Năm nhất mọi người đều vội vàng thích ứng với hoàn cảnh mới, còn lo lắng thế nọ thế kia. Đợi đến học kỳ này cũng đã quen thuộc, không ít cô gái cấp 3 một lòng đắm chìm trong học tập bây giờ cũng bắt đầu biết trang điểm. Tuy rằng chưa tới mùa xuân nhưng xung quanh trường học lại tràn ngập ý xuân nảy mầm. Đặng Hồng Ngọc gần đây tương đối bận, có mấy người chỉ ước cô ấy đi ra ngoài. Lúc học năm nhất cũng có không ít đàn anh theo đuổi cô ấy, nhưng mà Đặng Hồng Ngọc không để ý. Khoa bên cạnh như bị bệnh thần kinh, người người đều điên cuồng học tập, cả ngày vùi đầu vào sách vở khiến tiến độ dạy học của thầy giáo cũng nhanh hơn nhiều. Cô ấy mỗi ngày đều phải dành thời gian rất lớn để nỗ lực bắt kịp mọi người, thời gian còn lại thì chăm sóc da, tám chuyện linh tinh. Nhưng mà Đặng Hồng Ngọc có thể đỗ đại học J thì đương nhiên trình độ cũng không hề kém, mất một năm cuối cùng cũng quen. Bây giờ chính là thời gian tuyệt vời nhất để tìm một người nói chuyện yêu đương, đúng vậy, thoả mãn thể xác và tinh thần.
"Ai, ai!" Đặng Hồng Ngọc tựa vào Phù Tiểu Thanh ngồi bên cạnh bĩu môi, muốn kéo cô ấy ra khỏi thế giới trò chơi.
"Phù Tiểu Thanh!"
"Làm gì..." Hai tay Phù Tiểu Thanh đặt trên bàn phím máy tính nhanh chóng gõ, vội vàng nói một câu, "Có nam sinh tìm tớ xin số điện thoại cậu, rất tích cực nha."
Đặng Hồng Ngọc đen mặt, cô thích nhất là con trai trông đẹp mắt, thanh tú, lần trước đi chơi vất vả tìm được một người, kết quả còn chưa nói chuyện được mấy câu, đối phương lại tỏ vẻ thưởng thức Phù Tiểu Thanh. Tuy rằng Đặng Hồng Ngọc không để ý, nhưng mà cái người cuồng trò chơi này có chỗ nào đáng giá để thích.
"Đừng cho!"
Đặng Hồng Ngọc hô to một câu. Phù Tiểu Thanh bị cô ấy doạ cho nhảy dựng, ôm lấy trái tim nhỏ bé đang nhảy lên kịch liệt, hừ một tiếng:
"Nam sinh kia thực sự rất đẹp trai."
"Đẹp trai thì có ích lợi gì, có thể thượng phân sao?"
Nhân vật trong trò chơi của Phù Tiểu Thanh chết, "Đùng" một tiếng buông chuột, quay đầu nhìn về phía Đặng Hồng Ngọc.
"Chị gái, tổ tông! Có thể cách xa em một chút được không? Tớ không thích nam sinh, đừng đem bọn họ tới làm phiền tớ!" Phù Tiểu Thanh yêu game như mạng nói xong lại xoay mặt chơi tiếp.
"...."
Đặng Hồng Ngọc đảo cặp mắt trắng dã, đối với hành vi của bạn cùng phòng cực kỳ khinh bỉ. Thở dài trả lời tin nhắn cự tuyệt một nam sinh.
"Này một đám..." Đặng Hồng Ngọc nhìn nhóm bạn cùng phòng không nhịn được lắc đầu,
"Chú cô sinh a!"
*Chú cô sinh: chỉ những người ích kỷ, sống một mình đi.*
"Sinh cái gì?" Hạ Thập vừa mới tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm
"Người kỳ quái là cậu mới đúng, khoá chúng ta người nào không ích kỉ"
"Lời này của cậu sai rồi." Đặng Hồng Ngọc không đồng ý.
"Khoa này nhiều năm như vậy không có con gái, đến lượt chúng ta cuối cùng cũng lấy lại thể diện, thân là một trong những báu vật, chẳng nhẽ tớ không nên thay các em khoá dưới tránh vinh quang, đỡ phải nổi bật nhiều khiến các khoa khác đoạt mất à."
