Trong rừng lúc này chỉ còn lại Lương Tân và Lang Gia.
Lang Gia đưa tay ra, đưa tấm da dê mà cô ta lấy được trên vân tước trước đó đưa cho Lương Tân, lè lưỡi nói: - Con bé áo trắng kia rất lợi hại đấy, ta vừa cứu ngươi một mạng, ngươi làm sao cám ơn ta đây?
Trên tấm da dê chỉ ghi ba chữ: Du kỵ giả.
Lương Tân hai tay chà xát, tấm da dê hóa thành phấn bụi, đôi mắt long lanh nhìn về phía Lang Gia: - Nói đi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào!
Lang Gia thả vân tước trong tay ra, thực thoải mái ngồi trên mặt đất, bộ dáng rất chi là thích ý, cũng không tiếp tục vòng vo nữa trực tiếp nói ra thân phận của mình: - Sư phụ ta là một trong ba kẻ đứng đầu của tà đạo, đám hôi bào thiết diện ở Đồng Xuyên đó đều là thủ hạ của sư phụ ta, không phải là người của ta. Nói rồi hai tay bó gối, chống cằm trên đầu gối lạnh nhạt nói: - Ngươi cũng là người tu hành chắc hẳn biết bốn chữ 'đoạn diệt phàm tình' này nhỉ.
Lương Tân gật đầu, cũng ngồi xuống, không ngờ Lang Gia đột nhiên di chuyển cả người dịch đến cùng nó sóng vai mà ngồi xuống, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nó: - Chuyện tình rất đơn giản, ta từ nhỏ thiên sinh lệ chất, thiên phú cực cao, sư phụ thu ta làm đồ đệ thuận tay đem cha mẹ ta 'đoạn diệt phàm tình' luôn.
- Hiện tại ta sớm đã qua Đạn Tâm cảnh, tự nhiên sẽ không còn cảm giác nhớ nhung cha mẹ nữa, chẳng qua. . . Ta chỉ biết một điều, đồ vật nào là của ta tuyệt không cho phép kẻ khác đụng đến! Giết cha mẹ ta chẳng khác nào cướp đi búp bê đồ chơi của ta, lấy đồ của ta là đã phạm vào điểm kiêng kỵ của ta, kẻ đó phải chết. Nói rồi, Lang Gia đột nhiên ngẩng đầu, nghịch ngợm thổi một hơi vào tai Lương Tân, tiếp đó cười nói: - Ta chính là loại người như vậy, ngươi tốt nhất có thể ghi nhớ kỹ lấy!
Giọng nói của yêu nữ trong vắt mà điềm tĩnh nhưng Lương Tân cảm thấy toàn thân đều nổi hết cả da gà, trong lòng người khổ không thôi. Tu sĩ đoạn diệt phàm tình vốn đã là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, đám người trong tà đạo càng là có 'thiên phú' đến trí cực.
Lương Tân mỗi ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn ngon, uống say căn bản là không thể nào hiểu được chuyện này.
Lang Gia không hề cảm thấy lời nói của bản thân có điều gì là không ổn thỏa, cười nói: - Sư phụ ta cũng biết ông ta đã đắc tội với ta, chẳng qua tu vi của ông ta rất cao, chẳng phải ta vẫn đang tận tâm tận lực ra sức làm việc cho ông ta đây sao? Tà đạo chính là như vậy, giữa người với người chỉ có oán thù, nhưng trên đầu có lão đại trói buộc không có cơ hội thì phải ẩn nhẫn. Ha ha, nếu không phải như vậy, năm đó tà đạo sao có thể rơi vào đường thất bại được.
Lương Tân lắc đầu, có lẽ là không hiểu được, cũng có thể là không muốn hiểu bọn họ.
Đôi mắt Lang Gia chợt sáng bừng: - Chẳng qua ta số mạng thật tốt, tìm được một cơ hội tự nhiên phải nắm nó thật chặt! Cơ hội này chính là đường thạch mạch ở Khổ Nãi Sơn!
Nói đến đây Lang Gia chợt chuyển chủ đề, hỏi Lương Tân: - Ngươi đã từng nghe nói qua ' Thiên Hạ Nhân Gian ' chưa?
Lương Tân nhíu mày, cảm thấy bốn chữ này nghe rất quen, suy nghĩ một lát rồi giật mình nhớ ra, việc này vào năm năm trước khi còn ở Hầu Nhi Cốc, tiểu nha đầu Thanh Mặc đã từng kể cho nó nghe.
