Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi

Chương 62: Dời sang tuần sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

Edit: Phưn Phưn

Cảnh Lỵ là bị Kinh Nhiên nửa kéo nửa ôm đi vào tiểu khu cao cấp, Kinh Nhiên không thường tới nơi này nên không mang theo thẻ ra vào, anh đi đến phòng bảo vệ báo số phòng: “Đi Hào Cảnh Các, 12A.”

Bảo vệ là người Quảng Châu, hỏi: “Chủ phòng 12A họ gì?”

“Kinh.”

Bảo vệ mở cửa hông, để Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ đi vào tiểu khu.

Thật ra Cảnh Lỵ vẫn muốn chạy trốn, cô có cảm giác người trong nhà Kinh Nhiên đều là nhân vật lớn, vừa khẩn trương vừa sợ hãi, mấu chốt là cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý.

Tay Kinh Nhiên ôm eo của cô, không cho cô chạy trốn, anh thở dài nói: “Lỵ Lỵ, nếu em còn như vậy, mẹ anh sẽ cho rằng anh bắt cóc phụ nữ nhà lành về đấy.”

Phụ nữ em gái anh, người ta là thiếu nữ!

Cảnh Lỵ bị Kinh Nhiên chọc cho xù lông, tạm thời quên khẩn trương.

Cảnh Lỵ hơi lo lắng, thử hỏi: “Nhiên Nhiên, có khi nào mẹ anh không thích em không? Lỡ như dì ấy giống mấy phu nhân hào môn trong phim ném một số tiền bảo em rời khỏi anh thì sao đây?”

Kinh Nhiên nhớ tới, trước khi biết đến Cảnh Lỵ, sau khi anh vào đại học, ngoại trừ muốn anh hẹn hò với Lý Tuyết Tình ra, thì mẹ Kinh còn giới thiệu mấy cô gái, đều là cấp dưới bằng tuổi với anh, nhưng điều kiện còn không bằng Cảnh Lỵ.

Khi đó Kinh Nhiên đã tồn tại bóng ma với con gái, không muốn tiếp xúc với họ. Nhất là Lý Tuyết Tình, mẹ Kinh cảm thấy Lý Tuyết Tình vừa xinh vừa thông minh, là người phù hợp nhất để trở thành con dâu, nhưng Kinh Nhiên lại không để ý tới cô ta.

Mẹ Kinh nhìn con trai mình vừa quê mùa vừa trạch lại còn cố chấp, bà cũng rầu muốn hỏng luôn rồi, mới hơn hai mươi tuổi đầu, sao lại không có hứng thú với con gái chứ?

Sau đó mẹ Kinh nghe người khác nói, có những trạch nam chỉ thích tiểu loli, nhìn thấy Kinh Nhiên ở chung với em họ trông khác với những lúc ở cùng với mấy cô gái cùng lứa, bà nghĩ có lẽ khẩu vị của Kinh Nhiên là tiểu loli, nên bảo em họ giới thiệu mấy bạn nữ cùng lớp làm quen với Kinh Nhiên.

Lúc Kinh Nhiên biết được mẹ Kinh kêu em họ giới thiệu đối tượng thì dở khóc dở cười, phải biết rằng ba năm trước đây em họ chỉ mới mười hai tuổi, vừa tốt nghiệp tiểu học!

Khi đó anh là một người sắp vào đại học, cũng coi như là người trưởng thành, thật không biết lúc ấy mẹ Kinh nghĩ thế nào mà lại để anh hẹn hò với học sinh tiểu học.

“Lỵ Lỵ, mẹ em cũng không có dùng tiền tống cổ anh rời khỏi em mà.” Kinh Nhiên lấy chuyện bàn chuyện.

“Cái này sao có thể so sánh chứ …” Mẹ của Cảnh Lỵ là nhan cẩu, vừa thấy Kinh Nhiên còn đẹp hơn mấy tiểu thịt tươi mới ra mắt, bà còn ước dùng dây đóng gói Cảnh Lỵ lại đưa cho Kinh Nhiên để lấy lòng anh. Bữa cơm lần đó, mẹ Cảnh còn chụp rất nhiều hình, đa số đều là Kinh Nhiên. Cô nghe ba mình nói mẹ cô còn đem ra khoe với các đồng nghiệp ở công ty, rằng đây chính là dáng vẻ con rể tương lai của bà đấy.

