Ra khỏi thang máy, Diệp Tri Chi quay đầu lại, nói với người bên trong thang máy: “Trợ lý Đàm, đưa đến đây là được rồi, cảm ơn trợ lý Đàm.”
Trợ lý Đàm giữ cửa thang máy, gật đầu với cô: “Đừng khách sáo, nếu có chuyện gì có thể liên hệ tôi bất kỳ lúc nào.”
“Được.”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Diệp Tri Chi vừa mới xoay người đã nghe thấy tiếng cười khẽ của Giang Yến Từ ngay bên cạnh.
Diệp Tri Chi nghiêng đầu nhìn lại anh, nghi ngờ hỏi: “Anh cười cái gì?”
Ý cười bên môi Giang Yến Từ lại tăng thêm một chút: “Không có gì. Chỉ là không ngờ Trì Trì của chúng ta lại được hoan nghênh đến vậy, đến anh cả mà cũng thích nó.”
Diệp Tri Chi theo bản năng mà phản bác: “Ai là anh cả của anh? Đó là của tôi…”
Không biết nghĩ tới chuyện gì lại khiến lời nói đã đến bên miệng cô thì đột nhiên bị mắc lại.
Cô bình tĩnh lại, mang theo vài phần đánh giá và nghiên cứu tìm tòi mà nhìn về phía anh: “Giang Yến Từ, sao tôi cứ cảm thấy mấy ngày nay thái độ của anh có hơi kỳ lạ vậy nhỉ?”
“Nào có?” Giang Yến Từ nhướng mày.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Lúc sắp đến cửa, bọn họ lại gặp được Diệp Nhược Lâm.
Cô ta vẫn chưa rời đi mà đứng ở khu vực chờ cách bọn họ năm mét, đang cầm di động gọi điện thoại.
Nhìn thấy hai người, hình như trong mắt Diệp Nhược Lâm xuất hiện một chút kiêng dè.
“… Cậu yên tâm đi, tớ sẽ giúp cậu nghĩ cách. Bây giờ tớ không tiện nói chuyện điện thoại, cúp trước đây.”
Giang Yến Từ liếc mắt nhìn cô ta một cái, rồi lặng lẽ không tiếng động mà thu hồi tầm mắt, quay đầu nói với Diệp Tri Chi: “Anh cả của em muốn gặp Trì Trì, nhưng bây giờ Trì Trì vẫn còn nhỏ quá, với lại nó có vẻ rất sợ người lạ, chờ nó lớn thêm chút, chúng ta lại mang nó qua đây gặp được không?”
Diệp Nhược Lâm dừng động tác.
“Hả?” Diệp Tri Chi nhất thời chưa kịp phản ứng lại: “Chuyện này chắc không sao đâu nhỉ?”
Cô có hơi khó hiểu: “Có điều, sao anh cả lại biết Trì Trì thế nhỉ?”
“Lần trước gặp nhau ở quán cà phê, không phải là chúng ta đã nhắc tới hay sao? Có lẽ lúc đó, anh ấy đã nghe được.” Giang Yến Từ mặt không đổi sắc nói.
“… Vậy hả?”
Tuy rằng sự thật là như vậy, nhưng Diệp Tri Chi vẫn cảm thấy kỳ lạ. Nhưng chỗ nào lạ thì trong chốc lát cũng không nói rõ được.
Diệp Nhược Lâm cúp điện thoại, ba chân bốn cẳng đi tới, cản đường bọn họ.
“Tri Chi, có tiện nói chuyện một lát không?”
Bước chân Diệp Tri Chi dừng một lát, một loại cảm giác không dễ chịu tuôn trào khắp cõi lòng. Nhưng cô vẫn ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của đối phương: “Xin hỏi cô Diệp muốn nói chuyện gì?”
Tầm mắt Diệp Nhược Lâm đảo qua khuôn mặt Giang Yến Từ, dừng một chút, chậm rãi nói: “Các người có thể huỷ bỏ khiếu nại với An Ninh được không?”
Quý An Ninh?
