Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh

Chương 11


 
Chương 11
 
Sau khi Đông Xuân Hạ và Cát Thâm đi ra từ khu rừng nhỏ thì không thấy Đổng Vi đâu nữa. 
“Đều tại anh, Vi Vi chắc chắn đã nổi giận rồi.”  

  
Trên môi Cát Thâm vẫn còn dấu vết sau khi bị Đông Xuân Hạ cắn, anh liên tục xin lỗi: “Là lỗi của anh, em gọi điện thoại cho em ấy đi.”  
  
“Vi Vi nhắn WeChat cho em rồi, cố ấy nói hơi không khoẻ nên về trước.” Đông Xuân Hạ nhớ lại điệu bộ lúc trước của Đổng Vi, cô hoàn toàn không biết Đổng Vi không khoẻ chỗ nào.  
 
Cát Thâm cũng thấy vậy, mắt đối mắt với Đông Xuân Hạ: “Để em ấy về nghỉ ngơi đi.” 
  
Đông Xuân Hạ hơi lo cho Đổng Vi, thế nhưng Cát Thâm lại là bạn trai của mình, cô cũng không thể không chú ý đến Cát Thâm được.
  
Có một chàng trai từ phía trước bước đến, mới đầu Đông Xuân Hạ còn tưởng mình nhìn nhầm.   
Thịnh Kình Việt hồn xiêu phách lạc đi ngang qua bọn họ, dường như không nhìn thấy hai người.  
Cát Thâm thấy ánh mắt của Đông Xuân Hạ cứ nhìn chằm chằm đối phương thì liền ghen đến phát điên lên, anh xoay mặt Đông Xuân Hạ lại: “Không được nhìn người khác.” 
  
Đông Xuân Hạ đã quen với tính hay ghen của Cát Thâm nên không thèm để ý, oán giận nói: “Hừ, em đã nói hết cho Đổng Vi nghe chuyện hôm trước anh gặp Thịnh Kình Việt rồi, Vi Vi chuẩn bị chia tay anh ta.”
  
Cát Thâm buông lỏng tay, anh có nghe Đông Xuân Hạ nói qua về chuyện của Đổng Vi và Thịnh Kình Việt, chỉ nói một câu: “Anh ta và Đổng Vi không phải người của cùng một thế giới.”  
  
“Sao lại không phải? Anh nói lời này là có ý gì, Vi Vi không xứng với anh ta sao?”  
 
Rõ ràng là không muốn Đổng Vi và Thịnh Kình Việt ở bên nhau, thế nhưng khi nghe Cát Thâm nói vậy, Đông Xuân Hạ liền lập tức “phát nổ”. 
  
Cát Thâm tiến đến hôn Đông Xuân Hạ một cái: “Không phải, chỉ là hai người họ quá giống nhau, ở cạnh nhau sẽ chỉ chịu tổn thương mà thôi.” 
  
“Cái gì mà giống với không giống… cũng đâu có tướng phu thê đâu.” Đông Xuân Hạ bị hôn một cái mới chịu yên, lẩm bẩm nói.  

  
“Được rồi, đừng nói về bọn họ nữa, không phải chúng ta đã nói sẽ để lại một nụ hôn ở mọi ngóc ngách trong trường sao?”  
  
Đông Xuân Hạ trợn mắt một cái: “Không biết xấu hổ!”
  
*
  
Sau khi về ký túc xá, Đổng Vi thu dọn hết đồ đạc của mình rồi đi thẳng đến Nhược Hoa. Về phần đồ đạc cá nhân trong nhà Thịnh Kình Việt, cô không mang theo một món nào. 
  
Lúc Tô Như nhìn thấy cô, cô ấy còn ngẩn ra một lúc: “Nhanh vậy ư? Không phải em nói còn muốn đợi mấy ngày nữa sao?”
  
“Không có gì đáng đợi nữa nên em mới đến ngay.” Đổng Vi nói. 
  
Tô Như nhìn chiếc va li Đổng Vi xách trên tay, khẽ gật đầu: “Cũng tốt, thế này mới chuyên tâm tập luyện được, em đến đây với chị.”  
  
