Ngô Kình Thương mặt sầm xuống quắc mắt nhìn về phía Hứa Chí Vân nói: “Ai cho cậu vào?”
Hứa Chí Vân ngược lại rất trấn định, hắn cười nói: “Là Uy ca để tôi vào, bảo mang đồ ăn cho bạn của anh.”
Ngô Kình Thương nhíu mày đứng dậy, đưa tay nhận lấy, thấp giọng nói: “Được rồi, cậu đi ra ngoài đi.”
Hứa Chí Vân xoa xoa tay định lên tiếng, sau đó lại nhìn đến Đỗ Tu Nhiên ngồi trên giường, chào hỏi với anh rồi mới lui ra ngoài.
Ngô Kình Thương trở tay đóng cửa, đặt thức ăn trên bàn, quay lại hỏi Đỗ Tu Nhiên: “Có đói bụng không? Ăn một chút nhé?”
Đỗ Tu Nhiên lại gần nhìn, có một chén thịt kho tàu lớn, cá kho, còn có hai đĩa rau xào, cùng một bát gà xé phay, nói thật Đỗ Tu Nhiên hùng hục từ trưa chạy tới đây cũng chẳng kịp ăn cơm, bây giờ tất nhiên đói bụng, ngửi thấy mùi đồ ăn, hé miệng cười nói: “Thơm quá, cùng ăn đi.”
Thấy Đỗ Tu Nhiên muốn ăn, Ngô Kình Thương cũng hứng thú, thoăn thoắt ngồi bên cạnh Đỗ Tu Nhiên, xới xơm cho anh, lại gắp thức ăn bỏ vào chén.
Đỗ Tu Nhiên bỏ vào miệng nhai nhai, gật đầu nói: “Ừm, mùi vị không tệ, cậu cũng ăn đi.”
Sau đó Đỗ Tu Nhiên gắp một miếng cá, Ngô Kình Thương cũng gắp lấy một miếng, anh ăn một miếng thịt kho tàu, Ngô Kình Thương cũng lặp lại y hệt, chờ đến khi Đỗ Tu Nhiên không ăn nổi nữa, toàn bộ còn lại mới bị Ngô Kình Thương đánh chén.
Ăn xong, Đỗ Tu Nhiên giúp Ngô Kình Thương lau miệng, rồi như vô tình bâng quơ hỏi: “Người vừa rồi đem đồ ăn tới là ai vậy?”
Ngô Kình Thương thuận miệng nói: “Là bác sĩ Hứa trong đội.”
Đỗ Tu Nhiên nghĩ nghĩ nói: “Cậu ta thường chiếu cố cậu a?”
Ngô Kình Thương nhìn nhìn Đỗ Tu Nhiên nói: “Cũng không thường xuyên, chỉ là bình thường chủ động đi kiểm tra tình trạng cơ thể của đội viên, hoặc là xử lý kịp thời các vết thương.”
Đỗ Tu Nhiên nhẹ gật đầu, không nói gì tiếp, những lời của mấy người trong đội của Ngô Kình Thương nói qua anh đều nhớ, có lẽ là có chuyện gì đó giữa tiểu quỷ và người kia, nhưng tiểu quỷ không muốn nói, anh cũng không truy cứu, hơn nữa dựa theo cảm nhận của mình về tiểu quỷ, nếu cậu ấy thực sự yêu mến bác sĩ Hứa thì chắc chắn sẽ nói với mình, cho tới bây giờ cậu ấy chưa từng là loại người đùa giỡn tình cảm người khác, điểm ấy anh tin tưởng tuyệt đối vào Ngô Kình Thương.
Đỗ Tu Nhiên sau đó hỏi chuyện cái chết của Triệu Tam, Ngô Kình Thương thầm mắng Vu Đông lắm miệng, cậu tìm cớ trả lời qua loa, nói có chút hiểu lầm hòng trấn an Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên tất nhiên trong lòng hiểu rõ, tiểu quỷ này nói năng ấp úng như vậy nhất định có chuyện muốn giấu, mà trong lòng cậu ấy, phỏng chừng giết một cái tên như Triệu Tam căn bản không đáng nhắc tới, gã chắc chắn là cặn bã của xã hội, ít đi một cái thì xã hội này càng thêm tốt mà thôi.
Tuy là nói như vậy nhưng Đỗ Tu Nhiên vẫn lấn cấn trong lòng, kiếp trước đã từng gặp qua rất nhiều người chết, lâu ngày đối mặt như vậy cũng không còn quá cảm giác bi thương nữa, chỉ có chút chết lặng, vả lại trong lòng vốn chán ghét gã Triệu Tam kia, đối với cái chết của gã cũng không có cảm giác giằng xé gì quá lớn.
