Bàn Sơn

Chương 77: Tả thủ Nhai Tí

Lại nói về phía Tiểu Tịch, không hề có dấu hiệu đột nhiên đánh về phía hòa thượng. Đội ngũ Ti Thiên Giám không chút rối loạn, trong đội ngựa bảo vệ phía sau đại khám đồng thời nhảy ra bảy tám bóng người, mỗi người rút ra trường đao bổ về phía Tiểu Tịch.

Đúng vào lúc trường đao của địch nhân lần lực bổ đến, Tiểu Tịch gầm nhẹ một tiếng: Táng!(Mất)

Vừa dứt lời, một tia sáng trắng từ tay phải cô chợt xuất hiện, giống như một tia sét chính xác mà sắc bén xuyên qua mấy tên địch nhân, sau đó lại trở về tay của Tiểu Tịch. Nhóm thanh y chỉ cảm thấy trước mắt trắng đỏ giao thoa sáng lạn, những kẻ dám xuất đao về phía Tiểu Tịch tất cả đều bị tia sáng trắng kia nổ tung đầu, chỉ còn lại phần thân tự do bay tới, lại bay thêm vài xích nữa rồi mới bịch bịch bịch rơi xuống đất!

Mặc dù một kích đánh chết vài tên địch nhân nhưng thế đánh tới của Tiểu Tịch cũng theo đó mà dừng lại, thân thể chấn động rơi xuống bên cạnh.

Gần như đồng thời chú chim sẻ cũng lao đến, Lương Tân nhảy lên cẩn thận bắt lấy nó. Hai chân vừa mới chạm đất, hai mươi danh hồng y tăng nhân ở phía trước khám của lão tăng Lưu Ly đột nhiên di chuyển bước chân, không một tiếng động nhanh chóng bao vây lấy nó.

Đám hòa thượng này có thể trở mặt ra tay bất cứ khi nào, nhưng miệng vẫn như cũ cao giọng ngâm nga Đại Từ bị điệu, khiến cho Lương Tân vô cùng đau đầu.

Mà hai mươi ba danh thanh y cũng đã xếp xong trận hình trùng kích, chỉ đợi một tiếng ra lệnh của Lương Tân bọn họ lập tức xông vào trận hình quân địch!

Trước đó còn ca múa thái bình, nháy mắt liền giương cung bạt kiếm.

Lương Tân nhìn vân tước trong tay, cái cổ của chú chim đã mềm oặt, chân gãy đoạn mắt thấy không sống nổi.

Lão tăng Lưu Ly trong khám lớn rốt cuộc nhíu mày, vẻ từ bi trên khuôn mặt càng thêm nồng đậm, nghiên đầu nhìn về phía Tiểu Tịch, cao giọng nói:
- Chẳng qua chỉ là đám súc sinh không hiểu chuyện chơi đùa mà thôi, sao nhà ngươi lại muốn giết ta?

Tiểu Tịch không hề sợ hãi, nghiêm túc gật đầu, giọng nói rét lạnh:
- Chim sẻ của Cửu Long Ty chết cũng phải đền mạng.

Lưu Ly ngẩn người, lộ ra vẻ tươi cười, sau đó cao giọng cười lớn:
- Cửu Long Ty quả nhiên bá đạo! Chỉ có điều bá đạo quá lâu ánh mắt cũng trở nên nhỏ mọn, đã quên mất trên đầu còn có trời!

Tiếng cười của lão hòa thượng cao chót vót khiến người nghe dựng tóc gáy, vừa cười vừa phất tay ra lệnh cho đám thuộc hạ, ý bảo bọn chúng có thể ra tay giết người!

Trong mắt Lưu Ly, đám thanh y trước mặt này chẳng qua chỉ là đám người bình thường, chỉ có tên tiểu tử nhà quê kia tu vi miễn cưỡng đạt đến Thanh Sắc cảnh tu sĩ tam bộ, loại đối thủ như vậy đương nhiên không cần lão ta tự mình ra tay.

Nhưng không ngờ được, thủ hạ của lão còn chưa động, tên tiểu tử nhà quê kia đột nhiên nhảy vọt lên, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng vây của hai mươi tên đệ tử, múa quyền lao về phía lão!