“Toà phía Đông của Nhược Hoa là ký túc xá của bọn em, còn toà nhà lớn trước mặt là nơi để lên lớp, bình thường bảy giờ sáng sẽ bắt đầu học, bảy giờ tối kết thúc, em nên chuẩn bị trước tâm lý, khoảng thời gian được đào tạo này sẽ rất cực khổ. Về vấn đề sinh hoạt thì sẽ có một trợ lý người mẫu chăm sóc em, tuy nói thời gian sau khi buổi học kết thúc đều để các em tự sắp xếp, thế nhưng tốt nhất em đừng có ra ngoài chơi lung tung.” 
 
Tô Như dặn dò.  
  
“Vâng, cảm ơn chị Như.” 

  
Tô Như dắt Đổng Vi đến cổng ký túc xá, mở cửa ra: “Đúng rồi, lần trước quên hỏi em, em có bằng AFIA không?” 
  
Bằng AFIA là bằng chứng nhận tư chất người mẫu, tấm bằng này nhận được sự ủng hộ rộng rãi trong làng người mẫu và cả giới thời thượng. 
  
Đổng Vi gật đầu: “Có, nhưng em chỉ có bằng trung cấp.”  
  
Tô Như cân nhắc một chút: “Được rồi, đợi sau này có thời gian thì thi lấy bằng cao cấp, nếu không thì với trình độ bây giờ của em cũng không qua nổi cuộc thi cao cấp đâu.” 
 
Lời của Tô Như rất thẳng thắn, cô nhìn cô gái trước mặt mình một cái, trên mặt cô không hề xuất hiện biểu cảm tức giận gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.  
  
“Chị Như nói đúng, em vẫn cần tập luyện nhiều hơn.”
  
Trước khi Tô Như đi, cô đột nhiên hỏi Đổng Vi: “Em có quan hệ gì với tiểu Châu tổng?”  
  
“Chỉ tình cờ quen biết thôi ạ.” Đổng Vi trả lời.  
 
“Vậy thì tốt, trước đây có người mẫu mới đến thích tiêu Châu tổng, cuối cùng không chỉ tự dập tắt mơ ước của mình mà ngay cả quản lý của cô ta cũng phải cuốn gói đi chung luôn.” Tô Như nhắc nhở, “Chúng ta chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.” 
 
Sau khi Tô Như đi rồi, Đổng Vi dựa vào cửa rồi từ từ trượt người xuống, hành lý ngã xuống nền đất “cộp” một tiếng, cô mếu máo cười.  
  
Tô Như đúng là nghĩ nhiều quá rồi, bây giờ cô chỉ muốn một mình trốn đi, làm gì mà còn tâm trí đi thích người khác nữa.  
  
Từ lần đầu tiên gặp Thịnh Kình Việt ở trường đại học thì Đổng Vi đã nhận ra anh rồi, thế nhưng anh lại không nhận ra cô. 
 
Cô cũng không muốn Thịnh Kình Việt nhận ra mình, những thứ đó là quá khứ cô không thể quay đầu nhìn lại, chỉ có mỗi mình anh là ánh sáng duy nhất giúp cô phá tan màn sương mờ đục. 
  
Cô chấp nhận nỗ lực theo đuổi anh, vậy mà lại quên đi một điều rằng mình cũng là một con người, cũng sẽ biết mệt mỏi.  
 
Mà đến cuối cùng, ánh sáng rồi cũng sẽ tắt đi.  
  
Đổng Vi cuộn tròn người lại, cô không nên hi vọng quá đáng. 
  
Vào một đêm khuya, có hai người không thể nào chìm vào giấc ngủ, ba bốn tiếng khóc nức nở, ngoài cửa sổ ve kêu năm sáu tiếng, hàng nghìn hàng vạn ngôi sao sáng đang âm thầm theo dõi.
  