Cái anh lo là tiểu quỷ Ngô Kình Thương kia cơ, cậu ấy vốn không phải người bình thường, lại có năng lực, hơn nữa còn là lực sát thương vô cùng lớn với người bình thường, nếu như cậu ấy cứ tùy tiện giết chóc như vậy, hậu quả thật không tưởng tượng nổi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị người ta điều tra ra, đến lúc đó dị năng bị người ta phát giác, nhất định sẽ thành tạo thành làn sóng khủng hoảng, cứ chiếu theo thái độ của người hiện đại đối với “ngoại tộc” này mà nói, tương lai tiểu quỷ chắc chắn không chốn dung thân. Sợ rằng chính phủ sẽ tổ chức người đi bắt cậu ấy, sau đó lặp lại như trước đây, bị giày vò, đưa lên làm vật thí nghiệm, mổ bụng,…….Kiếp trước của cậu ấy quá đủ đau khổ rồi, cực lực vất vả mới thoát khỏi nơi đó, Đỗ Tu Nhiên không muốn làm cho cậu một lần nữa đi vào vết xe đổ.
Cho nên nhân dịp này Đỗ Tu Nhiên mong có thể ngăn cản chuyện tùy tiện đoạt mạng người của tiểu quỷ, chỉ cần cậu ấy không giết người nữa thì đó là sự bảo vệ tốt nhất đối với mình, chuyện của Triệu Tam lúc trước Đỗ Tu Nhiên luôn cẩn thận đề phòng, nhưng vẫn không thể thay đổi được gì, nghĩ đến đây anh chợt cảm thấy thất bại, chuyện kia cũng không phải hoàn toàn do tiểu quỷ, cậu ấy là vì mình, cũng may sự việc trôi vào dĩ vãng, thật sự là may mắn.
Đỗ Tu Nhiên ngồi ở đầu giường, bất đắc dĩ bắt lấy cái tay hư hỏng của Ngô Kình Thương đang chui vào trong ngực mình, nói: “Chuyện của Triệu Tam mặc dù đã qua, nhưng từ nay về sau đừng như vậy nữa, mọi chuyện không thể lần nào cũng may mắn như vậy được, phải biết kiềm chế bản thân, biết không?”
Ngô Kình Thương lúc này còn đang bận “chiến đấu” hết mình với hai tiểu hoa mai trước ngực Đỗ Tu Nhiên vui đến quên trời đất, lúc này anh có nói gì cậu cũng đều gật hết.
.
.
Lúc này tại một khu nhà cũ ở một nơi khác, hai thân ảnh nhoáng cái vào một căn phòng, bên trong đen đặc cũng không thèm bật đèn.
Hứa Chí Vân hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Vu Bằng rít một ngụm thuốc, mở miệng nói: “Đưa thêm cho tôi cái chất cậu nghiên cứu đi”
Hứa Chí Vân dừng lại một lúc, hỏi: “Kết quả gì?”
Vu Bằng cười nhạo một cái nói: “Nhất định có thể làm cậu giật mình đó.”
Hứa Chí Vân mất kiên nhẫn: “Đừng thừa nước đục thả cậu, nói mau, rốt cuộc là cái gì.”
Vu Bằng nói: “Tôi tóm được trợ thủ của lão tiến sĩ biến thái kia, hắn có nuôi một đứa trẻ trong ống nghiệm, đem chất đó tiêm vào cơ thể nó, cậu đoán xem có chuyện gì nào?”
Hứa Chí Vân nhíu mày không lên tiếng, chờ Vu Bằng mở miệng.
Vu Bằng ném mẩu thuốc trong tay xuống đất, lấy chân di di mấy cái, nói: “Đi, tôi dẫn cậu đi xem một chút.”
Một tòa nhà dân cư cũ có bề ngoài thoạt nhìn rất bình thường, thế nhưng bên dưới lại có một tầng hầm bí mật, ngăn cách với mặt trên, Hứa Chí Vân theo Vu Bằng đi vào, lối đi vừa nhỏ vừa tối, rẽ một cái phải khom người, thế nhưng căn phòng ở đây, bốn vách đều là dụng cụ thí nghiệm, còn có một cái ống rất lớn, như một cái ***g vậy, từ đó phát ra những tiếng bạch bạch của nước.
Một gã đàn ông đầu tóc rối bời, một thân áo trắng đang cắm cúi vào nghiên cứu cái gì đó bên cửa sổ thủy tinh.
Vu Bằng mang Hứa Chí Vân đi qua, vỗ vỗ cái gã đang tập trung tinh thần nghiên cứu kia, gã giật mình hoảng hồn, một lúc mới lấy lại tinh thần.
