Bán Tình Yêu: Hận Là Cách Tôi Chiếm Đoạt Em

Chương 55: Chiến tranh lạnh

Lương Ngân tan việc liền trở về nhà, cô không hi vọng vào Trình Mạc Nhiễm sẽ giải thích rõ ràng với cô nhưng ít nhất anh cũng nên gọi điện thoại chúc cô ngủ ngon chứ ! Nhưng... đã mười giờ rồi nhưng Trình Mạc Nhiễm vẫn không gọi điện thoại đến , Lương Ngân tức giận tắt nguồn điện thoại , tai không nghe, tâm không phiền, rầu rĩ nữa, ngày mai còn phải đi làm , cô không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Trình Mạc Nhiễm vốn dĩ muốn về nhà nhưng mẹ anh nói muốn cùng con trai tâm sự , nên Trình Mạc Nhiễm cung không trở về nhà mình mà ở lại nói chuyện phiếm với mẹ.

" Mạc Nhiễm, nghe lời mẹ, ba con thật ra rất quan tâm đến con! Ông ấy cũng nhớ con lắm, ba mẹ đã già rồi , còn sống được bao nhiêu năm nữa đâu? Hai cha con con thật giống nhau, đã nhiều năm như vậy rồi , cho qua hết đi , con nên tha thứ cho ba con, cho ông ấy bậc thang mà nhường nhau. Như vậy mẹ cũng yên tâm!" Mẹ Trình ngồi trên sôpha, Trình Mạc Nhiễm gác đầu lên chân mẹ, giống như lúc nhỏ thân thiết với mẹ.

"Mẹ, con nghe lời mẹ, mẹ yên tâm đi , con sẽ tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với ba." Trình Mạc Nhiễm ngước lên nhìn mẹ, lòng thầm nghĩ : " Đã nhiều năm như vậy rồi, mẹ ở giữa mình và ba cũng rất khó xử."

" Còn có cô gái đó, nghe Dĩ Mạt nói là một cô gái rất tốt, có thời gian nhớ dẫn về cho mẹ xem! Mẹ già rồi, ngày tháng mẹ có thể bên cạnh con lải nhải cũng không còn nhiều, ít nhất trước khi mẹ nhắm mắt xuôi tay có thể nhìn con lấy vợ sinh con, mẹ cũng không còn điều gì hối tiếc nữa!" Mẹ Trình lấy tình cảnh bi quan nói với anh.

Trình Mạc Nhiễm nghe mẹ nói thế cũng có chút phiền lòng, trực tiếp cắt ngang : " Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ tìm cơ hội dắt cô ấy về, mẹ đừng lo lắng nữa, tất cả mọi chuyện con đều có tính toán !"

Cơ hội mẹ con có thể tâm sự đã ít lại càng ít, tuy nói là tâm sự suốt đêm nhưng rất khuya Trình Mạc Nhiễm mới trở về phòng mình.

Nằm trên giường , suy nghĩ cũng không biết bay tới nơi nào.

Ông nội Trình Mạc Nhiễm từng là một chiến sĩ nổi tiếng trong Kháng Nhật ,đến ngày giải phóng cũng vì sự nghiệp của Trung Quốc mà phục vụ , cho đến khi thời kỳ cách mạng văn hóa, giới tri thức đấu tranh quá , chiến hữu của ông là ba của Trình An Quốc bị giết hại, chỉ còn ông kiên cường sống, tuy trong khó khăn nhưng ông vẫn nhận nuôi con trai của chiến hữu là Trình An Quốc. Sau cải cách mở cửa, ông được phong làm một chức vụ quan trọng, lúc đó ông đã là cha của hai đứa con trai và một đứa con gái, sau này cha truyền con nối , ba của Trình Mạc Nhiễm- Trình An Bang cũng tham gia quân ngũ, Trình An Quốc thì cưới con gái Trình An Vận, hai vợ chồng bắt đầu buôn bán, ngày càng mở rộng ra. Cũng chính vì vậy khi Trình Mạc Nhiễm sáng lập Mạc Nhiễm lần đầu tiên là nhờ mượn tiền tài chính của cô cô và dượng.