Nhược Hoa đúng thật là rất nghiêm khắc, thời gian được xếp rất dày đặc, giáo viên hướng dẫn cho bọn cô là giáo viên đào tạo người mẫu quốc tế nổi tiếng, Catharine. 
  
Catharine là người mẫu Argentina, từng đạt giải ba trong cuộc thi người mẫu thế giới ba năm trước, sau đó lại xuất hiện trên các tạp chí quốc tế thời thượng, còn tham gia rất nhiều show có tiếng. 
  
Tuy rằng chỉ là một lớp tập huấn ngắn hạn, nhưng lại có thể mời Catharine đứng lớp, lúc này Đổng Vi mới biết được thực lực của Nhược Hoa mạnh cỡ nào.  
  
Catharine có thể trở thành người mẫu nổi tiếng được thế giới theo đuổi và tán tụng thế này, chắc chắn không thể không nếm trải khổ cực, bởi vậy khi đề ra các bài luyện tập của bọn cô cũng vô cùng nghiêm khắc.  
  
Thế nhưng lại không một ai than khổ hay than mệt, mọi người đều liều mình tập luyện.
  
Đổng Vi cảm thấy rất biết ơn vì lúc này có thể tham gia một lớp huấn luyện như vậy, để mỗi buổi tối cô sẽ mệt đến mức chỉ muốn ngủ ngay. 
  
Vậy thì cô sẽ không giật mình thức giấc vào đêm khuya nữa.  
  
“Được rồi, buổi học hôm nay kết thúc ở đây, Đổng Vi, quản lý của em đến tìm em.” Catharine huơ tay với Đổng Vi. 
  
Tô Như đứng ngoài cửa đợi Đổng Vi.  
  
Trải qua tập huấn hơn một tuần nay, Đổng Vi hơi gầy đi một chút, thế nhưng vẻ đẹp trên gương mặt lại chỉ tăng chứ không giảm. Ánh mắt cô dường như toát lên sự quyến rũ nhẹ nhàng, đỡ hơn rất nhiều so với vẻ tiều tuỵ khi mới tới. 
 
Tô Như gật đầu, xem ra Đổng Vi là một cô gái trưởng thành trong nghịch cảnh.  
  
“Bây giờ em vẫn chưa nổi tiếng, chị có đề cử thì người khác cũng không biết em là ai, đợi đến khi em tham gia cuộc thi người mẫu hàng đầu Trung Quốc xong thì các nhãn hàng sẽ không chờ đợi được mà tìm đến em thôi, hiện tại đừng vội gì cả.”  
 
Ban đầu khi Chu Hoài Ngọc bảo cô dẫn dắt Đổng Vi, cô đã xem qua video thi đấu của cô ấy, nếu không thì Tô Như cũng sẽ không đồng ý.
  
Nếu đã đồng ý thì cô cũng tin vào tầm nhìn của mình, Đổng Vi sớm muộn gì cũng sẽ nổi tiếng. 
“Hôm nay chị đến tìm em là vì có chuyện muốn nói. Tuy rằng còn một thời gian nữa cuộc thi mới bắt đầu, thế nhưng tối nay chị định mời người của một nhãn hàng từng hợp tác trước đây cùng ăn bữa cơm, nếu em muốn đi thì chị hẹn, còn không muốn thì thôi vậy. Dùng bữa cũng chỉ là ăn uống bình thường, để nhận mặt với nhau mà thôi. Chắc em cũng biết hợp đồng của mình rồi, chị sẽ không làm mấy việc như ép buộc em gì đó.”
  
Các công ty có thể hợp tác với Nhược Hoa thì đa phần đều là các nhãn hàng lớn, còn về những thứ mờ ám kia, không đáng để Nhược Hoa nhúng tay vào. 
  
Thế nhưng cũng không loại bỏ được việc quản lý làm ra những việc mất mặt để giành lấy được tài nguyên tốt, Tô Như nói ra những lời này chính là để Đổng Vi yên tâm. 
 
“Vâng, chị Như, em về thay quần áo.” 
  
“Ừm, đến lúc đó chị đi cùng em, đừng lo lắng.”
    
