Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi

Chương 69: Tạm biệt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

Edit: Phưn Phưn

Một học kỳ bất giác đã sắp kết thúc, lại bắt đầu đến cuối kỳ. Ngày thường ăn uống chơi bời cuối cùng Cảnh Lỵ học tra Ngành Quản lý cũng có cảm giác nguy cơ, bắt đầu ôn tập trước hai tuần.

Nếu học kỳ này lại thi rớt, vậy học kỳ sau sẽ phải về trường thi lại. Nhưng học kỳ sau lớp chuyên ngành của Quản lý Khách sạn là kỳ thực tập, không có lớp, nếu tìm được công việc thì sẽ phải xin nghỉ về trường thi lại, đây là một việc rất phiền toái.

Hiện tại Cảnh Lỵ cong lưng vùi đầu vào sách vở, nên học cái gì thì học. Tiết trời tháng 6 nóng bức, mỗi buổi tối bọn họ không học trong thư viện, mà đến quán cà phê phụ cận, nơi đó cũng có rất nhiều sinh viên ngồi hưởng điều hòa ôn tập cho kì thi cuối kỳ. Mỗi người đều vùi đầu khổ sở làm bài tập, cũng chỉ có Kinh Nhiên trông vẫn bình tĩnh, dựa theo kế hoạch ôn tập của mình, đôi khi anh học không chỉ về chuyên ngành Quản lý Khách sạn, mà còn có Quản lý học khác, Tài Chính, Giao Tiếp…

Cảnh Lỵ cảm thấy có lúc Kinh Nhiên bức tử rất nhiều người, có tiền lại đẹp trai, thông minh còn hiếu học. Ít nhiều gì Cảnh Lỵ cũng thấy hổ thẹn, bởi vì cha mẹ không yêu cầu thành tích học tập của cô phải tốt, nên cô chỉ học một cách tùy tiện. Trước kia khi còn ở tiểu học, cô học hành một cách bị động dưới dự quản giáo của giáo viên, thành tích còn khá được, hơn nữa cô cầm hộ chiếu nước ngoài nên mới có thể qua được kì thi đại học trong nước. Lên đại học, giảng viên cũng mặc kệ hơn, việc học đều dựa vào sự tự giác của bản thân, cô trở nên lười nhác, cuối kỳ thì treo đèn lồng.

Gia cảnh của Kinh Nhiên tốt như vậy, đều vì công việc tương lai mà tăng nền móng. So sánh lên, bắt đầu mỗi học kỳ đều sẽ lập flag để học, chưa đến hai tuần đã lật đổ được flag.

Sau này cô phải cố gắng chăm chỉ học tập mới được!

À đúng rồi, học kỳ sau không cần đi học.

Không, cho dù không đi học, thì mỗi ngày cũng phải giống như Kinh Nhiên, trở thành một người ham học! Bằng không, hiện tại nhân tài đông đúc, chưa tới hai ba năm chức vị của cô sẽ bị người khác thay thế.

Cảnh Lỵ trịnh trọng nói: “Nhiên Nhiên, em quyết định, mỗi ngày em sẽ dành ra hai giờ để học.”

Đang xem sách Kinh Nhiên nhìn cô một cái, vẻ mặt của cô vô cùng nghiêm túc, rất kiên định. Anh chợt nhớ tới kì thi trước, cô cũng nói giống vậy: Kì thi sau phải cố gắng, chăm chỉ học tập.

Nhưng kì thi trôi qua, cô vẫn xem phim Hàn như mọi ngày.

Kinh Nhiên bình thản đáp lại: “Ừm…”

Cảnh Lỵ thấy Kinh Nhiên không hề có dáng vẻ ủng hộ, cô tức giận, nói: “Nhiên Nhiên, em nghiêm túc đấy!”

Kinh Nhiên: “…”

Vậy lần trước không nghiêm túc à?