Trình An Bang vẫn luôn hy vọng đứa con của mình vì hương khói của Trình gia mà giống ba mình, đặt quốc gia lên hàng đầu, nỗ lực cống hiến, nhung thật không ngờ đứa con này đối với sự nghiệp quang vinh vĩ đại lại không hứng thú, ngỗ nghịch muốn tự mình mở công ty, cũng chính vì vậy ông và em gái, em rể trở mặt nhau nhưng không đến nỗi như người dưng xa lạ.

Có thể nói chức vụ của Trình An Bang cao nhất trong quân đội , cho nên lời của ông trước giờ luôn có uy lực chỉ có với đứa con trai này lại không có tác dụng gì.

Trình MẠc Nhiễm suy nghĩ nên tìm ba để nói chuyện rồi!

Trình Mạc Nhiễm cũng không biết anh suy nghĩ bao lâu rồi ngủ quên đi, trong mơ anh thấy Lương Ngân lúc mới lần đầu gặp mặt, lúm đồng tiền như nắng ấm, ấm áp đến tận đáy lòng.

Lúc Lương Ngân đi làm có chút không yên lòng, Trình Mạc Nhiễm vẫn chưa giải thích với cô, hơn nữa tối hôm qua cũng không chúc cô ngủ ngon, tính tình trẻ con của cô trỗi dậy nên cho rằng vì anh có tật giật mình nên không dám tìm cô , cô thầm nghĩ, được, anh không nhận sai, em cũng sẽ không bỏ qua , xem ai sợ ai.

Buổi tối Lương Ngân tan việc trở về nhà, Đàm Cẩm Niên và Cẩm Niên đã làm cơm xong, ba người ngồi quanh bàn ăn ăn cơm.

“Ngân Ngân, sao hôm nay không đi hẹn với anh Mạc Nhiễm vậy?” Đàm Cẩm Niên gắp đồ ăn vào chén thấy Lương Ngân đang ngẩn người, dự đoán chắc có việc gì nên hỏi.

“Bọn mình chiến tranh lạnh rồi!” Lương Ngân trước giờ không có gạt người khác, có sao nói vậy.

“Tại sao vậy?” Tang Vũ cắn đũa hỏi.

Những chuyện buồn bực của Lương Ngân không nói đến thì thôi, cứ nhắc đến là tức giận dữ dội, cô liền kể sự việc ra cho các chị em nghe.

“Haizz! Anh Trình cũng thật là, đã nói rõ ràng với nhau rồi, sao lại như vậy chứ?” Lại nói, bây giờ thời đại mới, nữ tri thức đều độc lập, anh ấy tại sao lại không nghĩ cho cậu một chút chứ?” Tang Vũ đặt đũa xuống nói lên lí luận của mình.

“Ừ, anh ấy làm vậy là không đúng.” Đàm Cẩm Niên luôn đứng ở góc độ khách quan mà nói, lần này cũng không ngoại lệ.

“Đúng vậy, vì vậy mình quyết định chiến tranh lạnh, anh ấy không nhận sai mình cũng không để ý đến anh ấy!” Tính tình cố chấp của Lương Ngân trỗi dậy.

“…………………..”

“…………………..”

“À, đúng rồi, hôm nay ở trường mình có nghe nói một chuyện rất kỳ lạ!” Tang Vũ vẫn đang ăn đồ ăn, nên hai má phình lên.

“Tin tức gì vậy?” Đàm Cẩm Niên hỏi, Lương Ngân cũng ổn định tâm tình của mình quay sang nhìn Tang Vũ.

“Uhm… nghe nói đàn anh Mộ bị Vệ thị sa thải rồi!” Tang Vũ nuốt xuống rồi cẩn thận nói.

“Mộ Nghĩa bị sa thải sao? Tại sao vậy? Anh ấy không phải đã qua kỳ thử việc trở thành nhân viên chính thức rồi sao?” Lương Ngân là người hỏi đầu tiên.

“Đúng rồi, không phải anh Vệ Nam cũng rất tán thưởng coi trọng anh ấy sao?” Đàm Cẩm Niên cũng thắc mắc hỏi.

“Đúng nha, bởi vì không biết làm sao nên mình mới cảm thấy kỳ lạ!” Tang Vũ trả lời.