Không chờ cô nói chuyện, Diệp Nhược Lâm lại nói: “Tôi biết, Tri Chi cô với An Ninh vẫn luôn bất hoà. Nhưng chỉ vì một vài việc nhỏ mà khiến cậu ấy mất đi việc làm, có phải hơi quá đáng rồi không? Tuy rằng lần này cậu ấy làm việc có sai sót, nhưng cô có thể tha thứ cho cậu ấy một lần không?”
Nghe cô ta khẩn cầu, Diệp Tri Chi suýt chút nữa là tức tới mức bật cười: “Vậy là, cô Diệp muốn xin tha giúp Quý An Ninh hả?”
“Đúng thế.” Diệp Nhược Lâm gật đầu.
Diệp Tri Chi hỏi: “Vậy cô có biết, rốt cuộc cô ta đã làm gì hay không?”
“Tôi nghe An Ninh nói có liên quan đến một án sáp nhập. Cậu ấy cũng chỉ chịu sự uỷ thác của khách hàng mà thôi, với lại, cuối cùng các người cũng không chịu bất kỳ tổn thất nào mà không phải sao? Vậy nên, cho cậu một cái cơ hội có được không?” Diệp Nhược Lâm khẩn cầu.
Diệp Tri Chi đang định nói tiếp, đã bị Giang Yến Từ cắt ngang.
“Cô Diệp Nhược Lâm, có một điểm, có lẽ cô đã hiểu lầm rồi.”
“Cái gì?” Diệp Nhược Lâm ngẩn ra.
“Khiếu nại của luật sư Quý, không phải là thứ mà chúng tôi có thể quyết định. Chúng tôi cũng chỉ chịu sự ủy thác khách hàng, nên mới khiếu nại lên hiệp hội luật sư.” Giang Yến Từ dùng giọng nói lạnh lùng: “Hơn nữa cô Diệp cho rằng, luật sư Quý bị khiếu nại đến hiệp hội luật sư, chỉ vì làm trái quy định hành nghề của luật sư về việc trốn tránh thôi sao?”
Diệp Nhược Lâm không nói gì, nhưng Diệp Tri Chi đã nhìn thấu đáp án ngay trên mặt cô ta.
Thái độ Giang Yến Từ hết sức lạnh lùng: “Xem ra luật sư Quý vẫn giấu giếm cô Diệp vài chuyện rồi, nếu cô không phiền thì quay về hỏi cô ta một chút, hỏi xem rốt cuộc cô ta đã làm gì.”
“Là, là vậy sao?”
Diệp Nhược Lâm hơi rũ mắt: “Nếu luật sư Giang nói như vậy, thì tạm thời bỏ chuyện này qua một bên đi, tôi sẽ quay lại hỏi An Ninh cho rõ ràng.”
Cô ta nói sang chuyện khác: “Lại nói tiếp, Tri Chi, cô cũng đã lâu không về nhà.”
Thần kinh Diệp Tri Chi căng thẳng.
“Ông nội rất nhớ cô, không phải đã đến lúc cô nên trở về rồi hay sao…”
“Cô Diệp Nhược Lâm.” Giang Yến Từ trực tiếp lên tiếng cắt lời: “Lần trước cô tìm tôi trò chuyện, đã nói ra những lời đó rồi mà vẫn chưa đủ sao? Vì sao bây giờ phải làm khó Tri Chi như vậy?”
Sắc mặt Diệp Nhược Lâm cứng lại một chút: “Tôi không…”
“Nếu cô có gì bất mãn với tôi thì hãy nhắm vào tôi đây này, xin cô đừng làm cô ấy khó xử.”
Giang Yến Từ đón nhận ánh mắt của cô ta, than một tiếng, trong giọng nói còn mang theo cảm giác uể oải kiệt sức và nỗi đau nồng đậm.
Diệp Tri Chi nhớ đến chuyện lần trước Giang Yến Từ bị người ta bỏ đá xuống giếng, lập tức giận dữ.
