Dứt lời, chỉ thấy phía miệng cốc đã xuất hiện một người, đang chạy nhanh vào trong cốc.
Khi hắn đến gần, đúng là Lãng Tử Trương Thanh.
Hắn chạy đến giữa cốc, thấy vết máu rãi rác, biết Nhạc Hạc đã từng giao đấu, hắn không nhận ra Tam Xích Phán, càng không biết Tam Xích Phán là Thiên Ma, tưởng rằng lão là người ngoài, liền quay sang thi lễ với Kim Cốc lão nhân, sau đó chỉ vào Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn hỏi :
- Người này là ai?
Kim Cốc lão nhân cười :
- Người mà bấy lâu nay vẫn trọng dụng ngươi!
Trương Thanh ồ một tiếng vội vàng cúi xuống cung kính :
- Hạ chức Trương Thanh, tham kiến Bang chủ.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn cười :
- Xưa nay ngươi vẫn khôn lanh hơn người, lần này sao lại sơ ý như vậy?
Trương Thanh với vẻ mặt xấu hổ :
- Hạ chức nhất thời bất cẩn bị họ gài bẫy, hạ chức chịu nhận mọi hình phạt của Bang chủ.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :
- Tội bất cẩn đó ta tạm bỏ qua, ngươi hãy kể lại ngươi đã trốn thoát như thế nào?
Trương Thanh :
- Vâng! Khi hạ chức đến gần miệng cốc, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái ở ngọn đồi gần đó, hạ chức liền đến đó xem xét.
Hắn kể lại quá trình bị bắt sau đó nói tiếp :
- Họ thấy hạ chức thà chết không khai một lời, tên tiểu tử họ Nhạc này liền cởi bỏ trang phục của hạ chức để vào cốc, còn Cảnh Huệ Khanh thì giải hạ chức đến một sơn động kín đảo, ả không ngờ hạ chức có thể vận công để giải huyệt nên không hề cột hạ chức lại, hạ chức liền lén vận công và giải được huyệt đạo, hạ chức liền ra tay định bắt sống ả về đây không ngờ võ công của ả cũng khá cao, hạ chức giao đấu hơn nửa ngày vẫn chưa thắng được ả, đành phải thoát thân trở về đây trước.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :
- Hiện giờ ả còn ở đó không?
Trương Thanh :
- Việc này không thể xác định, ả bảo rằng vào ẩn mình trong hang động đó để chờ đợi tên tiểu tử họ Nhạc này, bây giờ để cho hạ chức trốn thoát rồi rất có thể ả sẽ đến đây để cứu người.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn gật đầu rồi quay sang nói với Kim Cốc lão nhân :
- Không thể để a đầu này trốn thoát được, hay là Từ thường vệ dẫn thêm người ra ngoài cốc để giúp sức.
Kim Cốc lão nhân gật đầu tuân lịnh, liền điểm ra mười vị Chánh Phó hương chủ, đi theo lão ra phía ngoài cốc.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn ra lịnh cho hai vị Hương chủ giải Nhạc Hạc vào thủy lao rồi căn dăn mọi người canh gác cẩn thận, sắp xếp mọi việc xong liền cùng với sáu thường vệ còn lại đi vào Thiên Ma động để bàn bạc sách lược tấn công Ngũ Lão hội.
Thì ra trong Thiên Ma cốc ngoài Thiên Ma động ra còn một vài động khác, bề ngoài của chúng chẳng khác gì vách cốc, chỉ cần khởi động cơ quan thì cửa động sẽ mở ra, trước khi Nhạc Hạc bị giải vào một hang động thì thấy cửa động của hai động khác đang từ từ được mở ra...
Hang động hắn được dẫn vào, bên trong bày trí rất đơn sơ, hình như chuyên dùng để giam cầm kẻ địch, đi qua một đường hầm dài thì đã đến thủy lao.
Thủy lao rộng khoảng năm trượng vuông, dưới nước có cắm năm thanh trụ sắt, hai Hương chủ liền cột Nhạc Hạc vào một thanh trụ sắt, căn dặn thuộc hạ canh giữ cẩn thận rồi lui ra.
* * * * *
Trời bắt đầu tối, những người được phái đi lùng bắt Cảnh Huệ Khanh đều đã trở về, đều không tìm ra tung tích của Cảnh Huệ Khanh, Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn liền triệu tập các thường vệ và các Chánh Phó hương chủ vào họp tại Thiên Ma động tuyên bố :
- Các vị huynh đệ, đáng lẽ lão phu dự định hai ngày sau sẽ tấn công Ngũ Lão hội, nhưng vì hiện giờ chưa bắt được Cảnh Huệ Khanh, e rằng ả sẽ đến Ngũ Lão hội để thông báo nên đành phải khởi sự trước thời gian dự định, quyết định xuất phát vào nửa đêm nay, sẽ đến Ngũ Lão hội vào giữa đêm mai, tiêu diệt năm vị Phó hội chủ và những người của Ngũ phái ở đó rồi tiếp tục tấn công Ngũ phái. Bây giờ lão phu sẽ trình bày tình hình bố phòng của Ngũ Lão hội và kế hoạch tấn công của bổn bang, các vị chú ý nghe rõ...
