Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 45

Tô Kì gọi điện thoại cho con trai căn dặn không được ở lại trường học, tìm một thành phố tùy ý tránh đi trước, đừng hỏi gì cả. Trong điện thoại vẫn luôn là bộ dáng lạnh lùng và không được nghi ngờ, tinh thần phản kháng của Tô Bân hết lần này đến lần khác bị bác bỏ, im lặng một lúc thì đồng ý.

Tùy ý đi một thành phố, không cần nói cho bất cứ ai biết hành tung của con.

Tô Bân cũng nghe mẹ nói trong khoảng thời gian này có phần tế nhị khẩn trương, đây là lúc cha tiến thêm một bước, nếu có thể lên một bước thì gã cũng có lợi.

Phi tiêu bắn tới Italy trên bản đồ, Tô Bân khởi hành, hành trình chuyến bay tra ra nhập cảnh Italy, lúc sau thì không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Tô Kì ở tình huống con trai không báo cáo còn tự mình tra xét một hồi, ông cũng không tra ra được con trai cụ thể đang ở đâu, lúc này mới an tâm được.

Nửa tháng sau, Tô Kì vẫn luôn để ý bên Tống Dương, thấy đối phương ra tay, vài ngày ngắn ngủi tài sản Quý gia đã sắp lâm vào đường cùng phá sản, vợ chồng Quý gia tan rã không vui, Quý Duyên Trạch kia tự dưng bị người đánh, cái gì cũng ổn chỉ có chuyên môn đánh vào mặt, nghe nói huyết nhục mơ hồ đang nằm ở bệnh viện, số tiền từng tiêu để chỉnh dung giờ đây e là toàn bộ hủy hết...

Từng chuyện một, từng việc một đều như vô tình xảy ra, nhưng Tô Kì biết đây là bút tích của Tống Dương.

Âm hiểm thâm độc có thù tất báo là tính cách cháu trai kia của ông, nghe nói vì Quý Duyên Khanh từng xông vào Hạ gia bảo vệ sĩ chụp ảnh khỏa thân của Hạ Bang Viện, loại chuyện này mà cũng có thể làm, bây giờ Hạ Bang Viện chỉ có thể xuất hiện trong các chương trình tạp kĩ không nổi tiếng trên tivi, nghe đâu đã bắt đầu bồi rượu...

Bởi vì biết rõ tính cách của Tống Dương, Tô Kì mới lập tức để con trai rời đi trong ngày, mặc dù là bình an vô sự trong nửa tháng, ngoài mặt Tống Dương đang chuyên tâm phá hủy công ty nhỏ kia, nhưng trong lòng Tô Kì vẫn có hơi bất an.

Vào ban đêm ông lại gọi điện thoại cho con trai, mọi việc đều bình an.

Nhưng ông không biết, giây tiếp theo sau khi cắt đứt điện thoại, Tô Bân đã bị người đánh ngất bắt đi rồi.

*

"Người còn tác dụng, nếu muốn trốn thì cho chút tổn thương da thịt là được rồi."

Tống Dương nhìn Quý Duyên Khanh ra ngoài sau khi tắm xong, không hề nhiều lời cắt đứt điện thoại, vài người làm việc kia đều là người hắn tin được, xuống tay có chừng mực.

"Nói gì đó?" Quý Duyên Khanh nghe được vài từ.

Tống Dương vốn định có lệ cho qua, nhưng nghĩ đến gì đó đành thành thật nói: "Phái người qua chiếu cố em họ anh một chút."

Trong lòng Quý Duyên Khanh hiểu rõ, chuyện đánh thuốc mê Tống Dương cậu nhớ kĩ trong lòng, sau đó có xâm nhập qua máy tính Tô gia, căn bản không có gì hữu dụng, sạch sẽ vô cùng, hiện tại nghe Tống Dương nói, trầm mặc chốc lát rồi nói: "Chú ý chừng mực."

"Anh biết."

Trong mắt Tống Dương đều là xương quai xanh khêu gợi của Quý Duyên Khanh, làm gì còn quản em họ gì đó nữa?! Hắn lập tức đi qua, ôm lấy thắt lưng Quý Duyên Khanh, nhân tiện hôn lên mặt Quý Duyên Khanh một cái, môi hạ xuống chuyển qua xương quai xanh thích ý liếm một cái, là hương vị tươi mát sau khi tắm xong.

