Bạn Trai Bàn Sau

Chương 2

7.

Hôm nay là ngày tôi trực nhật, nhà tôi gần trường, bạn cùng trực nhật vứt rác xong thì về trước rồi.

Tống Dập vẫn đang ngủ, tôi do dự một lúc, vẫn đi đến bên cạnh, lén lút nhét một tờ giấy vào sách của cậu ấy.

Sau đó đặt chìa khoá lớp bên cạnh cậu ấy, chuẩn bị ra về.

Tống Dập bỗng nhiên kéo tay tôi, giọng trầm thấp:

“Thẩm Đường, cậu muốn ch.ém hay g.iết thì cứ thoải mái, đừng phớt lờ tôi nữa được không?”

Tống Dập ngẩng đầu nhìn tôi, mắt đỏ hoe, hơi nghẹn ngào: “Là tôi sai, tôi không nên hôn cậu, cậu đừng phớt lờ tôi nữa, nha?” Nói rồi cậu ấy

buông tay tôi ra, nhớ ra gì điều gì đó, “Đúng rồi, chắc chắn cậu không thích tôi chạm vào cậu.”

Tôi đột nhiên rất buồn, một người kiêu ngạo như cậu ấy!

Cậu ấy gục xuống, một người to lớn nằm rụt lại ở đó, cứ như bị bỏ rơi vậy, trông thật sự rất đáng thương.

“Tôi cũng đâu có nói là không thích cậu.” Tôi nắm góc áo, nhỏ giọng giải thích.

“Cậu, cậu nói gì cơ?” Tống Dập lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó tin.

“Cậu……khi đó cậu không nói gì đã……đã đột ngột hôn tôi rồi, chắc chắn tôi phải bị giật mình! Tôi cũng không nghĩ nhiều, cứ bỏ chạy. Sau đó, tôi thấy cậu hình như cũng không muốn nói chuyện với tôi lắm, tôi còn tưởng cậu nhất định đã ghét tôi rồi.”

“Sao tôi có thể ghét cậu chứ? Thích cậu còn không kịp nữa là.” Tống Dập kích động đứng dậy, đầu gối bị đập vào bàn, cậu ấy la toáng lên.

“Cậu chậm thôi!” Tôi vội vàng giúp cậu ấy đẩy bàn ra.

“Đường Đường, xin lỗi, lúc đó tôi cũng nhất thời xúc động. Mấy ngày nay tôi muốn giải thích với cậu, nhưng cậu vẫn luôn trốn tránh tôi.”

Tôi bảo cậu ấy đừng nói nữa, mau ngồi xuống.

Vén ống quần lên, quả nhiên đã bầm tím rồi!

Chắc chắn là rất đau.

Tôi nhíu mày, im lặng.

Cậu ấy nhìn sắc mặt của tôi, dè dặt nói: “Thật đấy, không đau chút nào hết.”

Nói rồi, cậu ấy lại chầm chậm nắm tay tôi, giọng hơi run rẩy: “Thế, Đường Đường, cậu đồng ý làm bạn gái của tôi rồi?”

Tôi nhìn ánh mắt cháy bỏng của cậu ấy, có chút do dự: “Nhưng mà, yêu sớm không tốt lắm đâu, đến lúc bị thầy cô và phụ huynh biết được sẽ rất phiền phức đấy.”

Tôi đang cảm thấy không biết nên làm thế nào mới ổn, bỗng một tia sáng xẹt ngang:

“Này, Tống Dập, hay là thi đại học xong chúng ta hãy nói nhé!”

“Thẩm Đường, cậu có gan thì nói lại lần nữa!” Tống Dập nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy……vậy yêu cũng được, nhưng cậu phải đảm bảo, không thể để người khác biết.”

“Tôi làm cậu thấy mất mặt đến vậy sao!” Tống Dập vừa hung dữ vừa ấm ức nhìn tôi.

“Vậy thì thi đại học xong hãy nói vậy.” Tôi cầm balo giả vờ bỏ đi.

