Thời gian thấm thoát trôi qua, nháy mắt tiểu tể đã được 9 tuổi, bởi vì học hành không tốt, nên luôn làm cho Đỗ Tu Nhiên lo lắng, cũng may Lưu Hiểu Vũ thứ hạng ở trường cũng là số 1 số 2, học tập lại hết sức chăm chỉ, tiểu tể không thể so với cậu dù chỉ 1 chút, cái gọi là ‘gần đèn thì sáng’, nên Đỗ Tu Nhiên ngầm nhờ Lưu Hiểu Vũ quan tâm việc học hành của tiểu tể, để ý tiểu tể nhiều hơn một chút, đừng để hắn nơi nơi gây loạn.
Lưu Hiểu Vũ vốn rất kính trọng Đỗ Tu Nhiên, Đỗ Tu Nhiên là giáo sư Đại Học, ở trong lòng Lưu Hiểu Vũ anh chính là thần tượng cùng mục tiêu của cậu, bởi vì sau này lớn lên cậu cũng muốn làm giáo sư như Đỗ Tu Nhiên.
Vì vậy lời Đỗ Tu Nhiên dặn cậu, cậu ghi nhớ thật sâu trong lòng, nên những chuyện liên quan đến tiểu tể cũng thực để bụng, từ tận đáy lòng cậu luôn hy vọng tiểu tể có thể ngoan ngoãn học tập, bớt quậy phá gây sự, để cho Đỗ Tu Nhiên bớt phiền lòng.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Lưu Hiểu Vũ cùng tiểu tể đang ở trong phòng học bài, Đỗ Tu Nhiên có việc phải đi ra ngoài một chút, buổi chiều mới có thể trở về, bảo hai người ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập, anh trở về sẽ kiểm tra.
Thấy Đỗ Tu Nhiên vừa đi, tiểu tể liền không an vị, Lưu Hiểu Vũ nhìn tiểu tể trên người như có hàng trăm con rận ngồi ở đối diện, nhíu mày nói: “Mau làm bài tập đi, chú Đỗ nói buổi chiều trở về sẽ kiểm tra, nếu ngươi làm không tốt, nhất định sẽ la ngươi.”
Tiểu tể ngẩng đầu nhìn Lưu Hiểu Vũ, nhếch khóe miệng lên, cười ‘hì hì’, nói: “Vậy thì, ngươi làm giúp ta đi.”
Lưu Hiểu Vũ vừa nghe liền trừng mắt nhìn tiểu tể liếc mắt một cái, nói: “Bài tập của mình phải do mình tự làm, ngươi không nên nhờ người khác giúp, chẳng lẽ khi đi thi ngươi cũng muốn người khác thi dùm sao?”
Tiểu tể lười biếng duỗi thắt lưng, căn bản không để ý lời nói của Lưu Hiểu Vũ, đứng dậy đi quanh trong phòng dạo một vòng, tiểu tể tuy mới 9 tuổi, nhưng được nuôi dưỡng kỹ càng nên phát triển vô cùng tốt, chiều cao có thể vượt qua đứa bé 12 tuổi, so với Lưu Hiểu Vũ chỉ thấp hơn một chút xíu.
Lưu Hiểu Vũ thấy tiểu tể không để ý lời mình nói, còn cầm bánh bích quy của cậu làm lên ngồi trên giường ăn, Lưu Hiểu Vũ có chút tức giận, cậu đứng lên đoạt lại bánh bích quy trong tay tiểu tể, nói: “Giờ không phải là lúc ăn, nhanh đi làm bài tập đi!”
Tiểu tể gãi gãi tóc: “Ngươi cũng chẳng phải là ba ta, lấy quyền gì quản ta.”
Lưu Hiểu Vũ vừa nghe, mặt trầm xuống, trả lời: “Nếu ngươi không nghe lời ta, sau này ta sẽ không làm bánh bích quy cho ngươi ăn nữa.”
Tiểu tể nghe xong có chút sửng sờ, nhìn mặt Lưu Hiểu Vũ, nghĩ nghĩ, đột nhiên bĩu môi nói: “Ngươi làm bánh bích quy khó ăn muốn chết, ai thèm ăn?”