Lão lấy ra một tấm sơ đồ treo trên tấm màn gấm, bắt đầu giảng giải tình hình bố phòng của Ngũ Lão hội, tiếp đó công bố kế hoạch tấn công và bố trí nhiệm vụ của từng người, cuối cùng hỏi :
- Các vị huynh đệ đều hiểu rõ chớ?
Mọi người đồng thanh trả lời :
- Rõ!
- Còn ai có ý kiến hay câu hỏi gì?
- Không có.
- Tốt, bây giờ tất cả chuẩn bị đi, sẽ tập họp trong cốc trước nửa đêm?
Mọi người đứng dậy lui ra.
Chỉ có Lãng Tử Trương Thanh vẫn đứng yên bất động.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :
- Trương phó hương chủ có điều gì muốn hỏi?
Trương Thanh :
- Đúng vậy.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :
- Cứ hỏi!
Trương Thanh :
- Bang chủ định xử trí Nhạc Hạc như thế nào?
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn không trả lời mà hỏi ngược lại :
- ý của ngươi thế nào?
Trương Thanh :
- Nếu Bang chủ quyết định giết hắn, hãy ra cho hạ chức ra tay.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn mỉm cười :
- Ngươi muốn trả hận bị nhục?
Trương Thanh :
- Và trả thù cho Đoạn hương chủ.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn trầm ngâm giây lát, gật đầu :
- Được, giao cho ngươi kết liễu hắn, nhưng không được sử dụng thủ đoạn tàn bạo, hắn vì trả thù cho cha nên mới ra nông nỗi này.
Trương Thanh cúi mình :
- Vâng!
Dứt lời, quay lại rời khỏi động.
Bây giờ, trời đã tối hẳn, toàn cốc phủ đầy một cảnh tượng u tối tịch mịch khiến con người có cảm giác nghẹt thở.
Trương Thanh rời khỏi Thiên Ma động dừng chân quan sát xung quanh một lượt, sau đó chậm rãi xuyên qua giữa cốc, đến trước hang động đang giam cầm Nhạc Hạc.
Tên ma tốt trong hang dộng đã nhận thấy Trương Thanh đến gần qua một lỗ nhỏ, liền lên tiếng hỏi :
- Trương phó hương chủ đến đây có việc gì?
Trương Thanh :
- Phụng lịnh Bang chủ, đến đây lấy mạng Nhạc Hạc, mau mở cửa.
Tên ma tốt vừa nghe lịnh của Bang chủ, không dám chậm trễ vội vàng khởi động cơ quan mở cửa cho Trương Thanh vào động.
Sau khi vào động, Trương Thanh dặn ma tốt đóng cửa động lại, rồi hỏi :
- Trong động này có bao nhiêu người canh giữ?
Ma tốt :
- Tất cả ba người.
Trương Thanh lại hỏi :
- Hai người kia đâu rồi.
Ma tốt :
- Họ canh giữ trước thủy lao.
Trương Thanh gật đầu cất bước đi vào đến trước thủy lao, quả nhiên thấy hai tên ma tốt đang canh giữ bên ngoài, họ cũng nhận ra hắn đều đồng loạt thi lễ, Trương Thanh nói ró ý định, bảo họ đưa chìa khóa thủy lao, sau đó vẫy tay :
- Các ngươi ra phía ngoài chờ đợi, đến lúc nào ta gọi thì các ngươi hãy vào.
Hai tên ma tốt đồng thanh vâng dạ bước ra phía ngoài.
Trương Thanh dùng chìa khóa mở cửa thủy lao, bước vào cười ha hả :
- Tiểu tử! Bây giờ đến lượt ta kết liễu ngươi rồi!
Nhạc Hạc biết tình thế nguy kịch liền hỏi :
- Các ngươi đã bắt được nghĩa tỷ của ta?
Trương Thanh lắc đầu cười :
- Chưa!
Nhạc Hạc cảm thấy yên lòng :
- Chỉ cần nghĩa tỷ không rơi vào tay của các ngươi ta chẳng còn gì để lo lắng nữa!
Trương Thanh :
- Ngươi rất quan tâm đến nàng?
Nhạc Hạc :
- Đương nhiên.
Trương Thanh :
- Nếu ngươi thoát chết, ngươi có ý định cưới nàng làm vợ?
Nhạc Hạc giận dữ :
- Đừng nói bậy, nàng là nghĩa tỷ của ta, tình cảm của bọn ta chỉ là tình cảm tỷ đệ mà thôi.
Trương Thanh :
- Thật vậy sao?
Nhạc Hạc nhắm mắt không lên tiếng nữa.
Trương Thanh lấy ra một con dao ngắn, mỉm cười :
- Cho ngươi biết, vì bọn ta chưa bắt được Cảnh Huệ Khanh nên Thiên Ma đã quyết định tấn công Ngũ Lão hội sớm hơn dự định, giữa đêm nay sẽ xuất phát!
Nhạc Hạc giựt mình nhưng vẫn nhắm mắt im lặng.
Trương Thanh :
- Bây giờ ngươi đã hiểu rõ mục đích của ta đến đây rồi chứ?
Nhạc Hạc lạnh lùng :
- Hừ! Muốn giết cứ giết, không cần nhiều lời.
Trương Thanh :
- Ngươi có trăn trối gì không?
Nhạc Hạc :
- Không có!
Trương Thanh :
- Vậy ta ra tay đây.