“Này này, tôi cũng đâu có nói là không đồng ý.”

“Tôi tuyên bố, bắt đầu từ đây, Thẩm Đường là bạn gái của tôi rồi!”

“Anh nhỏ tiếng chút đi! Phòng học bên cạnh còn có người đấy!”

“Tống Dập, anh lấy balo của em làm gì!”

“Làm gì có chuyện để bạn gái tự đeo balo!”

“Vậy balo của anh thì sao?”

“Đùa gì đấy, anh mà có thứ đồ đó hả?”

8.

Nói thật lòng, tôi đã hối hận khi đồng ý với Tống Dập rồi, anh ấy còn phiền hơn lúc trước nữa!

Vừa bá đạo vừa phiền!

“Tống Dập, anh phải chăm chú nghe giảng, đừng có nghịch tóc của em nữa!”

“Nhưng, Đường Đường, anh nghe không hiểu!” Nói xong anh ấy còn nằm lên bàn, dùng một tay nhẹ nhàng nghịch tóc của tôi.

Tôi giật tóc lại, hơi tức giận: “Đã nói rồi, trên lớp đừng có gọi em là Đường Đường, người khác sẽ thấy kỳ lạ.”

Anh ấy quay đầu đi, lặng thinh nhìn xuống bàn, dáng vẻ hơi ấm ức.

Tôi nhẹ nhàng xoa mái tóc màu đen, thử an ủi:

“Được rồi, đừng buồn nữa, nghe không hiểu thì anh đọc sách cơ bản, chỗ nào không hiểu thì đợi hết tiết em giảng cho anh.”

“Tống Dập, rốt cuộc anh có nghe em nói hay không! Đọc sách, đừng có nhìn em!”

“Nhưng em đẹp hơn sách.”

Phải nhịn, không được nổi giận, đánh chết bạn trai thì hết bạn trai để dùng đấy.

……

Kiến thức nền tảng của Tống Dập thật sự rất kém, mỗi lần dạy kèm anh ấy đều phân tâm, tôi rất lo anh ấy sẽ không đỗ vào trường đại học như ý.

“Tống Dập, nếu em có thể chia cho anh một ít thì hay nhỉ, như vậy thì có thể lên đại học rồi.”

“Như vậy sao mà được, nên để anh chia cho em, để Đường Đường của chúng ta đỗ thủ khoa.” Tống Dập buồn chán xoay bút, lời nói không chút đứng đắn.

“Tống Dập! Em nghiêm túc đấy. Anh còn không chăm chỉ học hành, thật sự không có sách để đọc đâu đấy.” Thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của anh, tôi không kìm chế được mà giận dỗi.

“Đường Đường, em đừng giận, anh nghiêm túc học.”

Tôi nhìn anh, có chút bất lực, chuẩn bị tiếp tục giảng bài, nhìn thấy Tống Dập xoay bút hết sức linh hoạt.

Đợi đã, không phải anh ấy rất biết xoay đó sao?

Vậy mà trước đây cứ bảo tôi nhặt mãi!

Tôi tựa lưng về sau, giọng điệu khó hiểu: “Tống Dập, em thấy anh xoay bút rất giỏi đấy nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, bạn trai em lợi hại lắm đấy!” Nói xong anh ấy bỗng nhận ra điều gì đó, nụ cười dập tắt, “Đường Đường, em nghe anh giải thích ……”

Tôi cười lạnh nhạt, đang chuẩn bị tính sổ với anh ấy.

Cửa truyền đến tiếng ồn ào của các bạn học, các bạn về nhà buổi trưa đã trở lại rồi.

“Ồ, lại đang hỏi bài à, gần đây anh Dập cải tà quy chính rồi.” Người nhiều chuyện nhất lớp - Lưu Dương -ôm quả bóng rổ ngồi xuống bên cạnh chúng tôi.