Trên mặt Quý Duyên Khanh cũng có một tia hồng nhạt, có chút xấu hổ, thân thể từ sau khi mang thai có hơi kỳ quái, chỉ cần hơi thân mật một chút thì sẽ trở nên rất mẫn cảm.

"Đã được bốn tháng." Tống Dương ngậm lấy vành tai Quý Duyên Khanh, thấp giọng nói: "Anh hỏi qua bác sĩ, Cẩu Đản đã rất ổn định."

Máu cả người Quý Duyên Khanh giống như đều hướng lên đầu, cậu cũng không đẩy Tống Dương ra, nghiêng đầu môi vừa lúc hôn đến môi dưới của Tống Dương, hô hấp có hơi dồn dập, khí nóng tỏa ra trên môi Tống Dương tê tê dại dại, Tống Dương còn có gì không hiểu.

Không khí bỗng trở nên ái muội, trong không khí giống như ngập tràn hormone dính dính nhớp nhớp.

Vết thương ở chân Tống Dương đã gần như khỏi hẳn, nghẹn hơn ba tháng, hiện tại Quý Duyên Khanh cũng động tì,nh, Cẩu Đản đã ồn định, không có việc gì để nhịn nữa. Hai người trước tiên hôn từng chút một, còn rất hạn chế, sau đó thì hôn sâu phát ra tiếng tách tách ướt át...

Ba tháng đầu mang thai Cẩu Đản Quý Duyên Khanh gầy đi mấy cân, càng ngày càng gầy, có điều thân hình Quý Duyên Khanh là loại được ông trời ưu ái, cốt nhục cân xứng, mặc dù gầy nhưng ôm trong tay vẫn có thịt, một tháng sau thì không còn nôn nữa, ăn uống cũng được hơn trước, nuôi dáng người trở về như lúc hai người yêu nhau cuồng nhiệt, mỗi đêm Tống Dương đều ôm không muốn buông tay, không phải hôn hôn thì lại sờ sờ, đợi chọc ra một thân nổi lửa thì lại vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Bản thân hắn chịu khổ, Quý Duyên Khanh cũng không dễ chịu, còn phải nhẫn nại.

Tống Dương tắm xong nước lạnh về lại đúng lúc thấy ánh mắt sáng ngời của Quý Duyên Khanh thì còn có gì không hiểu nữa chứ.

Nếu là trước kia thì sớm đã sáp lại rồi, hiện tại cố kỵ Cẩu Đản nên bó tay bó chân, trộm lẻn vào phòng tắm gọi điện thoại cho Lục Phong, bên kia không ai trả lời, lại gọi qua. Là Hoa Đình nhận điện thoại, hơi thở còn không ổn, "Có gì thì nói mau."

Tài xế già Tống Dương còn không hiểu đối phương đang làm gì sao, điện thoại được Lục Phong nhận.

Hỏi xong mới biết được, ba tháng đầu cũng có thể giải tỏa thích hợp, nhưng mà không thể đao thật thương thật đi vào, theo lý mà nói ba tháng qua đi thì có thể lái xe nhẹ nhàng, nhưng vì khi Quý Duyên Khanh mang thai đã xảy ra tai nạn xe nên trạng thái không ổn, tốt nhất phải chờ qua bốn tháng kiểm tra rồi nói sau.

Ba ba ba cúp điện thoại, Tống Dương cũng nghe hiểu, có thể giải tỏa.

Chính hắn ăn không được, nhưng hầu hạ Quý Duyên Khanh thật tốt một phen với hắn mà nói thì cũng giống như được ăn.

Đoạn thời gian kia, Tống Dương thường xuyên tắm nước lạnh, cũng may phòng ngủ chính có nhà vệ sinh.

Tống Dương dùng môi cẩn thận từng chút miêu tả Quý Duyên Khanh, cúi đầu ghé vào bên tai, nhẹ giọng nói gì đó lập tức thấy hai mắt Quý Duyên Khanh trợn tròn, khóe mắt ứa ra nước mắt, lắc đầu phát ra âm thanh đứt quãng nói không.

.......

"Chồng, chồng ơi..."

"Bảo bối, bảo bối, anh yêu em, đừng sợ đừng sợ." Tống Dương ôn nhu hôn chóp mũi Quý Duyên Khanh, bưng nước từ từ đút Quý Duyên Khanh uống, vừa rồi quá nóng, sợ Quý Duyên Khanh thiếu nước, đút bảo bối uống nhiều nước một chút.

