Khi thất cổ Tinh Hồn vừa mới hình thành trong cơ thể Lương Tân, Thổ Chi Lực trong thân thể vốn là bổn nguyên lực lượng của Ngọc thạch song sát, bất luận có nhiều hơn nữa thì chỉ cần cỗ khí thế âm lệ bạo ngược liền giống như tang vật không thể nào chống đỡ. Vì vậy lúc đó Ô Lực Hãn triệu hoán ma vật đều nhanh chóng chui trở lại trong bùn đất, không dám trở ra đả thương người.
Hiện tại tân chủ nhân của ba phần tư Thổ Chi Lực này là thất cổ Tinh hồn. Lúc này Lương Tân vô pháp đem luyện hoá thành chân nguyên của bản thân.
Bất quá Lương Tân ngẫm lại, Thổ Chi Lực nghe 'sâu', 'sâu' lại phụ thuộc vào bản thân mình. Hơn nữa 'sâu' còn có thể giúp bản thân tự vận hành trận pháp. Tính đi tính lại cũng không có bị thiệt thòi. Kỳ ngộ này giúp hắn tiết kiệm đi vài chục năm công phu, trực tiếp luyện hoá bổn nguyên lực của Ngọc thạch song sát trở thành chân nguyên của bản thân.
Bất tri bất giác, Lương Tân liền cưởi tủm một mình, cực kỳ vui vẻ, đầu óc hắn chuyển động không ngừng, hỏi:
- Thất Tinh cổ trùng, chỉ là chia cắt Thổ Chi Lực trong cơ thể ta còn chưa kịp luyện hóa. Vì sao lại không động đến chân nguyên của bản thân ta?
Đại Ti Vu hồi đáp:
- Chân nguyên của bản thân ngươi tự nhiên là do ngươi làm chủ. Cổ trùng chỉ huy không được, vì vậy mà cổ thuật mới có hữu hiệu với con người. Đối với tu sĩ mà nói, cho dù trong thân thể có loại cổ, cũng không có nửa phần hiệu dụng. Tống Hồng Bào thi triển "Đoạt Cổ", không bị mất đi hồn phách cũng là đạo lý kia.
Hiện tại Lương Tân đã có thể dễ dàng đón nhận một kích toàn lực của tu sĩ tứ bộ đại thành. So sánh với việc hắn ở Khổ Nãi sơn thì càng mạnh lên không biết bao nhiêu lần. Duy chỉ không được hoàn mỹ là hắn vẫn như trước không biết được chút thần thông nào. Nếu muốn cùng tu sĩ đánh nhau thì chỉ có thể sử dụng thất cổ Tinh Hồn, sau đó tiếp cận đánh ngã đối phương....
Lập tức, Lương Tân nghĩ tới một việc lớn, nhanh chóng truy vấn Đại Ti Vu:
- Vậy, ngài xem, công lực của ta còn có thể tiến thêm được một bước nữa hay không?
Đại Ti Vu từ chối cho ý kiến, nhíu mày một lát, rồi nhàn nhạt nói:
- Điều này ta cần phải suy nghĩ. Nếu như ta nghĩ ra thì sẽ nói cho ngươi biết.
Lương Tân đại hỉ, đồng thời trong lòng cũng ngạc nhiên. Bản thân chỉ đưa ra một Vô Tâm Bình, ở trong mắt Đại Ti vu chỉ sợ là một vật vô cùng trọng yếu đối với hắn. Bằng không thì với tính cách của lão đầu tử hẳn là đừng trông mong gì để hắn nói ra những điều này.
Lúc này Trịnh Tiểu Đạo cũng ngồi một bên mở miệng hỏi:
- Vãn bối vẫn còn có chuyện không nghĩ ra, chính là.....Tại sao ngài đối với cổ thuật lại tinh thông đến như vậy?
- Tinh thông? Đại Ti Vu hơi nhếch hàng lông mi, trên mặt xuất hiện một loại thần tình cổ quái, trầm giọng nói:
- Ta cũng không có nuôi dưỡng cổ, lại càng không loại cổ. Bất quá ta cũng chỉ biết được nguyên lý của kỳ thuật mà thôi. Ta biết những thứ này, là bởi vì....Vu, Cổ vốn đồng căn cùng nguyên. Hơn trăm vạn ngàn năm trước, căn bản là một nhà!