Hắn quay đầu nhìn lại phía sau rồi đi xuống dưới nước, đến phía sau Nhạc Hạc, dùng dao cắt sợi dây đang cột chặt Nhạc Hạc.
Vì huyệt đạo của Nhạc Hạc bị điểm nên khi cắt đứt sợi dây, thân hình của hắn liền ngã xuống.
Trương Thanh đỡ lấy hắn, sau đó kéo hắn ra ngoài, nói khẽ :
- Nghe đây, ta đến đây để cứu ngươi, ngươi phải nghe theo chỉ thị của ta mới có thể thoát khỏi nơi này.
- Không, hai ta nhất kiếm chung tình, đã quyết định kết làm phu thê, điều kiện duy nhất là phải cứu thoát ngươi.
Nhạc Hạc không tin rằng nghĩa tỷ lại chọn một Phó hương chủ của Thiên Ma bang làm trượng phu lắc đầu :
- Không thể nào... không thể nào!
Trương Thanh :
- Ta biết ngươi sẽ không tin nhưng đó là sự thật, tình cảm nam nữ là kỳ diệu như vậy đó, Trương Thanh ta đã phiêu bạc giang hồ nhiều năm, cũng đã thấy qua rất nhiều cô gái nhưng lần này nhìn thấy nàng, cũng giống như tìm được nhà cửa của mình vậy, và nàng cũng có cảm giác tương đồng với ta, đây chắc là cái mà người ta gọi là duyên phận nên nàng đã thả ta ra, bảo ta vào cốc để cứu ngươi.
Nhạc Hạc lại lắc đầu :
- Ta vẫn chưa tin?
Trương Thanh cười :
- Tin hay không cũng được, điều quan trọng lúc này là ngươi phải hành động theo chỉ thị của ta, nếu không hai ta đều phải bỏ mạng tại nơi đây, ngươi chịu tin ta một lần chứ?
Bỗng nhiên Nhạc Hạc nghĩ đến việc này rất có thể là “mỹ nhân kế” của Cảnh Huệ Khanh, liền gật đầu :
- Được, ngươi cứu ta bằng cách nào?
Trương Thanh :
- Ngươi tạm thời núp sang một bên để ta thanh toán ba tên ma tốt trước đã.
Nhạc Hạc y lời núp sang một bên.
Trương Thanh đóng cửa lao lại, sau đó quay ra phía trước la lớn :
- Các ngươi có thể vào rồi.
Hai lên ma tốt nghe gọi liền bước vào đồng thanh hỏi :
- Trương phó hương chủ đã kết liễu hắn rồi à?
Trương Thanh gật đầu :
- Đúng vậy.
Phía trên cửa lao có một cửa sổ nhỏ, hai tên ma tốt nghe vậy liền cùng nhau thò đầu vào để xem xét.
Trương Thanh thừa cơ liền tung ra hai chưởng, hai tên ma tốt liền ngã xuống, Trương Thanh lập tức mở cửa lao ra kéo họ vào trong, rồi lui ra đóng cửa lao lại rồi lớn tiếng gọi :
- Còn tên kia, ngươi mau vào đây giúp một tay.
Tên ma tốt canh giữ cửa động, nghe gọi liền bước vào hỏi :
- Trương phó hương chủ có điều chi sai khiến?
Trương Thanh chỉ vào trong lao :
- Vào trong phụ giúp mang thi thể của tên tiểu tử đó ra đây.
Ma tốt vâng lịnh, liền đẩy cửa bước vào nhưng vừa bước ngang cửa lao phía sau đã chịu một chưởng rất nặng, tức thì ngã xuống.
Trương Thanh lại kéo hắn vào trong lao, rồi nói với Nhạc Hạc :
- Xong rồi, mau thay trang phục của họ vào.
Nhạc Hạc hiểu ý liền cởi bỏ trang phục của mình và của một ma tốt, sau đó thay trang phục của tên ma tốt vào, cuối cùng giở mặt nạ của hắn ra đeo vào mặt mình.
Trương Thanh :
- Còn thanh đao kia nữa.
Nhạc Hạc lại nhặt thanh đao của tên ma tốt kia lên đeo vào trong mình.
Trương Thanh cười :
- Rất tốt, ra khỏi cửa động, ngươi đi theo phía sau của ta, nếu có ai hỏi gì, cứ để cho ta trả lời.
Nhạc Hạc đã tin hắn, gật đầu cười :
- Đương nhiên.
Hai người rời khỏi thủy lao sau khi khóa cửa lao lại, rồi bước ra phía trước, bỗng nhiên Trương Thanh dừng bước, nhíu mày :
- Nguy rồi.
Nhạc Hạc :
- Sao rồi?
Trương Thanh :
- Lúc nãy khi vào động, ta quên chú ý cửa động này mở như thế nào...
Nhạc Hạc :
- Lần đầu tiên ngươi vào đây à?
Trương Thanh :
- Đúng vậy, trong Thiên Ma cốc này nghe nói tổng công có năm cửa động, mỗi cửa động đều có cách mở khác nhau, nếu khởi động không đúng, e rằng sẽ kinh động Thiên Ma.
Nhạc Hạc :
- Cơ quan lắp đặt ở đâu?
Trương Thanh :
- Ta cũng không biết, chúng ta thử tìm xem.
