Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi

Chương 79: Gặp các cụ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

Edit: Phưn Phưn

Cảnh Lỵ khoác áo khoác dài đứng đợi rất lâu ở trước cửa nhà vệ sinh, nhịn không được đưa tay gõ cửa, lo lắng hỏi: “Nhiên Nhiên, anh sao rồi?”

Người bên trong không lên tiếng, Cảnh Lỵ sợ anh luẩn quẩn trong lòng, trực tiếp mở cửa đi vào, thấy Kinh Nhiên mặc áo ngủ đơn bạc ngồi trên nắp bồn cầu, khóc đến lê hoa đái vũ*. Cảnh Lỵ khẽ giật khăn giấy bên trong ống giấy, lau nước mắt cho anh, hỏi: “Có phải rất đau không?”

(Lê hoá đái vũ*: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)

Công ‘trúa’ nhỏ sợ chích như vậy, lúc chích anh cũng không khóc. Xem ra lần này thật sự rất đau, Cảnh Lỵ thừa nhận cô quả thật có hơi thô lỗ…

Kinh Nhiên nghẹn ngào: “Lỵ Lỵ, em trai anh đối xử với em tốt như vậy, sao em nỡ làm vậy với nó?”

Cảnh Lỵ: “…”

Cảnh Lỵ nắm lấy quần lót của anh, nói: “Anh để em xem có nghiêm trọng không. Em giúp anh thổi nhé?”

“Lỵ Lỵ, em bấm 999, gọi xe cứu thương giúp anh đi.”

Cảnh Lỵ: “… Đến mức đó à?”

Mặc dù hiếm khi Kinh Nhiên chủ động đòi đi bệnh viện, nhưng Cảnh Lỵ cảm thấy vì chuyện này mà đi bệnh viện thì khó có thể mở miệng.

Kinh Nhiên: “Anh không đi đường được…”

“Vậy em đỡ anh xuống lầu ngồi xe đi bệnh viện, mùng một tết gọi xe cứu thương tới tiểu khu, anh còn muốn người khác tới vây xem anh à?”

Kinh Nhiên gần như không đi đường nổi, Cảnh Lỵ phải nửa ôm nửa kéo mới đưa anh tới cửa cầu thang. Thời điểm ở đại sảnh, gặp phải bảo vệ chung cư, anh bảo vệ hỗ trợ cõng Kinh Nhiên đến lề đường để bắt taxi.

Lúc bảo vệ hỏi Kinh Nhiên đã xảy chuyện gì, hai người đều ngại không dám trả lời, cuối cùng Cảnh Lỵ mới ấp a ấp úng: “Anh ấy té bị thương, chân không cử động được.”

Sau khi anh bảo vệ rời đi, hai người đứng bên lề đường đợi taxi, Kinh Nhiên nằm trên người Cảnh Lỵ, nói: “Lỵ Lỵ, sau này tư thế nào mà anh chưa dạy, thì em không được dùng!”

Cảnh Lỵ: “…”

Đến bệnh viện, y tá đưa xe lăn đến cho Kinh Nhiên ngồi rồi đẩy đến phòng khám. Cảnh Lỵ ngồi bên cạnh Kinh Nhiên, anh nói với bác sĩ tình huống cơ thể mình.

Bác sĩ hỏi: “Sao lại bị thương?”

Cảnh Lỵ đã có chút hối hận khi vào khám cùng Kinh Nhiên, cô nên ngồi bên ngoài chờ anh ra mới đúng. Kinh Nhiên liếc Cảnh Lỵ một cái, trả lời: “Bạn gái ngồi lên.”

Bác sĩ nhìn Cảnh Lỵ, thoắt một cái, mặt Cảnh Lỵ đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu. Bác sĩ thấy Cảnh Lỵ trẻ tuổi, dáng người nhỏ xinh, ông hỏi với thái độ nghiêm túc: “Bạn gái cậu thành niên chưa?”

Kinh Nhiên trả lời: “Cô ấy 21 tuổi!”

Bác sĩ để Kinh Nhiên đi làm một vài kiểm tra, chờ đến khi có kết quả thì trở lại phòng bệnh.

Bác sĩ dùng thái độ vô cùng chuyện nghiệp, giải thích với nét mặt không cảm xúc: “XX mềm bị bầm tím, lấy chút thuốc cho cậu uống, trong vòng nửa tháng không được sinh hoạt X.”