Cô tiến lên một bước, che chở Giang Yến Từ sau lưng, đối mặt với Diệp Nhược Lâm: “Cô Diệp, tôi không hề có ý định dính líu đến cuộc sống của cô, cũng không muốn sở hữu vòng tròn nào giao thoa với cô, cho nên cũng xin cô hãy cách chúng tôi xa một chút, cảm ơn.”
Nói một câu vô cùng khách sáo như thế xong, Diệp Tri Chi thẳng thừng kéo tay Giang Yến Từ rời đi một mạch.
***
Đến tận khi vào bãi đỗ xe, Diệp Tri Chi mới phản ứng lại nhận ra mình đã làm gì.
Cô vội vàng buông tay ra.
“Xin lỗi, tôi… Không cố ý.”
Sau khi thông suốt mọi chuyện, ngay cả cô cũng bị khí thế của chính mình lúc nãy dọa sợ.
Với lại hình như cô đã nói là “Chúng tôi”, chứ không phải “Tôi”.
“Không sao cả.”
Giang Yến Từ nhếch khóe miệng mỉm cuói, ánh mắt cũng nhuốm lên ý cười: “Diệp Tiểu Thu, tôi rất vui.”
“Vui, vui vẻ cái gì chứ?” Diệp Tri Chi quay mặt đi, lỗ tai lặng lẽ ửng hồng: “Đã bị người ta giậu đổ bìm leo, tới tận cửa bắt nạt rồi, anh còn vui cái gì không biết nữa.”
“Không sao cả, hơn nữa những gì cô ta nói đúng là sự thật.” Không biết vì sao, cô vẫn luôn cảm thấy giọng nói Giang Yến Từ có mang theo một cảm giác mất mát.
Diệp Tri Chi quay đầu lại, cầm tay anh an ủi: “Được rồi, đừng đau lòng, chúng ta không để ý tới cô ta là được rồi.”
“Được.”
Giang Yến Từ cong khóe môi: “Đi thôi, chúng ta về công ty luật.”
“Ừ.”
Sau khi lên xe.
Diệp Tri Chi cài dây an toàn kỹ càng xong thì di động Giang Yến Từ đột nhiên vang lên.
Giang Yến Từ lấy điện thoại ra, nhìn thông báo trên màn hình một cái rồi lập tức đưa qua cho Diệp Tri Chi: “Giúp tôi nghe máy chút đi, tôi phải lái xe.”
Diệp Tri Chi nhận di động của anh, nghi hoặc: “Ai gọi vậy?”
Cúi đầu thì thấy thông báo trên màn hình: Thịnh Dĩ Minh.
Diệp Tri Chi dùng ngón tay kéo màn hình qua.
Nhận được cuộc gọi, cô hỏi: “Tiểu Minh? Em có chuyện gì không?”
“Giang… Tri, chị Tri Chi?” Thịnh Dĩ Minh có vẻ bị dọa sợ.
Diệp Tri Chi nói: “Tiểu Minh, là chị.”
Cậu ta hoàn hồn, nhịn không được mà hỏi một câu: “Sao lại là chị?”
Diệp Tri Chi: “Giang par đang lái xe, em có chuyện gì có thể nói thẳng với chị?”
“Không, không có gì đâu.” Thịnh Dĩ Minh hít sâu một hơi, trong giọng nói mang theo một vẻ cực kỳ phẫn nộ khó hiểu: “Nói cho anh ta biết, báo cáo tổng kết mà anh ta muốn, em viết xong rồi đã chuyển vào hòm thư của anh ta. Chị Tri Chi, còn có chuyện không quan trọng lắm, một lát nữa em sẽ gọi lại.”
Diệp Tri Chi nói: “Vậy đợi lát nữa gặp rồi nói cũng được, bọn chị sắp về tới công ty luật rồi.”
“Vâng.”
Âm thanh nói chuyện biến thành tiếng một tiếng hít sâu rồi chấm dứt.
Diệp Tri Chi có hơi khó hiểu, cúp điện thoại, cô quay đầu lại nói với Giang Yến Từ: “Tiểu Minh nói, cậu ấy đã viết xong báo cáo tổng kết mà anh kêu rồi.”