Hai người bắt đầu tìm kiếm xung quanh cửa động cuối cùng tìm ra ba cần gạt ở một góc tường, Trương Thanh nghiên cứu một hồi lâu, vẫn không dám xác định cần gạt nào sẽ mở được cửa. Nhạc Hạc hỏi :
- Nếu kéo nhầm, sẽ xảy ra tình huống gì?
Trương Thanh lắc đầu :
- Ta cũng không biết nữa.
Nhạc Hạc :
- Nếu may thì sẽ không rủi, nếu rủi thì tránh cũng không khỏi, cứ kéo đại một cần nào đó đi!
Trương Thanh cười :
- Ở đây có ba cần gạt, theo ngươi thì nên kéo cần nào?
Nhạc Hạc :
- Theo đạo Trung dung, theo ta thì nên kéo cần giữa.
Trương Thanh liền dùng tay kéo mạnh cần giữa.
Cửa động vẫn nằm yên.
Nhạc Hạc thấy vậy, vội nói :
- Kéo tiếp cần bên phải thử coi!
Trương Thanh theo ý hắn, lại kéo mạnh cần bên phải, nhưng cửa động vẫn nằm yên, và nghe tiếng nước chảy từ trong động phát ra, chắc là đã khởi động thủy đạo, nước đang trào vào thủy lao.
Nhạc Hạc hoảng sợ vội la lên :
- Lầm rồi! Lầm rồi, mau đẩy ngược lại!
Trương Thanh vội vàng đẩy hai cần gạt trở về vị trí cũ :
- Thì ra cần bên trái mới đúng là để mở cửa động...
Vừa nói, vừa kéo mạnh cần bên trái.
Nhưng cửa động vẫn nằm yên!
Hắn cảm thấy bối rối :
- Mẹ kiếp! Sao vẫn không có phản ứng?
Nhạc Hạc khẩn trương :
- E rằng ba cần gạt này đều không phải là để mở cửa, chúng ta đã sai lầm rồi.
Trương Thanh :
- Để ta bắt một tên ra đây tra hỏi xem sao?
Vừa định đi vào trong động, bỗng thấy cửa động từ từ mở ra, hai người vui mừng vừa định xông ra, tầm mắt vừa phóng đến cửa động, hai người tức thì chưng hửng.
Thì ra có chín người đang đứng trước cửa động.
Một người là Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn, những người còn lại là tám thường vệ.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn vui vẻ hỏi :
- Trương phó hương chủ ngươi làm gì vậy?
Đầu óc của Trương Thanh rất linh hoạt, sau phút chưng hửng liền lên tiếng trả lời :
- Bang chủ đến thật đúng lúc, cơ quan mở cửa động này bị hỏng rồi!
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn cười :
- Ồ! Sao lại hỏng?
Trương Thanh :
- Hạ chức xoay sở hơn nữa ngày vẫn không mở được, đành phải kinh động Bang chủ...
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :
- Thì ra là vậy, lão phu còn tưởng rằng đã xảy ra việc gì, nhưng lão phu ở ngoài này mở cửa rất dễ dàng, hình như chẳng có hỏng gì.
Trương Thanh :
- Chắc chắn là hỏng việc, cần phải tu sửa lại mới được.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :
- Hôm khác ta sẽ phái người đến tu sữa, tên tiểu tử đó giải quyết xong chưa?
Trương Thanh :
- Xong rồi!
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :
- Ngươi giải quyết bằng cách nào?
Trương Thanh :
Hạ chức đã để hắn chết ngộp dưới nước.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn cười :
- Khá lắm, ngươi ra đây đi!
Trương Thanh liền cất bước đi ra.
Nhạc Hạc theo sau, tim đập bình bịch vì hắn đã nhìn thấy trong mắt của Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn có điều gì kỳ lạ, hình như đã phát hiện việc làm của họ.
Quả nhiên lúc hai người vừa ra khỏi cửa động, đột nhiên Tam Xích Phán quát lớn :
- Tóm lấy!
Tám thường vệ đồng loạt ra tay, bốn tên bắt Trương Thanh, bốn tên bắt hắn.
Trương Thanh đã chuẩn bị sẵn, vừa nghe hai tiếng “tóm lấy” lập tức nhảy cao hơn ba trượng, chân phải nhún vào vách cốc thân hình như mũi tên phóng ra ngoài.
Nhưng bốn tên thường vệ vây bắt hắn đều là cao thủ hàng đầu của đương kim võ lâm, đâu dễ đàng để hắn chạy thoát, đồng loạt hét lên đuổi theo hắn như hình với bóng, lập tức bao vây lấy hắn...
Cùng lúc đó Nhạc Hạc tay cầm thanh đao cũng đang giao đấu với bốn tên thường vệ còn lại. Hắn biết rằng đây là trận chiến sinh tử nên vừa bắt đầu đã liều mạng quyết tâm dành phần thắng, thanh đao trong tay múa may tứ phía dũng mãnh như cọp vừa xổ chuồng.
Bốn thường vệ đang vây đánh hắn, trong đó có Kim Cốc lão nhân.
Về thực lực, chỉ mình lão cũng có thể đánh bại Nhạc Hạc, nhưng hiện giờ Nhạc Hạc đã liều mạng, không kể sống chết, ra tay như điên như cuồng, khiến cho bọn họ như đối mặt với một con thú dữ nhất thời ngang ngửa với nhau.