Kinh Nhiên đã không còn đau như vừa rồi, có thể đi đường nhưng lại rất chậm, Cảnh Lỵ vẫn luôn đỡ anh ra khỏi bệnh viện. Kinh Nhiên liên tục lải nhải bên tai cô: “Lỵ Lỵ, sau này em không được như vậy nữa, anh còn chưa dạy em thì em không được dùng… Tư thế vừa rồi phải chậm rãi đi vào, làm gì giống như em cứ thế đặt mông ngồi vào chứ…”

Cảnh Lỵ: “…”

Kinh Nhiên: “Em đừng có gấp, sau này anh sẽ học rất nhiều tư thế lợi hại để dạy em…”

Tuy rằng rạng sáng mùng một, trên đường im ắng, không có người đi đường, nhưng đại thiếu gia anh cũng không cần nói huỵch toẹt ra như thế chứ.

Cảnh Lỵ xin lỗi: “Nhiên Nhiên, em sai rồi, anh đừng nói nữa.”

Cảnh Lỵ chỉ muốn để anh im miệng đừng nói nữa, nhưng Kinh Nhiên không nhận ra, tiếp tục nói: “Không sao Lỵ Lỵ, dù bây giờ em trai anh phải nghỉ ngơi, nhưng nếu em muốn thỏa mãn, thì tay của anh vẫn có thể.”

Trời ạ, anh đang nói cái gì vậy hả! Thật sự muốn làm bộ như nghe không hiểu!

Vẫy chiếc taxi đang ngừng ở trước mặt bọn họ, Cảnh Lỵ tức giận nói: “Anh câm miệng lại cho em, bằng không trời sáng, anh cút về thành phố G cho em.”

Sau khi trời đã sáng, Tết Âm lịch Cảnh Lỵ phải đi làm liên tục mười ngày, chỉ là Kinh Nhiên bị thương không thể cử động thường xuyên. Trong nhà không có đồ ăn, cô cầm sủi cảo đông lạnh vừa mua vào ngày hôm qua, làm thành bữa sáng cho Kinh Nhiên.

Ăn xong bữa sáng, Cảnh Lỵ thay đồ công sở, nói: “Nhiên Nhiên, mấy quán ăn gần đây không có mở cửa, nên không có giao cơm hộp, giữa trưa em ở khách sạn gói đồ về cho anh ăn.”

Sau khi Kinh Nhiên ăn xong bữa sáng, lại nằm lên giường, khẽ kéo chăn trả lời: “Ừm”

 “Buổi tối tan tầm xong, em đến chợ mua đồ ăn về nấu cơm cho anh.”

“Lỵ Lỵ, buổi tối em cũng gói đồ ở khách sạn đi.” Kinh Nhiên không thích Cảnh Lỵ nấu ăn, vừa rồi cô chỉ nấu sủi cảo đông lạnh thôi, mà nó cũng có thể cháy được. Anh không chút nể tình mà từ chối.

Cảnh Lỵ: “…”

“Được rồi… Mấy ngày nay anh ở đây nghỉ ngơi cho khoẻ đi, em sẽ gói đồ ăn ngon ở khách sạn về cho anh.” Cảnh Lỵ vén sợi tóc rủ trước mặt mình ra sau tai, cúi người hôn lên trán công ‘trúa’ nhỏ, giọng điệu dịu dàng như đang dỗ con nít: “Nhiên Nhiên, anh ở nhà ngoan chờ em về nha.”

Công ‘trúa’ nhỏ vẫn còn hờn giận nói: “Anh cũng đã như vậy rồi, không ở nhà thì còn có thể đi đâu nữa?”

Cảnh Lỵ: “…”

Ngày nghỉ của Kinh Nhiên chỉ có ba ngày, mùng ba đã phải đi làm, Kinh gia thấy mùng ba Kinh Nhiên không ở công ty, gọi điện thoại cho anh, phát hiện tắt máy, lại gọi cho Cảnh Lỵ hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Mẹ Kinh: “Lỵ Lỵ, Nhiên Nhiên còn ở Hongkong à?”

Cảnh Lỵ: “Vâng ạ, anh ấy bị thương nhẹ, đang ở chỗ của con.”

Mẹ Kinh nghe thấy con trai bị thương, vô cùng lo lắng: “Bị thương? Sao lại bị, có nghiêm trọng không?”

Cảnh Lỵ: “Vết thương nhỏ thôi ạ, bác sĩ nói tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt rồi, hẳn mùng sáu anh ấy có thể về.” Kinh Nhiên đăng ký ở lại bảy ngày, trễ nhất là đến mùng sáu phải rời đi.