Năm đó chính tà ác chiến, một lão ma đầu dung hợp sinh, lão, bệnh, tử bốn môn tuyệt kỹ sáng tạo ra đại thần thông Thiên Hạ Nhân Gian, từng một lần đánh cho tông môn chính đạo người ngã ngựa đổ, sau đó lão ma đầu truyền môn thần công này lại cho đệ tử Tạ Giáp Nhi, mà Tạ Giáp Nhi lại đưa môn kỳ công này phát dương quang đại, đổi tên gọi là Thiên Thượng Nhân Gian. Còn lão ma đầu thì nhìn rõ thiên hạ, độn thế tiêu dao.
Cuối cùng Tạ Giáp Nhi bị Thập Tam Man hợp lực đánh lén, tà đạo bởi vậy mà suy vong, nhưng lão ma đầu vẫn còn sống.
Mấy trăm năm gần đây thiên hạ thái bình, chính đạo nghỉ ngơi dưỡng sức, tà đạo cũng đang dần dần lớn mạnh. Hiện tại tổng cộng phân chia thành ba đường nhân mã, sư phụ của Lang Gia là lãnh tụ của một đường trong đó. Người trong tà đạo hung bạo thành tính, khi không đối phó với chính đạo ba chi lực lượng này liền bắt đầu đấu đá lẫn nhau, mặc dù không chiến đấu trên quy mô lớn nhưng cũng tuyệt đối không nói chuyện đoàn kết.
Sư phụ của Lang Gia muốn thống nhất tà đạo bởi vậy dùng hết mấy chục năm thời gian, quả nhiên ông ta thật sự tìm được động phủ của lão ma đầu năm đó sáng tạo ra Thiên Hạ Nhân Gian ẩn cư. Lần này sư phụ của Lang Gia vui mừng quá đỗi, chỉ cần có thể thu được công pháp thần thông Thiên Hạ Nhân Gian thực lực của ông ta tất nhiên bạo tăng, tà đạo chúng nhân dĩ cường vi tôn, người người ắt phải quy tâm.
Lão ma đầu có lẽ đã sớm không còn tại nhân gian, nhưng trận pháp bảo vệ động phủ vẫn như trước sắc bén hữu hiệu. Sư phụ của Lang Gia nghĩ mọi biện pháp cũng không thể thông qua trận pháp, chẳng qua ông ta đã phát hiện ra, muốn phá trận pháp này cần phải có ác thổ chi lực cực kỳ thuận hậu.
Phần sau của câu chuyện Lương Tân lập tức có thể phân tích thông suốt. Hung căn thạch mạch ở Khổ Nãi Sơn hiện thế, sư phụ của Lang Gia phái Trúc Ngũ đến Khổ Nãi Sơn, chỉ đợi đám tội hộ đào đến đầu cuối cùng của thạch mạch hắn liền ra tay đập vỡ mang đi một đoạn hung sát thạch căn. . .
Lúc này Lương Tân nhíu mày, vẫn có điểm không hiểu: - Điều hung sát thạch mạch đó quan trọng như vậy sao sư phụ cô không tự mình đi, tối thiểu cũng phải điều động cao thủ tới bảo vệ, như thế nào lại chỉ phái mỗi Trúc Ngũ đến? Trúc Ngũ tuy rằng tu vi không thấp nhưng so với chín tên thiết diện hôi bào thì không bằng một cọng tóc trên đầu bọn họ.
Lang Gia đáp: - Ba chi tà môn giám sát lẫn nhau, nếu sư phụ điều phái cao thủ, hai chi tà môn còn lại nhất định sẽ phát hiện ra, ngược lại sẽ phá hư chuyện này.
Hung căn thạch mạch của Khổ Nãi Sơn không hề hấp dẫn chú ý của những tu sĩ khác, với tình hình khi đó chỉ cần một tên Trúc Ngũ với khả năng điều khiển Man tộc cũng đủ để làm tốt không phá hư chuyện này. Mà Trúc Ngũ chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ, hành động của hắn sẽ không dẫn đến sự chú ý của kẻ khác. Chỉ không ngờ được trong lúc vô tình thạch mạch đã bị Lương Tân 'ăn sạch' mà Trúc Ngũ lại chết thảm.
Chẳng qua Trúc Ngũ trước khi chết đã hạ xuống Minh Tâm thứ trên người Lương Tân, lưu lại đầu mối cho đồng môn!
Lương Tân vỗ vỗ đầu, lần này xem như là hoàn toàn hiểu rõ, nhìn Lang Gia gật đầu nói: - Dã tâm của cô cũng không nhỏ nhỉ!