Lúc đó, tất cả thuộc hạ của Thiên Ma bang đều đã tụ tập, vì chưa được lịnh của Thiên Ma nên không dám nhảy vào vòng chiến, chỉ đứng xung quanh canh giữ.
Đôi bên ác đấu một hồi lâu, Trương Thanh đã cảm thấy yếu thế, mấy lần định phá vòng vây nhưng thất bại, biết rằng khó thoát cái chết bỗng nhiên hắn lại la lớn :
- Bang chủ, quân tử hữu thành nhân chi mỹ, sao Bang chủ không tha cho hạ chức một phen?
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn cười :
- Sao gọi là thành nhân chi mỹ?
Trương Thanh vừa tránh né đối phương vừa lên tiếng trả lời :
- Hạ chức và Cảnh cô nương nhất kiếm chung tình, nàng hứa rằng nếu cứu được Nhạc Hạc nàng sẽ ưng làm vợ ta, cho nên... a...
Đang lúc phân tâm, sau lưng đã bị trúng một cước, tức thì té ngửa xuống đất.
Một thường vệ thừa cơ tấn tới, định điểm vào huyệt đơn điền của hắn, trong lúc liều mạng hắn hét lên một tiếng, hai chân đã liên hồi nhắm vào hạ bộ của đối phương.
Tên thường vệ đó không ngờ hắn liều mạng như vậy liền vội vàng thoái lui.
Trương Thanh tiện tay bóc hai nắm cát ném vào bọn họ rồi thừa lúc bốn người họ dùng tay che mắt liền nhún chân một cái, thân hình như cánh én bay cao vài trượng rồi phóng nhanh ra ngoài.
- Chạy đi đâu?
Một thường vệ phóng mình đuổi theo nhanh như chớp nắm được mũi chân của hắn quát lớn :
- Về đây!
Tên thường vệ ra sức kéo mạnh, kéo cả thân hình của hắn giựt ngược lại, rồi như ném bao cát, ném hắn cho một thường vệ khác.
Tên thường vệ đó vương tay trái lên, khéo léo đỡ lấy bụng của Trương Thanh rồi vỗ vào vai phải của hắn quát lớn :
- Quay!
Tức thì Trương Thanh tựa như một cây thương xoay trên tay của hắn!
- Hay quá!
Bọn thuộc hạ của Thiên Ma đang đứng xung quanh đều vỗ tay hoan hô.
Tên thường vệ đó cố ý khoe khoan bản lãnh lại liên tục vỗ vào đôi chân của Trương Thanh để Trương Thanh không ngừng quay trên bàn tay của hắn.
Lúc đó Nhạc Hạc đã chiến đấu với bốn tên thường vệ gần cả trăm chiêu, hắn sử dụng tất cả sở học vẫn chưa thể đánh trúng một ai, lại thấy Trương Thanh bị kẻ khác đánh bại làm trò trong lòng rất là lo âu thầm nghĩ :
- Thôi rồi thế là hết!
Túy La Hán là một trong bốn thường vệ đang vây đánh hắn, thấy Trương thanh đang bị đồng bọn làm trò trên tay, cũng định làm nhục Nhạc Hạc để khoe khoan bản lãnh, lập tức tung ra song chưởng công liền mấy chiêu.
Nhạc Hạc bỗng nhiên bị tấn công dồn dập, liền cảm thấy tay chân lúng túng.
- Buông tay!
Túy La Hán hét lên một tiếng, tung ra một chưởng trúng ngay cổ tay phải của Nhạc Hạc và đánh rơi thanh đao trong tay của hắn, tiếp đó tay trái xuất chiêu bằng hai ngón, giả vờ nhắm vào đôi mắt của hắn rồi thừa lúc hắn thoái lui, Túy La Hắn liền nghiêng mình về phía trước, tay phải đưa tới nắm lấy chân trái của hắn.
Túy La Hán đã sử dụng mười thành công lực, Nhạc Hạc chỉ cảm thấy dưới chân như bị móc sắt móc vào, đau thấu tim gan, khả năng phản khánh bỗng nhiên biến mất.
Túy La Hán “Hừ!” một tiếng, đã đưa cả thân hình của hắn lên cao.
- Hay quá!
Thuộc hạ của Thiên Ma bang đứng xung quanh lại vỗ tay hoan hô :
- Hay quá!
Bỗng nhiên mọi người náo loạn rồi lần lượt ngã xuống.
Bởi vì tiếng hay quá tiếp theo tuy cũng là hoan hô, nhưng âm thanh khác lạ, nhưng một tiếng sét từ trên trời dáng xuống, lập tức khiến cho bọn thuộc hạ của Thiên Ma bang chấn động tâm can, thủng rách màng nhĩ, đồng loạt quằn quại ngã xuống.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn và tám thường vệ vì có công lực thâm hậu, không hề bị thương nhưng cũng bị tiếng “thần hống” đột nhiên này làm kinh ngạc chưng hửng một hồi lâu.
Trương Thanh đang bị quay vòng trên tay của một thường vệ, vì tên thường vệ nầy bị kinh ngạc vì tiếng hống nên hắn đã rơi xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Tất cả những người có mặt chỉ có một mình Nhạc Hạc không hề kinh ngạc bởi “thần hống”, vì hắn đã rất quen thuộc với tiếng hống này, hắn vừa nghe được tiếng hống liền cảm thấy vui mừng, thừa lúc Túy La Hán đang kinh ngạc vội cúi xuống tung ra một chưởng vỗ ngay vào trán của Túy La Hán!
