Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất

Chương 32

Sau khi rời khỏi, Mộ Uy ôm má, hai mắt hồng hồng ngồi xuống một góc, cả người co rụt lại cực kì đáng thương tựa như một con chó nhỏ bị bỏ rơi.

Sứ thần của đế quốc Billy đi ngang qua vừa vặn gặp được khung cảnh đáng thương này khiến gã cảm thấy thương cảm. Nhưng sự thật là nếu gã nhìn kĩ được biểu tình độc ác uất hận của Mộ Uy thì có lẽ gã cũng sẽ không động lòng như vậy nữa.

Ngay từ khi bắt đầu xuyên qua đến giờ, Mộ Uy chưa từng bị đối xử bất công như vậy. Nhưng kể từ khi y có ý định muốn thay thế nhân vật chính thụ thì mọi thứ bắt đầu thoát khỏi khống chế. Ban đầu rõ ràng là Owen Wright giới thiệu y với đại hoàng tử vậy mà đến giờ gã lại chỉ trích y có dị tâm.

Một đời trước Mộ Uy vốn sống ở thế giới hiện đại hòa bình nên chưa bao giờ phải chịu cảm giác bị đánh, bị vũ nhục như vậy. Một cái tát này đã đánh vỡ tất cả ủy khuất mà y phải chịu trong thời gian qua. Đều là con của công tước Wright sao y lại bị đối xử bất công như vậy? Đại công tử là bảo bối, vậy chẳng lẽ y chỉ là cây cỏ?!

Sứ thần lướt qua tiểu công tử nhà công tước Wright, ánh sáng lạnh lóe qua rồi biến mất, “Tiểu công tử, cậu không sao chứ? Cậu có cần tôi giúp gì không?”

Giọng nói của gã cực kì dễ nghe khiến người ta có hảo cảm.

“Anh….”

“Tôi là thương nhân từ đế quốc Billy, cậu có thể gọi tôi là Bradwell. Thật vinh hạnh khi được làm quen với cậu.” Bradwell hơi cong người cúi đầu thể hiện sự lịch sự. Với một kẻ chỉ là bình dân từ hiện đại như Mộ Uy thì chỉ cần hai câu nói thôi quyền chủ động đã nắm trong tay của gã.

Đôi mắt Mộ Uy hơi trợn lên nhưng ngay sau đó đã thu lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Y miễn cưỡng thu lại sự đắc ý, biểu tình thoáng chốc nhu hòa, “Chào anh, tôi là Mộ Uy.”

Brad híp mắt nhìn biểu tình chớp nhoáng của Mộ Uy, hình như người này biết gã thì phải. Dù trong lòng cực kì khinh thường sự che dấu thấp kém này nhưng biểu tình của gã vẫn nhu hòa, “Đã có duyên không bằng chúng ta cùng đi. Là một thân sĩ, xin hãy cho tôi cơ hội được mời cậu một bữa.”

Mộ Uy nắm chặt tay. Nếu như công tước Wright đã muốn đối xử bất công như vậy thì đừng nghĩ sau này sống tốt! Trong nguyên tác công tước Wright cấu kết với quân đội Billy dẫn trùng tộc vào đế quốc bị phán tử hình. Ban đầu y vốn định giá họa này lên người khác nhưng một cái tát khi nãy đã khiến y thay đổi ý định.

Cái gì mà công tước, tự mình tìm chết đi thôi.

Một màn gặp gỡ này bị Tiểu Miêu báo cáo với Mạc Tạp. Mạc Tạp chỉ cười một tiếng, “A. Vậy sao.”

Trong kí ức của Joyce, người bị phán tội tử hình do thông đồng địch quốc là công tước Posey. Tiểu thuyết này “chủ luyến ái, không chú trọng âm mưu” nên nhiều chuyện phát sinh tranh chấp trong giới chính trị đều bị lược qua gần hết, cũng hoặc là tác giả não ngắn không thể nghĩ ra cái gì âm mưu thâm độc nên lập tức vội vàng giá một cái kết qua loa cho công tước Posey. Đến ngay cả chứng cứ tìm ra thế nào cũng không nói đến.