Người Trung Quốc thường nói chuyện tình nghĩa, sau khi quen biết thì đến lúc bàn chuyện đại ngôn họ cũng cũng nể mặt vài phần, Đổng Vi hiểu tấm lòng của Tổ Như nên đồng ý.  
  
*
  
Thấy xe không ngừng chạy về phía bãi biển, Đổng Vi đột nhiên hỏi một câu: “Chúng ta đi đâu vậy?”
    
“Đến đài Vượng Giác, người đại diện của một nhãn hàng rất thích đến câu lạc bộ ở đó, tối nay hẹn ở một club tại nơi ấy.” 
  
Đổng Vi hơi hoảng hốt, đài Vượng Giác?  
 
Anh cũng sẽ ở đó sao?  
  
Lúc bọn họ đến thì người đại diện các nhãn hàng đều đến rồi.  
  
Tô Như mỉm cười đẩy cửa ra: “Thật xin lỗi, trên đường đi kẹt xe quá, để các vị đợi lâu rồi.”  
  
“Không sao không sao, chúng tôi cũng vừa mới đến thôi, Tô Như dắt theo người mới, chúng tôi nhất định phải đến xem xem, người dưới tay cô sau này chắc chắn sẽ thành siêu mẫu, chúng tôi phải đến tạo mối quan hệ chứ, sau này làm đại ngôn nhãn hàng của bọn tôi thì phải giảm giá đó nha.” 
 
Lời này đơn giản chỉ là đang nịnh nọt Tô Như, những người đang ngồi đây đều đại diện cho các nhãn hiệu hàng đầu ở nhiều ngành, các vị quản lý này đến dựa hơi còn không kịp, sao lại có thể để đối phương đến tạo mối quan hệ chứ.  
  
Quả nhiên Tô Như nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, cũng nịnh lại vài câu.  
  
Có người hỏi Tô Như: “Ấy, người mẫu mà cô dắt đến đâu? Không phải ngại gặp chúng tôi đấy chứ?”    
 
Mọi người cười ồ lên.  
  
Tô Như đáp: “Để tôi gọi cô ấy vào.”  
  
Đổng Vi đứng ngay cửa, thậm chí đứng ở đây cô cũng có thể nghe được âm thanh của biển, mà trong âm thanh đó còn mang theo tiếng đua xe ầm ầm hỗn tạp. 
  

Âm thanh ấy, cô gần như đã nghe suốt trong bốn năm, làm thế nào cũng không thể nghe sai được.  
  
Lúc Tô Như bước ra thì thấy Đổng Vi đang đứng ngẩn ngơ; cô gọi một tiếng: “Đổng Vi, đang làm gì đó? Mọi người đều đang đợi em đấy.” 
  
Đổng Vi gật đầu, gương mặt cô mang theo ý cười, nhưng đôi mắt lại toát lên tia lạnh lẽo. 
  
Đây là nơi của Thịnh Kình Việt, vậy mà lần đầu tiên cô đến đây lại là đi ăn cùng người khác.  
Cô bước từ bên ngoài vào, mặc một chiếc sơ mi đơn giản phối với váy ngắn, thế mà lại toát lên một vẻ đẹp làm rung động lòng người, đôi mắt hoa đào, bờ môi dịu dàng mềm mại, mỗi bước chân cô đều tràn trề sức sống thanh xuân, vẻ phong tình và gợi cảm đều có ở bên trong, khiến người ta không thể dời mắt.  
 
Giữa hai đầu mày lại có nét khí khái anh hùng, một vẻ đẹp rất riêng biệt.  
  
Là kiểu người mẫu mà người ta nhìn qua một lần là nhỡ mãi không quên.  
  
Không ít người có mặt ở đây đều tính toán trong lòng xem có nên đi trước một bước mà ký với đối phương hay không, không khí ngay lập tức trở nên sôi nổi.
   
Tô Như nhìn thấy cảnh này thì nụ cười lại càng trở nên thích thú, điều này chứng minh tầm nhìn của cô không tồi. 
  
