Lục Hoài Du biết mình đang nằm mơ. Trong mơ anh chỉ mới 5, 6 tuổi, mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, tay ngắn ôm chân ngắn rút trên giường bệnh run lẩy bẩy.
Đứng cạnh giường có vài ‘người’ đang nhe nanh múa vuốt, họ cố gắng bò lên gường, thậm chí còn muốn thò tay lên mặt và người anh.
Lục Hoài Du không lùi được nữa, cả giày cũng chẳng thèm mang mà nhảy thằng từ trên giường xuống, chạy thẳng đến văn phòng của bác sĩ Chu ở cuối hành lang rồi đẩy cửa xông vào.
Ba và mẹ đang nói gì đó với bác sĩ Chu. Sau khi Lục Hoài Du nhìn thấy thì dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên người mẹ, ôm chân mẹ nói: “Mẹ ơi, bọn họ muốn giết con, con không muốn ở đây nữa, con muốn về nhà!”
Mẹ Lục xách cánh tay Lục Hoài Du lên, ôm anh vào lòng để trấn an: “Tiểu Du ngoan, không ai muốn giết con cả, con chỉ bị bệnh nên ở chỗ chú Chu mấy ngày, chờ khỏe rồi mẹ lại dẫn con về nhà chịu không?”
“Không, bây giờ con phải về nhà.” Lục Hoài Du cảm giác rằng trong mơ anh ôm cổ mẹ rất chặt, cả người dán lên người mẹ mới thấy an toàn hơn phần nào.
Giống như từng xem một bộ phim, tuy anh không thể kiểm soát sự phát triển cốt truyện trong giấc mơ của mình, nhưng vẫn biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, ba đã bế anh từ trên người mẹ xuống, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Du đã 5 tuổi rồi, đã là đứa trẻ lớn rồi, phải nghe lời ba mẹ nói, ngày mai ba và mẹ lại đến thăm con được không?”
“Không, con không muốn nghe!” Lục Hoài Du lắc đầu nguầy nguậy.
Mẹ Lục thấy thế bỗng chốc lung lay.
Bác sĩ Chu đúng lúc tiến lên bảo: “Triệu chứng của đứa trẻ này khá nghiêm trọng, nếu đưa bé về nhà thì chỉ sợ sẽ trầm trọng thêm. Tôi đề nghị tốt nhất nên nằm viện để trị liệu thật tốt.”
Lục Hoài Du mới 5 tuổi đã hiểu được ý nghĩa của việc nằm viện là gì, anh tha thiết ôm lấy ba Lục: “Ba ơi, con không muốn nằm viện đâu, ở đây có quái vật!”
“Nghe lời nào.” Ba Lục nói: “Nằm viện thì bệnh của con mới tốt lên được.”
“Con không có bệnh!” Lục Hoài Du khóc đến mắt sung húp: “Con muốn về nhà với ba mẹ.”
Thế nhưng anh không muốn thế nào cũng vô dụng, mọi thứ vẫn như những gì Lục Hoài Du đã biết: anh bị giam ở phòng bệnh trước đó, đồng thời cửa cũng bị khóa lại, bất kể anh ở trong này kêu to gào khóc thì bên ngoài cũng chẳng ai trả lời.
Mà những hình bóng dữ tợn vẫn luôn chờ ở phòng bệnh, thì càng lúc càng đến gần.
—
Chung Minh Cẩn cũng không ngủ cả đêm, lúc này nằm trên giường mà chẳng thể nào ngủ được.
Nó lo cho Lục Hoài Du.
Buổi tối lúc xem trực tiếp, nó đã để ý đến. Mấy câu đối thoại giữa Lục Hoài Du và mẹ anh, tuy không ai nhận ra được điều gì, nhưng nó vẫn cảm thấy rằng trong ánh mắt mà Lục Hoài Du nhìn mẹ mình có một loại cảm giác xa cách được che giấu rất kỹ.
Loại cảm giác này được xác định khi Lục Hoài Du gửi tin nhắn cho nó. Tối muộn, Lục Hoài Du nói với nó anh phải đưa mẹ Lục về nhà, sẽ trở về rất muộn, nhưng tình huống này cũng sẽ không xảy ra với bất kỳ cặp mẹ con có quan hệ thân thiết nào.