Mạc Tạp nghĩ có lẽ giờ hắn đã hiểu được kịch tình rồi. Lúc trước vì Wilmot nên hắn chưa nghĩ nhiều nhưng giờ tính ra thì có vẻ như…..

Công tước Posey trở thành kẻ chết thay cho công tước Wright, tất cả chứng cứ đều là do công tước Wright trình lên hoàng đế. Để có thể làm được việc này đương nhiên không thiếu sự ngoại hợp của đế quốc Billy. Mạc Tạp cười híp mắt lại, thế giới này ngoại trừ đạt được thành tựu ‘nhúng chàm nam thần’ thì hắn còn phải thay thân chủ báo thù nữa.

Mạc Tạp liếc nhìn về phía nam thần vẫn đang dùng ánh mắt ngọt đến tê răng nhìn mình, đột nhiên thấy vui vẻ. Hắn cắn cắn quen kẹo mút trong miệng, “Anh thèm kẹo hay là thèm em? Đừng nhìn em bằng ánh mắt chó thấy xương như thế.”

“Em.” Đáy mắt Wilmot lướt qua ý cười bất đắc dĩ. Vị hôn phu nhà hắn luôn thích chọc ghẹo hắn, nhìn hắn một mình khó xử. Mà chính hắn cũng đã quen bị Mạc Tạp nắm mũi dẫn đi nên chẳng hề cảm thấy thẹn.

Mạc Tạp tà ác cười, đưa tay vuốt vuốt cơ bụng đối phương, “Như thế này thì sao?”

“Đừng đùa. Sắp đến nơi rồi.” Wilmot thở dốc một tiếng, đè lại bàn tay đang làm loạn trên người mình. Cho dù là thể diện có thể vứt cho cá ăn nhưng hắn chưa bao giờ muốn mình cứng khi đang tiếp kiến hoàng đế, “Chờ khi nào trở về anh đút no em, được không?”

“Khó mà được.” Mạc Tạp hung hăng cười, “Hiện giờ hoặc là trở về tu thân dưỡng tính. Hai chọn một.”

Wilmot nhìn cánh cửa cung điện đang tới gần, ngẩn người rồi than nhẹ một tiếng. Bảo bối nhà hắn rất giảo hoạt, biết rõ là giờ này bọn họ không thể nào tĩnh tâm làm cái gì mà còn cố tình câu dẫn hắn. Xem ra có thể lúc trước hắn làm quá đáng khiến vị hôn phu đang kháng nghị.

Nhưng Wilmot là một người đàn ông bình thường, sao có thể chịu được sự hấp dẫn của ngườ mình yêu. Dục vọng và sự chiếm hữu của hắn dành cho Mạc Tạp đã sớm không thể khống chế.

Wilmot trầm mặc chịu đựng cảm giác nóng bỏng ở hạ thân bởi hắn có chút áy náy vì trước kia làm quá. Được rồi, coi như đây là chút trừng phạt của vợ, phải nhẫn nhục chịu đựng chứ còn làm được gì? Wilmot nuôt nước miếng, mồ hôi lạnh ướt đầy trán. Cái loại trừng phạt vừa ngọt ngào vừa khổ sở này thật khó qua.

“Joyce….” Hô hấp của Wilmot dần hỗn loạn, đôi mắt nhóm lên hai dúm lửa nhỏ. Hắn chịu đựng đến giới hạn rồi, giờ cho dù đã đến cửa cung hắn cũng muốn bất chấp.

Nhìn thấy đôi mắt đầy tính xâm lược kia, Mạc Tạp cười khẽ một tiếng, liếm liếm môi, cuối cùng đến lúc người đàn ông kia không chịu nổi nữa mà định vồ lấy hắn thì hắn lập tức mở cửa xe chui ra để lại nam thần ngồi ngốc một mình. Wilmot nhìn theo bóng dáng cao gầy kia, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy tình ý.