Vì ngày mai Đổng Vi vẫn phải lên lớp nên mọi người đều không ép rượu, sau khi hỏi Đổng Vi mấy câu thì đều bàn việc của mình.  
  
Đổng Vi thở phào một hơi, quả nhiên bữa cơm này đúng như lời Tô Như nói, chỉ là để biết mặt. 
Không ai hỏi cô câu gì nên cô bèn ngồi nghe họ trò chuyện.  
  
Bên ngoài bỗng truyền đến một âm thanh ồn ào, không lâu sau đó thì cửa bị đẩy ra, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt bất ngờ nhìn về phía cửa. 
  
“Ây, quả nhiên đều ở đây, tôi đã nói nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu bên ngoài mà, hỏi nhân viên phụ vụ còn không nói nữa, đúng thật là.”  
 
Người đến là một người đàn ông trung niên, bụng bia, đầu hói, người toát lên một dáng vẻ đầy “dầu mỡ”*
 
*Từ mạng: Chỉ những người đàn ông trung niên không sạch sẽ, có cuộc sống nhàm chán không vẻ vang gì. 
   
Tô Như biết người đàn ông này, người này tên Hà Trấn Kiệt, là ông chủ của một hãng xe nội địa, gần đây đang đặt chân vào lĩnh vực đua xe, trước đây Nhược Hoa có hợp tác qua với bọn họ, thế nhưng các người mẫu trở về đều nói người bên đó động chân động tay với họ, vậy nên Nhược Hoa liền kết thúc hợp đồng, còn suýt nữa thì kiện họ ra toà. 
 
Gặp được Hà Trấn Kiệt ở đây, Tô Như cảm thấy có lẽ ông ta muốn đến gây phiền phức cho cô.    
Quả nhiên sau khi Hà Trấn Kiệt chào hỏi với mọi người có mặt ở đó xong thì liền nhìn sang Tô Như, “ Ồ, đây không phải là Tô Như sao, cô ở đây...là vì? Hây hây, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi.” 
 
Hà Trấn Kiệt cười một cách th ô tục, “Việc này thì tôi sẽ không nói cho Nhược Hoa đâu, tránh viện bọn họ lại bận rộn kiện hết người này tới người kia.” 
  
Lời này vừa nói ra thì sắc mặt của những người có mặt ở đó liền trở nên xấu đi.  
 
Thế nhưng bọn họ lại giữ thể diện nên không ai mở miệng nói gì.  
  
Mắt Hà Trấn Kiệt mơ hồ toát lên vẻ say xỉn, ánh mắt ông ta nhìn xuyên qua bọn họ, nhắm thẳng vào Đổng Vi: “Ô, người lần này đúng là đẹp hơn mấy lần trước nha, Tô Như cô thật là không có nghĩa khí gì cả, đưa cho bọn họ người chất lượng cao như vậy, cơ thể đẹp đẽ yếu ớt thế này có chịu được không chứ?” 
  
Tô Như sắp bị con ma men này chọc cho tức chết rồi, người này hoàn toàn không tôn trọng người khác mà, lại còn nói bóng gió bọn họ làm gái.  
  
“Nhân viên phục vụ, chúng tôi hoàn toàn không quen biết người này, bọn anh mau gọi bảo vệ đến đây lôi anh ta đi, còn không thì tôi báo cảnh sát đó.”  
  
Hà Trấn Kiệt đã bị sắc đẹp mê hoặc rồi, ông ta bước đến trước mặt Đổng Vi, tuỳ ý cầm một ly rượu trên bàn lên, “Ấy, làm to chuyện như vậy làm gì, tiểu mỹ nữ uống ly rượu này rồi tôi sẽ đi.” 
 
Đổng Vi lùi về sau một bước mùi rượu nồng nặc trên người đối phương khiến cô không thể mở mắt nổi; cô hơi xoay đầu qua, vậy mà lại để lộ ra cần cổ thon dài trước mặt đối phương, đường cong nơi đó đẹp đẽ, làn da lại trắng ngần, Hà Trấn Kiệt nuốt nước miếng, muốn hôn lên: “Em thơm quá.” 
  