Cứ nhàn rỗi là y như rằng phải tán gẫu, hai người bắt đầu đùa giỡn nhau, từ đề tài nọ sang đề tài kia. Hạ Thập ngồi ở bên cạnh nghe xong cười một hồi, lại vội đi làm việc riêng. Có một số chuyện cách cô quá mức xa xôi, nghe một chút là được rồi. Hơn nữa cô chỉ còn một tuần để sửa xong máy tính của Thời tiên sinh, phải biết nắm chắc thời gian. Máy tính này của Thời Duật cô vô cùng quen thuộc, cô lần đầu tiên chạm vào máy tính cũng là loại này, Hạ Thập cả đời đều sẽ không quên. Cho nên thời điểm sửa cái máy tính này, cô phi thường nỗ lực, mong muốn khôi phục một cách tốt nhất các tính năng. Trong đầu hồi tưởng vài cái chuyện xưa, Hạ Thập không nhịn được nâng tay sờ sờ kính mắt của mình.
Buổi tối cuối tuần, tại cửa hàng máy tính Dương Quang.
Hạ Thập tiến hành điều chỉnh lần cuối, tốc độ máy tính vận hành so với lúc trước tốt hơn nhiều, tuy rằng so với những máy hiện đại thì không bằng, nhưng mà bình thường sử dụng vẫn có thể dùng một chút. Tìm được số điện thoại của Thời tiên sinh ở phần thông tin khách hàng, Hạ Thập gọi qua.
"Thời tiên sinh sao? Tôi là cửa hàng máy tính Dương Quang..."
"Hạ sư phụ." Thời Duật nghe máy, đáp lại,
"Máy tính đã sửa xong rồi ư?"
"Đúng vậy, ngài hiện tại có ở nhà không? Tôi có thể mang máy qua." Hạ Thập nhìn nhìn thời gian, chưa đến chín giờ, còn sớm.
"Ừ, cô trực tiếp mang qua đây đi."
Hạ Thập ngắt máy, thu thập vài thứ linh tinh sau đó đi ra ngoài cửa nói với ông chủ.
"Ông chủ, cháu muốn đi tới nhà của vị Thời tiên sinh kia một chút, anh ấy đang đợi rồi ạ." Ông chủ Dương uống một ngụm trà, thở phào nhẹ nhõm nói:
"Máy tính của Thời tiên sinh lại hỏng rồi? Mỗi ngày đều chơi trò chơi cũng không phá máy tính như vậy."
"Không phải ạ, là một cái máy tính khác của Thời tiên sinh. Cháu vừa sửa lại tốt cho anh ấy."
"Một cái khác? Sẽ không phải cái máy tính cổ mấy ngày nay cháu sửa đi?"
Lúc trước thời điểm Dương Đồng nói chuyện với Hạ Thập, ông chủ Dương chỉ nghe được đoạn sau, phía trước căn bản không rõ ràng.
"Vâng."
Ông chủ Dương cười cười:
"Thời tiên sinh kia thật có ý tứ, loại máy tính này thế nhưng vẫn còn giữ, nhìn cậu ấy cũng không phải là một người thiếu tiền."
Hạ Thập cũng không biết trả lời như nào, chỉ có thể mỉm cười sau đó rời đi. Lần này cô không mang theo cả một balo dụng cụ, chỉ xách theo túi máy tính của Thời Duật. Máy tính có chút nặng, khiến bả vai cô thực sự hơi đau. Lúc đến tiểu khu, Hạ Thập dừng xe lại, không nhịn được lặng lẽ day day vai của mình. Cô vẫn như những lần trước ấn chuông cửa, đợi nửa ngày nhưng không thấy ai ra mở, đang lúc suy nghĩ có phải Thời tiên sinh không có ở nhà thì di động lại vang lên hai tiếng. Lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Thời Duật gửi đến.
"Cửa không khoá, cô vào đi."
Hạ Thập kì quái nhìn điện thoại, lại nhìn cửa nhà, lúc này mới chậm rãi đẩy cửa ra. Thời Duật mặc áo choàng tắm, tóc dài vắt trên vai, còn mang theo chút bọt nước, hiển nhiên mới từ phòng tắm đi ra.
"Hạ sư phụ cô đã đến rồi, ngồi đi."
Đại khái là vừa tắm rửa xong, ngữ khí Thời Duật không giống như trước có chút công thức hoá.
"Máy vi tính của ngài đã sửa tốt lắm rồi, ngài có thể nhìn xem."
Hạ Thập cũng không có ngồi xuống, dù sao chút nữa cũng phải đi, cũng không có gì để nói, hai người cũng không phải bạn bè, không tốt lắm khi cô ngồi xuống. Thời Duật mang máy tính ở trong túi lấy ra, phát hiện ngay cả tốc độ khởi động máy cũng nhanh hơn không ít.
"Có thể chứ?" Hạ Thập lần đầu tiên có chút không yên.
Thời Duật nhoẻn môi, cười cười: "Ừ, như vậy đã tốt lắm rồi, làm phiền cô. Tổng cộng hết bao nhiêu tiền thế?"
"À, đây ạ."