Hắn hít sâu một hơi để áp chế dục vọng đang dâng trào rồi xuống xe.

Mạc Tạp quay đầu lại, đôi mắt đảo qua hạ thân của nam thần, môi khẽ cong lên nụ cười vô tội.

Hai gã thị vệ đứng gác hoàn toàn bị khí thế dục cầu bất mãn của nhị hoàng tử dọa ngốc, lập tức tránh đường. Thẳng đến khi hai người kia đi vào rồi họ mới kịp phản ứng, “Hình như….điện hạ đã tỉnh rồi.”

Hai tên thị vệ mừng như điên. Nhị hoàng tử tỉnh rồi, đế quốc Billy có đến cũng không cần phải sợ nữa! Chỉ cần có vị định hải thần châm này thì mọi nguy nan đều có thể hóa thành bình an.

Wilmot vươn bàn tay to ấm áp của mình ra, đôi mắt sáng ngời, “Thân ái.”

Mạc Tạp cười nhẹ một tiếng, đặt bàn tay nhỏ hơi lạnh của mình vào bàn tay kia. Bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ một cách trân trọng, tựa như đồ quý, chỉ sợ dùng sức một chút là vỡ nát. Mạc Tạp nhéo nhéo lòng bàn tay nam thần, “Đi thôi.”

Đôi mắt của Wilmot lộ ra chút ôn nhu khiến cả khuôn mặt vốn lạnh lùng cũng ôn hòa không ít.

Mạc Tạp nhìn người đàn ông đi cạnh mình, đáy lòng cảm giác có gì đó trướng đầy. Hắn ngẩng đầu nhìn không trung, cảm nhận được bàn tay mình bị nắm chặt lấy không tha, âm thần nở nụ cười.

Chỉ một hành động đơn giản như nắm tay thôi đã khiến bước chân của Wilmot như sắp bay lên, cả người như được vây bởi cả đại dương hạnh phúc.

Đứng ở phía cửa cung điện, một người đàn ông ăn mặc quý khí khẽ vuốt râu, cười tủm tỉm nhìn người bên cạnh, nhướn mắt nhìn hai người trẻ tuổi đang đi tới. Mà người đàn ông mặc quân trang bên cạnh dường như vừa thở phào một hơi.

Đứa bé nhỏ nhất này nhà ông là người mà ông thương yêu nhất, từ nhỏ tính tình nhát gan yếu đuối. Vốn ở trong nhà rồng hổ lại sinh ra một con chuột khiến từ trước tới giờ dù có yêu thương con nhỏ đến đâu ông cũng không vui vẻ cho lắm. Đến khi bệ hạ bàn với ông việc lấy đứa nhỏ về làm hoàng tử phi cho nhị hoàng tử, ông cũng chỉ dò hỏi Joyce một câu chứ không dám trả lời bệ hạ chắc chắn. Một thời gian sau, có lẽ đã đợi quá lâu, bệ hạ trong cơn tức giận đã đáp ứng hôn sự này.

Lúc đó, ông có chút lo cho đứa nhỏ nhà mình nhưng bệ hạ nói hai người có thể chậm rãi bồi đắp tình cảm. Lúc đó ông còn nhớ kĩ nụ cười cao thâm của bệ hạ:

“Đứa nhỏ nhà ta rất mạnh, phần lớn thời gian nói chuyện với nó ta đều phải dùng thân phận là hoàng đế, dùng ngữ khí ra lệnh, chưa từng có cơ hội cho nó chút phụ ái. So với đứa con lớn, đứa nhỏ này với ta tựa như thuộc hạ và quân vương. Ta thiếu nó nhiều lắm. Vì thế ta nghĩ nó không cần một hôn phu quá cường thế, chỉ cần một người có thể làm ấm trái tim cứng rắn của nó là được. Còn phụ ái…..Ta nghĩ đời này ta không thể trả được cho nó bởi ta là hoàng đế còn nó là hoàng tử.”