Lưu Hiểu Vũ nghe xong, mặt nhất thời đỏ bừng lên, từ trước đến nay chưa từng có người nào nói bánh bích quy cậu làm khó ăn cả, cậu nghiến răng nói: “Vậy chứ con cún con nào mới ngồi ăn bánh vậy?”
Tiểu tể khôn ranh như khỉ, mới sẽ không thừa nhận mình là cún con, vì thế phản bác: “Ngươi đem bánh bích quy này ném cho con cún dưới lầu đi, nó cũng chẳng thèm hửi, ngươi tin không?” Tiểu tể vì sao dám nói chắc như thế? Chủ yếu là lần trước hắn xuống lầu nhận bánh do Lưu Hiểu Vũ làm xong mang tới, không cẩn thận làm rớt một cái, việc này làm hắn đau lòng muốn chết, vừa muốn lượm lên, thì con cún con dưới lầu từ đâu chạy tới, ngửi ngửi vài cái rồi quay người chạy đi, tiểu tể liền lấy điều này phản kích Lưu Hiểu Vũ, bởi vì lúc ấy cậu cũng có mặt ở đó.
Lưu Hiểu Vũ tức giận đến ánh mắt đều muốn bốc lửa, nếu không phải nể mặt chú Đỗ, cậu mới không thèm làm bánh bích quy cho Tiểu Bảo thối tha này ăn a.
Tiểu tể thấy Lưu Hiểu Vũ tức giận đến mắt đều đỏ, há miệng nhưng chẳng nói được lời nào, trong lòng cũng có chút khó chịu, gãi gãi đầu liền đứng dậy muốn chuồn ra ngoài.
Lưu Hiểu Vũ vội vàng giữ lấy hắn, nói: “Ngươi muốn đi đâu? Chú Đỗ nói – không cho ngươi đi ra ngoài.”
Tiểu tể giựt giựt áo muốn tránh ra, lực đạo của hắn muốn hất Lưu Hiểu Vũ ra thì vô cùng dễ dàng, nhưng hắn sẽ không làm vậy, bởi vì Đỗ Tu Nhiên nói qua – khi dễ kẻ yếu không phải là anh hùng hảo hán, mà hắn lớn muốn làm cảnh sát, muốn làm anh hùng hảo hán, với bộ dáng gầy yếu không chút sức lực như Lưu Hiểu Vũ trước mặt hắn này, hắn muốn động căn bản chỉ cần dùng một đầu ngón tay nhỏ bé cũng dư sức.
Lưu Hiểu Vũ nhíu mày nhìn tiểu tể, nói: “Ngươi cười ngây ngô vậy làm gì?” Vừa gian lại vừa đểu, chắc chắn không phải chuyện tốt.
Tiểu tể hoàn hồn nhìn Lưu Hiểu Vũ nói: “Ta cười cái gì kệ ta, mau buông ra, nếu không ta liền đánh ngươi a.”
Lưu Hiểu Vũ trừng mắt nói: “Ngươi dám? Ngươi nếu dám đánh ta, ta liền nói cho chú Ngô, xem chú ấy như thế nào giáo huấn ngươi.”
Ngô Kình Thương không thường giáo huấn tiểu tể, nhưng một khi ra tay thì tuyệt không ai có thể ngăn cản được, trực tiếp lấy đi nửa cái mạng của tiểu tể.
Tiểu tể ‘hừ’ một tiếng, nói: “Đừng đem cha ra dọa ta, ta chẳng sợ đâu.” Nói xong, gãi hãi tóc, rồi nói tiếp: “Ngươi rốt cuộc có buông tay ra không? Áo đều bị ngươi nắm cho nhăn nhúm.”
Lưu Hiểu Vũ nghe vậy mới buông tay, vì phòng tiểu tể chạy ra ngoài, liền chạy tới đem cửa phòng khóa lại, sau đó nói: “Hôm nay không làm bài tập xong, không cho phép đi ra ngoài.”
Tiểu tể đành phải bất đắc dĩ ngồi trở lại ghế, nói: “Ngươi cũng không phải ba ta, đừng quá lên giọng như vậy.”
Lưu Hiểu Vũ nói: “Chú Đỗ kêu ta xem chừng ngươi, nên ta có trách nhiệm quản ngươi.”