“Không có lí do, lúc đầu là Trình Mạc Nhiễm đưa anh ấy đến Vệ thị! Hơn nữa, Mộ Nghĩa ở bộ phận nhân sự cũng được xem là một nhân tài kiệt xuất!” Lương Ngân lẩm bẩm.

“Ừ, mình cũng hỏi rồi, nhưng đàn anh bên kia cũng không nói gì hết, lúc mình đến đó lấy hồ sơ có nói vài câu mới biết được.”

“Không được, mình phải đi hỏi mới được!” Lương Ngân đặt đũa xuống, trở về phòng gọi điện.

Liên lạc với Mộ Nghĩa có rất nhiều cách, cô đã thử qua hết nhưng vẫn không liên lạc được với anh.

Lúc đầu là Trình Mạc Nhiễm tiến cử anh đến Vệ thị, hơn nữa còn 500 vạn kia, làm sao mà Mộ Nghĩa lại bị Vệ thị sa thải chứ?

Chẳng lẽ đi hỏi anh Vệ Nam? Lương Ngân bấm số của Vệ Nam.

“Ngân Ngân?” Vệ Nam nhận điện thoại nhưng không nghe cô nói gì.

“Dạ, anh Vệ Nam, là em… chuyện đó, em muốn hỏi một chút, cái đó, Mộ Nghĩa, anh ấy bị Vệ thị sa thải rồi ạ?” Lương Ngân hơi do dự, dù sao anh là bạn trai cũ của cô, mà Vệ Nam cũng là bạn trai trước, dựa theo mối quan hệ này mà hỏi thì thật xấu hổ.

“Mộ Nghĩa đi tìm em à?” Vệ Nam không trả lời câu hỏi của Lương Ngân, chỉ hỏi Lương Ngân một câu như vậy.

“À, không có, là em nghe nói vậy.”

“Ừ, việc này có chút phức tạp, nhất định không thể nói rõ ràng được, nhưng Ngân Ngân, trước tiên em đừng hỏi gì cả, đợi qua một thời gian anh nói rõ ràng với em được không? Bây giờ anh hơi bận, khi nào có thời gian lại nói tiếp được không?” Vệ Nam một mực che giấu.

Đã nói đến mức này, Lương Ngân còn lí do gì để cự tuyệt anh đây!

“Dạ được rồi, vậy tạm biệt anh Vệ Nam!” Lương Ngân bất đắc dĩ nói.

“Ừ, Ngân Ngân, gần đây Ngôn Ngôn có chuyện gì không?” Vệ Nam bên kia vội vàng hỏi.

“Không có ạ, mấy ngày nay Ngôn Ngôn ở trường, con bé tham gia một lớp bồi dưỡng, mỗi ngày đều học đến tối nên tạm thời ở trường.”

“À ra vậy, thôi được rồi, tạm biệt.”

Gác máy, tâm tư của Lương Ngôn có chút bất an, liên lạc với Mộ Nghĩa không được, hơn nữa anh Vệ Nam cũng không nói rõ mọi chuyện, rốt cuộc là chuyện gì đây?

Trình Mạc Nhiễm bận đến nỗi không có thời gian gọi điện thoại, đối phương ký hợp đồng muốn rút tiền, nếu thật sự rút tiền thì chính là đòn đả kích đối với Mạc Nhiễm và Vệ thị, bởi vì công trình này thật sự rất lớn, hơn nữa con số đầu tư trước mà Vệ thị và Mạc Nhiễm bỏ ra gấp 2 lần, nếu như đột ngột rút tiền thì ai cũng không chống đỡ được, vì vậy mấy ngày gần đây Mạc Nhiễm và Vệ Nam mỗi ngày đều nghiên cứu dự án hợp tác, nghĩ làm sao có thể giữ lại vốn đầu tư trước.

Giám đốc vốn đầu tư trước anh chưa gặp mặt, cứ thần bí, Trình Mạc Nhiễm có vài lần hẹn gặp trước nhưng đều do trợ lý giám đốc đến gặp anh, tập đoàn này lớn như vậy nhưng vẫn thần bí, chắc rằng tổng giám đốc là người không tầm thường.