Hoàng đế không phải là không thích con trai mình nhưng thân phận của ông quá cao, ông không thể biểu hiện rõ ràng. Đứa nhỏ nhà mình giỏi giang ưu tú, ai làm cha mẹ mà không tự hào? Đáng tiếc là ông vẫn luôn phải giấu kín trong lòng còn ngoài mặt thì phải dạy dỗ con mình một cách tàn nhẫn để con trai mình lớn lên có thể tự đảm đương mọi việc.

Con trai lớn nuôi như con, con trai bé nuôi trở thành người thừa kế. Đương nhiên, ông cũng biết con trai lớn hay ghen tị với con trai bé. Nhưng mà….

Từ giây phút đầu tiên khi nhìn thấy đôi mắt ưng của Wilmot thì ông đã quyết định tương lai của quốc gia này sẽ giao cho con trai bé. Để có thể trở thành một người thừa kế đủ tư cách, nếu ngay cả một chướng ngại vật nhỏ như con trai lớn mà đứa nhỏ này không thể giải quyết thì sao có thể gánh lên cả một quốc gia? Dù rất tàn nhẫn nhưng ông không còn cách nào khác. Thời gian của ông cũng không còn nhiều.

Lúc đó công tước Posey cũng không xem trọng hôn ước giữa con trai mình và nhị hoàng tử bởi dù sao nhị hoàng tử cũng là người trước giờ nói một không hai, tính tình lãnh khốc. Lấy tính cách của con trai nhà mình đánh nó tám gậy nó còn không phản ứng thì khi định ra hôn ước với nhị hoàng tử, một người yếu đuối một người cường thế sao có thể có tiếng nói chung. Thậm chí trong cuộc sống chúng còn suy nghĩ và hành động khác nhau thì sao có thể sống với nhau được? Lúc đó ông chỉ muốn giáo huấn Joyce một chút, để cho đứa nhỏ hiểu là khi đã trưởng thành thì nó không thể dựa dẫm vào ai cả.

Hơn nữa, trên thực tế, so với nhị hoàng tử thì ông càng thiên hướng về Elson.

Nhưng mà dường như ông đã ra một quyết định nửa đúng nửa sai. Nhìn hai người tình ý hòa hợp phía xa kia, công tước Posey tỉnh ngộ. Có lẽ đứa nhỏ yếu đuối nhà ông không có duyên phận với Elson.

Công tước Posey càng thêm cam chịu trước cái nhìn cao thâm của bệ hạ. Bệ hạ quả nhiên tính toán liệu sự như thần. Nhưng ông vẫn cứ tò mò là hai người làm sao có thể hợp nhau như vậy.

“Đến rồi sao.” Bệ hạ cười cười, “Joyce thật khiến mọi người giật mình. Đứa nhỏ này có thể vượt quá toàn bộ quý tộc để thu được cây hoa tuylip đỏ, đến giờ còn không ai dám gây chuyện.”

Mặc dù trong lúc đó có sự trợ giúp của con trai nhỏ nhưng không thể phủ nhận rằng Joyce làm quá tuyệt vời.

Hai người được đưa đến phòng nghỉ riêng của bệ hạ. Lúc họ tới thì bệ hạ đang uống trà, “Ngồi đi.”

Dưới con mắt đánh giá của hai người quyền cao chức trọng, Wilmot lập tức ngồi xuống đối diện, thậm chí còn nghiêng người che khuất tầm nhìn tò mò của hai người kia chiếu vào Joyce. Hoàng đế lại nở nụ cười, “Đến cùng thật trùng hợp. Trước đó Posey còn nhắc tới hai đứa đấy. Ông ta còn lo lắng hai đứa sống với nhau thế nào nhưng xem ra hai đứa có vẻ không tệ.”

“Joyce, ta vẫn luôn hi vọng được gặp con. Ha ha.” ánh mắt của bệ hạ đối diện với đôi mắt đen của Mạc Tạp một giây rồi rời đi, “Đến uống trà đi. Đây là thứ tốt.”