Cậu ấy rất hóng hớt nói: “Này, các cậu đã nghe chưa, đàn chị nhất khối trên đã chia tay với bạn trai rồi.”

“Sao lại thế, không phải tình cảm của họ rất tốt đẹp sao?” Tôi hơi hiếu kỳ.

“Chị gái đến Bắc Đại, bạn trai học cao đẳng, vậy sao có thể qua lại được nữa!”

“Tớ thấy ấy, những cặp đôi kia cấp ba yêu nhau thì được, thi đại học xong nhất định sẽ chia tay.”

Tôi lặng lẽ liếc nhìn Tống Dập, thấy anh ấy mím môi, không nói lời nào, vô hình trung như đang toả ra khí lạnh.

“Học bá thì phải ở bên học bá mới có tiền đồ, học sinh cá biệt như chúng ta sao người ta có thể đếm xỉa tới!”

“Đừng nói nữa, cậu mau đi đi!”

Thấy toàn thân Tống Dập ngày càng ngột ngạt, tôi không nhịn được mà đuổi Lưu Dương đi.

“Đuổi tớ đi làm gì? Tớ còn chưa nói xong đấy? Này, anh Dập, anh cầm sách toán làm gì vậy?”

“Học bài!” Tống Dập hơi tức giận đập quyển sách lên bàn.

Cũng xem như trong cái rủi có cái may, kể từ hôm đó Tống Dập luôn miệt mài học tập.

Nếu sớm biết có tác dụng như thế, tôi nên để Lưu Dương nói nhiều hơn để kích động anh ấy.

Thật ra, cho dù Tống Dập thi như thế nào, tôi cũng sẽ không vứt bỏ anh ấy. Thứ tôi thích là con người anh ấy, chứ không phải thành tích của anh ấy.

Đương nhiên, với thành tích kia tốt nhất tôi đừng thích.

9.

Có kết quả thi học kỳ, quy tắc của lớp chúng tôi là mười bạn xếp đầu sẽ được tự do đổi chỗ ngồi.

Dù sao thì Tống Dập cũng có căn bản rồi, gần đây mặc dù có chút tiến bộ nhưng anh ấy vẫn xếp từ dưới lên.

Tuy anh ấy học không giỏi, nhưng ngược lại rất biết mua chuộc lòng người.

Trước khi đổi chỗ ngồi một tuần, anh ấy đã dùng đồ để hối lộ bạn học muốn đổi chỗ, dùng nó để giữ lại ngai vàng của mình.

Anh ấy cũng quá thiệt thòi rồi, bạn bè xung quanh cơ bản vẫn không thay đổi.

Ồ, không phải.

Tống Kế Dương đổi chỗ đến ngồi bên cạnh tôi rồi.

Tôi nghĩ thị lực của cậu ấy giảm, ngồi ở hai bên sẽ không nhìn rõ bảng đen.

Nhưng, như vậy cũng tốt, đến lúc thảo luận những câu hỏi khó cũng tiện hơn.

Không biết có phải vì sắp lên lớp 12 không, mọi người đều bắt đầu học hành nghiêm túc hơn.

Cũng có thể là vì Tống Kế Dương chuyển đến đây ngồi, gần đây có rất nhiều bạn học đến hỏi bài, kiểu học bá lạnh lùng như cậu ấy rất được mọi người trong lớp yêu thích.

“Học bá, bài này làm như thế nào vậy, giáo viên môn toán giảng qua loa quá, tớ nghe không hiểu gì cả.” Lưu Dương cầm đề thi hôm qua đến hỏi tôi.

Tôi đang chuẩn bị giải thích cho cậu ấy, Tống Dập lạnh lùng nói:

“Học bá mày cũng được gọi à?”

Giọng điệu lạnh lùng, không biết còn tưởng anh ấy giận rồi.

Lưu Dương rõ ràng đã giật mình, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Hả? Nếu không thì gọi là gì?”

“Đương nhiên gọi là bạn học Thẩm Đường rồi, không lịch sự gì hết.”