Trán của Túy La Hán bị lõm xuống, la lên một tiếng rồi ngã xuống.
Nhạc Hạc liền nhảy xuống đất, bước nhanh đến bên cạnh Trương Thanh, đưa tay ôm hắn lên phóng tới vài trượng, vui mừng la lên :
- Sư phụ! Sư phụ!
Không sai, chính là Thiên Ngoại Quái Tẩu Lỗ Ba Công đã đến!
Ngoài lão ra, còn có sư đồ Thổ Địa Công và Độc Nhãn thần tăng, Thiên Hạc đạo nhân, Cửu Long lão nhân, Tam Bạch tiên sinh, Lãnh Diện Quan Âm, năm vị Phó hội chủ, cùng với Thiếu Lâm Chí Thiện thiền sư, Võ Đang Nhứt Trần đạo trưởng, Huỳnh Sơn Cửu Tý Tẩu, Thanh Liêm Lục Vô Lão Ni, bốn vị Chưởng môn!
Ngoài ra còn có Cảnh Huệ Khanh, tổng cộng mười ba người.
Họ đã mai phục ở xung quanh không biết tự bao giờ, lúc bọn thuộc hạ của Thiên Ma bang ngã xuống họ mới lộ diện.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn kinh hãi tột cùng, khuôn mặt tức thì trắng bệt như giấy, hoảng sợ nhìn bọn người mới đến một hồi lâu, đột nhiên lặng lẽ quay lại, phóng mình về phía Thiên Ma động.
Mười mấy vị Chánh Phó hương chủ đã bị chấn thương bởi “Man Ngưu thần công” của Thiên Ngoại Quái Tẩu, thập thường vệ cũng chỉ còn lại bảy người, lão biết rằng chống đỡ không nổi với bọn Thiên Ngoại Quái Tẩu, nên hắn liền quyết định tam thập lục sách, tẩu vi thượng sách.
Bảy thường vệ còn lại thấy lão đã bỏ chạy nên cũng tìm đường thoát thân, lần lượt phóng về Thiên Ma động.
Thiên Ngoại Quái Tẩu cười ha hả :
- Mâu Chưởng môn người chạy không thoát đâu!
Dứt lời thân như mũi tên, phóng một cái hơn năm trượng nhanh chóng đuổi theo.
Chưởng môn của phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Huỳnh Sơn, Thanh Liêm và năm vị Phó hội chủ cũng đồng loạt phóng mình đuổi theo.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn đến Thiên Ma động sớm nhất, vừa định trốn vào trong động, Thiên Ngoại Quái Tẩu đã giáng xuống một chưởng từ trên không, cách ngay đường thoát thân của lão, lão đành phải quay lại nghinh chiến, bảy thường vệ cũng bị chặn lại tại cửa động Thiên Ma, thế là cuộc chiến của họ với Chưởng môn tứ phái và năm vị Phó hội chủ bắt đầu.
Đây là một trặn ác chiếc khốc liệt nhất của võ lâm từ trước đến nay, bên chánh phái vừa bắt đầu đã chiếm được ưu thế và có thể dự kiến nắm chắc phần thắng...
Nhưng bây giờ Nhạc Hạc lại không quan tâm đến cuộc chiến của đôi bên chánh tà, hắn chỉ quan tâm đến sự an nguy của Trương Thanh, hắn đặt Trương Thanh nằm ngửa dưới đất quan sát tỉ mỉ toàn thân của hắn, thấy không có một vết thương nào, biết hắn bị thương bởi “Man Ngưu thần công” của sư phụ, liền xoa nhẹ vào ngực của hắn khẽ gọi :
- Trương huynh mau tỉnh dậy.
Thổ Địa Công chống gậy bước tới, mở mí mắt của Trương Thanh ra để quan sát rồi mỉm cười nói :
- Không sao đâu, lát nữa hắn sẽ tỉnh dậy.
Nhạc Hạc ngước đầu nhìn lão, trong lòng tràn đầy niềm vui :
- Phòng lão tiền bối, sao sư phụ và lão tiền bối lại biết nơi đây mà lại đến đây thật đúng lúc?
Thổ Địa Công mỉm cười :
- Việc này dài dòng lắng nhưng cũng có thể nói gọn trong một câu... mấy tháng trước các ngươi được Ngũ Lão hội phóng thích lúc đó lão phu đi cùng ngươi đến Cổ Lãnh, ngươi đã yêu cầu lão phu trở lại Ngũ Lão hội để bảo vệ lịnh sư đúng không?
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy!
Thổ Địa Công cười :
- Xin lỗi, lão phu đã không làm theo ý của ngươi!
Nhạc Hạc ngạc nhiên :
- Ồ!
Thổ Địa Công :
- Vì lão phu biết rõ năm vị Phó hội chủ, chắc chắn không có vấn đề gì, mà lịnh sư lại nhanh trí hơn người, già dặn kinh nghiệm, cũng chắc chắn không dễ dàng bị ám hại.
Nhạc Hạc liền hỏi :
- Vậy thì lão liền bối đã đi đâu?
Thổ Địa Công cười :
- Theo dõi ngươi!