Tựa hồ Đại Ti Vu không muốn nói thêm điều gì về đề tài đó, giơ ngón tay chỉ về phía Thanh Mặc đang ngủ say, giọng nói lại khôi phục như lúc trước:
- Mười ngày sau, ta sẽ thi vu cứu người, nếu như nàng ta còn có thân nhân thì tốt nhất trước khi ta thi pháp nên để nàng ta gặp mặt thân nhân.
Lương Tân nghe vậy cảm thấy rất tức giận, nghe lão đầu tử nói dường như căn bản không nắm chắc cứu được Thanh Mặc.
Đại Ti Vu cười lạnh một tiếng tiếp tục nói:
- Ngươi dẫu gì cũng là người tu hành thì cũng nên biết cho dù là pháp thuật nào thì cũng tồn tại khả năng thất bại.
Sau đó, lão đầu tử khoát khoát tay ra hiệu Lương Tân hãy an tâm.
- Pháp thuật dùng để cứu cô ta trước đây ta đã dùng một lần nên cũng có chút nắm chắc. Ta bảo để nàng ta gặp mặt thân nhân trước khi thi pháp cũng chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, là ý tốt mà thôi...
Lương Tân cũng không tiếp tục ở lại, lập tức đứng dậy cáo từ, Dương Giác Thúy một tấc cũng không rời hắn, Trịnh Tiểu Đạo và Thập Nhất cũng còn rất uể oải không thích hợp lại tiếp tục bôn ba, Lương Tân cầu xin Đại Ti Vu tạm thời chiếu cố bọn họ thay hắn. Đại Ti Vu nghe vậy liền thống khoái gật đầu đáp ứng.
Lương Tân mang theo Dương Giác Thúy lập tức khởi hành, mới vừa đi không lâu thì có một đoàn vu phong đuổi theo, hắn nhìn lại phía sau thì thấy một vu sư chạy đến nói với hắn:
- Đại Ti Vu phân phó ta hộ tống các ngươi qua thảo nguyên!
Trong lúc nói chuyện, vu phong bao vây xung quanh Lương Tân.
Bên trong hắc phong còn cất giấu cả Trịnh Tiểu Đạo.
- Ngươi đoạt Thất Cổ Tinh Hồn của ta, chính là đoạt đi bảo bối của ta nên ta phải theo ngươi ...
Tốc độ vu sĩ hộ tống bọn họ cực kỳ kinh người, chỉ mất một buổi đã đưa nhóm người Lương Tân đến sát biên giới thảo nguyên. Trọng trấn Khổ Nhạn Quan nguy nga đứng vững cuối tầm mắt.
Lão niên vu thu liễm vu pháp nói với Lương Tân: - Ta chờ ngươi ở đây rồi lại đưa người về.
Thần tình Trịnh Tiểu Đạo uể oải, ngồi tựa vào gian nhà cỏ, không có ý tứ đứng dậy, vô lực phất tay nói: - Ta cũng không có sức để đi, ngươi đi sớm về sớm ...
Lương Tân gật đầu hướng về Khổ Nhạn Quan chạy đi. Vừa chạy trong lòng vừa nhẩm tính thời gian, trước khi trời tối là có thể tìm đươc đại ca Liễu Diệc. Thanh Y có thủ đoạn đưa tin nhanh chóng nên chỉ cần ba ngày là nhị ca có thể đến kịp.
Bất quá phụ mẫu, người nhà Thanh Mặc ở đại đô, cho dù có đi nhanh thế nào thì cũng phải mất đến mười ngày.
Đồng Xuyên phủ hủy hoại chỉ trong chốc lát, Khổ Nhạn Quan cũng đã bị lan đến, người đi đường đều mang theo sắc mặt hoảng sợ, rất sợ tai bay vạ gió không biết lúc nào sẽ rơi vào bản thân. Trong lòng Lương Tân có trăm ngàn suy nghĩ đan xen, với con người tiên nhân họa tất nhiên đáng trách nhưng Đông Ly vì để diệt trừ tiên nhân mà gây ra thảm họa lại càng đáng sợ.