Công tước Posey vẫn cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn bệ hạ đang nói chuyện liền quyết định im lặng. Ông yên lặng nâng chén trà uống một ngụm to, lập tức bị bệ hạ chê cười trâu ăn mẫu đơn, không hiểu thưởng thức.

Wilmot nhận trà từ tay bệ hạ, giật mình. Đây là lần đầu tiên phụ hoàng hắn đối xử với hắn ôn hòa thế này. Phần lớn thời gian hai người hay gặp nhau trong các hội nghị lớn đầy nghiêm túc nên từ nhỏ đến lớn đây mới là lần thứ ba hắn có mặt trong cuộc gặp gỡ đầy thân thiết thế này.

Wilmot chỉ cảm giác hơi lạ lùng một chút, tay hắn vẫn đưa chén trà cho Mạc Tạp, “Cẩn thận nóng.”

Hắn đã từng kì vọng vào sự ấm áp của gia đình, hiện giờ hắn đã có. Còn sự quan tâm chỉ thoáng qua như thi ân của người đàn ông nắm quyền cả đế quốc này đã sớm không thể đi vào tim hắn. Vì thế sự ưu ái này của bệ hạ hắn đều hướng về phía Mạc Tạp.

Wilmot đương nhiên hiểu được người đàn ông mang tiếng là phụ hoàng của hắn này dù chỉ là chuyện nhỏ nhất cũng có ngụ ý trong đó. Chén trà này nhìn như chỉ là một lời mời bình thường nhưng lại là một phần bảo chứng. Nhưng hắn thà đem phần phụ ái mà từ nhỏ đến lớn chưa được hưởng bao nhiêu này đưa cho bạn lữ của mình.

Đây chính là đáp án của hắn.

Nâng đôi mắt lên nhìn thẳng vào ánh mắt đầy cơ trí của phụ hoàng, Wilmot thầm nghĩ, câu trả lời của hắn phụ hoàng có hài lòng không?

Hoàng đế hơi ngẩn ra sau đó lại nở nụ cười, “Đừng lo lắng, dù có chút nóng nhưng hương vị rất ngon.”

Phụ hoàng thực hài lòng với đáp án của hắn a. Hoàng đế không hổ là hoàng đế! Wilmot nhấp một ngụm trà ở chén của Mạc Tạp, “Trà thấy thế nào?”

“Ha ha ha.” Bệ hạ cười lớn, “Đừng show tình cảm trước mặt mấy lão già. Hai người các con tình cảm không tệ, định khi nào thì kết hôn?”

“Con nghĩ càng nhanh càng tốt.” Wilmot trả lời hộ Mạc Tạp.

“Vậy sao/” Bệ hạ híp mắt, “Vậy thì trước khi đoàn sứ thần của đế quốc Billy đến đi. Còn mấy ngày nữa thôi.”

“Con không có vấn đề gì cả.” Wilmot gật đầu rồi cúi đầu hỏi, “Có được không?”

Mạc Tạp mở đôi mắt đầy vô tội nhìn hai người, “Đều nghe theo Wilmot.”

Thế giới này quả nhiên không đơn giản. Cho dù là tiểu thuyết hợp thành thế giới thì cũng có những người thông minh tồn tại. Trong tiểu thuyết vị hoàng đế này hình như cuối cùng là bị tức giận mà chết. Nhưng xem ra ông ta cũng không dễ dao động như trong tiểu thuyết viết.

Posey công tước hình như phát hiện ra bệ hạ có phải vừa đồng ý chuyện gì không? Nhưng hôn ước này có đột nhiên quá không?! Dù sao cũng là hoàng tử, sao có thể tổ chức hôn lễ vội vàng như vậy? Hơn nữa hình như cả ba người này đều quên mất ông còn ngồi đây rồi! Nói gì thì nói ông cũng là phụ thân của Joyce cơ mà! Không ai hỏi ý kiến ông sao?!

“Bạn già, ông xem, gia trưởng hai bên đều ở, ông quyết định thế nào?”