Cảnh Lỵ cảm thấy tính tự giác của mình quá kém, vẫn cần có người tới quản, nói: “Nhiên Nhiên, sau này mỗi ngày anh phải giám sát em, nếu ngày nào đó em không đủ 2 tiếng đồng hồ, anh phải thúc giục em, còn phải phạt em!”

“Hả?” Kinh Nhiên ngơ ngác nhìn Cảnh Lỵ, có cần phải nghiêm trọng tới vậy không, còn phạt nữa? Hỏi: “Phạt thế nào?”

Nói đến phạt, Cảnh Lỵ chưa nghĩ ra nên làm thế nào, một lát sau mới trả lời: “Phạt em không ăn cơm?”

Kinh Nhiên nói: “Cái này mà gọi là phạt em? Rõ ràng là đang phạt anh!”

Cảnh Lỵ không hiểu: “Sao lại phạt anh? Rõ ràng người đói bụng là em!”

Kinh Nhiên giải thích: “Em không ăn cơm đói bụng, anh sẽ đau lòng, vậy không phải đang phạt anh sao?”

“Chậc…” Cảnh Lỵ suy nghĩ một lát, nói: “Em bao thầu việc nhà?”

Kinh Nhiên khinh bỉ: “Đây không phải việc em vốn dĩ phải làm à?” Thời gian trước, hai người đã thương lượng nên sống chung thế nào cho tốt, Kinh Nhiên phụ trách mua đồ ăn nấu cơm, Cảnh Lỵ phụ trách quét rác giặt quần áo. Cảnh Lỵ không biết mua đồ ăn nấu cơm, không còn cách nào khác nên đành ôm hết việc nhà.

Cảnh Lỵ nghĩ không ra khiến cô có chút sợ hãi, lại cố gắng ép bản thân nghĩ ra phương pháp, nói: “Anh thông minh như vậy, anh giúp em nghĩ một cái đi.”

Kinh Nhiên suy nghĩ, nói: “Nếu ngày nào đó em không học đủ hai giờ, em lập tức mặc bộ hầu gái kia làm việc nhà, mặc một tuần!”

Cảnh Lỵ: “…”

Thật sự muốn bắt được ai đã đưa bộ hầu gái kia!

*

Một ngày cuối tuần trước khi thi, Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên không về nhà, ở lại trường học bù. Buổi chiều ôn tập xong, hai người về kí túc xá tắm rửa, định vào nội thành ăn một bữa. Sau khi Cảnh Lỵ tắm xong, đi đến dưới kí túc xá nam chờ Kinh Nhiên ra. Kinh Nhiên vừa trở lại kí túc xá đã bị bạn cùng phòng kéo lại hỏi vài đề Toán học, thời gian tắm rửa bị kéo dài thêm một ít. Hiện tại anh đang sấy tóc, bảo Cảnh Lỵ chờ ở dưới lầu một chút.

Cảnh Lỵ cúi đầu cầm di động lướt Weibo, đột nhiên có người đến đứng trước mặt, vô hình có cảm giác bị chèn ép. Ngẩng đầu, là người khổng lồ của đội bóng rổ quốc gia Lâm Tuệ Vinh.

Haiz, lại tới nữa, lần này cậu ta lại định làm chuyện xấu gì đây?

“Cậu làm gì vậy?” Cảnh Lỵ ghi hận lần trước cậu ta hại cô và Kinh Nhiên cãi nhau, ngữ khí không chút kiên nhẫn, vừa nói vừa lùi một bước.

Lâm Tuệ Vinh nói: “Tôi tới tạm biệt cậu.”

Cảnh Lỵ không hiểu: “Tạm biệt?”

Lâm Tuệ Vinh giải thích: “Tôi phải đi Mỹ tham gia tuyển chọn NBA, nếu được chọn, về sau rất ít ở lại trong nước, chỉ sợ sẽ không có cơ hội gặp mặt.”