Bàn Sơn thì không sai nhưng Bàn Sơn vì bàn dân bách tính thì lại là hai việc hoàn toàn khác nhau. Lương Tân không có hùng tâm bác ái như tổ tiên, trong đầu chỉ có những ý nghĩ bình thường mà thôi.
Việc hỏi đường, tìm Thanh Y Thiên hộ tự nhiên không nói chơi, tuy hắn không mất bao lâu để tìm đến nhưng tự nhiên nha môn Khổ Nhạn Quan không cho một tên tiểu tử như hắn chạy loạn. Lương Tân bèn lấy lệnh bài lấy từ Tống Hồng Bào, Thanh Y Du Kỵ mệnh bài ra.
Quả nhiên nhìn thấy Du Kỵ mệnh bài Thanh Y vệ lập tức thay đổi sắc mặt. Nhưng ngay sau đó tin tức mà tên Thanh Y vệ kia nói ra làm Lương Tân dị thường kinh sợ: Thiên hộ Liễu Diệc đã bị người trong kinh phái đến bắt đi cách đây bảy ngày.
Hiện tại bên trong Thiên hộ vệ còn chưa có trưởng quan mới đến nhân, mọi công việc lớn nhỏ đều do một bách hộ tạm thời xử lý. Cụ thể Liễu Diệc phạm chuyện gì, bị bắt tới chỗ nào bách hộ căn bản không biết, lại càng không dám hỏi.
Hai hàng lông mày Lương Tân khẽ nhíu lại, sau khi suy nghĩ một chút liền sai Thanh Y chuẩn bị xe, hắn muốn đi Trấn Ninh.
Bảy ngày trước Liễu Diệc gặp chuyện không may, Khúc Thanh Thạch không có khả năng không hề động. Trong lòng Lương Tân minh bạch, bây giờ nhị ca đang tìm cách cứu người hoặc là cũng có thể bị bắt cùng. Cho dù là khả năng nào xảy ra thì hắn vẫn nhất định phải đến châu phủ một chuyến.
Chương 61: Đế Tinh Tử Vi. (2)
Thừa dịp Thanh Y bản địa giúp hắn chuẩn bị xe Lương Tân chạy về thảo nguyên tìm vị vu sĩ đã đưa hắn đến để tìm hỗ trợ thế nhưng dù hắn có nói gì thì vị tu sĩ kia vẫn giữ biểu tình lạnh lùng không chịu nhập quan giúp đỡ. Hiện tại Trịnh Tiểu Đạo căn bản là không giúp được gì chỉ có thể dặn Lương Tân cẩn thận.
Lương Tân không có biện pháp đành trở lại Khổ Nhạn Quan ngồi xe ngựa chạy tới châu phủ.
Trấn Ninh châu thành cách Khổ Nhạn Quan bảy trăm dặm, Lương Tân đang mang thương tích trong người nên đương nhiên tốc độ không thể nào so sánh được với tuấn mã vì thế mới an bài xe ngựa vừa đi vừa vận công chữa thương.
Thân phận Du Kỵ đặc thù, Thanh Y Khổ Nhạn Quan không dám chậm trễ, an bài hành trình thỏa đáng. Bề ngoài xe ngựa nhìn qua bình thường bên trong cũng không hề xa hoa nhưng khi chạy trên đường lại không hề xóc. Cứ cách tám mươi dặm lại có một dịch trạm thay ngựa. Hiện tại sự việc của Liễu Diệc còn chưa biết rõ thế nào nên Lương Tân cũng không suy nghĩ nhiều mà chăm chú vận chuyển hành thổ tâm pháp tận lực chữa thương.
Quá trình chữa thương của người tu hành trên thực tế chính là thôi động chân nguyên chạy dọc theo kinh mạch, dùng chân nguyên lực tu bổ thân thể bị hao tổn.
Hiện tại trong thân thể của hắn, chân nguyên lực chân chính có thể vận hành để chữa thương chính là thổ chân nguyên mà hắn đã luyện hóa được trong năm năm qua vì vậy Lương Tân không dám trêu chọc Thất Cổ Tinh Hồn. Thế nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới bản thân thôi động bổn nguyên lực, bổn nguyên lực khẽ động Thất Cổ Tinh Hồn giống như đột nhiên bị kích động tự động vận hành đuổi theo bổn nguyên lực, chạy loạn khắp thân thể.