Công tước Posey nghẹn lời, “Bệ hạ, người vẫn nên theo ý nguyện của bọn nhỏ thôi. Nhị điện hạ, ngài chắc chắn là muốn kết hôn với Joyce chứ?”

“Posey thúc thúc.” Wilmot cúi đầu liếc tiểu hôn phu nhà mình, “Con xác định.”

Dùng tiếng thúc thúc để xưng hô đã biểu đạt quyết định trong lòng hắn. Hoàng thất, nếu không phải thân thích, thì cái loại xưng hô thân quen thế này sẽ không bao giờ xuất hiện.

Trong cái nhìn của công tước Posey, Mạc Tạp thật sự là một đứa con nhu nhược nhưng bệ hạ lại muốn một đứa con dâu như vậy. Thậm chí, ngài còn không tiếc công kéo Mạc Tạp vào cuộc nói chuyện, “A, phải rồi…Joyce, cuộc sống ở trường quân đội thế nào?”

“Vẫn tốt ạ.” Mạc Tạp nâng mắt nhìn thoáng qua hoàng đế rồi lại cụp xuống. Posey nhìn con nhỏ nhà mình vừa kinh sợ vừa ấp úng trả lời, trong lòng như có lửa đốt. Đứa nhỏ nhà mình muốn kết hôn nhưng nhìn thế nào cũng không ra khí thế của người sắp vào hoàng tộc. Ông đã từng nhìn video lúc đứa nhỏ này ở tiền tuyến, trong lòng cũng mong đợi nhưng hiện thực lại cho ông một cái tát. Cái video kia là ai photoshop đúng không?

Nỗi mong chờ trong lòng công tước Posey dần tán đi. Cho dù chỉ là một con chuột nhỏ nhưng có một người chồng là hổ thì có lẽ cuộc sống sau này cũng không đến nỗi luôn phải cúi đầu.

Trong mắt bệ hạ khẽ lóe qua ánh sáng, “Vậy sao. Ta cảm thấy Joyce là người khá phù hợp với tư cách làm quân nhân. Nếu con có thể ra chiến trường thì tương lai vô hạn định.”

Xem dáng vẻ này của hoàng đế thì có vẻ tất cả mọi thứ về hắn đã bị lộ hết rồi. Mạc Tạp không thể không cảm thán sự chu toàn của người đàn ông này. Trước một con hồ ly ngàn năm thì hắn cũng không tất phải giả bộ nữa.

Dù sao nếu hoàng đế muốn hại hắn thì cũng có tâm vô lực bởi theo như số liệu của Tiểu Miêu thì thân thể của hoàng đế có trữ lượng độc tố khá cao, gần như đã đạt mức nguy kịch. Ông ta vội vàng tổ chức lễ kết hôn cho Wilmot cũng không hoàn toàn là do quốc sự.

“Cảm ơn sự biểu dương của bệ hạ.” Mạc Tạp cười tủm tỉm, “Dạo này dường như ngài nghỉ ngơi không được tốt lắm, đợi khi nào về con sẽ đưa ngài cây tuylip đỏ để dưỡng thân thể. Tiểu tử kia mặc dù hay náo loạn nhưng lại có khả năng thanh độc dưỡng thọ. Mặc dù không nhất định có thể kéo dài tuổi thọ nhưng hỗ trợ thần kinh và thanh lọc cơ thể thì vẫn có thể làm được.”

Con ngươi của hoàng đế co lại, lần đầu tiên ông cảm thấy ngoài ý muốn.

Mạc Tạp cười cười, “Bệ hạ, phụ thân, con và nhị hoàng tử là thật tâm thích nhau. Hôn ước này để các gia trưởng cùng nhau bàn bạc là tốt rồi. Con và Wilmot về trước.”

Mạc Tạp đứng lên, liếc mắt nhìn hoàng đế, nhẹ giọng nói, “Giao anh ấy cho con, ngài có thể yên tâm rồi.”

