quan Nghiên gật đầu. Có vẻ như chị ấy cũng không muốn tiếp tục đề tài khi nãy với tôi nữa, thế nên chị tỏ ra hết sức quan tâm đến những gì đã xảy ra khi chúng tôi còn nhỏ.

"Nhưng em đã không kể cho chị...... Không, em đã không kể cho bất cứ ai." Tôi bấm ngón tay, nhớ lại chuyện khi đó, "Lúc ấy, Lục Hi bởi vì từng đi đường quyền mấy đứa nhóc khác, hơn nữa như thế nào cũng không chịu xin lỗi, thế là buổi sáng tất cả những ngày nghỉ cậu ấy đều bị nhốt ở trong nhà. Mà em khi đó cũng bị những đứa trẻ khác trong tiểu khu cô lập, bố mẹ em lo lắng việc em không chơi với ai, thế là họ cổ vũ em kết bạn với Lục Hi nhà cách vách."

"Sao lại đánh nhau?" Quan Nghiên nôn nóng hỏi, sau đó lại chần chờ nói thêm một câu, "......Chị có thể hỏi chứ?"

"Có thể, chuyện này thật ra ai cũng biết, mà lâu như vậy rồi nên không còn nhớ rõ nữa." Tôi nhớ lại một lúc, "Nguyên nhân rất đơn giản, có đứa trẻ khác muốn mượn xe đạp của Lục Hi đạp, nhưng đến thời gian đã hẹn thì vẫn chưa trở về, còn ăn vạ ngồi trên xe không chịu xuống. Thế là Lục Hi đẩy đối phương từ trên xe đạp xuống rồi đi vài đường quyền, đầu thằng bé bị thương khá nặng, phải khâu mấy mũi lận."

"...... Là như vây sao."

"Bởi vì Lục Hi rất ghét thất hứa, cậu ấy không thích nói dối. Đối với cậu ấy mà nói, những gì thằng bé làm lúc đó khẳng định đã khiến cậu cảm thấy bị lừa gạt, thế nên cậu mới tức giận, xe đạp chỉ là thứ yếu."

Giờ đã trưởng thành, nhớ lại chuyện hồi nhỏ, dường như có thể nhìn lại quá khứ từ một góc độ đặc biệt khác.

"Chị có thể hiểu được cảm giác của em ấy...... Nhưng, cho dù là như vậy, đánh người đến mức đi khâu thì hơi......" Quan Nghiên do dự, "Chuyện này có phải nghiêm trọng lắm không? Ít nhất cũng phải nói lời xin lỗi chứ."

"Bởi vì đối với Lục Hi, đây là chuyện đáng để cậu ấy tức giận. Nếu đối phương không xin lỗi, cậu ấy cũng tuyệt đối không nói lời xin lỗi." Tôi học tư thế nâng má của Lục Hi, không khỏi thở dài, "Ba mẹ cậu ấy cũng cảm thấy Lục Hi làm như vậy là quá đáng, bọn họ khi đó rất bận rộn và chẳng có tâm tư để hỏi cậu ấy tại sao lại làm vậy, nhưng họ cảm thấy tính cách của Lục Hi rất không yên ổn, vì thế họ quyết định nhốt cậu ấy trong nhà để dạy bảo cậu ấy một trận."

"......"

"Sau đó, em liền kết bạn với Lục Hi."

"Em cứ như thế mà kết bạn với Lục Hi?" Quan Nghiên mở to hai mắt, "Khi đó......Em không biết chuyện à? Em không sợ sao?"

Tôi nhớ lại suy nghĩ của mình lúc đó: "Không có gì phải sợ cả, vì em cũng cảm thấy nếu xe đạp của em cho ai đó mượn mà họ không trả lại thì em sẽ rất uất ức."

"Quả nhiên là......" Quan Nghiên cũng một tay nâng má lên, xem ra chống cằm sẽ gây lây nhiễm, "Nhưng mà......chẳng qua là uất ức mà đánh người ta như vậy, ủy khuất liền như vậy đánh người, chị vẫn thấy chuyện này không đúng......"

"Đừng nghĩ nhiều." Tôi vuốt tóc chị, "Đã qua lâu rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích. Bây giờ nghĩ đúng sai cũng chẳng có ý nghĩa gì."

"Sao có thể vô nghĩa?" Quan Nghiên lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc phản bác tôi, "Biết rõ đây là đúng hay là sai để sau này có thể tránh phạm phải những sai lầm tương tự."

"Nhưng mà......Em không cảm thấy Lục Hi đúng, nhưng cũng không cảm thấy cậu ấy sai ở đâu luôn."

"Đúng thật......"