Quý Duyên Khanh tựa vào lòng ngực Tống Dương, cả người không có khí lực, cái miệng nhỏ uống nước, giọng nói khàn khàn được nước ấm làm dịu đi thoải mái rất nhiều, cả phòng vô cùng im lặng, đột nhiên nhớ đến còn Dương Bảo nữa, vừa rồi có phải quá mức lớn tiếng hay không? Không khỏi khẩn trương nhìn về phía cửa lớn.

Tống Dương có gì mà không hiểu, dỗ người, "Dương Bảo giống như heo, sẽ không tỉnh lại." Hắn xuống giường mở cửa, "Không tin anh đi xem ——"

Sau đó Quý Duyên Khanh ở trên giường liền cứng ngắc, lộ ra biểu tình xấu hổ và giận dữ muốn chết, hận không thể ăn tươi Tống Dương.

Dương Bảo trừng lớn mắt mặc quần cộc đứng ở cửa, vẻ mặt tò mò nhìn vào bên trong.

Tay nắm cửa của Tống Dương cũng có chút cứng ngắc, mặt đen hệt như đáy nồi, mặc dù bình thường da mặt dày nhưng ở trước mặt con trai vẫn có chút chột dạ.

"Không đi ngủ đứng ở cửa làm gì?"

"Con muốn đi vệ sinh, nghe thấy ba đang khóc, ba lớn không phải lại bắt nạt ba đó chứ?" Dương Bảo không vui chất vấn Tống Dương.

Tống Dương rất nhanh mặc quần cộc vào, lao nhanh đến bắt lấy Dương Bảo đang chạy đến bên giường, kẹp ở bên tay đưa người ra ngoài, "Khanh Khanh, anh dỗ tiểu tử thối này ngủ, em nghỉ ngơi trước đi."

"Ba ơi, trong phòng có mùi gì đó khó ngửi quá!" Dương Bảo đá chân, khóc lóc om sòm, "Kẻ xấu, kẻ xấu bắt nạt ba ba!"

Cả người Quý Duyên Khanh bủn rủn, nhưng nhìn thấy Dương Bảo hiểu lầm, vẫn lộ ra mặt đỏ thẫm, mở miệng nói giọng đều khàn, dỗ Dương Bảo, "Ba và ba lớn đang chơi trò chơi, không phải bắt nạt ba!"

"Thật sao?"

"Thật, cho đến giờ ba chưa từng lừa Dương Bảo mà." Lúc nói lời này Quý Duyên Khanh cảm thấy ngượng ngùng vạn phần.

Tống Dương dẫn con trai rời đi, phụ họa theo, "Thật sự không bắt nạt, ba yêu ba con còn không kịp đây! Đó là chúng ta đang tương thân tương ái..."

Dương Bảo nghe góc tường nửa ngày, nhìn thấy ba không có việc gì mới nhớ đến việc muốn đi vệ sinh, nghẹn một bụng, Tống Dương đen mặt đưa nhóc đến trước cửa nhà vệ sinh, sau đó mới mang Dương Bảo về phòng ngủ, không thể qua loa, phải dỗ vài câu để Dương Bảo ngủ xong hắn mới xoay người trở về phòng chính trong lo lắng.

Cả người Quý Duyên Khanh bủn rủn, không dễ gì mới lê người ngồi dậy được thì nhìn thấy Tống Dương.

Vẻ mặt vẫn luôn lãnh thanh hiện tại đặc biệt xinh đẹp, ửng đỏ hệt như hoa đào, khóe mắt phiếm hồng như cánh hoa vừa mới nở, không thèm nhìn Tống Dương.

Tống Dương biết Quý Duyên Khanh đang thẹn thùng, sờ sờ mũi, "Anh đi xả đầy nước, trước tiên em đừng cử động."

Chờ xả nước xong rồi, Tống Dương bế ngang Quý Duyên Khanh, sắc mặt Quý Duyên Khanh không dễ gì mới dịu lại thì động tác đứng dậy của Tống Dương làm mặt cậu cứng đờ, chợt nghe âm thanh tí tách nho nhỏ.

Tống Dương cúi mắt nhìn sàn nhà.

Khụ khụ khụ.

Nhưng nhìn đến ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi của Quý Duyên Khanh, Tống Dương nhanh chóng dỗ dành, hôn hôn môi Quý Duyên Khanh, "Khanh Khanh, em không cần thẹn thùng với anh."

Đổi lấy chính là sắc mặt lạnh hơn của Quý Duyên Khanh.