Nói xong anh ấy cầm đề lên, nhìn sơ qua, vẻ mặt khinh thường: “Câu đơn giản như vậy mà cũng phải hỏi Đường……Học bá, cầm bút lên, anh dạy mày.”

“Không phải chứ, anh Dập, anh nghiêm túc đó hả?” Biểu cảm của Lưu Dương bàng hoàng, có chút dè dặt nhắc nhở, “Anh Dập, thi học kỳ anh xếp từ dưới lên đó.”

“Đã nói anh dạy mày, nói nhiều quá!” Tống Dập bày tờ giấy nháp ra, đề bài đập vào mặt Lưu Dương, ép cậu ấy nghe giảng.

“Đây đây đây, kỳ quan thế giới, anh Dập đang giảng bài này, mọi người mau đến xem đi!”

Bạn học xung quanh nghe thấy liền tụm lại.

“Hai người đúng là một người dám giảng, một người dám nghe đấy!”

Kiểu đề này tôi từng giảng cho Tống Dập rồi, anh ấy chỉ kém kiến thức cơ bản, nhưng đầu óc rất thông minh, bình thường tôi giảng một lần anh ấy liền hiểu.

Vốn dĩ mọi người chỉ thấy Tống Dập nông nỗi, cũng không có hy vọng anh ấy sẽ giảng được.

“Cậu ấy……hình như làm đúng rồi.”

“Đợi đã, nhất định là ảo giác, sao tớ lại nghe hiểu này.”

“Đm, anh Dập đã nói sẽ cùng nhau làm học sinh cá biệt, vậy mà anh lại giấu em lén lút học hành!”

Tống Dập đặt bút xuống, đôi mi xinh đẹp lúc này cũng toả ra dáng vẻ tự tin, mang theo hơi thở của thiếu niên.

“Đã nói anh biết làm mà không tin. Sau này mọi người cũng đừng đi hỏi học bá Thẩm Đường của chúng ta nữa, người ta phải học hành, câu nào không biết thì trực tiếp hỏi anh là được.”

“Vậy Tống Dập, nếu cậu cũng không biết làm thì sao?”

“Đương nhiên là để học bá dạy tôi, rồi tôi dạy lại cho mọi người rồi.”

Sao lời này nghe nó là lạ làm sao ấy.

Biểu cảm khó hiểu của bạn học khiến tôi bối rối.

Nếu như bạn học mà biết, ngày giáo viên biết cũng chẳng xa xôi nữa.

10.

Gần đây tôi và Tống Kế Dương thảo luận vài câu hỏi khó, xem ra áp lực thi đại học ngay cả học bá cũng không thể tránh khỏi.

“Tớ thấy câu này, nên làm thế này trước, sau đó……”

“Tống Dập, cậu đừng đạp ghế của tôi nữa! Bọn tôi đang thảo luận bài học!” Câu này là câu vận dụng cao, rất khó, dạng đề cũng mới, Tống Kế Dương và tôi đều thấy rất thử thách, đang thảo luận đến điểm mấu chốt.

“Nhưng hai cậu đã thảo luận mười phút rồi.” Tống Dập trông rất không thoải mái.

“Sắp xong rồi, lát nữa tôi dạy cậu sau nha.”

Tống Dập vẫn luôn gây ra động tĩnh ở phía sau, khiến người ta không thể không chú ý.

Tôi hơi có lỗi nhìn Tống Kế Dương cười: “Suy nghĩ cũng tàm tạm rồi, để tớ xem lại quá trình làm.”

“Được.” Tống Kế Dương cũng rất dịu dàng, cầm đề thi lại.

Tống Dập đột nhiên mở lời: “Có vài người, cứ thích tìm học bá thảo luận bài, có từng nghĩ sẽ lãng phí thời gian của người ta hay không.”

Tống Kế Dương sững sờ, tiếp đó mỉa mai: “Cũng không biết là ai hay lãng phí thời gian của người khác.”