Đừng thấy Kinh Nhiên thành tích tốt, lại không để bụng người khác cười nhạo anh vừa ngốc vừa quê mùa, vẫn thích làm theo ý mình, khiến người khác cảm thấy anh rất kiêu ngạo. Nhưng thật ra, trong lòng anh vẫn có chút tự ti, trước kia thấy bà ngoại nói chuyện với hàng xóm, bảo họ giới thiệu đối tượng cho Kinh Nhiên. Mọi người đều biết anh là một đứa bé hiếu thảo nghe lời lại thông minh, nhưng vẫn tìm rất nhiều cớ. Kinh Nhiên vẫn có thể hiểu là họ đang chê anh.

Mấy cô gái được mẹ Kinh giới thiệu đều nguyện ý làm quen với anh, cũng bởi vì bọn họ biết Kinh Nhiên là cháu trai của ông chủ lớn.

Thời điểm Cảnh Lỵ bảo anh đi cắt tóc, anh liền từ chối, từ nhỏ đến lớn chỉ để một kiểu tóc như vậy, không muốn đổi. Nhưng Cảnh Lỵ nói mẹ của cô thích trai đẹp, còn Kinh Nhiên thì quá quê mùa, có khả năng sẽ không đồng ý cho bọn họ hẹn hò. Lúc này Kinh Nhiên mới nghe lời đi cắt tóc, thay đổi tạo hình.

Bởi vì anh thật sự sợ mẹ Cảnh sẽ không đồng ý cho anh và cô hẹn hò, dù sao thì Cảnh Lỵ là một cô gái tốt, làm cha mẹ nhất định muốn con gái mình ở bên người đàn ông mà bọn họ vừa lòng.

Kinh Nhiên nâng tay gãi gãi ót, nói: “Lỵ Lỵ, mẹ anh nếu thấy có cô gái nào nguyện ý yêu đương với anh, bà ấy sẽ đồng ý ngay lập tức.”

Cảnh Lỵ: “…”

Lấy hình tượng trước kia của Kinh Nhiên mà nói, khó trách mẹ Kinh sẽ nghĩ như vậy.

Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ đi tới một ngôi nhà trong tiểu khu, bên cạnh cửa lớn có một camera. Kinh Nhiên đến gần camera, còn chưa kịp ấn chuông cửa nhà mình, đúng lúc bên trong có người đẩy cửa kính.

Cảnh Lỵ giữ cửa đang mở, nói: “Nhiên Nhiên, vào thôi.”

Lúc vào trong thang máy, Cảnh Lỵ nhìn gương thang máy, Kinh Nhiên xách theo quà, còn cô ôm một bó hoa. Ôm một bó hoa đi tới nhà người ta làm khách, dường như có chút kì quái …

Dù sao cầm cũng không được, mà ném không nên.

Tới lầu mười hai, Cảnh Lỵ đi theo Kinh Nhiên đến phòng A. Kinh Nhiên ấn chuông cửa.

Rất nhanh bên trong đã có người ra mở cửa, một người phụ nữ xinh đẹp đoan trang đứng ngay trước mặt bọn họ.

Mẹ Kinh ngạc nhiên: “Hai người…” Đột nhiên có hai người nam nữ trẻ tuổi xa lạ đứng ở ngoài cửa, bà cảm thấy rất kỳ lạ.

“Mẹ, con là Nhiên Nhiên, đây là Lỵ Lỵ bạn gái của con.” Kinh Nhiên lên tiếng giới thiệu.

Trong phòng còn có một cô bé, đang định đi từ phòng khách đến phòng bếp lấy đồ ăn vặt, liếc mắt ra huyền quan, đúng lúc nhìn thấy có trai đẹp đứng ngoài cửa, nên đi qua xem: “Wow wow wow… Là anh Nhiên Nhiên à, má ơi, sao đẹp trai thế, vừa đi phẫu thuật thẩm mỹ ở Hàn Quốc về đấy hả?”