Vu Bằng nói với Hứa Chí Vân: “Hắn chính là trợ lý của ông già người Nhật Bản kia, hầu như tường tận thí nghiệm của lão, hóa ra lão già kia đã sớm nghiên cứu ra cách chế tạo ra vũ khí giết người lợi hại đó, chỉ là bị ngỏm quá sớm, còn chưa kịp xem thành quả, đến, Chí Vân, cậu xem.” Nói xong kéo Hứa Chí Vân đến gần một chỗ nhìn qua cửa sổ thủy tinh.
Hứa Chí Vân nghi hoặc cúi đầu nhìn qua, lập tức hoảng sợ, đây là…………
***
Thiên Lang đoàn tạm thời “đóng đô” tại một nơi rất đơn sơ, buổi tối Tôn Uy gọi Ngô Kình Thương tới cùng các thành viên trong đội nghiên cứu tỉ mỉ kế hoạch công việc.
Trước khi giải tán, Ngô Kình Thương đột nhiên hỏi: “Hứa Chí Vân đâu?”
Tôn Uy nói: “A, cậu ta nói với tôi là đi ra ngoài lấy thêm thuốc, tối nay trở về.”
Ngô Kình Thương nhíu mày không lên tiếng.
Tôn Uy thần bí kéo Ngô Kình Thương qua một bên nói nhỏ: “Ngày mai đem Tiểu Đỗ đến chỗ nào an toàn đi, chúng ta mang theo cậu ấy không tiện.”
Ngô Kình Thương gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Một vài đội viên khác cũng nán lại, Lưu Thanh Vân còn vỗ vỗ bải vai Ngô Kình Thương hắc hắc cười: “Đại ca cùng Tiểu Đỗ là thế kia đi?”
Ngô Kình Thương hất tay Lưu Thanh Vân ra, trầm mặc nửa ngày nói: “Đúng như cậu nghĩ đó, thì sao?”
Thấy Ngô Kình Thương thừa nhận, mấy người xung quanh lập tức cười như được mùa.
“Đội trưởng, anh đem tiểu tình nhân thần thần bí bí giấu diếm lâu như vậy, vì sao a?” Lão Tứ ôm cùi chỏ cười nói.
Ngô Kình Thương thản nhiên: “Không tại sao.”
“Tiểu Ngô, cậu cùng cậu ta bắt đầu từ bao giờ vậy? Nói nhanh nói nhanh.” Lão Nhị hiếm khi mở miệng nói.
Ngô Kình Thương không khách khí, trực tiếp cự tuyệt: “Không có gì hay để nói cả.”
“Đội trưởng, không cần tuyệt tình như vậy a, một mình anh thỏa mãn rồi bỏ rơi bọn này a? Quá tuyệt tình.” Lão Lục hắc hắc đích hỏi.
Ngô Kình Thương “Hừ” một tiếng không phản ứng.
Lão Ngũ trêu trọc: “Đội trưởng, nói thật, tiểu tình nhân của anh kia a, lớn lên thật xinh đẹp, hóa ra nam phong kì thật cũng không có ghê gớm vậy a, thấy anh như vậy tôi cũng muốn a, ngày sau nếu anh có không cần nữa, tặng cho tôi nhé, thế nào? Tôi nhất định sẽ không vứt bỏ……..”
Ngô Kình Thương lập tức nhào qua, đấm Lão Ngũ một quyền, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Muốn chết….” Sau đó đạp cửa đi ra.
Lão Nhị bên cạnh vỗ vỗ Lão Ngủ khuyên nhủ: “Cậu a, đang yên đang lành tự tìm người đánh mình.”
Lão Tứ cũng đi qua vỗ vỗ hai cái: “Đoạt vợ của đội trưởng, lá gan của tiểu tử ngươi cũng quá lớn đi.”
Lão Lục chậc chậc nói: “Ca, em không đỡ nổi anh rồi…….”
Tôn Uy nhịn nửa ngày, nghẹn quá mới buông lời: “Tiểu Ngô vậy là đã hạ thủ lưu tình rồi, thế nhưng để bảo vệ tính mạng, nghe ca khuyên một câu, từ nay về sau cách xa Tiểu Đỗ một chút a.”
Buổi tối, mấy người trong đội đều không ngủ được, toàn bộ tụ tập vào một phòng đánh bài.
Lão Nhị nói: “Đừng cho là anh mày không biết bọn bây nghĩ gì nha.”