Hạ Thập rút ra từ trong túi quần một tờ giấy viết tay, mặt trên tràn ngập giá các loại linh kiện. Thời Duật nhận lấy sau đó nhìn nhìn, đáy mắt đều là ý cười kỳ quái:
"Đây toàn bộ là phí tổn thất, cô không tính tiền công à?" Thời Duật hơi nhấc nhấc tờ giấy sau đó nói với Hạ Thập.
Hạ Thập bị nụ cười trên mặt Thời Duật làm cho ngẩn người, nhìn vào ánh mắt thâm thuý màu lam của anh, nghiêm cẩn nói:
"Không cần đâu, có thể sửa cái máy tính này đối với bản thân tôi cũng có lợi, không cần tính tiền công."
Có thể nhìn lại cái máy này một lần nữa, cả thể xác và linh hồn Hạ Thập đều vô cùng vui vẻ, cô thậm chí còn có chút cảm kích vị Thời tiên sinh này. Thời Duật lúc này mới chính thức đánh giá lại nhân viên sửa chữa máy tính này, rõ ràng từ đầu đến chân đều lộ ra hơi thở nói "Tôi rất nghèo", vậy mà đối với tiền bạc lại không có quá nhiều theo đuổi. Nếu anh nhớ không lầm thì đây là lần thứ ba anh hỏi cô về chuyện tiền công. Tuy Thời Duật đối với cuộc sống đại chúng không quá hiểu biết, nhưng anh cũng biết đôi khi có người ham hư vinh, vụng trộm tăng giá tiền. Hai năm trước, Thời Duật cũng thường xuyên gọi điện thoại tới cửa hàng sửa máy tính, có đôi khi sẽ gặp phải nhân viên muốn thu thêm tiền. Thời Duật không quan tâm chút tiền ấy, sư phụ muốn anh liền cho, dù sao người ta cũng đã sửa xong rồi, cùng lắm lần sau sẽ không gọi người này nữa.
"Hạ sư phụ, cô có muốn ngồi xuống ăn gì đó không? Tôi gọi người mang đến." Thời Duật không biết nghĩ như nào, đột nhiên nói.
"Tôi đã ăn rồi." Hạ Thập mờ mịt nói.
Thời Duật đứng lên, cư nhiên cũng không quan tâm đến nguyên tắc không tiếp xúc con gái của bản thân, trực tiếp lôi Hạ Thập ngồi xuống.
"Cô gọi đi, rất nhanh sẽ ship đến rồi. Tôi chỉ có một người cũng không thể ăn hết, coi như trả cho cô một món nợ ân tình đi."
"A."
Hạ Thập từ trước đến nay đều không cự tuyệt người khác, chỉ có thể ngơ ngác ngồi ở đó, hiển nhiên là chưa kịp phản ứng lại. Hai người này cũng thật có ý tứ, một người không cần đền đáp, một người không hiểu nhân tình, thế nhưng thật sự ngồi đợi đồ ăn đựơc ship đến. Đồ được mang đến hẳn là của cửa hàng lớn, ngay cả hộp đựng bên ngoài trông cũng thật tinh xảo. Thời Duật cũng không biết như nào, đột nhiên nói nhiều hẳn lên, chỉ vào đống đồ ăn đó giới thiệu qua, khiến cơ thể Hạ Thập đang cứng ngắc dần dần trầm tĩnh lại. Hai người mặt đối mặt, tay Thời Duật vô cùng đẹp, rõ ràng động tác cầm đũa vô cùng phổ thông, anh làm lại khiến nó trở nên cực kì giống hành vi nghệ thuật. Ở đối diện Hạ Thập luôn luôn vùi đầu ăn, không như sài lang hổ báo, nhưng cũng không tính là nhai kĩ nuốt chậm.
"Cô là học sinh đại học J sao?" Thời Duật ăn mấy miếng liền bỏ đũa xuống, uống nước trái cây.
Cửa hàng máy tính Dương Quang ở giáp các trường đại học, Thời Duật theo bản năng cảm thấy Hạ Thập hẳn là học sinh của trường đại học tốt nhất trong đó.
"Vâng, tôi là sinh viên đại học J."
Hạ Thập ngượng ngùng cười cười, chỉ chỉ chiếc túi ở trên bàn nói,
"Thời gian không còn sớm, tôi còn phải trở về, tôi giúp ngài vứt rác nhé."
Thời Duật nhìn Hạ Thập đi ra khỏi cửa, ngồi trên sofa ngẩn người, anh hình như có chút linh cảm sáng tác.
Ở nhà Thời tiên sinh quá lâu, Hạ Thập có chút áy náy. Ông chủ Dương tuy rằng sẽ không mắng cô, nhưng về sau vẫn nên chú ý thì hơn.