“Em mới phẫu thuật thẫm mỹ!” Kinh Nhiên phản bác Trình Lộ.

Trình Lộ nhìn Cảnh Lỵ nhỏ xinh đáng yêu, cười mờ ám: “Còn tưởng rằng anh chịu kích thích gì nên đi thay đổi hình tượng, ra là quen bạn gái, chậc chậc chậc… Em nói mà, tên ngốc như anh sao có thể đột ngột thông suốt được chứ.”

Kinh Nhiên giới thiệu với Cảnh Lỵ: “Đây là mẹ anh, đây là Trình Lộ em họ của anh.”

Cảnh Lỵ lễ phép chào hỏi mẹ Kinh: “Con chào dì, con là Cảnh Lỵ.”

“Chào con…” Sau khi mẹ Kinh tiếp đón Cảnh Lỵ xong, lại nhìn Kinh Nhiên, không dám tin vào mắt mình: “Nhiên Nhiên thật à?”

Đột nhiên mẹ Kinh vươn tay, đích đến là cùng một nơi với bà nội và bà ngoại, nhân lúc mẹ mình còn chưa làm ra hành động tiếp theo, Kinh Nhiên lập tức lui về phía sau một bước, đứng ở sau lưng Cảnh Lỵ.

Cảnh Lỵ nhịn cười, đôi khi nhà bọn họ thật sự dễ thương quá đi mất, mỗi lần đều phải trình diễn một màn xem bớt để nhận người thân, đặc biệt cái bớt hình trái tim trên mông của công ‘trúa’ nhỏ là buồn cười nhất.

Nói không chừng, đường đường nam nhi cao 1m85 lại có bệnh công ‘trúa’ là do vết bớt hình trái tim trên mông?

Mẹ Kinh muốn sờ lên gương mặt đẹp trai của Kinh Nhiên, thật không thể tưởng tượng được con trai mình khi đổi phong cách lại có sự thay đổi lớn đến vậy. Nhìn thấy Kinh Nhiên tránh né, trốn ở phía sau lưng bạn gái, bà bĩu môi, không vui nói: “Sờ một chút cũng không cho!”

Kinh Nhiên ấu trĩ đáp lại: “Không cho!”

Mẹ Kinh xem thường: “À, có bạn gái rồi nên không cần mẹ?”

Cảnh Lỵ lúng túng đứng giữa hai mẹ con bọn họ.

Mẹ Kinh thấy Cảnh Lỵ ôm một bó hoa, tưởng là quà làm khách, cười nói: “Lỵ Lỵ thật có lòng, hoa hồng này đẹp quá.”

Kinh Nhiên đứng một bên bổ sung: “Đây là quà Lễ Tình Nhân tặng Lỵ Lỵ, không phải cho mẹ.”

Mẹ Kinh: “…”

“Đây mới là cho cả nhà.” Kinh Nhiên đưa túi quà cho mẹ Kinh.

Kinh Nhiên dẫn Cảnh Lỵ vào nhà, nhà gồm hai tầng, trang trí sang trọng, mỗi một chi tiết đều nồng nặc mùi nhân dân tệ. Cảnh Lỵ thầm nghĩ, nhà của người giàu quả thật không giống người bình thường.

Phòng khách có mấy người, ngoại trừ ông bà nội, còn có hai nam một nữ trung niên.

Cảnh Lỵ lễ phép chào hỏi ông bà nội đầu tiên: “Con chào ông bà nội.”

Bà nội cười hỏi: “Hôm nay Lỵ Lỵ cũng nghỉ à?”

“Dạ, vâng ạ.” Cảnh Lỵ nhìn ông nội, ông cũng cười với cô, thật không nghĩ tới vị tiên sinh tài hoa họ Kinh sáng lập chuỗi Khách sạn Hải Tâm mà các giảng viên thường nhắc tới trên lớp, lại là một ông cụ hiền lành thế này.