Bởi vì dựa theo suy nghĩ của Chung Minh Cẩn thì lẽ ra Lục Hoài Du nên bảo nó trốn đi, sau đó đưa mẹ về đây ở lại một đêm mới phải.
Huống chi sau khi Lục Hoài Du đưa mẹ về, còn vội vã trở về trong đêm.
Chung Minh Cẩn lo cho Lục Hoài Du, bởi vậy khi người bên cạnh phát ra tiếng động lạ, nó lập tức nhận ra.
Đầu tiên là hơi thở ổn định dần trở nên dồn dập, sau đó bắt đầu nhỏ giọng thút thít. Sau khi Chung Minh Cẩn nghe thấy thì căng thẳng trong lòng.
Nó nhanh chóng bò dậy, nhảy sang tủ đầu giường bên cạnh, sau khi mở đèn giường phía chỗ mình lên rồi nhảy về giường.
Tuy Chung Minh Cẩn là một người tí hon, nhưng tiếng nhảy qua nhảy lại giữa giường và tủ đầu giường lại không nhỏ, mà Lục Hoài Du thì vẫn mắc kẹt trong ác mộng nên chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Thậm chí khi Chung Minh Cẩn đến gần, Lục Hoài Du vốn nhỏ giọng thút thít lại bắt đầu khóc nức nở, nước mắt chảy ra từ đôi mắt nhắm chặt, miệng cũng lẩm bẩm: “Ba mẹ, con muốn về nhà, con không muốn ở đây, con không muốn ở đây…”
Chung Minh Cẩn không đánh thức người đang gặp ác mộng mà dùng một tay bấm quyết, tay kia duỗi thẳng qua rồi đặt lên ấn đường của Lục Hoài Du.
May mà Lục Hoài Du ngủ nghiêng người, thế nên tuy động tác này có phần khó khăn, nhưng vẫn miễn cưỡng làm được.
Sau khi Chung Minh Cẩn lẩm bẩm vài câu, vẻ mặt Lục Hoài Du mới dần bình tĩnh trở lại, miệng không còn lẩm bẩm nói mớ mà nước mắt như trân châu vỡ vụn cũng ngừng chảy.
Tựa như… ác mộng đã kết thúc rồi.
Chung Minh Cẩn thở phào nhẹ nhõm, đang muốn rút thì lại thì không ngờ Lục Hoài Du đột nhiên mở mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, một tay của Chung Minh Cẩn vẫn còn đặt trên trán Lục Hoài Du, cơ thể cũng nghiêng về phía trước, thể như giây tiếp theo sẽ bổ nhào lên mặt anh vậy.
Lục Hoài Du thấy thế bèn chớp mắt, lại chớp mắt.
Chung Minh Cẩn chậm rãi rút tay mình về, cũng chẳng hề xấu hổ vì bị bắt chẹp mà bình tĩnh nói: “Vừa rồi anh gặp ác mộng.”
Ánh mắt Lục Hoài Du mê man trong nháy mắt, sau đó lập tức tỉnh táo lại rồi gật đầu: “Ừm, tao nhớ ra rồi.”
Dừng một lúc, anh lại dò hỏi: “Trong mơ tao có làm gì, hay nói mấy lời kỳ quái gì đó không?”
“Trong mơ anh khóc.” Chung Minh Cẩn không chút giấu giếm: “Còn liên tục kêu ba mẹ đưa anh về nhà.”
Lục Hoài Du nghe xong lập tức đưa tay sờ soạng chiếc gối, xúc cảm lạnh lẽo và ẩm ước khiến anh chỉ muốn ụp mặt vào trốn cho rồi.
Anh không những khóc ướt gối trong mơ, còn để người tí hon nhìn thấy, thật là mất mặt mà.
Cũng may sau khi Chung Minh Cẩn nhìn anh một cái thì mặt tỉnh bơ quay về chỗ ngủ của mình, tắt đèn đầu giường rồi nằm xuống.