Da đầu Đổng Vi tê rần lên, cô nhịn không được mà muốn “xử” tên này.  
  
Cô còn chưa kịp giơ tay lên thì ly rượu trên tay đối phương đã bị người khác giữ lại, ngay cả cái bụng bia của ông ta cũng phải thụt về sau một bước, như vậy là thấy được lực tay của người kia lớn đến thế nào.  
 
“Tôi uống thay cô ấy.”  
  
Giọng nói quen thuộc như nổ lên bên tai.  
  
Là Thịnh Kình Việt.  
  
Đổng Vi nắm chặt tay, quay đầu sang thì chỉ có thể thấy được bóng lưng anh, dáng người anh rất cao, trực tiếp che cô lại dưới cái bóng của mình, hoàn toàn che chắn được ánh mắt của ông già đó, hệt như đang bảo vệ cô.  
  
Hà Trấn Kiệt đã chuẩn bị đưa xe của mình vào giới đua xe, chính vì cần có người dùng đến xe của mình nên ông ta mới bỏ tiền vào club Nam Tinh Siêu Bão, tối nay cũng là người của club mời ông ta dùng bữa. 
   
Ông ta biết câu lạc bộ vừa mới tuyển một tay đua rất ưu tú tên Thịnh Kình Việt, thế nhưng lúc đang dùng bữa thì người này hoàn toàn không cho ông chút mặt mũi nào, trong lòng ông không vui nên mới uống nhiều rượu rồi trực tiếp qua đây mà quậy phá.  
  
Bây giờ thấy Thịnh Kình Việt nói đỡ giúp người khác thì lại thấy hơi hiếm có.  
  
Hà Trấn Kiệt cười cười, cầm ly rượu kéo ngược lại: “Cậu muốn uống thay? Sao mà có chuyện đơn giản vậy được, trừ khi… cậu show thử một vòng xe cho tôi xem, tôi bảo nhanh thì cậu phải nhanh, tôi bảo chậm thì cậu phải chậm, sao nào?” 
  
Giám đốc câu lạc bộ Nam Hưng âm thầm bảo không được.  
  
Thịnh Kình Việt gia nhập câu lạc bộ đã lâu như vậy rồi,  có ai mà không thấy qua tính khí vừa khó chịu lại lì lợm của anh đâu, bây giờ Hà Trấn Kiệt nói lời này không phải là muốn trêu đùa với khỉ sao, thêm việc một người ngoài ngành như Hà Trấn Kiệt làm sao biết được lúc nào nên nhanh, lúc nào thì nên chậm trên đường đua, đến lúc đó mà xảy ra chuyện thì coi như xong.  
  
Giám đốc vừa mới chuẩn bị từ chối giúp Thịnh Kình Việt thì lại nghe Thịnh Kình Việt nói được một tiếng.  
  
Người của câu lạc bộ đều ngẩn ra.  
  
Chuyện Thịnh Kình Việt xem thường Hà Trấn Kiệt thì ai cũng thấy, vậy mà hôm nay anh lại ra mặt vì một cô gái?  
  
Bọn họ muốn xem thử cô gái ấy ra sao, thế mà lại bị Thịnh Kình Việt che kín lại, không thấy được một chút gì.  
  
Cả một hàng người bọn họ ù ù cạc cạc mà đến, lúc đi cũng khiến người ta không hiểu vì sao.     
Tô Như có chút không đỡ được mà nhìn sự việc diễn ra, cô đã đoán được người đi theo sau chắc là một tay đua, mà đối với một tay đua, bị kiểm soát trên đường đua chính là một sự sỉ nhục, vậy mà anh ta lại vì Đổng Vi mà đồng ý?  
  
Đổng Vi đứng đó, sắc mặt có chút trắng đi.  
  
Anh bây giờ là có ý gì?  
 
Đánh một bạt tay rồi lại cho cô quả táo ngọt sao?
    
“Đi xem không?” 
 