Tiểu tể “xì” một tiếng, đem cặp sách mở ra, bới lung tung bên trong lên, bỗng một cục giấy vo tròn từ trong túi sách rớt ra, vừa lúc lăn đến bên chân Lưu Hiểu Vũ, cậu lượm lên mở ra xem, thì thấy đó là bài thi, mặt trên là hai số 0 to tướng, vừa đỏ vừa tròn.
Khóe miệng Lưu Hiểu Vũ co rút, vuốt thẳng tờ giấy nhăn như ruột mèo, nói: “Ngô Tiểu Bảo, bài thi của ngươi được hai quả trứng vịt to tướng, vậy mà ngươi còn lười biếng như vậy, chút nữa ta sẽ méc chú Đỗ, để chú lấy roi đánh tay ngươi!”
Roi đánh vào lòng bàn tay tuy không đau, nhưng tiểu tể cũng không muốn bị đánh, huống hồ sau khi bị đánh xong còn bị tịch thu hai ngày ăn vặt, tiểu tể không phục, bối rối nói: “Ngươi là chuột mỏ nhọn, thích cáo trạng.”
Lưu Hiểu Vũ ‘hừ’ một tiếng, nói: “Nếu cuối tuần này, ngươi thi được trên 60 điểm, ta sẽ không đem chuyện ngươi thi được hai quả trứng vịt nói cho chú Đỗ biết.”
Tiểu tể đặt mông ngồi lên ghế, xoay mặt nói: “Ta ghét nhất bị người khác uy hiếp, mặc kệ, đánh hết cũng không học.”
Lưu Hiểu Vũ cắn chặt răng, nắm chặt nắm tay, thật sự là vừa tức vừa hận, sao cậu lại đi quen biết một đứa nhỏ chẳng phân biệt tốt xấu như thế này chứ, nếu không phải vì chú Đỗ nhờ vả thì cậu đã mặc xác hắn từ lâu.
Càng nghĩ càng nổi giận, Lưu Hiểu Vũ đặt bị bánh xuống bàn, đùng đùng ngồi trở lại bên cạnh bàn, mặt băng lạnh bắt đầu làm bài tập của mình.
Tiểu tể ngồi đối diện, ngẩng đầu nhìn Lưu Hiểu Vũ liếc mắt một cái, thấy cậu đang tức giận cắn chặt môi dưới, bàn tay nắm bút máy chặt đến nổi các đầu ngón tay trắng bệch.
Tiểu tể nghĩ nghĩ, “Này” một tiếng, kết quả Lưu Hiểu Vũ chẳng thèm để ý đến hắn.
Tiểu tể thấy thế, nhảy khỏi ghế, thử bước tới cửa phòng, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Lưu Hiểu Vũ, miệng thì ba hoa nói: “Ta đi ra ngoài đây. Ta sẽ mở cửa đi ra ngoài đó.”
Lưu Hiểu Vũ vẫn phụng phịu, cắn chặt miệng không rên một tiếng, tiếp tục làm bài.
Tay tiểu tể đặt lên trên tay cầm của cửa, lớn tiếng nói: “Ta đi rồi, đến lúc đó ba ta trở về hỏi ngươi ta đi đâu vậy? Ngươi sẽ trả lời thế nào?”
Lưu Hiểu Vũ vẫn làm bài như cũ, thậm chí răng nanh cắn môi dưới đến đỏ bừng mà cậu vẫn không thả ra.
Tiểu tể do dự, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn buông nắm tay cửa ra, chậm rãi thong dong quay lại ngồi lên ghế, cẩn thận nhìn nhìn mặt Lưu Hiểu Vũ, tiếp theo lại đem ghế làm ra một vài tiếng động thật lớn, tay cũng không nhàn rỗi túm lấy cặp sách trên bàn, nghĩ muốn làm cho Lưu Hiểu Vũ chú ý, kết quả Lưu Hiểu Vũ vẫn không nói một chữ, cũng không nhìn tiểu tể, tiểu tể thất bại thảm hại, gãi gãi đầu, thuận tay lấy từ trong cặp sách ra một cây bút máy, dựa vào trên bàn, cầm một đầu bút chọt chọt lên vở bài tập của Lưu Hiểu Vũ.
Hắn chọt một cái, nhưng không nắm chắc lực đạo nên đã đem vở bài tập đẩy ra một khoảng cách, chữ Lưu Hiểu Vũ đang viết cũng bị trật theo, cậu tức giận xoay người sang hướng khác tiếp tục viết.