Lục Hoài Du lén thở ra một hơi, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Từ lúc anh ngủ đến giờ chưa đầy một tiếng.” Chung Minh Cẩn đáp.
Chưa đến một tiếng.
Lục Hoài Du nhìn tấm rèm được kéo kín, không vệt sáng nào xuyên qua được, đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc muốn nói gì đó.
Loại suy nghĩ này một khi đã sinh sôi thì giống như ném một hạt giống vào trong lòng, đâm chồi nảy mọc chui ra khỏi đất, đồng thời nhanh chóng sinh trưởng.
Những chuyện này anh đã giấu trong lòng quá lâu, lâu đến mức biến thành một cây gai, không thể bỏ cũng chẳng thề khép lại.
Không rõ đã từng nhìn thấy ở đâu đó nói rằng, một khi nói ra sự khó chịu trong lòng thì sẽ sống dễ chịu hơn rất nhiều. Khi ấy anh chỉ cười nhạt, cho rằng người có thể nói ra những lời này, nhất định là không có sự đau khổ không thể nói với người khác.
Bây giờ anh lại cho rằng, có một số việc có lẽ cũng không phải là không thể nói với người khác, mà là chưa gặp được người có thể khiến bạn sẵn sàng nói ra.
Những người này không nhất định là người thân bạn bè hay người yêu, chỉ cần tại thời điểm thích hợp, người đó xuất hiện đúng lúc thì đó chính là người ấy.
Lục Hoài Du chuẩn bị một lúc, rồi nói: “Tao…”
“Anh…” Chung Minh Cẩn đồng thời lên tiếng.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Lục Hoài Du muốn kể về những việc đã qua, còn do bản thân chủ động muốn kể. Nhưng không ngờ lời còn chưa nói xong đã thấy đối phương cũng muốn nói chuyện, bèn nổi trống lui quân: “Mày nói trước đi.”
Chung Minh Cẩn: “Vừa rồi anh mơ thấy gì?”
Lục Hoài Du thoáng lay động: “Mơ thấy tao trở về hồi còn bé, bị nhốt trong bệnh viện.”
“Tại sao phải nhốt anh trong bệnh viện?” Chung Minh Cẩn nghi hoặc.
“Bởi vì tao có thể nhìn thấy ma quỷ, mà họ thì không…” Bản thân Lục Hoài Du cũng chẳng ngờ rằng anh lại có thể bình tĩnh nói ra những chuyện của năm đó như vậy: “Nên cho rằng tao bị rối loạn tâm thần, sinh ra ảo giác.”
Chung Minh Cẩn kinh ngạc đến chẳng thốt nên lời, một đứa trẻ sinh ra đã có thể thấy âm, trong gia tộc thiên sư thì đó là một chuyện khiến người khác vui mừng. Bởi đó có nghĩa là điểm xuất phát của đứa trẻ ấy cao hơn người bình thường, sau này học thuật phát cũng đơn giản hơn nhiều.
Nhưng không ngờ chuyện này lại xảy ra trong một gia đình bình thường. Bởi vì cha mẹ là người thuộc chủ nghĩa duy vật, thế nên khi đứa trẻ nói với họ rằng nó thấy được ma quỷ thì trong mắt họ chính là sinh ra ảo giác, nếu đứa trẻ có sự tương tác với ma quỷ thì đó chính là hành động khác thường.
Chung Minh Cẩn tưởng tượng đến tình huống mà khi ấy Lục Hoài Du có thể gặp phải, lại thêm vừa rồi khi gặp ác mộng anh đã khóc kêu cha mẹ đưa mình về nhà làm bằng chứng thì cảm thấy rất có thể mình đã đoán được lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Nó bất giác di chuyển đến giữa giường, tìm đến bàn tay trái mà Lục Hoài Du tùy tiện đặt ở chính giữ rồi kéo lấy ngón út của anh, hỏi: “Bọn họ để anh ở bệnh viện bao lâu?”