“Lỵ Lỵ đây là ba của anh, cô và dượng.”

Cảnh Lỵ chào hỏi từng trưởng bối.

Hôm nay là buổi tụ họp mỗi tháng một lần của nhà họ Kinh, chỉ là sau tết ba mẹ Kinh bận rộn công tác, đã ba tháng chưa tổ chức, vừa vặn tháng này tổ chức, biết được Kinh Nhiên có bạn gái nên bảo anh tiện thể dẫn bạn gái tới gặp người trong nhà.

Tuy rằng nhà Kinh Nhiên giàu có, nhưng người trong nhà đều thân thiện. Ông bà nội Kinh đều đã chịu khổ, xuất thân từ nông thôn, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập một nhà lại một nhà khách sạn. Bọn họ chưa từng nuông chiều cha và cô của Kinh Nhiên, chỉ dạy bọn họ làm người phải thiết thực, cần cù.

Mẹ Kinh xuất thân từ gia đình khá giả, tính cách sáng sủa lạc quan, không giống như những phu nhân nhà giàu trong phim truyền hình có thói quen làm khó người khác.

Cha mẹ Kinh không ở nhà thường xuyên, cho nên trong nhà không thuê người giúp việc, bữa tối là cha Kinh và dượng cùng hợp lực làm.

Những người còn lại đều ngồi ở trên sô pha phòng khách nói chuyện phiếm.

Mẹ Kinh tùy ý hỏi: “Lỵ Lỵ biết nấu cơm không?”

Cảnh Lỵ ngượng ngùng trả lời: “Không ạ, Nhiên Nhiên nói muốn dạy con nấu cơm, nhưng tạm thời vẫn chưa có thời gian để học.” Cảnh Lỵ nhớ từ sau khi trở về từ bãi biển, hình như vẫn chưa đến nhà bà ngoại.

Mẹ Kinh nghe vậy thì chế giễu Kinh Nhiên: “Chậc chậc chậc, còn dạy bạn gái nấu cơm cơ đấy? Định để bạn gái hầu hạ con? Nghĩ hay thật…”

Kinh Nhiên: “…”

Ăn cơm tối xong, ông bà nội và một nhà ba người cô dượng rời khỏi nhà họ Kinh, mẹ Kinh đi dọn dẹp phòng cho khách để Cảnh Lỵ nghỉ ngơi.

Kinh Nhiên gọi lại mẹ Kinh đang đi đến phòng cho khách: “Mẹ, không cần dọn đâu, con ngủ cùng phòng với Lỵ Lỵ.”

Mẹ Kinh phản ứng rất lớn: “Như vậy sao được!”

Kinh Nhiên hỏi: “Sao lại không được?”

Mẹ Kinh giải thích: “Lỵ Lỵ là con gái lớn, để người khác biết con bé ngủ cùng với con, sau này người ta sẽ nói con bé thế nào? Con không nghĩ đến thanh danh của bạn gái con à?”

Ngày hôm qua Kinh Nhiên dẫn Cảnh Lỵ đi nhà nghỉ, bị sinh viên cùng trường nhìn thấy, có lẽ đã không còn thanh danh gì rồi.

Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ nhìn mẹ Kinh cố chấp đi đến dọn dẹp phòng cho khách, Cảnh Lỵ nhìn dáng vẻ tủi hờn của Kinh Nhiên, cô duỗi tay sờ tóc mái trên trán anh, nói: “Không sao.”

Vẻ mặt Kinh Nhiên buồn bã nhìn Cảnh Lỵ, nói: “Lỵ Lỵ, ban ngày đã nói tối nay có thể sờ màn thầu nhỏ, chỉ có thể ngay tối nay sao? Có thể dời qua tuần sau không?” Bởi vì chủ nhật ngày mai phải về trường học, Kinh Nhiên cảm thấy tối nay và ngày mai cũng không có cơ hội, hỏi thử xem có thể dời sang tuần sau không.

Cảnh Lỵ: “…”