Trong lòng Tống Dương cười hắc hắc, hắn vẫn có thể phân biệt được mặt lạnh của Quý Duyên Khanh khi nào là tức giận, khi nào là giận dỗi thẹn thùng, giống như hiện tại.

Quý Duyên Khanh gắng gượng cảm giác ở mặt sau hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Tống Dương biết Khanh Khanh đang thẹn thùng nhưng da mặt hắn dày nha, cười cười nói: "Khanh Khanh, anh chỉ muốn giúp em tắm rửa thôi."

"Không cần, em tự tắm, anh đi ra ngoài đi."

Tống Dương biết Khanh Khanh nhà mình đang thẹn thùng, bị trừng, không chỉ không tức giận còn liên tục bảo được được được, sau đó đóng cửa. Một lúc sau Quý Duyên Khanh mới lạnh mặt kìm nén sự xấu hổ đưa tay hướng xuống dưới, thần sắc rối rắm không thôi, cửa bị đẩy ra, Quý Duyên Khanh cứng ngắc giữ nguyên động tác, toàn thân như nổ tung, tuy rằng một chữ cũng chưa nói nhưng Tống Dương có thể nhìn ra, nếu hiện tại hắn dám trêu chọc hai câu thì sẽ phải kiêng cữ một tháng.

Vì thế ngoan ngoãn tiến đến hỗ trợ rửa sạch, trong lòng thích đến sôi sục, trên mặt lại rất nghiêm chỉnh.

Phục vụ bao trọn gói, lau sạch sẽ, lúc ra ngoài chăn nệm đều đã thay mới, Quý Duyên Khanh nằm trên giường mềm mại sạch sẽ nhìn Tống Dương bận trước bận sau, một chút bất mãn trong lòng khi nãy do vậy mà không còn nữa.

Quên đi, không cần phạt hắn nữa.

Quý Duyên Khanh híp mắt buồn ngủ cọ cọ gối đầu.

Bên giường, Tống Dương vừa lấy ra một lọ thuốc mỡ, cười có hơi không đứng đắn, ngồi lên giường hướng về phía Quý Duyên Khanh.

"Buồn ngủ, không muốn nữa đâu."

"Ngoan, em ngủ của em, anh thoa thuốc cho em, vô cùng tốt."

Nửa tỉnh nửa mê cảm giác không đúng lắm, vừa mở mắt, Quý Duyên Khanh lập tức cắn răng thấp giọng gọi tên Tống Dương.

Tống Dương giơ thuốc lên với vẻ vô tội, "Thật sự thoa thuốc mà, không có làm gì cả."

Thoa thuốc nhà anh mà thoa đến mười phút, thuốc đều bị anh thoa hết rồi!

Quý Duyên Khanh đỏ mặt, quay lưng lại, thật bực mình! Cậu cũng có cảm giác!

Trong mắt Tống Dương hiện ra ý cười sủng nịnh nhìn bóng lưng Quý Duyên Khanh, đem thuốc mỡ cất đi rồi rửa sạch tay, trở về nhẹ nhàng ôm người, hôn vào cổ thon dài trắng nõn của Quý Duyên Khanh, "Giống hệt trẻ con, ngủ đi!"

Quý Duyên Khanh muốn cãi lại, nghĩ thầm ai mới giống trẻ con!

Qua một lúc, thân thể quay lại, mặt cọ vào ngực Tống Dương, rất nhanh đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Tống Dương ôm đại bảo bối trong lòng chỉ cảm thấy sự nặng trĩu trong ngực đều là hạnh phúc. Khanh Khanh nhà hắn giống con mèo nhỏ, nhìn lạnh lùng cao ngạo không thể chạm vào, kỳ thật trong tâm vô cùng mềm mại, lúc ngủ rất đáng yêu, lúc uống nước cũng đáng yêu, dù làm gì cũng đều đáng yêu.

Một giấc ngủ ngon, ngày hôm sau Quý Duyên Khanh thức dậy xin công ty nghỉ phép, cả người nằm trên giường bủn rủn, thắt lưng không cử động được, lúc sáng trước khi đi nhà trẻ Dương Bảo có ghé qua một chuyến, ghé sát cạnh giường hỏi, "Ba ơi, có phải hôm nay ba bị bệnh rồi không?"

"Có hơi không thoải mái, ngủ một giấc là được."