Luận tu vi, Lưu Ly so với đại sư huynh Hải Đường của lão thì còn kém xa, song cũng ổn ổn đứng ở tứ bộ, Hải Thiên Cảnh.

Đối diện với đòn tấn công dũng mãnh của Lương Tân, Lưu Ly một tay nâng lên chống đỡ, miệng niệm phát ra một chữ: Chướng!(Ngăn)

Vừa dứt lời một trùm ánh sáng màu vàng chói mắt từ trên trời hạ xuống, bao phủ kín mít chiếc khám lớn của lão ta. Tiếp đó Lưu Ly nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt từ bi nhìn về phía Lương Tân giống như sắp phải nhìn thấy con thiêu thân chuẩn bị lao đầu vào lửa.

Thân thể của Lương Tân vừa tiếp xúc với kim quang lập tức phát ra một tiếng kêu quái dị, vội vàng xoay người không ngừng nhảy lùi về phía sau. Chỉ thấy thân thể chỗ tiếp xúc giữa thân thể và kim quang đang bốc lên từng làn khói trắng, quần áo hóa thành tro bụi, nhưng da thịt vẫn còn nguyên màu nám đồng khỏe mạnh.

Lương Tân kinh ngạc sợ hãi đan xen, nếu không phải bảy cổ tinh hồn kịp thời vận chuyện giúp nó hóa giải đi lực lượng của kim quang, hiện tại thân thể của nó hơn nửa đã cháy thành than.

Lưu Ly thấy Lương Tân không bị chết cháy thì cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng càng khiến cho lão ta không ngờ đến đó là Lương Tân sau khi ăn quả đắng của kim quang chướng thì không lùi lại mà còn tiến lên, liến tiếp đánh ra bảy quyền, đánh lên bức tường bảo vệ màu vàng của lão.

Mỗi một quyền đều rất nhẹ, lực đạo cũng không có điểm nào kỳ lạ, chẳng qua chỉ gợi lên làn sóng lăn tăn yếu ớt trên kim quan chướng. Nhưng sau khi đánh xong bảy quyền, bảy làn sóng gợn kết hợp lại với nhau bất ngờ hình thành Bắc Đẩu tinh trận, ngay lập tức phát ra lực lượng cực lớn đủ để đánh nát kim quang chướng trong nháy mắt, thứ mà có thể ngăn được bất kỳ thần thông nào của tu sĩ tam bộ.

Kim quang đầy trời giống như bong bóng xà phòng bị vỡ trong vô hình, đồng thời một tiếng hét dài xung động tầng không: Tang!

Tiểu Tịch xông tới, tay phải một lần nữa phóng ra ánh sáng trắng nhằm về phía cái đầu trọc lóc của Lưu Ly mà đánh tới.

Lưu Ly cười lạnh:
- Không biết tự lượng sức!
Một tay đưa lên không chút do dự trì hoãn bắt giữ tia sáng kia, tiếp đó 'tia sáng' phát ra tiếng kêu ki ki quái dị ra sức dãy dụa, hóa ra là một con rắn nhỏ toàn thân bao phủ bởi một lớn vảy trắng bạc.

Cùng lúc với việc bắt gọn ngân giáp tiểu xà, cánh tay còn lại của Lưu Ly năm ngón kết ấn tạo thành thần thông thủ ấn, phát động mang theo gió giật sấm dền ầm ầm, không chút lưu tình ấn xuống mặt Tiểu Tịch.

Sắc mặt Tiểu Tịch đột nhiên thay đổi, giống như trào phúng lại có chút hưng phấn, đôi môi nhẹ nhàng khép lại, thấp giọng nhả ra một từ: Đoạt!
Ngay lập tức, tay trái từ đầu đến cuối vẫn luôn giấu trong tay áo liền đánh ra.

Năm ngón tay dài nhỏ mà mềm mại, giống như búp hoa đang từ từ hé nở, duyên dáng nở rộ bao trọn thủ ấn của đối phương. Trong mắt Lưu Ly lộ ra vẻ vui sướng, nhưng trên mặt còn chưa kịp hiện ra vẻ tươi cười thì đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm tan nát cõi lòng!

Lưu Ly lắc lư lảo đảo lùi về phía sau, Lương Tân đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên trợn tròn con mắt mà nhìn, nhất thời đều quên xuất thủ truy kích địch nhân.