Ngón út của Lục Hoài Du bị người tí hon nắm lấy, anh biết có lẽ đối phương muốn an ủi mình, chỉ không rõ vì sao lại dùng cách thức kỳ quái thế này, nhưng cảm giác lại rất có tác dụng. Anh nhớ lại những ngày bất lực và tuyệt vọng ấy, vậy mà không hề cảm thấy loại cảm giác hít thở không thông ấy phả vào mặt: “Một năm.”
Chung Minh Cẩn căng thẳng trong lòng, chẳng cần nghĩ cũng biết tình hình ở bệnh viện là gì, đó vốn không phải nơi mà người thường có thể đến.
Dừng một lúc, nó lại hỏi: “Khi đó anh mấy tuổi?”
Lục Hoài Du đáp: “5 tuổi.”
Lại còn vào lúc mới 5 tuổi, Chung Minh Cẩn nghĩ đến những chuyện sau đó: “Vậy sao họ lại cho anh ra?”
“Bởi vì bà ngoại tao biết được.” Lục Hoài Du nói: “Tuy trước kia bà cũng không tin vào quỷ thần, nhưng bà vẫn cho rằng chắc chắn tao không hề bị rối loạn tâm thần, cũng sẽ không nói dối. Sau khi biết chuyện tao bị đưa đến bệnh viện, dù ba mẹ tao có không nguyện ý hay cãi nhau với bà thế nào, bà vẫn đưa tao về nhà.”
“Trở về nhà của mình?” Chung Minh Cẩn hỏi.
Lục Hoài Du không phát hiện câu này có vấn đề gì, anh bèn tiếp tục: “Ừ, nhưng rất nhanh tao đã được bà ngoại đưa về nhà của bà. Bà đưa tao đến rất nhiều chùa miểu và đạo quán, cơ duyên xảo hợp, tao gặp được một quý nhân tặng món đồ khiến ma quỷ không dám đến gần, mà đám ma quỷ kia cũng chẳng thể làm gì tao nữa. Bà ngoại bảo tao giấu chuyện mình có thể nhìn thấy ma quỷ, sau đó mọi người cứ thế cho rằng tao đã khỏi bệnh rồi.” Những lời anh nói vô cùng bình thản, nhưng vẫn hiểu được sự chua xót và mỉa mai trong lòng.
Chung Minh Cẩn trầm mặt giây lát mới nói: “Từ nhỏ tôi cũng có thể nhìn thấy ma quỷ, vả lại còn quen được vài người có hoàn cảnh như chúng ta, sau này sẽ giới thiệu cho anh quen được không?”
“Được.” Lục Hoài Du gật đầu đáp.
Có lẽ nói ra thật sự sẽ khiến người ta thoải mái hơn nhiều, anh khẽ ngáp một cái: “Hình như tao hơi mệt, mày có thể vẽ cho tao một lá An Miên Phù như lần trước không?”
Chung Minh Cẩn co rút khóe miệng, vẻ mặt vẫn chẳng lộ ra vẻ kỳ quái nào, trầm giọng đáp: “Được.”
Đến khi nó vẽ xong lá bùa như lần trước lên mu bàn tay Lục Hoài Du, thì anh đã nặng nề ngủ thiếp đi.
Chung Minh Cẩn thầm nghĩ, có lẽ nó có thể nghiêm cứ chút ít về tác dụng của ám thị và bùa chú gia trì.
Nhưng một trận dày vò này vừa vơi đi thì trời đã sáng. Chung Minh Cẩn không có thói quen đảo lộn ngày đêm, mặc dù cả đêm hôm trước không ngủ, nhưng lúc này vẫn rất tỉnh táo.
Chẳng qua dù có ngủ không được, nó vẫn nằm ở trên giường, sợ Lục Hoài Du sẽ lại gặp ác mộng.
Thời gian trôi qua từng chút một, Lục Hoài Du ngủ rất yên tĩnh. Đến giữa trưa, Chung Minh Cẩn muốn gọi anh dậy ăn cơm rồi ngủ tiếp, kết quả gọi mấy tiếng mà anh vẫn không tỉnh nên nó lại đẩy một cái.
Vừa chạm lên người Lục Hoài Du, Chung Minh Cẩn lập tức cảm giác dưới tay nóng hổi.