Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 15: Lần đầu làm hiệp nữ

Liền sau tiếng thét kinh thiên, một cái cây to chảng bị nhổ bật cả rễ xuất hiện trước tầm mắt, nhắm ngay đám hắc y quét tới, không có bất cứ chiêu thức gì nhưng sức công phá thật nghịch thiên. Bị thân cây đập trúng, vài tên hắc y té nhào, phụt máu. Đám còn lại kinh hãi, vội vã thụt lùi ra sau mấy trăm trượng.

Tên cầm đầu nhìn Trần Hiểu My, mắt đỏ ngầu sòng sọc:

- Các hạ, việc giang hồ không liên quan xin chớ nhúng tay, nếu không, đừng trách chúng tôi ra tay tàn độc.

- Ha ha ha, đường này do ta mở, cây này do ta trồng, các ngươi đánh nhau trên địa bàn của ta thì có gọi là liên quan đến ta không?

Trần Hiểu My, chống nạnh một tay, tay còn lại cầm thân cây giống thẳng xuống đất, khoái trá cười to. Lời thoại dù cũ rích nhưng dùng trong trường hợp này quả vô cùng hợp lý a.

- Được lắm, xin các hạ để lại họ tên, chúng tôi lần sau sẽ tận tình chiếu cố.

- Đi không đổi tên, ngồi không đổi hộ. Ta gọi: Gia nãi nãi.

- Phụt …. Tuấn nam, mỹ nữ áo xanh không nén nổi bật cười.

Tên thủ lĩnh hắc y khuôn mặt xanh lét, gân xanh nổi đầy dưới lớp vải đen che kín. Hô một tiếng “Rút”, cả bọn tản tác rồi biến mất ở phía chân trời. Hiểu My nhìn thấy, nói với theo.

- Nè, đi từ từ, coi chừng té.

Cả đám lảo đảo. Không biết từ đâu ra một tên quái vật như thế!

Trần Hiểu My quay lại, nhìn những con cừu non vừa được cứu. Nam tử trông đỡ thảm hại hơn bước một bước lên trên, chấp tay thi lễ, ôn tồn nói:

- Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, xin cô nương cho biết quý danh, Vô cực kiếm phái chúng tôi sẽ thật tâm báo đáp.

- Ha ha ha, các vị ca ca. muội muội không cần khách sáo, thấy chuyện bất bình rút cây tương trợ là chuyện dĩ nhiên… Hiểu My xua tay, giọng nói dõng dạc đầy thân thiện,

Trong lúc các đệ tử Vô cực kiếm phái còn đang ngơ ngác trước phong cách độc – lạ miễn chê, Hiểu My quăng bừa vũ khí trên tay, chỉ vào nam tử cả người đầy máu, huyên thuyên nói tiếp.



- Ta thấy vị đại ca kia trọng thương rất nặng, nếu các vị không ngại, mời đến chỗ ta nghỉ chút. Ta có vài loại dược liệu cầm máu rất hay.

- Đa tạ cô nương. Chúng tôi sẽ không khách sáo.

Trần Hiểu My đưa bọn họ đến nơi cô đang dừng chân nghỉ tạm.

Thiếu nữ lolita đỡ nam tử trọng thương ngồi trên vệ cỏ, mắt ngập nước, giọng run run đầy lo lắng:

- Đại sư huynh, huynh ổn không? Tại sao huynh lại đỡ kiếm thay muội. Nếu huynh có gì bất trắc, muội, muội……. – Lời tiếp theo đã chôn giấu trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Haiz, thì ra tà tình yêu huynh muội. Hiểu My lặng lẽ đánh giá. Nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của cô, nam tử được gọi đại sư huynh ngần ngại gật đầu rồi quay sang trấn an tiểu muội sướt mướt cạnh bên.

- Tiểu muội, ta không sao. Muội đừng vì ta áy náy.

- Tiểu muội, muội đừng như thế. – Vị ca ca còn lại vừa nói, vừa chìa kim sang dược trên tay ra – Muội mau kiểm tra vết thương rồi thoa thuốc cho đại sư huynh. Nội công huynh ấy thâm hậu, sẽ nhanh chóng tốt hơn thôi.

- Đa tạ nhị ca. Ca, vết thương trên người ca…

- Ta không sao. Không chết được. – Nam tử cười lên, dù dung nhan nhợt nhạt nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp như gió xuân.

Hiểu My tặc lưỡi: Quả là mỹ nam a, nhìn sao cũng thấy đẹp. Số cô quả thật vô cùng may mắn. Mới bước ra giang hồ đã gặp được hai vị soái ca. Cả hai người đều tài sắc vẹn toàn, không hơn không kém.