Nhạc Hạc ngạc nhiên :
- Theo dõi tại hạ?
Thổ Địa Công :
- Không sai, lão phu nghĩ rằng muốn tìm ra hung thủ giết hại Ngũ lão cứ theo dõi ngươi là tốt nhất, vì lão phu đoán rằng hung thủ sẽ không tha cho ngươi, sớm muộn gì cũng giết ngươi để trừ hậu hoạn, sự suy nghĩ này tuy không chính xác lắm, nhưng dù sao cũng có thu hoạch, hôm đó khi ngươi biết được Thiên Ma cốc tọa lạc tại Cửu Cung sơn từ miệng của Phạm Quế Anh thì lão phu nghĩ rằng giây phút bắt được tên hung thủ đã đến gần liền vội vàng trở về Ngũ Lão hội, sau khi bàn bạc với bốn vị Chưởng môn và năm vị Phó hội chủ đã quyết định phóng thích lịnh sư và nhanh chóng cùng nhau lên đường tới đây để chi viện cho ngươi.
Bây giờ Nhạc Hạc mới hiểu rõ tại sao họ lại đến đây kịp lúc như vậy, hắn cảm khái thở dài :
- Trước khi lão tiền bối đến đây chắc cũng không thể nào ngờ được Thiên Ma lại là Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn?
Thổ Địa Công :
- Đúng vậy, ai cũng không ngờ rằng lão đến từng tuổi này lại biến tiết, làm ra những việc như vậy.
Nhạc Hạc quay lại nhìn cảnh ác chiến của đôi bên chánh tà trước Thiên Ma động, thấy bên ta nắm chắc phần thắng, trong lòng rất hân hoan rồi quay lại hỏi Cảnh Huệ Khanh :
- Tỷ tỷ gặp được Phòng lão liền bối như thế nào?
Cảnh Huệ Khanh :
- Ta ẩn náu trong cánh rừng trước miệng cốc thấy Phòng lão tiền bối và những người cùng đi đang hướng về miệng cốc liền lộ diện gặp mặt với họ...
Nàng vừa nói đôi mắt vừa nhìn về Trương Thanh, hình như rất lo lắng cho vết thương của hắn.
Nhạc Hạc chỉ vào Trương Thanh :
- Hắn nói rằng tỷ tỷ bảo hắn vào cốc để giải cứu tiểu đê thật không?
Cảnh Huệ Khanh gật đầu :
- Thật vậy!
Nhạc Hạc :
- Hắn lại bảo rằng tỷ tỷ đã hứa với hắn một việc cũng là thật à?
Cảnh Huệ Khanh gật đầu, hai má ửng hồng.
Nhạc Hạc biết rằng Trương Thanh đã nói thật vui mừng nói :
- Nếu đúng như vậy, hiện giờ hắn đang bị thương sao tỷ tỷ không đến chăm sóc cho hắn.
Cảnh Huệ Khanh ngượng ngùng :
- Ngươi cứ lo việc trả thù của ngươi đi, mặc kệ ta!
Nhạc Hạc cười :
- Được, tiểu đệ giao hắn cho tỷ tỷ đó.
Rồi quay lại nói với Thổ Địa Công :
- Còn lão tiền bối chúng ta qua đó xem sao.
Khi một già một trẻ đến trước Thiên Ma động, đã thấy có hai thường vệ bị thương nằm lăn lóc dưới đất, năm thường vệ còn lại đang bị bốn vị Chưởng môn và năm vị Phó hội chủ vây đánh, lực lượng chênh lệch, xem chừng không kéo dài được bao lâu nữa.
Nhưng khốn đốn nhất lại là Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn, lão đã mất hẳn ý chí chiến đấu nên với sự tấn công dồn dập chỉ còn cách cố gắng chống đỡ, mấy lần định tìm đường trốn vào động đều bị Thiên Ngoại Quái Tẩu chặn lại như một con chuột dưới móng vuốt của con mèo!
Hình như Thiên Ngoại Quái Tẩu chưa có ý định lấy mạng của lão chỉ vờn qua vờn lại giữ chân hắn, bây giờ thấy Nhạc Hạc đã đến liền cười ha hả :
- Đồ đệ ngoan của ta, sư phụ mệt mỏi lắm rồi, còn không mau ra tay tiếp ứng.
Nhạc Hạc vâng một tiếng, nhặt một thanh trường kiếm dưới đất lên.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn biết rằng Nhạc Hạc sẽ không tha mạng cho lão, đột nhiên thân hình phóng lên nhanh như chớp bay lên trên vách cốc.
- Chạy đi đâu!
Thiên Ngoại Quái Tẩu liền phóng theo chặn lại.
“Bằng” một tiếng, hai người chạm chưởng trên không, công lực của Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn kém hơn một bậc liền bị rơi xuống mặt đất.
“Tiếp chiêu!”
Thanh trường kiếm của Nhạc Hạc kịp thời điểm vào lưng của lão.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn quát lớn tiếng, thân hình nhanh chóng lộn nhào tức thì tung ra hai chưởng.
Một luồng chưởng phong hùng hậu được phóng ra!
Nhạc Hạc nghiêng mình né tránh, thanh kiếm vung liền mấy vòng kiếm hoa nhắm vào eo của lão.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn song chưởng đánh hụt, lập tức lui nhanh hai bước, cánh tay trái co vào ba mũi độc châm từ trong tay áo phóng ra.