Giang Yến Từ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: “Được, bỏ di động vào ngăn tủ trên tay vịn là được.”
***
Trở lại công ty luật, mới ra khỏi thang máy đã lập tức thấy vài đồng nghiệp đi tới, vừa đi vừa khẽ bàn tán.
“Hình như luật sư Từ đã thất bại trong vụ thu mua của tập đoàn Giang Diên, lúc trở về, sắc mặt không được tốt cho lắm.”
“Tôi vừa mới thấy cô ta gọi hết mấy người trong tổ bọn họ vào phòng họp.”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ này của luật sư Từ, thật chẳng khác nào khúc nhạc đệm yên bình trước cơn cuồng phong bão táp vậy.”
“Vận may của luật sư Kim tốt thật, hôm nay vừa khéo có vụ kiện cần phải lên toà, nên không về công ty luật…”
Mấy người đi vào thang máy.
Chờ cửa thang máy khép lại, Diệp Tri Chi quay đầu lại nhìn về phía Giang Yến Từ, khẽ hỏi: “Vụ thu mua của tập đoàn Giang Diên sẽ không thành công, có phải anh đã biết từ sớm rồi hay không?”
Giang Yến Từ cười nhạt: “Không phải đã nói kết quả cho em nghe từ sớm rồi sao?”
Nói xong, anh không quay đầu lại mà đi về phía trước.
Diệp Tri Chi bĩu môi, nhanh chân bước theo.
Khi đi đến khu làm việc, Diệp Tri Chi thấy Thịnh Dĩ Minh đang ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không biết đang suy nghĩ gì, rõ ràng có hơi thất thần.
“Tiểu Minh?” Diệp Tri Chi gọi cậu ta một tiếng.
Thịnh Dĩ Minh nghe tiếng thì ngẩng đầu, lại đối diện với tầm mắt của Giang Yến Từ. Cậu ta lập tức phản xạ có điều kiện mà giật nảy mình, như thể lâm đại dịch, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Báo cáo tổng kết tôi đã gửi rồi, gửi vào hòm thư của anh!”
Mấy ngày thực tập ở đây đã hoàn toàn bào mòn sự hăng hái của Thịnh Dĩ Minh.
Đây hoàn toàn không giống với cuộc sống với nghề nghiệp mà cậu ta tưởng tượng, mỗi ngày đến công ty luật, không phải sửa sang lại hồ sơ thì là viết báo cáo tổng kết và văn kiện bày tỏ ý kiến, bận rộn đến mức không còn thời gian phân cao thấp với Giang Yến Từ, buổi tối về đến nhà chỉ muốn ngả đầu ra ngủ.
Cậu ta cũng đã có nhận thức hoàn toàn mới, đối với nghề nghiệp “Luật sư tư vấn” này.
Bây giờ nhìn thấy Giang Yến Từ thì không nhịn được mà cảm thấy e ngại.
Giang Yến Từ nhàn nhạt nói: “Tôi biết, tôi đã xem qua báo cáo rồi, viết không tệ.”
Nghe thấy lời khích lệ của anh, Thịnh Dĩ Minh không kìm được ưỡn ngực: “Chứ gì nữa…”
Còn chưa kịp nói hết câu lại nghe Giang Yến Từ nói: “Vậy tiếp theo, giúp chúng tôi chuẩn bị một vài tài liệu cho vụ án này, cần phải dùng vào ngày mai.”
“… Tài liệu?” Thịnh Dĩ Minh có hơi mù mờ.
“Là vụ án bên tập đoàn Minh Dương hả?” Diệp Tri Chi nói: “Ở ngay trên bàn của chị.”
“Cái này, nhiều vậy hả?”
Thịnh Dĩ Minh theo bản năng mà nhìn về phía bàn làm việc của Diệp Tri Chi, nhìn chồng tài liệu xếp thành một cái núi nhỏ kia, hai mắt lập tức mơ mơ màng màng.