Nửa giây trước, tay trái của Tiểu Tịch khẽ lật giống như đang hái đào vậy, liền đem cánh tay của lão già kia từ khủy tay lấy xuống!

Máu tươi từ cổ khủy tay đứt đoạn điên cuồng tuôn ra, Lưu Ly đau đớn nhảy loạn gào thét, ngân giáp tiểu xà thừa cơ mà thoát khốn, lắc lư cái đuôi quay trở lại tay áo của Tiểu Tịch.

Mà động tác của Tiểu Tịch vẫn không dừng lại, thừa dịp địch nhân tâm thần tán loạn lại lấy xuống khỏa đầu trọc lóc của Lưu Ly!

............

Lương Tân và hai thằng nhóc đã bàn luận không biết bao nhiêu lần về cánh tay trái luôn giấu kín trong tay áo của Tiểu Tịch, Hoàng Qua đoán rằng tay trái của cô ấy là chiếc móc câu gọt sắt như bùn, Ma Nha lại đoán là một loại ám khí hình bông sen, Lương Tân đoán không ra chỉ đành nói Tiểu Tịch có sáu ngón. . .

Một trận này gần như là chưa đánh đã kết thúc, mới một lần đối diện tên yêu tăng đã bị hai vị du kỵ hợp lực đánh chết, những kẻ khác nào dám phản kháng lập tực thúc ngựa lùi lại, không có ngựa thì dùng chân chạy bộ, kêu gào bỏ chạy tán loạn.

Tiểu Tịch ném cái đầu lâu trên tay xuống, nâng tay trái lên, đưa về phía Lương Tân năm ngón tay cụm lại nắm thành quyền, một lần nữa thu lại về trong tay áo, lạnh lùng nói:
- Đếm kỹ chưa, không phải sáu ngón!!!

Lương Tân mặt đỏ bừng xấu hổ, vội vàng chuyển chủ đề, đưa tay chỉ vào thi thể hòa thượng Lưu Ly cười khổ nói:
- Đáng ra nên lưu lại mạng sống a!

Tiểu Tịch lắc đầu:
- Ta chỉ biết giết người!
Sau đó lại hỏi:
- Chim sẻ truyền đến là chuyện gì.

Lương Tân lúc này mới nhớ đến chuyện chính, vội vàng kiểm tra lại thi thể chú chim sẻ lấy xuống tấm da dê xem một lượt, trên đó hàng chữ xiêu vẹo: Giải Linh trấn, thập vạn hỏa cấp, viện!
Phía sau còn có một ấn ký cổ quái mà Lương Tân nhìn không hiểu, có lẽ là dấu hiệu về thân phận của thanh y.

Tiểu Tịch xem xong thần sắc đột nhiên thay đổi trở nên dữ tợn, phất tay nói:
- Theo ta đi cứu viện, Giải Linh trấn!
Nói rồi tung người nhảy lên ngựa, nhóm thanh y đồng thanh dạ ran, lập tức ra roi thúc ngựa chạy đi như bay theo sát sau lưng Tiểu Tịch.

Chuyện này đã không có gì mập mờ cả, ở Giải Linh trấn không xa phía trước có thanh y đang rơi vào hiểm cảnh cho nên mới thả ra vân tước hi vọng có thể gọi tới cứu binh. Mà kẻ công kích thanh y cũng không cần phải nói, nhất định là Ti Thiên Giám do quốc sư chỉ huy.

Cao thủ của Ti Thiên Giám nhìn thấy vân tước bay lên trời lập tức thả ra hồ nha đuổi theo. . . Tên hòa thượng Lưu Ly này, nếu như đoán không sai thì có lẽ đang trên đường chạy đến Giải Linh trấn.

Trận chiến này đối với Lương Tân mà nói không có bất kỳ ý nghĩa nào cả, nhưng chuyện của Cửu Long Ty nó không thể bỏ mặc mà không quản, đám thanh y này mỗi một người đều có bóng dáng của Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc.

Giải Linh trấn còn cách không xa, cách bọn họ một quãng chẳng qua chỉ khoảng gần chục dặm, Lương Tân cũng không ngồi lại cáng tre, chạy nhanh bên cạnh Tiểu Tịch, hỏi:
- Cô nói Giải Linh trấn là địa điểm của người bên phe mình, chuyện này là như thế nào?