Dương Bảo không thấy Tống Dương, liền tiến đến bên tai Quý Duyên Khanh, nhỏ giọng thì thầm: "Ba, có phải ba lớn bắt nạt ba không? Tối hôm qua con nghe thấy ba bảo ba lớn tránh ra, ba lớn to như vậy, đè trên người ba nhất định rất nặng."

Đầu Quý Duyên Khanh bốc khói, lúng túng vô cùng, còn phải cường điệu lại một lần, Dương Bảo lúc này mới tin ba lớn thật sự không có bắt nạt ba, quay đầu vô cùng vui vẻ đeo cặp sách trên lưng đi nhà trẻ.

Tống Dương đưa con trai đi học xong về thấy Quý Duyên Khanh mặc đồ ở nhà tựa vào sofa ngẩn người.

Trao nhau nụ hôn buổi sáng, Tống Dương đi hâm cháo ăn sáng, Quý Duyên Khanh ăn xong thì dựa vào sofa đọc sách, Tống Dương làm việc ở bên cạnh, phòng im ắng, chỉ nghe âm thanh đánh chữ của Tống Dương, không khí vô cùng hòa hợp.

*

Ba ngày sau Tô Kì mới phát hiện con trai mất tích, trong đầu ông người hoài nghi đầu tiên là Tống Dương nhưng không hề có chứng cứ, khoảng thời gian này Tống Dương vẫn ở trong nước không có ra nước ngoài, ngay cả vệ sĩ bên người cũng ở trong nước.

Tô Kì che giấu tin tức này, đồng thời phái người đi tìm nhưng con trai ở xa tận nước Ý, người phái đi trong nhất thời cũng rất khó tìm được, mặt khác thì phái người theo dõi Tống Dương.

Tin tức mỗi ngày truyền đến đều là bên Italy không có thu hoạch gì, mà Tống Dương bên kia cũng giống như những ngày trước, nên làm gì thì làm đó, nửa chỗ kỳ quái cũng không có.

Cùng ngày, hòm thư của ông nhận được một tấm ảnh chụp, là Tô Bân cả người đầy máu đang bị trói.

Tô Kì tức giận đến mức phá hư nửa cái phòng sách, động tĩnh quá lớn dẫn đến ông cụ Tô chú ý, ép bức mới biết được tin, người lập tức không trụ được hôn mê bất tỉnh, suốt đêm đưa đến bệnh viện, cấp cứu khẩn cấp cũng xem như cứu được người, chỉ là bị đột quỵ liệt nửa người.

Khi Tống Dương nhận điện thoại của Tô Uyển Linh, vẻ mặt lãnh đạm, "Con biết rồi."

"Muộn như vậy còn ra ngoài sao?" Quý Duyên Khanh thấy Tống Dương thay quần áo thì có chút lo lắng.

Tống Dương hôn trán Quý Duyên Khanh, "Ông ngoại đang ở bệnh viện, anh đi xem sao, em ngủ tiếp đi, Lý Chiêu đi theo anh, yên tâm."

Quý Duyên Khanh vừa nghe là chuyện của Tô gia thì không nói thêm gì nữa, cậu thật sự không có cảm tình nào với Tô gia, người ta có thể cũng vậy, đời này sẽ không có khả năng bắt tay làm hòa.

Tống Dương thay quần áo xong, thấy biểu tình Quý Duyên Khanh lãnh đạm thì biết đối phương nghĩ cái gì, hắn ngồi xuống bên giường.

"Tình cảm của anh với Tô gia cũng giống em, ông ngoại đối với anh cũng là thản nhiên lạnh nhạt, trong lòng ông cụ có lẽ chỉ có Tô Bân mới là cháu trai duy nhất của ông." Ánh mắt Tống Dương cũng mang theo vài phần châm chọc, "Cũng chỉ có mẹ anh là nhìn không rõ, một lòng cắm ở Tô gia không chịu ra, năm đó ba anh thật sự đối với mẹ rất tốt, thôi quên đi không nói chuyện này nữa, anh là cháu ngoại lễ tiết ngoài mặt vẫn phải giữ."

Ông ngoại đối với hắn không lạnh không nhạt, trên mặt quan hệ hắn cũng phải đáp lại, không thể để cho người ta đâm chọt hắn mắng ba hắn không biết dạy dỗ hắn.

"Ừm, anh đi đường cẩn thận, bảo ông Kim lái xe chậm chút."

"Được, không cần đợi anh, ngủ trước đi nhé."

Tống Dương hôn nhẹ Quý Duyên Khanh, lúc này mới xoay người rời đi.