Sắc mặt của Posey lại thay đổi, đứa nhỏ nhà ông hình như lớn lên có chút đột biến gen thì phải! Thậm chí nó còn có thể nói chuyện với bệ hạ mà không bị động. Joyce đang giả vờ hay nó vẫn luôn giấu dốt?! Nếu không phải bị ánh mắt hỏa nhãn kim tinh của bệ hạ phát hiện thì có phải nó vẫn giả bộ như không biết gì?

Hơn nữa, cái gì gọi là hôn ước do gia trưởng quyết định. Ông còn quyền phủ nhận sao?!

Ánh mắt của hoàng đế nhìn theo bóng lưng hai người một lúc lâu, mặt không biểu tình.

Posey công tước phát hiện bệ hạ có chút không thoải mái, trong lòng lạnh lẽo, “Bệ hạ, xin ngài tha thứ cho sự lớn mật của Joyce. Đứa nhỏ này còn bé nên….

“Ha ha ha!” Hoàng đế đột nhiên cười lớn, “Posey, ông có một đứa con tốt đấy! Đứa nhỏ này thật sự ưu tú! Ha ha ha, nhiều năm như vậy đến giờ ta mới được gặp một con hồ ly giảo hoạt như vậy! Nhưng đứa bé này đúng là không cho người già mặt mũi gì cả, hơn nữa cũng rất hung tàn. Nhưng như vậy ta mới yên tâm.”

Giảo hoạt? Hung tàn!

Hai từ này là để gọi đứa con trai ngốc nhà ông? Dù ông tin tưởng ánh mắt của bệ hạ nhưng lần này không dám gật bừa.

Phát hiện sự không đồng ý trên mặt của Posey, bệ hạ cười cao thâm, “Đừng coi thường đứa nhỏ nhà ông. Nhìn xem, thằng nhóc nhà ta cũng bị nó thuần dưỡng dễ bảo. Khó trách những trân hoa thần phục nó.”

Đó là một tiểu hỗn đản vừa cuồng vọng vừa lãnh huyết. May mắn là trong tim đứa bé này còn có một người, nếu không đế quốc thật khó xử. Nói thật, hôn ước này còn thành công hơn so với dự đoán của ông, hai đứa bé này tựa như hai sợi dây cuốn lấy nhau, không ai có thể tồn tại riêng biệt. Ngày nào đế quốc còn có WIlmot thì tiểu hồ ly sẽ còn an phận một ngày.

Ngày nào tiểu hồ ly vẫn ở đó thì Wilmot sẽ có được hạnh phúc, sẽ có linh hồn chứ không phải chỉ là một con rối máy chỉ biết chiến đầu.

“Cũng may là đứa nhỏ còn biết kính lão.” Bệ hạ lại cảm thán. Lúc đó khi ông nhìn Joyce, ông đã có cảm giác đứa bé này có thể hâm nóng trái tim sắt đá của con trai nhỏ. Đây là người đầu tiên và duy nhất ông không nhìn thấu bởi nó che dấu quá sâu. Cũng may ông có thể nắm đứa bé này trong tay.

Nếu không, mặc dù tàn nhẫn nhưng ông thà để một thiên tài chết non còn hơn nguy hại đến đế quốc.

Đột nhiên hoàng đế vỗ trán, vẻ mặt 囧. Ông lại bị dắt mũi đi rồi, quên không nói chính sự!

Đứa bé nhà Posey còn chưa kiểm tra năng lực!

Bị ánh mắt u oán của bệ hạ nhìn thẳng, công tước Posey cứng đờ, “Bệ hạ, sao vậy?”

Trong lòng ông bán tín bán nghi, dù ông cảm thấy đứa nhỏ nhà mình tuổi trẻ khinh cuồng nhưng ông không tin con trai nhỏ lại tốt như vậy. Nếu không vì sao nó không thể hiện bản thân mà yên lặng yếu thế bao nhiêu năm qua?

Chẳng lẽ là sợ kế thừa tước vị? Vì lười?! Hay vì phiền?! Hay chỉ là muốn đùa giỡn người khác?! Trong não hiện ra vài ý tưởng nhưng công tước Posey cảm thấy không đáng tin cho lắm.