Kinh Nhiên nghỉ ngơi vài ngày, cảm thấy trạng thái của mình đã khá tốt, một ngày trước khi đi còn muốn thân mật với Cảnh Lỵ, lại bị cô từ chối.

Kinh Nhiên không hiểu hỏi: “Không phải muốn khỉ con à, bây giờ anh cho em nè!”

“Bác sĩ nói nửa tháng không được làm!”

“Nhưng anh cảm thấy anh khỏi rồi.”

“Không được, nghe lời bác sĩ!”

Kinh Nhiên: “…”

Vất vả bớt thời gian tới đây thăm bạn gái, kết quả cái gì cũng chưa được làm, còn ăn đau.

*

Tết Âm Lịch qua đi, khách sạn cũng không còn bận rộn như trước, Cảnh Lỵ xin nghỉ phép, có thời gian một tuần, cô chuẩn bị về Mỹ thăm các cụ. Bởi vì có ý định kết hôn, nên Cảnh Lỵ quyết định dẫn Kinh Nhiên đến Mỹ gặp các cụ.

Kinh Nhiên không có nhiều ngày nghỉ như vậy, hơn nữa visa cũng cần một ít thời gian, ngày thứ ba Cảnh Lỵ đến San Francisco, anh mới xuất phát. Lúc Cảnh Lỵ đến sân bay đón công ‘trúa’ nhỏ, anh lại bao lớn bao nhỏ đi ra, Cảnh Lỵ hỏi: “Sao nhiều đồ thế anh?”

Kinh Nhiên giải thích: “Mẹ anh chuẩn bị, nói là quà cho các cụ.”

Cảnh Lỵ nhớ đến lần đầu tiên Kinh Nhiên đi gặp người lớn, cũng xách rất nhiều sơn hào hải vị đưa cho cha mẹ Cảnh, “Mẹ anh khách khí quá, lát nữa sẽ dọa sợ ông bà của em mất.”

“Không sao, đợi lát nữa lừa họ, nói hàng rẻ tiền là được.”

Cảnh Lỵ: “…”

Cảnh Lỵ dẫn Kinh Nhiên về nhà, thật ra trước đó các cụ trong nhà đã nghe cha mẹ Cảnh giới thiệu qua bạn trai của Cảnh Lỵ học rất giỏi, tính tình tốt lại còn là phú tam đại*, trong lòng tự nhiên hiểu rõ. Hôm nay vừa thấy, không nghĩ tới lại còn rất đẹp trai. Có thể là các cụ khá truyền thống, kiểu hoa mỹ nam trông trơn mềm có tiền như Kinh Nhiên, cảm thấy anh không phải đàn ông chung thủy.

(Phú tam đại*: Thế hệ giàu có đời thứ ba.)

Kinh Nhiên đưa quà đã chuẩn bị, trong đó có một bộ tranh chữ được viết bởi một nhà thư pháp nổi tiếng, mất gần trăm vạn. Biết ông nội thời trẻ là một giáo viên, sau khi về hưu thì luyện thư pháp và tranh truyền thống, cũng thích sưu tầm tranh chữ, mẹ Kinh đã nhờ một số mối quan hệ mới mua được. Từ nhỏ Cảnh Lỵ đã đi theo ông nội, cũng khá hiểu biết với việc sưu tầm tranh chữ, nhìn chữ ký cũng biết khoảng chừng mấy chục vạn, cảm thấy món quà này quá quý.

Ông nội không nhận quà, hỏi Cảnh Lỵ: “A Lỵ, đây thật sự là bạn trai của con à?”

“Vâng ạ, bọn con định tốt nghiệp xong sẽ kết hôn.” Cảnh Lỵ gật đầu, nói tính toán của mình cho các cụ.

“A Lỵ, con còn nhỏ, không cần quyết định kết hôn sớm như vậy, nghe mẹ con nói, con chỉ mới quen bạn trai được một năm, quá ngắn, lại qua mấy năm nữa rồi quyết định cũng không muộn. Con xem, không phải ba mẹ con hẹn hò mười năm rồi mới kết hôn đó sao?” Bà ngoại lên tiếng khuyên Cảnh Lỵ.

Cái này sao có thể so sánh được…

Mười bảy mười tám tuổi cha mẹ Cảnh trúng tuyển trường học đại học tại Mỹ, hai người quen biết nhau vào năm nhất thông qua gặp gỡ đồng hương, hẹn hò mười năm thì cũng chỉ mới 27-28 tuổi. Nhưng nếu Cảnh Lỵ hẹn hò với Kinh Nhiên đến mười năm, thì cô đã là sản phụ lớn tuổi. Hơn nữa công ‘trúa’ nhỏ thích con nít như thế, khẳng định sẽ không chờ được đến mười năm.