Tô Như nhìn biểu cảm của Đổng Vi thì đại khái đoán được chắc cô quen biết người đàn ông đó.    
Đổng Vi vô thức muốn gật đầu, thế nhưng lại được giữa chừng thì chuyển sang lắc đầu: “Không đi đâu.” 
   
Không ít người của câu lạc bộ đứng bên ngoài, trong phòng đột nhiên yên tĩnh đi nhiều.  
  
Ánh đèn trên đường đua trong câu lạc bộ sáng lên, chiếc xe đua màu trắng lướt như con thoi trên đường đua, lòng Hà Trấn Kiệt không khỏi đắc ý.  
  
Thịnh Kình Việt có điên cuồng ngang ngược đến đâu thì vào tay ông cũng phải ngoan ngoãn nghe lời thôi.

  
Hà Trấn Kiệt hoàn toàn không quan tâm đ ến an nguy của Thịnh Kình Việt mà tuỳ ý hô tăng tốc giảm tốc qua tai nghe, đến khúc cua thì lại hay kêu tăng tốc, trên mặt người của câu lạc bộ đều lộ ra biểu cảm phẫn nộ.
  
Kết thúc hai vòng, Hà Trấn Kiệt cười nghiêng ngả, còn những người khác thì lại đổ mồ hôi tay, nếu không phải kỹ thuật của Thịnh Kình Việt tốt, theo cái kiểu thay đổi tốc độ loạn xạ như Hà Trấn Kiệt thì xe đã sớm bay ra khỏi đường đua rồi.  
  
Mọi người đều cản thấy rất bực tức, vậy mà Thịnh Kình Việt lúc xuống xe lại bày ra vẻ mặt lạnh lùng, mồ hôi anh chảy xuống dọc theo đầu mũi, đôi mắt sâu xa mang một tia sắc lạnh: “Không biết Hà tổng có vừa ý không?”  
  
“Vừa ý, vừa ý, cậu cũng không cần uống rượu nữa, xem cậu đua xe thôi mà tôi cười muốn ngất rồi.” Hà Trấn Kiệt châm biếm 
  
Thịnh Kình Việt không có phản ứng gì, trực tiếp rời khỏi đường đua, mà cánh tay duỗi xuống một bên người của anh đang hơi run lên vì dùng lực quá mạnh.  
  
Khó khăn lắm mới có một buổi họp mặt, vậy mà lại bị Hà Trấn Kiệt quấy rầy, lúc kết thúc, Tô Như căm tức trong lòng, mắng Hà Trấn Kiệt một trận đã đời.  
  
“Đi, về thôi.”  
  
“Chị Như, chị về trước đi, em muốn đi dạo ở đây một chút.” 
  
“Còn dạo hả, không biết sẽ gặp phải mấy người trời ơi đất hỡi gì nữa, đến lúc đó xảy ra chuyện thì làm sao?”
  
“Không đâu, chị Như, em… muốn cảm ơn người đó.” Đổng Vi không nghĩ ra được cớ nên chỉ có thể nói vậy, “Đến lúc đó anh ấy nhất định sẽ đưa em về, mà em còn biết thuật phòng thân nữa, lúc nhỏ đánh nhau không ai đánh qua em đâu.”  
  
Đổng Vi đã nói vậy rồi thì Tô Như cũng không nói thêm được gì nữa: “Được, đến lúc đó có chuyện gì thì nói với chị, sau khi về ký túc xá nhớ gửi tin nhắn cho chị.” 
   
“Ừm.” 
  
Ánh đèn của toà nhà đã che ánh sao đi mất, Hà Trấn Kiệt uống say, giữa đường thì muốn đi vệ sinh, thế là ông ta bèn bảo tài xế dừng bên đường rồi loạng choạng đi vào con hẻm nhỏ.  
  
Đổng Vi từ taxi bước xuống, cô ấn ngón tay một cái rồi bước vào trong mà không có một tiếng động nào.   
 
“Đổng Vi.” 
  
Người Đổng Vi cứng lại, quay đầu một cái liền thấy Thịnh Kình Việt đứng sau lưng cô. 
  