Trong lúc nhất thời Thất Cổ Tinh Hồn tán loạn trong thân thể của hắn, cả người Lương Tân đầy mồ hôi nhưng tu vi hắn nông cạn, một khi thôi động tâm pháp liền chỉ có cách vận hành một đại chu thiên viên mãn, nếu như giữa chừng mà mạnh mẽ thu công liền lập tức bị chân nguyên kích động thụ thương nặng hơn.
Càng ngày mồ hôi trên người Lương Tân càng nhiều, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống. Bây giờ ở trong lòng hắn chỉ có duy nhất một cảm giác : chuyển!
Tất cả đều chuyển : mỗi một chỉ trong Tinh Hồn đều chuyển, thất chỉ Tinh Hồn vận chuyển bao vây lấy nhau, Thất Cổ Tinh Hồn vòng quanh bổn nguyên lực chuyển động không ngừng.
Tám đạo chân nguyên vô luận là đảo quanh thế nào cũng không hề chạm vào nhau mà trong lúc Thất Cổ Tinh Hồn chuyển sản sinh dẫn lực kỳ quái vài lần suýt nữa dẫn bổn nguyên lực Lương Tân lạc lối, nếu không nhờ Lương Tân khống chế đúng lúc thì đã gây ra đại họa.
Lương Tân cũng cảm giác bản thân đang khống chế một con thuyền nhỏ, xung quanh nó đều có từng dòng nước chảy xiết nếu không để ý thì lập tức sẽ bị phân thân toái cốt. Muốn giữ được mạng sống thì chỉ có mỗi cách không ngừng thăm dò sử dụng khí lực toàn thân ổn định thân thuyền.
Lương Tân không dám lơ là bất kỳ một giây nào, đem toàn bộ lực lượng đều đặt ở việc dẫn đạo chân nguyên tiến từng bước thogn thả. Đáng lẽ chỉ mất một thời thần để vận chuyển hết một đại chu thiên thì lần này hắn mất nửa buổi mới hoàn thành được.
Sau khi mở mắt ra Lương Tân mới phát hiện trên người mình mồ hôi đầm đìa dường như mới từ trong nước lao ra. Nhìn về phía Dương Giác Thúy thì thấy Tiểu Hầu Tử đợi trong xe đến buồn chán chạy đi ra bên ngoài xem xa phu đánh xe. Mỗi lần xa phu quát một tiếng Dương Giác Thúy liền nhếch miệng cười ngây ngô ...
Lương Tân khẽ nhíu mày xoay người nhảy lên trần xe nhìn về phía bầu trời.
Bây giờ là lúc tảng sáng, là lúc mà những ánh sao trên trời sáng nhất, Lương Tân tìm nửa ngày, cuối cùng nhờ có xa phu chỉ điểm cũng tìm được Bắc Đẩu Thất Tinh. Vừa nhìn chằm chằm Bắc Đẩu ngón tay Lương Tân vừa nhẹ nhàng chỉ điểm đồng thời lĩnh hội Tinh Hồn lực trong thân thể.
Nhìn lên bầu trời một hồi Lương Tân chỉ vào một ngôi sao đối diện Bắc Đẩu Thất Tinh hỏi xa phu:
- Vì sao kia gọi là gì ?
Xa phu ngẩng đầu nhìn cười trả lời: - Đó là tinh khôi Tử Vi cũng được xưng là Đế Tinh. Bắc Đẩu Thất Tinh bao quanh Tử Vi Đế Tinh.
Lương Tân nga một tiếng nhìn thẳng bầu trời như có điều suy nghĩ...
Thẳng đến khi trời sáng Lương Tân mới tiến vào trong xe từ chỗ ngồi lấy ra hộp đựng thức ăn mà Thanh Y đã sớm chuẩn bị ăn vội vài thứ rồi lại lập tức nhắm mắt bắt đầu vận chuyển hành thổ tâm pháp lần thứ hai.
