Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Chương 10: tôm hùm đất.


Edit: Bạch Lan Tửu
 
Quần áo bị ướt nước mưa dính sát lên người Hạ Ngữ Băng, vô cùng không thoải mái, sau khi mặc chiếc áo thun rộng rãi của Lâm Kiến Thâm vào thì tốt hơn rất nhiều.
 
Bỏ mồi câu làm từ gan heo trộn với bã rượu vào lồng đất rồi thả xuống dòng suối chỗ có bóng râm, chờ tôm hùm đất chui vào trong lồng cần phải có chút thời gian, Hạ Ngữ Băng và Lâm Kiến Thâm bèn về nhà tắm rửa thay quần áo trước, trước khi mặt trời xuống núi lại quay lại thu dọn lồng đất.
 
Lần này thu hoạch cũng khá, xấp xỉ năm sáu cân tôm hùm đất gì đó, còn có một ít cá chạch và cá nhỏ linh tinh, số lượng không nhiều lắm, Lâm Kiến Thâm phóng sinh toàn bộ.
 
"Hóa ra tôm hùm đất ở thôn Linh Khê lại nhiều như vậy!"
 
"Thường ngày không nhiều thế này đâu." Lâm Kiến Thâm cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Xem ra, vị trong nước kia rất thích em."
 
"Hả? Ai thích em cơ?" Trong mắt trong lòng Hạ Ngữ Băng đều là hình ảnh gợi cảm của bọn tôm hùm đất xào cay, căn bản là không hề nghiêm túc nghe Lâm Kiến Thâm nói.
 
Lâm Kiến Thâm lắc lắc đầu, cầm lồng đất chứa đầy tôm hùm đất đi về: "Về nhà thôi, cần làm cơm chiều rồi."

 
"Cơm chiều để em sắp xếp! Ma tiểu! Ma tiểu!" Nhắc đến ăn, Hạ Ngữ Băng luôn vô cùng phấn chấn, khúc nhạc đệm không thoải mái lúc chiều kia tạm thời gác lại.
 
Trước khi dùng cơm, Hạ Ngữ Băng và Lâm Kiến Thâm  cùng nhau xử lý năm cân rưỡi tôm hùm đất này, mỗi người đều đeo bao tay nilon vào, dùng kéo cắt bỏ một phần ba con tôm, bỏ vỏ ở phần đầu tôm và đường gân lưng, sau đó rửa sạch --- nước suối rất trong, nên nuôi ra tôm cũng vô cùng sạch sẽ, không hề nhả cát.
 
Dầu trong chảo đã nóng, dậy lên mùi thơm của hành gừng tỏi và hoa tiêu, cho thêm chút tương ngọt, bỏ ớt đỏ vào xào với sa tế, lại cho tôm hùm đã rửa sạch vào xào chung, đổ bia lên trên cho khử mùi tanh và tăng hương vị, thêm chút muối, trước khi cho ra đĩa lại rải thêm chút tía tô trồng trong sân nhà... Woa, sắc, hương vị ập vào giác quan!
 
Vừa khéo hôm nay lại mua bột mì, Hạ Ngữ Băng còn định làm một ít mì bằng tay để làm món chính. Nhưng sức lực cô nhỏ, nhào bột một lát đã mệt đến không chịu nổi, đành phải xin Lâm Kiến Thâm giúp đỡ: "Anh, giúp em cán bột với!"
 
Lâm Kiến Thâm đang lấy dưa chuột đập (dùng phần không phải lưỡi sắc của dao để đập cho mềm đi) ra, giơ tay chém xuống, cắt dưa chuột đã đập ra thành từng đoạn dài đều tăm tắp, nghe cô nói vậy, anh buông dao, nói: "Không phải nói cơm chiều do em toàn quyền chịu trách nhiệm à?"
 
"Em mệt." Hạ Ngữ Băng nâng hai tay dính đầy bột mì lên, cưỡng từ đoạt lý: "Sức lực của anh lớn, nhào ra sợi mì sẽ dai hơn."
 
Lâm Kiến Thâm rưới nước sốt lên dưa chuột đập, rải một ít ớt đỏ băm nhỏ lên trên mới xoa xoa tay, đi đến bên cạnh Hạ ngữ Băng, nói: "Tránh ra."
 