“Ừm.” Cảnh Lỵ bình tĩnh đáp lại, khách sáo nói: “Chúc cậu trong vòng tuyển chọn bộc lộ tài năng, được vào đội bóng.”

“Cảm ơn.” Lâm Tuệ Vinh lạnh nhạt nói cảm ơn.

Lần trước, Kinh Nhiên biết Cảnh Lỵ ở bên anh là vì đánh cược, sau lần đó Cảnh Lỵ liền kéo Wechat Lâm Tuệ Vinh vào danh sách đen. Trước kia Lâm Tuệ Vinh thích gửi Wechat cho Cảnh Lỵ, sớm muộn gì cũng thăm hỏi, gặp được chuyện thú vị đều chia sẻ với Cảnh Lỵ, tuy trước nay cô đều không trả lời lại, nhưng cậu ta cảm thấy như vậy cũng không tệ, ít nhất Cảnh Lỵ biết cậu đang ở đâu, đang làm gì.

Từ khi Cảnh Lỵ kéo cậu ta vào danh sách đen, sinh hoạt gặp được chuyện thú vị nhưng lại không biết nói với ai. Nếu đi chia sẻ với người trong đội bóng, thì có vẻ không trưởng thành, có chút ẻo lả.

“Cảnh Lỵ, cậu và tên gián…”

Chữ “Đất” còn chưa nói ra khỏi miệng, Lâm Tuệ Vinh lập tức sửa miệng: “Cậu và Kinh Nhiên là nghiêm túc sao?”

Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên qua lại toàn bộ học kỳ, đã sớm qua ba tháng, nghe bạn cùng phòng Trương Chí Hoành nói hai người bọn họ thật sự yêu đương, không phải giả.

Cảnh Lỵ trả lời: “Đúng vậy.”

Lâm Tuệ Vinh nghĩ không ra, cậu ta thích Cảnh Lỵ ba năm, nhưng từ trước đến nay cô không hề nhìn thẳng vào tình cảm của cậu ta, luôn luôn từ chối. Thật ra cậu ta cũng không tệ, bởi vì huấn luyện nên việc học chỉ đạt được tiêu chuẩn, ngoại trừ một vài khuyết điểm ở bên ngoài, thì những điều kiện khác cũng không hề kém cạnh, vận động viên nổi tiếng quốc gia, quảng cáo liên tục vào tay, có thể nói là danh lợi song thu. Mới đầu hình tượng của Kinh Nhiên vô cùng quê mùa, nhưng Cảnh Lỵ vẫn lựa chọn ở bên anh, cũng không hiểu lúc đó trong đầu cô đang nghĩ cái gì.

Cậu ta còn có cảm giác mình còn chưa kịp vào sân thi đấu với người ta, thì đã mất đi tư cách dự thi.

Vì nghĩ không ra nên rất muốn biết.

Lâm Tuệ Vinh hỏi: “Cảnh Lỵ, vì sao cậu không thích tôi?”

Vì sao không thích Lâm Tuệ Vinh?

Ban đầu cảm thấy Lâm Tuệ Vinh là vận động viên đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển. Sau học kỳ hai của năm nhất, cậu được điều từ đội tỉnh sang đội quốc gia, năm trước còn tham gia thế vận hội Olympic, bởi vì diện mạo của cậu ta không tệ, bóng rổ cũng đánh không tồi, khiến người khác chú ý, trở thành vận động viên nổi tiếng.

Thành tích của cậu ta kém không phải do cậu ta ngốc, bởi vì thời gian huấn luyện khá dài, không thể tập trung vào học, nên mỗi lần điểm đều thấp đến dưới chót.

Điều kiện của Lâm Tuệ Vinh thật sự rất tốt, theo đuổi nữ sinh cũng rất có tinh thần của vận động viên, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, bốn lần… Mỗi tuần tỏ tình, mỗi tuần bị từ chối, dần dần giống như cậu ta đánh bóng rổ hằng ngày.