"Để em kể tiếp...... Sau đó, em lấy một túi bánh Oreo, đi sang nhà cách vách tìm Lục Hi, Lục Hi mở cửa bên trong, nhưng mà cửa chống trộm bên ngoài đã bị khóa cứng, thế là cả hai liền nói chuyện qua lan can." Tôi nghĩ đến đây, không khỏi nở nụ cười, "Khi ấy......Lục Hi đúng ở cửa hỏi em là ai, tìm cậu ấy có chuyện gì, mặt đanh ra cứ như ông cụ non. Em nghe theo lời dạy của bố mẹ, bảo rằng mình sống ở cách vách tên Tề Tiểu Nhạc, tụi mình là hàng xóm, mình đến để kết bạn với cậu, tớ có mang theo bánh chúng ta cùng ăn đi."

Chuyện qua lâu như vậy rồi, tôi thế mà vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện như vậy, xem ra có một số chuyện đã định là không thể quên được.

Sau đó tôi thật sự không nhịn được nữa, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, cười một lúc lâu.

"Ha ha ha ha...... Xin lỗi, cứ nhớ tới tụi em khi đó, liền chỉ muốn cười." Tôi cười đến mức chảy cả nước mắt, một bên xin lỗi Quan Nghiên.

Quan Nghiên cũng cười: "Không sao, thấy em như vậy, chị liền cảm thấy......Em thật sự rất thích Lục Hi ha."

"Đúng vậy, em rất thích cậu ấy."

Mãi sau mới ngừng cười được, tôi uống thêm một ngụm nước, tiếp tục kể: "Lục Hi liền hỏi em, không sợ cậu ấy đẩy ngã xuống đất để cho trên đầu có vết khâu hả?"

"...... Rồi em trả lời thế nào?" Quan Nghiên tò mò hỏi.

"Em......Khụ khụ." Tôi hắng giọng, "Lúc đó em có chút hơi tức giận, chẳng phải là đánh người thôi sao, mình cũng làm được. Em liền nói với cậu ấy rằng em không sợ. Nếu cậu ấy dám đánh em, em cũng sẽ đánh cậu ấy, làm cho đầu cậu ấy cũng phải đi khâu."

Đương nhiên lúc ấy, tôi còn chẳng biết khâu có nghĩa là gì.

"Sau đó Lục Hi cả người liền ngây ra, trợn tròn đôi mắt nhìn em, làm em bị dạo cho sợ khiếp. Nhưng ngay lập tức cậu ấy nói có thể làm bạn với em, còn muốn ăn bánh quy, em liền chia cho cho cậu ấy một nửa túi bánh, hai đứa cách nhau cái cửa chống trộm cùng nhau ăn Oreo.

"Sau này thì sao?"

"Đến tối em phải về nhà, Lục Hi hỏi ngày mai có đến gặp cậu ấy hay không, em nói có, cậu ấy liền nắm chặt lan can cửa chống trộm, nhìn em chằm chằm rồi nói tốt nhất cậu nên tới, cậu không được không tới, cậu không được lừa tớ, ngày mai cậu mà không tới thì sau này vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt tớ nữa."

Đột nhiên tôi nhớ Lục Hi khi còn nhỏ, cậu ấy thật sự là một đứa trẻ nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu, non mềm như một tiểu thiên thần, còn thấp hơn tôi. Cho dù trợn tròn mắt và nói điều gì đó đáng sợ, cậu ấy khi tức giận trông giống hệt cái bánh bao.

Nếu trên thế giới này có một đứa trẻ nào đó mà tôi có thể thực sự thích, có lẽ đó chỉ là Lục Hi khi còn nhỏ.

"Vậy hôm sau em đi không?"

"Đương nhiên là đi rồi, em mang theo 3 viên chocolate vani cộng với hai cái bánh quy, Lục Hi chia cho em thạch trái cây với khoai tây chiên ở nhà cậu ấy." 

Quan Nghiên nghe được có phần sững sờ, hai mắt chớp chớp, chắc chị ấy không thể tưởng tượng nổi cảnh hai đứa nhỏ cùng nhau ăn vặt mỗi ngày qua cửa chống trộm sẽ ra sao.

"Đến rồi đi. Em và Lục Hi cứ vậy mà quen nhau, đơn giản vậy thôi. Sau đó lên tiểu học, cậu ấy muốn em thành bạn gái mình, em đồng ý, rồi cứ vậy cho tới giờ."

Quan Nghiên trầm ngâm gật đầu, máy móc bóc vỏ cam, nhét từng múi từng múi vào miệng.

Nghĩ kỹ lại, Quan Nghiên so với tôi khó hơn nhiều, tôi từ nhỏ đã quen biết Lục Hi, từ nhỏ đã ở bên cạnh cậu ấy, nói thế giới quan của tôi bị ảnh hưởng bởi Lục Hi, không bằng nói cậu ấy chính là một phần trong thế giới quan của tôi.

Nếu không có Lục Hi, có lẽ tôi sẽ không phải là tôi của hiện tại.

"Tiểu Nhạc, em là muốn nói......Mọi người và mọi chuyện đều có lý do. Thay vì chỉ nghĩ đúng sai, chị nên nhìn vào nguyên nhân để đưa ra phán đoán, đúng không?" Quan Nghiên đột nhiên hỏi tôi.