Sao Thịnh Kình Việt lại ở đây?  
  
“Em muốn làm gì?” Thịnh Kình Việt đứng ngược sáng, cô không nhìn rõ được ánh mắt anh. 
 
“Tôi muốn đánh người.” Đổng Vi đã lười nguỵ trang bản thân nữa rồi, trong con hẻm nhỏ, ánh mắt cô như toát lên vẻ mê hoặc và ngang bướng. 
  
Thịnh Kình Việt nhếch nửa miệng, ý cười thấp thoáng trong ánh mắt lập tức bị anh thu lại: “Không cần quan tâm đ ến người đó đâu, em qua đây với tôi.”  
  
Đổng Vi nhìn con hẻm sau lưng mình, lại nhìn sang bóng lưng của Thịnh Kình Việt, cô cắn cắn đầu lưỡi rồi đi theo Thịnh Kình Việt.  
  
“Sao tối nay em lại ở đây?” 
  
“Đi ăn với người khác.”  
  
Thịnh Kình Việt trầm mặc một lúc, “Em đi làm người mẫu là làm việc này đây hả?”  
  
Đổng Vi thật sự cảm thấy tối nay đầu óc cô hơi không bình thường, lại còn đi báo thù cho Thịnh Kình Việt gì nữa chứ.  
 
Nghe xong lời này của Thịnh Kình Việt, Đổng Vi cười lạnh: “Không phải anh cũng vậy sao?”   
Thịnh Kình Việt nghẹn lại, nói không nên lời, anh thở dài một hơi: “Về nhà thôi.”  
  
Lòng Đổng Vi hơi lạnh lại, cô đã dọn ra ngoài được một tuần rồi mà anh cũng không biết sao? 
  
“Tôi đã đến ở ký túc xá của công ty rồi.”  
  
Đổng Vi nói xong lời này thì cũng không bỏ lỡ tia ngạc nhiên lướt qua trên mặ Thịnh Kình Việt. 
Quả nhiên một tuần rồi anh không về nhà.  
  
Nét mặt Thịnh Kình Việt trở nên xấu đi: “Đổng Vi, em đừng tuỳ hứng quá, về nhà với tôi.” 
  
Đổng Vi có chút bực bội, cô không biết trong mắt Thịnh Kình Việt thì rốt cuộc mình là một người thế nào, anh luôn nói cô tuỳ hứng, nhưng cô cũng không biết cô tuỳ hứng chỗ nào nữa.    
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Thịnh Kình Việt, đôi mắt to toát lên vẻ lạnh lẽo, hệt như được bao bọc bởi một lớp băng, mà dưới lớp băng kia lại có một ngọn lửa rực nóng. 
  
“Thịnh Kình Việt, có phải anh thật sự cảm thấy tôi sẽ không rời xa anh không?” Giọng cô mang theo tia hung hãn.  
  
Thịnh Kình Việt mở miệng, sao anh lại có thể nghĩ vậy được, vốn dĩ cô không nên đến gần anh.    
Thế nhưng trong lòng anh thì sao, lẽ nào trong lòng anh cảm thấy Đổng Vi không rời xa anh được, thế nên mới đối xử với cô như vậy sao?  
  
Sự lạnh nhạt, xa cách và giấu diếm của anh… tất cả mọi thứ đều lừ vì anh cảm thấy cô không thể rời xa anh. 
  
Thịnh Kình Việt không chịu nổi mà nhắm mắt lại. 
  
“Anh sai rồi, Thịnh Kình Việt.”  
  
Nếu em đã có thể yêu anh, thì đương nhiên cũng có thể buông bỏ được anh.  
  
Không khí nóng nực bao nhiêu thì khí lạnh trong mắt thiếu nữ càng nhiều bấy nhiêu, cô dứt khoát đi lướt qua người anh, hơi hất cằm lên, dáng vẻ mang theo sự cao ngạo và kiên quyết.  
  
Ánh đèn sáng trong đêm, chỉ còn lại một mình Thịnh Kình Việt đứng đó.