Mọi người thấy thế đều cười hì hì, bởi căn phòng của Lão Nhị vừa vặn ngay sát phòng của đội trưởng, mà dãy phòng này nhiều năm chưa tư sửa gì, hiệu quả cách âm….khụ…. không được tốt cho lắm nha……
Đánh bài được một lúc, Lão Tứ đột nhiên “Hư” một tiếng, những người còn lại đều ăn ý mà dừng tay, toàn bộ thả nhẹ hô hấp, dựng lỗ tai lên.
Gian phòng cách vách, Ngô Kình Thường đang nhiệt tình hôn Đỗ Tu Nhiên, da Đỗ Tu Nhiên rất trắng, mà Ngô Kình Thương có chút đen, một đen một trắng ở cùng một chỗ, chẳng những chói mắt không thôi, mà còn tạo cảm giác mĩ đến cực điểm.
Ngô Kình Thương kéo cánh tay của Đỗ Tu Nhiên lên, không ngừng hôn từ trước ngực lên phần nách, làm anh vừa tê dại vừa ngứa khó nhịn.
Cong chân lên, anh thì thào: “Tiểu quỷ, cậu đừng……..liếm nữa.”
Ngô Kình Thương nghe vậy ngừng lại, sau đó buông cánh tay, nâng chân Đỗ Tu Nhiên lên.
.
Ngón tay dò xét tiến tới, Đỗ Tu Nhiên nặng nề thở ra, hơi thở vì động tác của Ngô Kình Thương mà càng trở nên hốn loạn, buông lơi những tiếng rên rỉ thoát ra.
.
Từ trước ngực cho tới sau lưng, Ngô Kình Thương không bỏ sót bất kì chỗ nào, liếm láp một hồi cho đến tận ngón chân, một ngón tay khác cũng thừa dịp tiến vào.
Kích thích cực điểm khiến Đỗ Tu Nhiên mềm nhũn trên giường.
.
Thành viên trong đội lặng lẽ dán sát tai vào tường, không dám thở mạnh, mặt mỗi người đều nghẹn đỏ tới mang tai.
.
Ngô Kình Thương nói: “Được không? Nếu không tôi lui……….”
Đỗ Tu Nhiên đỏ mặt lắc đầu: “Không cần, tiến vào……”
Ngô Kình Thương cảm thán: “Thật chặt, vừa ẩm ướt lại vừa chặt, có đau không?”
Đỗ Tu Nhiên mặt chôn dưới gối lắc đầu.
Ngô Kình Thương được lệnh lập tức “tiến hành nhiệm vụ”.
.
Đỗ Tu Nhiên nắm chặt cây cột giường, chịu không nổi mà rên rỉ: “Đừng mạnh như vậy……….nhẹ thôi.”
Ngô Kình Thương ồ ồ hai tiếng hổn hển trả lời.
.
Đỗ Tu Nhiên đột nhiên la lên: “Tiểu quỷ…. đừng…. chỗ đó không được…….”
“Ở đâu?” Nói xong điều chỉnh tư thế, cậu đặt anh nằm nghiêng.
.
Đỗ Tu Nhiên bị Ngô Kình Thương kéo chân lên cao, cơ thể run rẩy, lúc sau mới nói: “Cậu………….chậm một chút, tôi không thoải mái………”
Ngô Kình Thương mềm lòng, cậu ôm chặt anh, tạm dừng động tác, an ủi hôn nhẹ vài cái, để cơ thể anh có thời gian thích ứng với sự “xâm chiếm” của mình.
.
Mãi đến khi Đỗ Tu Nhiên hơi thở có chút dồn dập, mặt đỏ phừng phừng, tựa hồ nóng lên một ít, Ngô Kình Thương mới chậm rãi khôi phục tốc độ, có như vậy cậu mới có thể nghe được giọng nói khàn khàn mê hoặc của người dưới thân này, cũng là âm thanh cậu thích nghe nhất trong đời.
.
Mà lúc này bên vách tường, “thính giả” đều đã run hết cả lên, thiếu chút nữa chảy máu mũi, mỗi người cũng tự giác mà bụm lấy mũi của mình trước.
Bọn họ nghe được tiếng giường gỗ kẽo kẹt vang lên, còn có tần suất, a quả thực là bền bỉ, đồng lòng cảm thán: lão đại a………….anh thật quá mãnh liệt đi.
Chỉ khổ cho tiểu thụ kia, cho dù có kiên cường đến đâu, đại khái cũng bị sự bền bỉ của đội trưởng lăn qua lăn lại đến dục tiên dục tử, cuối cùng mệt quá mà ngất đi thôi.
………………………………………..
Chủ nhà nói ra suy nghĩ của mình: hi hi ta cũng muốn đi nghe trộm a ლ(¯ロ¯ლ)