Tiểu Tịch cũng không dấu diếm, trực tiếp nói cho Lương Tân những chuyện mà mình biết.

Mười năm trước khi Tiểu Tịch còn là một đứa trẻ đã từng theo Chỉ Huy Sứ đi ngang qua nơi đó. Theo như hiểu biết của cô ấy thì một nhân vật quan trọng của Cửu Long Ty đang giấu mình ở trong thị trấn nhỏ đó, đồng thời cũng có không ít cao thủ thanh y đi theo vị nhân vật quan trọng đó đến tiểu trấn ẩn cư làm thiếp thân hộ vệ.

Ngoại trừ cao thủ thanh y bình thường ra, Chỉ Huy Sứ còn chuyên môn phái ra một danh thanh y du kỵ thường trú tại tiểu trấn, từ đó đủ thấy tầm quan trọng của nhân vật mà bọn họ muốn bảo vệ!

Tiểu Tịch hiểu biết cũng không nhiều, sau khi nói xong còn lạnh lùng nói:
- Không biết Ti Thiên Giám đánh chủ ý gì, chẳng qua nhân vật trọng yếu này quyết không thể để lọt vào tay của bọn chúng.

Lương Tân gật đầu, vừa suy nghĩ vừa mở miệng nói:
- Đối với quốc sư mà nói, hiện tại sự việc quan trọng nhất đáng lẽ ra phải là vụ án của hai người Khúc, Liễu. Nhưng bọn họ lại tụ tập trọng binh đến Giải Linh trấn tìm phiền toái, theo suy đoán của ta, chuyện nơi này chắc hẳn có liên quan đến vụ án ở Đông Hải Càn.

Tiểu Tịch không thèm để ý đến nó.

Lương Tân lúc này mới nhớ ra, cô gái này dụng để giết người, không phải dùng để thảo luận chuyện tình vụ án. Cười hì hì lại chạy trước tới trước hai bước, chỉ vào tay trái đang giấu trong tà áo của Tiểu Tịch nói:
- Tay trái của cô. . . Là như thế nào vậy?

Tiểu Tịch có vẻ không kiên nhẫn trừng mắt với nó, Lương Tân vội vàng giải thích:
- Một chút nữa khó tránh khỏi một trận ác chiến, tôi cần phải hiểu rõ chiến lực của cô, còn cả. . . Thói quen giết người nữa.

Tiểu Tịch lúc này mới mở miệng nói:
- Tay trái của ta là Nhai Tí trảo.

Lương Tân ngạc nhiên, thử dò hỏi lại một lần nữa:
- Áp tử* trảo? Có ý gì?
(*Áp tử = con vịt)

Nhai Tí, đứa con thứ bảy của rồng, tính tình cương liệt, hiếu sát thích chém giết.

Nhai Tí trảo, cũng là một loại thần lực trời sinh, chẳng qua so với các loại lực lượng khác như liệt diễm, thạch quyền, thủ đao vân vân thì mạnh mẽ hơn rất nhiều lần.

Tiểu Tịch là người trên thân mang Nhai Tí trảo, từ khi sinh ra tay trái của cô có sức mạnh cực lớn, hơn nữa bắt được bất kỳ vật gì cũng đều sẽ cướp đoạt trở về, bản thân Tiểu Tịch căn bản là không có cách nào có thể khống chế nó.

Đợi đến khi Tiểu Tịch lớn hơn một chút, lực lượng của Nhai Tí trảo càng trở nên đáng sợ, sau đó do Chỉ Huy Sứ phát hiện ra thần lực trời sinh của cô mà trăm phương ngàn kế tìm kiếm bí pháp, dùng một đạo Khốc Khốn chú đã thất truyền che đậy lại đại bộ phận lực lượng của Nhai Tí trảo, Tiểu Tịch bởi vậy mới có thể miễn cưỡng sử dụng tay trái của mình.

Lương Tân gật gật đầu, lại đưa tay chỉ vào ống tay áo bên phải của Tiểu Tịch:
- Còn con rắn nhỏ kia. . .

Tiểu Tịch tức giận nói:
- Ngươi không cảm thấy phiền toái sao!

Lương Tân sướng, cảm thấy Tiểu Tịch lớn lên quả thực xinh đẹp vô cùng. . .