“Tôi khác cậu, tôi là bạn……bàn sau của cậu ấy.”

“Có gì khác biệt không, cậu là bạn bàn sau của Thẩm Đường, tôi còn là bạn cùng bàn đây này!”

Hai người giằng co, ánh mắt như giương cung bạt kiếm.

“Tống Dập, tôi và bạn học Tống Kế Dương thảo luận bài, cậu đừng tìm cớ gây sự nữa.”

“Tôi tìm cớ gây sự!” Tống Dập tức giận đến cùng cực, đạp ghế, cầm tay, kéo tôi ra ngoài.

“Thẩm Đường, có phải anh quá tốt tính. Để cho em mắt qua mày lại với nam sinh khác ở trước mặt anh.”

Tôi hơi cạn lời: “Mắt qua mày lại cái gì, bọn em chỉ thảo luận bài bình thường giữa bạn học với nhau.”

Tống Dập nghe thấy càng giận hơn, to tiếng hơn: “Em trông ánh mắt của thằng nhóc Tống Kế Dương đó khi nhìn em có giống như nhìn bạn học hay không?”

“Tống Dập, anh hơi nhạy cảm rồi.”

“Sao anh lại nhạy cảm, Thẩm Đường em có biết không? Là ai nói không được cho người khác biết?”

“Ông đây yêu đương còn phải lén lút. Vừa nãy Tống Kế Dương nói như thế, anh còn không thể đáp lại.”

“Thẩm Đường, em cứ cậy vào anh thích em.”

Tống Dập càng nói càng ấm ức, khoé mắt đỏ hoe, giọng anh hơi khàn: “Thẩm Đường, em nói thật đi, em không hề thích anh có đúng không?”

Tống Dập hung hăng nhìn tôi, khóe mắt càng ngày càng đỏ, dường như chỉ cần tôi nói một chữ “Đúng”, anh ấy sẽ lập tức bật khóc.

Haizzz, là tôi không cho anh ấy cảm giác an toàn.

Tôi chậm chạp tiến về phía trước, nhón chân, đặt lên má anh một nụ hôn.

Tôi nắm tay anh, nghiêm túc và kiên định nhìn anh: “Tống Dập, em thật sự rất thích anh.”

Tống Dập vừa nãy phẫn nộ như con sư tử, giờ đây đã bình tĩnh lại, như được dỗ dành.

“Nói tiếp đi.” Giọng anh có chút kiêu ngạo.

Tôi hơi nghi hoặc: “Còn phải nói gì nữa?”

“Đương nhiên là nói em thích gì ở anh!” Tống Dập không hài lòng nói.

Tôi giả vờ nghĩ không ra, thấy anh ấy sốt ruột, tôi liền bật cười: “Em thích Tống Dập đẹp trai trên sân bóng rổ, còn thích Tống Dập hay chọc em cười. Đương nhiên, em thích Tống Dập nghiêm túc học hành hơn.”

Tôi thu hồi nụ cười: “Tống Dập, chúng ta đều phải chăm chỉ học hành, không thể có mình em học đại học, anh cũng phải có tương lai tươi sáng mới được, như vậy chúng ta mới có thể đi thật xa.”

Có thể Tống Dập đã nghe hiểu lời tôi nói ngày hôm đó, anh ấy bắt đầu học hành nghiêm túc.

Trước đây tuy có tiến bộ, nhưng tôi luôn thấy anh ấy chưa dùng hết khả năng.

Cũng đã nhập học lớp 12, tôi và Tống Dập đều xác định trước mục tiêu trường đại học.

Tống Dập vẫn luôn muốn làm phi công, sau này tôi muốn tham gia nghiên cứu vật lý. Chúng tôi đều đang nỗ lực để quy hoạch đối phương vào tương lai của mình.

Gần đây anh ấy đã vượt qua vòng sơ tuyển, tôi cũng chuẩn bị ghi danh vào chuyên ngành khoa học công nghệ liên quan đến hàng không.