Bản thân cô chậm nhiệt lại bị động, không phải người khác cứ tỏ tình là cô sẽ tùy tiện đồng ý. Lâm Tuệ Vinh không thường ở trong trường, cô cũng không có cơ hội để biết được con người của cậu ta. Tuy nói cô và Kinh Nhiên bắt đầu là bởi vì đánh cược, nhưng sau khi tiếp xúc thời gian dài, cô biết được bản chất của Kinh Nhiên rất tốt, nên mới quyết định ở bên anh.

Nếu muốn giải thích vì sao cô lại lựa chọn Kinh Nhiên mà không phải Lâm Tuệ Vinh, thì có lẽ cô thích người yêu thường ở bên cạnh mình, mà không phải yêu đương nơi đất khách, thậm chí là khác nước.

Lâm Tuệ Vinh là vận động viên, thường xuyên đến tỉnh ngoài, thậm chí xuất ngoại thi đấu. Hiển nhiên, thời gian cậu ta có thể ở cùng cô không nhiều lắm.

“Tôi thích bạn trai thường ở bên cạnh tôi, cậu hẳn là rất khó để làm được việc này đúng không?” Cảnh Lỵ bình thản nói.

Loại chuyện thường xuyên ở bên cạnh bạn gái này, Lâm Tuệ Vinh quả thật không có cách nào làm được. Cậu ta là vận động viên, phải vì quốc gia làm vẻ vang, ít nhất trước khi xuất ngũ, cậu ta thật sự không có biện pháp đáp ứng được yêu cầu này.

“Tôi biết rồi.” Lâm Tuệ Vinh không cãi lại.

Thật ra, có yêu hay không, không cần lý do. Yêu, cậu nguyện ý thay đổi vì người đó, không yêu, tất cả những suy luận đều là lí do.

Cảnh Lỵ không thích cậu ta, chỉ là đang cho cậu ta một bậc thang mà thôi.

Hiện tại cô đã tìm được người mình thích, không bằng buông tay, chúc phúc.

Lâm Tuệ Vinh chân thành nói: “Chúc cậu và Kinh Nhiên hạnh phúc.”

“Cảm ơn.”

Kinh Nhiên sấy tóc xong, đi ra khỏi kí túc xá nam, nhìn thấy Lâm Tuệ Vinh lại chặn Cảnh Lỵ, chân dài nhanh chóng đi đến giữa hai người, vươn tay cánh tay che chở Cảnh Lỵ, giọng điệu không mấy thân thiện, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Lâm Tuệ Vinh nhìn dáng vẻ khẩn trương của Kinh Nhiên, nhún vai, nói: “Không có gì, chỉ tạm biệt Cảnh Lỵ mà thôi, tôi phải đi Mỹ tham gia tuyển chọn NBA, có lẽ sau này không có cơ hội gặp mặt.”

Lâm Tuệ Vinh nghiêng người, nói với Cảnh Lỵ: “Cảnh Lỵ, tôi đi đây, hẹn gặp lại.”

Cảnh Lỵ chào lại: “Hẹn gặp lại.”

Sau khi Lâm Tuệ Vinh rời đi, Cảnh Lỵ cười hỏi: “Nhiên Nhiên, có phải anh ghen không?”

Kinh Nhiên trả lời như chuyện đương nhiên: “Ghen không phải là một việc rất bình thường sao?”

Cảnh Lỵ: “…”

Công ‘trúa’ nhỏ ngay thẳng như vậy, cô thật sự không biết nên trả lời cái gì mới tốt.

“Lỵ Lỵ, tốt nhất là em đừng đi thực tập, đi làm nữa. Em ở nhà chơi được không? Bên ngoài nhiều người xấu, anh sợ em bị mấy kẻ đó bắt đi.”

Cảnh Lỵ: “…”