Muốn cứu người thì cần phải sử dụng đến chiến lực mà muốn có khí lực để chiển đấu thì cần phải nhanh chóng chưa thương. Đừng nói là chỉ có Thất Cổ Tinh Hồn mà cho dù có ba vạn tám ngàn bốn trăm sáu mươi chín cổ Tinh Hồn Lương Tân cũng vẫn sẽ tiếp tục vận công chữa thương. Tất cả chỉ vì Liễu Diệc đang chờ hắn đến cứu.
Đệ nhị Đại Chu thiên, đệ tam, đệ tứ ... đến lần thứ sáu thì thương thế trên người Lương Tân cũng thuyên giảm đi nhiều, đồng thời Lương Tân cũng phát hiện, bổn nguyên lực bản thân cường đại hơn trước đây một ít. Chân nguyên là căn bản của mỗi người tu luyện, mặc dù chỉ phát sinh một ít biến hóa nhỏ nhưng chủ nhân của luồng chân nguyên này cũng có thể phát hiện ngay lập tức.
Lập tức Lương Tân liền suy nghĩ cẩn thận xem đã cảy ra chuyện gì, vì Thất Cổ Tinh Hồn quấy rối nên quá trình vận chuyển chu thiên khó khăn hơn rất nhiều lần. Tuy rằng quá trình có gian nan và kèm theo hung hiểm nhưng đối với bổn nguyên thì đó cũng là một loại rèn đúc.
Lương Tân cũng không biết là nên buồn hay nên vui nữa. Lúc này hắn đang cúi đầu cầm hộp thức ăn ...
Trong khi hắn đang ăn thì đột nhiên xa phu quay lại nói:
- Đại nhân, Trấn Ninh thành ở phía trước rồi, đại nhân cần đến chỗ nào đây ?
Lương Tân không chút nghĩ ngợi trực tiếp phân phó nói:
- Nhân Tự Đầu, phủ ti Ngân Châu Trấn.
Bôn ba trên xe ngựa sau ba ngày từ lúc ở Khổ Nhạn Quan rốt cục Lương Tân cũng đã đến Ngân Châu châu phủ, Trấn Ninh thành.
Mặc dù trong lòng hắn đang ngàn lần vạn lần cầu khẩn Phật Tổ, Quan Thế Âm bồ tát nhưng đồng thời hắn cũng rất lo lắng Khúc Thanh Thạch cũng bị bắt đi.
Khúc Thanh Thạch bị bắt cùng một ngày với Liễu Diệc. Người bắt bọn họ đều đến từ kinh thành. Sau khi bị bắt không ai biết là bị giải đi đâu.
Lương Tân không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra đại khái đoán ra hai người Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc đều là loại người gan lớn nên việc Đông Hải Càn bị oanh kích bốn tháng trước không thể nào thoát khỏi liên quan đến bọn họ. Bằng không cũng không có người thường nào dám dùng Đại Hồng hỏa lôi đi đối phó với tu sĩ. Vụ án này chắc chắn là rất kinh thiên động địa, nói không chừng hai người làm việc để lại dấu vết bị triều đình nắm được chứng cứ nào đó vì vậy mà bắt hai người về điều tra.
Nhưng không có ai biết là hai người bọn họ bị giải về nơi nào. Lương Tân muốn cứu hai người thì nên đi về phía kinh thành hay là trực tiếp chạy đến Đông Hải Càn đây ?
Bên trong phủ, Lương Tân nổi trận lôi đình, một chưởng đánh xuống làm nát bấy cả cái bàn, lớn tiếng hỏi:
- Ai có thể điều tra được hai người bị bắt đến nơi nào ?
Những người đứng trước mặt Lương Tân đa phân đều là những nhân vật quan trọng, thân phận Thanh Y Du Kỵ đặc thù, thậm chí có thể nói, mỗi một câu nói của Lương Tân đều đại biểu cho mệnh lệnh của tổng chỉ huy sứ Cửu Long ty, cho dù vài vị Thanh Y cao cấp đều tự lắc đầu cười khổ.
Dương Giác Thúy cưỡi ở trên đầu Lương Tân cũng theo đó mà vung tay lên, hai mắt khép hờ, bày ra dáng dấp đại nhân rất tức giận.
Đột nhiên Lương Tân hít sâu một hơi cố gắng áp chế Thất Cổ Tinh Hồn trên ngực hắn đang chậm rãi chuyển động.