Người gọi đại ca, có khuôn mặt chữ điền, đôi mắt dài dưới cặp mày kiếm xếch lên đầy anh vũ. Dưới chiếc mũi cao thẳng là làn môi hơi dày, khi mỉm cười luôn vẽ lên một độ cong hoàn hảo.

Nhị ca thì nhìn ẻo lả hơn một chút. ừ, chỉ một chút thôi. Dù là nam tử nhưng lại có gương mặt trắng hồng như bạch ngọc. Đôi mắt đen láy, lấp lánh tựa sao trời được che đậy dưới rèm mi dày, cong cong như phái nữ. Mũi cao, môi mỏng, cằm thon thon. Haiz… người thì lúc nào cũng ôn hòa như anh trai nhà hàng xóm….

Ôi, hèn chi, các câu truyện cẩu huyết trước đây cô đọc đều khăng khăng quảng cáo: Cổ đại là nơi sinh dưỡng mỹ nam. Ngay cả lolita khả ái kế bên, gương mặt bây giờ khá ngây thơ, non nớt, nhưng khi trưởng thành hứa hẹn sẽ là một tuyệt sắc giai nhân. Ngay cả ngồi khóc hu hu vẫn mang lại cảm giác như hoa lê đái vũ.

Trong lúc Hiểu My không ngừng cảm thán và tận hưởng cảnh đẹp, ý vui, tiểu mao cầu trên vai cô lại vô cùng bực bội. Cô dám cắm sừng nó một cách công khai. Hừ hừ… tức giận, tức giận. Kéo vài sợi tóc của mỗ nữ nhân cho vào miệng. Cắn, cắn, cắn cho chết cô, đồ sắc nữ khó ưa.

Sau khi được tiểu sư muội thoa thuốc, vị đại sư huynh chỉnh lại huyết y trang phục trên người. Chấp tay thi lễ với Hiểu My, thêm lần nữa bằng giọng suy yếu cảm tạ.

- Đa tạ cô nương, nếu không có sự giúp đỡ của cô nương, e là ba huynh muội chúng tôi phải bỏ mạng tại đây. Không biết cô nương gọi là chi? Sư thừa chốn nào để chúng tôi tiện bề báo đáp.

- Khách khí, khách khí quá. - Bắt chước các hành vi như phim kiếm hiệp cổ trang, Hiểu My bồi lễ. – ta gọi Trần Hiểu My, vừa từ trên núi xuống, còn chưa có sư thừa.

- Ồ, Trần cô nương. Hân hạnh được gặp. Ta là đại đệ tử của Vô cực kiếm phái, tên gọi Đỗ Minh.

- Muội là Phương Tình. Trần tỷ tỷ, tốt. Tỷ cứ gọi muội là Tình Tình cho thân thiện. – Tiểu la lị kế bên giới thiệu bản thân mình.

- Ta là nhị đệ tử của Vô cực kiếm phái. Đa tạ ơn cứu mạng của Trần cô nương. Cô nương có thể gọi ta là Lữ Tuấn.

Giới thiệu qua một vòng, mọi người xem như chính thức ra mắt, cảm giác cũng chẳng còn gò bó, cứng ngắt nhưu lúc đầu. Hiểu My nhặt balo trên mặt đất, lấy ra vài quả dại, rộng rãi chia sẽ với mọi người.

- Trần tỷ tỷ, Tỷ sống ở trên núi lâu chưa? Tỷ không có sư thừa thật à? – Phát hiện lỡ lời, Phương Tình vội sữa chữa – À, ý muội là tỷ sống với ai? Song thân của tỷ đâu? Sao họ không đi cùng tỷ?

Nhận thấy sự quan tâm chân thành của cô bé, hảo cảm của Hiểu My với ba huynh muội Phương Tình thật sự tăng lên.

Hiểu My giơ tay vuốt tóc, chạm phải quả cầu trắng trên vai, cô đỡ nó xuống, ôm vào lòng. Nhớ lại những ngày tháng vừa qua, một nụ cười nở trên môi cô, rất nhẹ. Cố bịa ra một lý lịch có thể miễn cưỡng chấp nhận được, cô vu vơ nói.

- Không rõ lắm. Có lẽ bị chấn thương nên mất đi một phần trí nhớ, khi tỉnh lại thì thấy mình ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm, trong đầu chỉ xuất hiện đúng một cái tên, là tên tỷ đang dùng hiện tại. Non xanh, nước biết, cứ vậy bình bình lặng lặng sống tới giờ thôi.

Nhìn biểu cảm của Hiểu My, kết hợp với bộ trang phục đặc biệt bằng da thú trên người cô, những người có mặt ở đây chẳng chút hoài nghi, chỉ cho là cô đang thương cảm cho số phận của mình. Dù sao, nghi ngờ ân nhân cứu mạng và việc không phải ai cũng dễ dàng làm được.