Anh dựa theo sự chỉ đạo của Hạ Ngữ Băng, dùng cái cán bột cán cục bột đã nhào xong thành phiến thật mỏng, rồi lại phủ lên một lớp bột mì vừa đủ để phòng bột bị dính, sau đó lại gập phiến bột lại, dùng dao cắt thành từng sợi mảnh, mình anh cũng làm xong, chờ sau khi ăn xong tôm hùm đất lại bỏ sợi mì vào trong nước sa tế để nấu chín, như vậy mới gọi là đã nghiền. 
 
Trên ti vi nhỏ đang chiếu thời sự, người chủ trì đưa tin câu chữ rõ ràng, giữa đêm trăng tràn ngập tiếng côn trùng và tiếng ếch kêu, không thấy buồn tẻ chút nào.
 
"Anh, em kính anh!" Nhân lúc đang nấu mì, Hạ Ngữ Băng lau sạch sa tế, cầm một cốc bia từ trên bàn chất đầy vỏ tôm lên, đỏ mặt nói: "Hôm nay cảm ơn anh đã giải vây giúp em."
 
Lâm Kiếm Thâm dùng đũa chung (chỉ để gắp đồ ăn qua lại, không phải của ai) gắp mì bỏ vào trong canh tôm hùm, cau mày nói: "Tôi không uống bia."
 
"Ăn tôm hùm đất sao có thể không uống bia được! Yên tâm đi anh, độ cồn của bia này rất thấp, sẽ không bị say." Hạ Ngữ Băng tiếp tục giơ cái cốc lên.
 
Lâm Kiến Thâm không tiện làm xấu mặt mũi cô, đành phải rót nửa cốc rồi cùng cô chạm một cái, sau khi nhấp một ngụm thì ghét bỏ, nói: "Khó uống."
 
Trăng sáng sao thưa, trong hương vị cay rát của tôm hùm đất và vị cay đắng của bia, đêm thứ hai ở nông thôn lặng yên buông xuống.
 

Ăn uống no nê, Hạ Ngữ Băng cảm thấy bản thân có hơi say, đỡ đầu đứng dậy, nói: "Anh, đầu em choáng váng rồi, em đi lên rửa mặt trước, bát đũa để mai em rửa nhé, đi ngủ sớm một chút đi."
 
Dưới màu vàng ấm áp có chút tối tăm của bóng đèn sợi đốt, Lâm Kiến Thâm vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, chỉ là hai mắt vô thần, trên bàn trước mặt là một cái chai không còn bia.
 
"Anh, anh không sao chứ?" Thấy anh vẫn không có phản ứng gì, Hạ Ngữ Băng lại gọi thêm lần nữa.
 
Cuối cùng Lâm Kiến Thâm cũng từ từ quay đầu qua nhìn Hạ Ngữ Băng, trong mắt có chút mờ mịt, đôi môi nhạt màu hơi mở ra: "Tôi..." Mới vừa nói được một chữ thì anh đã nhẹ nhàng nấc cục một cái.
 
Một lát sau, anh mới gằn từng chữ mà nói: "Tôi, không có việc gì."
 
Hạ Ngữ Băng thấy sắc mặt anh vẫn bình tĩnh và trắng trẻo, không giống dáng vẻ đã uống say nên yên tâm đi lên lầu rửa mặt.
 
Nửa giờ sau, Hạ Ngữ Băng đi ra từ phòng tắm, gọi vọng xuống dưới lầu: "Anh ơi?" Phòng bếp đã dọn dẹp sạch sẽ, nhưng dưới lầu cũng không thấy bóng dáng của Lâm Kiến Thâm đâu.
 
"Ừm? Đi đâu rồi?" Hạ Ngữ Băng nói thầm, mơ mơ màng màng muốn trở về phòng, nhưng một chân mới đưa ra được một nửa lại như đạp phải cái gì.
 
Cô xoa xoa tóc, cúi đầu nhìn thì thấy trên cầu thang lầu hai kéo dài đến lối đi nhỏ có những vật gì màu đen tuyền bay xuống. Cô ngồi xổm xuống nhặt mấy thứ đó lên, nương theo ánh đèn mà đánh giá.
 
"Đây là cái gì? Lông chim?"
 