Cảnh Lỵ biết các cụ không thích diện mạo của Kinh Nhiên, cảm thấy mấy người trông đẹp trai đều lăng nhăng.

Cảnh Lỵ giải thích với các cụ: “Ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, con nói với mọi người, Nhiên Nhiên rất thành thật, không hề lăng nhăng, thành phố G có một câu, ‘Gánh phân cũng không biết ăn vụng’, Nhiên Nhiên chính là người như vậy.”

Thành phố G có câu nói như vậy là để hình dung người thành thật, nhưng về sau lại biến thành một câu cười nhạo. 【 Chú thích cho câu nói 】

Vẻ mặt Kinh Nhiên ấm ức: “Lỵ Lỵ, em nói ai lén ăn phân?”

Sau khi các cụ nghe được thì không nhịn được cười ha ha.

Mặc dù Kinh Nhiên là con nhà có tiền, bởi vì trước kia bà ngoại lo anh ngốc như vậy sẽ không cưới được vợ, nên đã dạy cho anh làm việc nhà. Mấy ngày sau, Kinh Nhiên đều ở trong nhà Cảnh Lỵ giặt quần áo nấu cơm, quét nhà, còn hỗ trợ sửa sang hoa viên.

Bà nội đứng ở trước cửa sổ, nhìn Kinh Nhiên và ông ngoại ở hoa viên tu sửa hoa cỏ, kéo Cảnh Lỵ hỏi: “A Lỵ, thật sự trong nhà Nhiên Nhiên rất có tiền à? Trông thằng bé không có tính thiếu gia gì cả.”

Cảnh Lỵ nhìn Kinh Nhiên ở ngoài cửa sổ, gật đầu: “Đúng vậy.” Nói Kinh Nhiên EQ thấp, thật ra cũng không đúng, anh làm việc rất có chừng mực, nên dùng thái độ gì với người nào, anh đều tự biết. Nếu không, anh cũng sẽ không xếp thứ nhất trên bảng thành tựu của bộ phận tiêu thụ.

Mà những mặt ngây thơ, yết ớt nhất của anh đều bày ra trước mặt Cảnh Lỵ. Bởi vì thời gian dài bị bà ngoại yêu cầu không được giống như con nít, nên sẽ không dễ dàng bộc lộ bản chất của mình ra cho người khác, từ khi quen bạn gái, phát hiện tại phương diện này Cảnh Lỵ vô cùng bao dung anh, lập tức trở nên không chút kiêng kỵ mà làm nũng với cô, triển lãm một mặt công ‘trúa’ nhỏ.

Đàn ông ấy mà, ở bên ngoài công tác ít nhiều đều sẽ có áp lực, nếu vẫn luôn đeo mặt nạ thì sẽ rất vất vả. Cảnh Lỵ thông cảm cho anh, bao dung anh, thật ra có đôi khi, máu M của cô bộc ra, cảm thấy công ‘trúa’ nhỏ rất đáng yêu.

Một đêm trước khi về nước, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ nằm trên giường nói chuyện, anh có chút chán nản hỏi: “Lỵ Lỵ, làm sao bây giờ, hình như ông nội em không thích anh, lỡ như ông ấy không cho anh cưới em thì sao?”

Bà nội, bà ngoại và ông ngoại đều đồng ý Cảnh Lỵ gả cho Kinh Nhiên, chỉ có ông nội là không quá thích Kinh Nhiên, không tỏ thái độ. Cảnh Lỵ vỗ vai anh an ủi, nói: “Không sao, là em gả cho anh, cũng không phải ông nội của em gả cho anh.”

Kinh Nhiên gật đầu: “Cũng đúng.”

“Nếu anh muốn khiến ông nội đồng ý để em gả cho anh, thật ra cũng có một cách.”

“Cách gì?”

Hai tay Cảnh Lỵ đặt tay ở trước ngực Kinh Nhiên, cởi nút áo ngủ của anh, nói: “Sinh khỉ con đó, đồ ngốc.”

Kinh Nhiên đã có bóng ma với việc Cảnh Lỵ chủ động, anh xoay người đè ở trên người Cảnh Lỵ nói: “Lỵ Lỵ, em đừng xằng bậy, em muốn thì nói với anh, em muốn dùng tư thế nào, nếu chưa học, thì anh dạy rồi em mới được dùng.”

Cảnh Lỵ: “…”

Muốn đá anh xuống giường quá đi!