Thiên Ngoại Quái Tẩu đứng bên ngoài nên thấy rõ, vội vàng la lên :
- Coi chừng độc châm?
Nhạc Hạc quát lớn một tiếng, múa may trường kiếm hộ thân.
Trong ánh kiếm lấp lánh, chỉ nghe ba tiếng “tưng! tưng! tưng!” ba mũi độc châm đang hướng về hắn, đều đã bị đánh bạt!
Hắn liền đâm ra một kiếm quát lớn :
- Lão tặc! Hãy đỡ!
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn thấy chiêu “Tựu Lý Tàng Châm” lại thất bại, càng không dám ứng chiến liền nhảy xa vài trượng, nhún chân một cái tung mình cao hơn bốn trượng, bám vào vách cốc sau đó thi triển đỉnh khinh công “Phi Thiềm Tẩu Bích” nhanh chóng trèo lên trên.
Thân pháp của lão rất nhanh nhẹn, chớp mắt đã lên cao hơn mười trượng.
Nhạc Hạc quát lớn :
- Xuống đây!
Thanh trường kiếm liền được phóng ra, như một ánh sao bay thẳng lên trên.
Nếu lúc bình thường, chiêu kiếm này khó mà phóng trúng lão được nhưng Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn hiện giờ đã như một con thú hoảng sợ và đang treo mình trên vách cốc hiểm trở đâu dễ dàng né tránh, nên thanh trường kiếm đã ghim sâu vào lưng của lão.
- A!...
Một tiếng kêu thảm khốc lão rơi thẳng xuống mặt đất.
* * * * *
Màn đêm tan dần, bình minh ló dạng.
Cả Thiên Ma cốc đã bình lặng trở lại, thi thể của bọn thuộc hạ Thiên Ma bang được sắp đặt gọn gàng ở cốc, tổng cộng có ba mươi tám xác.
Độc Nhãn thần tăng điểm lại quân số của phe mình thấy không ai tử thương cả nhưng thiếu mất hai người: Cảnh Huệ Khanh và Trương Thanh.
Nhạc Hạc lo lắng :
- Lạ thật, họ đi đâu vậy?
Lỗ Tiểu Phúc :
- Đi rồi!
Nhạc Hạc vội hỏi :
- Rời khỏi tuyệt cốc?
Lỗ Tiểu Phúc gật đầu :
- Đúng vậy, lúc trời sắp sáng, ta thấy Cảnh cô nương đỡ người đó dậy, đi ra khỏi cốc.
Nhạc Hạc thấy yên tâm, cười nói :
- Vậy cũng tốt...
Thổ Địa Công cười :
- Nàng là một cô gái tốt, tên tiểu tử Trương Thanh lấy được nàng thật là có phước.
Nhạc Hạc :
- Nhưng.. nhưng họ sao lại bỏ đi như vậy, Thiên Ma bang còn nhiều phân đàn ở khắp nơi, muốn tảo thanh chúng cần phải có sự hướng dẫn của Trương Thanh.
Thiên Ngoại Quái Tẩu :
- Đừng vội, thế nào họ cũng quay lại.
Mọi người đều ngồi nghỉ ngơi, Nhạc Hạc liền kể lại tình hình trải qua mấy tháng qua, mọi người biết được nguyên nhân sát hại Kiếm Quân Tử Nhạc Nhứt Thực và tứ lão của Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn đều chắc lưỡi lắc đầu. Thổ Địa Công cảm khái nói :
- Người tính không bằng trời tính, kẻ định thiên hành sự cuối cùng không thể có kết quả tốt!
Bỗng nhiên Thiên Ngoại Quái Tẩu nhảy lên :
- Phòng lão, nước cờ của ngươi thế nào?
Thổ Địa Công mỉm cười :
- Sẵn sàng chấp ngươi một tiên!
Thiên Ngoại Quái Tẩu :
- Thúi quá! Ta sẽ giết ngươi không còn manh giáp.
Thổ Địa Công cười ha hả :
- Nếu thua thì sao?
Thiên Ngoại Quái Tẩu vỗ ngực :
- Nếu thua... ngươi muốn gì cũng được!
Thổ Địa Công :
- Thật không?
Thiên Ngoại Quái Tẩu :
- Nhứt ngôn vi định!
Thổ Địa Công quay lại nháy mắt với Lỗ Tiểu Phúc đang đứng phía sau cười nói :
- Tiểu mao đầu ngươi gặp may rồi đấy, chúng ta đi thôi!
Dứt lời đã kéo theo Lỗ Tiểu Phúc phóng mình rời khỏi tuyệt cốc, Thiên Ngoại Quái Tẩu cũng theo sau phóng đi.
Nhạc Hạc vội kêu :
- Sư phụ khoan đi!
Nhưng Thiên Ngoại Quái Tẩu đã ở xa mấy chục dặm, tiếng trả lời vọng lại :
- Đừng gọi nữa, tất cả đã có Ngũ Lão hội xử lý, đừng phiền ta nữa!
Dứt lời, đã biến mất trong làn sương khói.
Nhạc Hạc không đuổi theo cũng không cảm thấy bịn rịn, ngược lại hắn tràn đầy niềm tin vào tương lai, hắn cảm thấy đã đến lúc hắn phải đơn độc hành hiệp trên chốn giang hồ rồi.