Đúng thật là lông chim màu đen, nhưng mà rất to, mỗi cái so với tay cô thì phải dài hơn gấp rưỡi, không giống như lông gà lông vịt hay gia cầm trong nhà.
 
Nhìn kỹ, mấy cái lông chim này lại không phải là màu đen tuyền, trên cuống giống như là khảm tơ vàng, trên phần lông cũng ẩn hiện có ánh kim lóe lên, như là bột phấn màu vàng rắc lên lông chim màu đen, ánh sáng kia dường như có thể di chuyển, dưới ánh đèn mờ tối có thể uyển chuyển lưu động, vô cùng lộng lẫy.
 
Hạ Ngữ Băng chưa bao giờ nhìn thấy loại lông chim kỳ quái như vậy!
 
"Đây là cái thứ gì vậy ta..." Hạ Ngữ Băng trừng to hai mắt, vừa đi vừa nhặt lông không rõ của con gì rơi xuống trên dọc đường, tổng cộng có sáu cái, cái cuối cùng là rơi trước cửa phòng của Lâm Kiến Thâm.
 
Hạ Ngữ Băng cầm sáu cái lông chim đen ánh kim thật to, suy nghĩ trăm lần cũng không ra. Cô không biết mấy cái lông chim vừa xinh đẹp lại vừa kỳ quái này là từ đâu ra, nhưng nếu là kết thúc trước cửa phòng Lâm Kiến Thâm thì chắc là anh có cất trữ loại đặc sản vùng núi quý báu gì đây...

 
Nhất định là như vậy, Hạ Ngữ Băng gõ gõ cửa phòng Lâm Kiến Thâm.
 
"Anh, lông chim to trước cửa có phải là từ chỗ anh rơi ra không?" Trong phòng không có phản ứng gì, cửa phòng lại bị khóa trái, Hạ Ngữ Băng lại gọi câu nữa: "Anh? Anh ngủ rồi à?"
 
Vẫn không có tiếng trả lời.
 
Nhưng nếu đã khóa trái cửa, vậy thì nhất định là Lâm Kiến Thâm ở trong phòng. Chẳng lẽ là ngủ thật rồi?
 
Cô lại không hề biết, lúc này Lâm Kiến Thâm đã không còn là Lâm Kiến Thâm nữa, ít nhất là không phải Lâm Kiến Thâm mà cô quen biết.
 
Chỉ thấy phòng ngủ của Lâm Kiến Thâm không hề bật đèn, cửa sổ mở toang, ánh trăng và ánh sao nghiêng nghiêng mà chiếu vào trong phòng, chiếu lên chiếc giường gỗ mang hơi thở cổ xưa.
 
Mà trên giường, là một thân ảnh màu đen thật lớn đang nằm cuộn tròn.
 
Trong bóng tối, con ngươi của Lâm Kiến Thâm lóa ra ánh sáng màu vàng, càng quỷ dị hơn là --- một đôi cánh chim màu đen thật lớn đang từ từ vươn ra ở bả vai anh, lông chim màu đen ánh kim rung động, tựa như phá kén mà chào đón ánh sáng, vừa yêu dã lại xinh đẹp!
 
Đôi mắt anh vì say mà lờ đờ mê mang, khuôn mặt tuấn mỹ và thanh tú chìm trong ánh trăng, toàn thân như mạ một lớp ánh sáng bàng bạc, bày ra một loại nghiêm nghị thần thánh không thể xâm phạm. Tiếp theo, anh bỗng nhiên nhăn mày, duỗi tay đỡ lấy cái trán đang ẩn ẩn đau, lông chim trên đôi cánh phía sau lưng cũng dựng đứng hết cả lên, lại còn hơi run rẩy, tựa như bởi vì say mà cực kỳ không thoải mái...
 
Sau đó, anh nhảy ra ngoài từ cửa sổ đang mở, giương cánh, xẹt qua ánh trăng mà bay về hướng nơi sâu nhất trong núi.
 
Đôi cánh mang theo tiếng nức nở của gió, cửa sổ bị thổi đập "bang, bang".
 
"Gió to thật, chẳng lẽ là sắp mưa?" Hạ Ngữ Băng cầm lông chim trở về phòng, đóng cửa sổ đang mở một nửa lại.