Bút máy của tiểu tể cũng không đủ dài để tiếp tục chọt tới, hắn nhức đầu, nhìn nhìn xung quanh, nhìn trúng món đồ chơi bên cạnh bàn, món đồ chơi kia tuy mềm nhưng rất dẻo dai, đánh vào trên người cũng sẽ gây đau đớn một chút, tiểu tể lấy nó lên dùng nó đập đập Lưu Hiểu Vũ, Lưu Hiểu cũng không để ý đến hắn, tiểu tể cứ đập đập, lực đạo không nắm giữ tốt, ngoài ra khoảng cách cách một cái bàn, nhựa kia có cái đuôi mắc vào trong quần áo của Lưu Hiểu Vũ, hắn dùng sức một chút, một tiếng ‘chát’ vang lên, cái đồ chơi đó đánh vào trên mặt Lưu Hiểu Vũ.
Lưu Hiểu Vũ thình lình bị đánh, còn bị đánh trúng mắt, đau đến nước mắt đều nhanh chảy xuống, tiểu tể thấy hốc mắt Lưu Hiểu Vũ đỏ lên, nhất thời bối rối thả món đồ chơi trong tay xuống, trố mắt nhìn Lưu Hiểu Vũ không dám nhúc nhích.
Lưu Hiểu Vũ xoa xoa nước mắt, ngẩng đầu căm giận trừng mắt nhìn tiểu tể, tiểu tể nhất thời có chút ủ rũ, dựa vào trên mặt bàn, nửa ngày mới nói được một câu: “Thực xin lỗi ….”
Tiểu tể vừa nghe liền cường ngạnh, nói: “Ai bảo ngươi yếu ớt như vậy, vậy ngươi đánh lại ta đi là huề, ta cho ngươi đánh lại hai cái.”
Lưu Hiểu Vũ vừa nghe xong, xoay mặt lại nói: “Ai thèm đánh ngươi, cho ta tiền ta cũng không thèm đánh.”
Tiểu tể nghe xong, nhất thời cười ‘hì hì’, nói: “Kia là do ngươi không đánh, không thể trách ta.”
Lưu Hiểu Vũ nói: “Chút nữa ta sẽ nói cho chú Đỗ biết, để chú ấy đánh ngươi.”
Tiểu tể nghe xong liền méo mặt, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Ta cũng không phải cố ý …” Nghĩ nghĩ, sau mới thỏa hiệp nói: “Người đừng nói cho ba ta biết, ta đưa cho ngươi một món đồ chơi.”
Lưu Hiểu Vũ do dự, nói: “Đồ chơi của ngươi, ta không thèm….”
Tiểu tể vừa nghe trừng lớn mắt, nói: “Này, ta có súng đó, ngươi không muốn cầm súng chơi cho biết sao?”
Lưu Hiểu Vũ bĩu môi, nói: “Cũng không phải súng thật, có gì hay để chơi, hơn nữa nếu là trẻ ngoan, có ai lại đi chơi súng chứ?”
Tiểu tể vừa nghe cũng chẳng thèm để ý, đứng dậy nói: “Ba ta nói cái này đều có thể gây ra thương tích, làm bằng thép, y chang như súng thật, ngươi nói ngươi không thèm, vậy sao mỗi lần ta chơi nó, ngươi đề nhìn xem chằm chằm?”
Lưu Hiểu Vũ không muốn đôi co với hắn, liền tiếp tục làm bài tập, nói: “Dù sao chút nữa chú Đỗ về, ta cũng sẽ nói cho chú ấy biết.”
Tiểu tể gãi gãi đầu, thấy Lưu Hiểu Vũ quyết tâm muốn nói cho Đỗ Tu Nhiên biết, vì thế hạ thấp giọng xuống, dựa vào trên mặt bàn, giả vờ đáng thương, nói: “Ngươi đừng nói cho ba ta mà, bạn học trong lớp ta đều nói – con trai hay cáo trạng miệng sẽ càng ngày càng dài ra, hơn nữa cáo trạng sẽ bị bạn học khi dễ, ngươi xem đi, lần trước không phải có người khi dễ ngươi sao? Tám phần là do ngươi cáo trạng hắn đi.”