Múi cam trong miệng tôi lập tức bị nghẹn họng.

Lúc lâu sau mới nuốt xuống được, tôi thành thật lắc đầu: "Thật ra em không nghĩ nhiều đến vậy, có điều em cảm thấy chị vừa rồi nói rất đúng."

"Vậy em cố ý kể cho chị mấy chuyện của Lục Hi......?"

"A, cái đó là......" Tôi bật cười, "Bởi vì em không muốn chị coi Lục Hi là người đáng sợ, cho nên mới muốn kể cho chị nghe vài chuyện của tụi em."

"......"

"Chị vừa nãy muốn hỏi em, vì sao lại thích Lục Hi, hay là nói...... Vì sao lại thích một người đáng sợ như thế, đúng không? Cho nên em mới muốn kể cho chị nghe đó." Tôi thành thật đem suy nghĩ của bản thân nói cho Quan Nghiên nghe.

"Ừm......"

"Lục Hi đúng là có mặt đáng sợ, hoặc là nói bản chất của cậu ấy khác với hầu hết mọi người. Cậu ấy rất cực đoan, cũng rất dễ trở nên ngoan cố mà để tâm vào những chuyện vụn vặt, hơn nữa mong muốn kiểm soát và mức độ quan tâm, nếu đổi là người khác khẳng định là sẽ không tài nào chịu nổi." Tôi đang bẻ ngón tay thì dừng lại một lúc, "Thế nhưng......Em đã biết cậu ấy từ lâu, ở bên cạnh cậu ấy cũng thật lâu, em hiểu cậu ấy so với bất cứ ai khác. Hơn nữa, việc được một người yêu thương, tận tâm chăm sóc trong một thời gian dài như vậy, thích cậu ấy là chuyện hết sức bình thường, đúng không?"

Quan Nghiên sửng sốt một chút, trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi: "Nhưng......Nhưng là, loại thích này là sai rồi, vì sao em thích cậu ta, không phải vì ưu điểm của cậu ta ư?"

"Điều đó quan trọng sao?" Tôi mỉm cười, "Em thích Lục Hi, thích tất cả mọi thứ của cậu ấy, tại sao em lại thích cậu ấy? Điều đó thực sự quan trọng sao? Trên thế giới này có đủ loại thích, nếu thích một người vì ưu điểm của họ là đúng, vậy thì tại sao em không thể vì được thích mà bắt đầu thích Lục Hi? Thích trước hay sau đều giống nhau mà."

Đúng vậy, cũng giống như Lục Hi thích tôi, có lẽ phần lớn lý do là trong một thời gian dài, tôi là người duy nhất ở bên cạnh cậu ấy. Nhưng tôi không quan tâm đến điều này, bởi vì dù sao cậu ấy hiện tại thích tất cả của tôi.

Chúng tôi không nói về chủ đề này nữa, mỗi người đều dành hết tâm trí cho việc ăn vặt, nhưng vẻ mặt của Quan Nhiên vẫn không hề thả lỏng chút nào. Tôi suy nghĩ, và cảm thấy có lẽ chị ấy đã tiến vào bước "Định hình lại thế giới quan" theo lời Lục Hi nói.

Không nên làm phiền chị ấy vào thời điểm này.

Rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi nhịn không được gửi WeChat tới Lục Hi: [ Lục Hi, tớ muốn ăn Oreo ]

Lục Hi rất nhanh chóng gửi cho tôi một bao lì xì, nhấn mở vừa thấy số tiền, tôi bỗng dưng cảm thấy mình đã phát tài.

Bên dưới bao lì xì là một dòng ghi chú nhẹ nhàng: [Đi mua đi, tiền sữa cũng ở trong này.]

Vì thế tôi đang cầm di động, bỗng nhiên cười đến rung cả người.

Lục Hi chắc chắn vẫn còn nhớ, hơn nữa cậu nhất định hiểu, vì sao tự nhiên tôi lại bảo cậu ấy là mình muốn ăn Oreo.

Bởi vì, lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên chia đôi túi bánh ——

"Cậu chưa xem cái xoay bánh, liếm kem, chấm sữa trên TV à? Để tớ đi lấy sữa bò!"

—— Lục Hi cách cái cửa chống trộm, vẻ mặt nghiêm túc chỉ trích cách ăn bánh của tôi thiếu chuyên nghiệp, rồi cẩn thận bưng một ly sữa lớn đến. Cái ly quá lớn nên bị kẹt ở lan can cửa chống trộm, cậu ấy liền cầm ly sữa đến cạnh cửa để khi tôi liếm xong thì có thể chấm một chút.

Lục Hi không bảo chuyện này không thể nói cho Quan Nghiên.

Sở dĩ là do tôi không muốn nói cho chị ấy biết.

Đối với tôi, đây cũng là chuyện mà tôi muốn giữ cho riêng bản thân mình.

=====================================

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau