Lại nói, ở một nơi khác từ sáng sớm, Đường Ngạo Thiên đã liên hợp mấy trưởng lão võ lâm đức cao vọng trọng đến phái Ngô Thành tìm Ngô Thanh Thủy nói chuyện, không được thì đánh nhau.
Ngô Thanh Thủy một mực chắc chắn rằng độc châm bị người ta trộm, mình là bị người hãm hại, tóm lại là sống chết cũng không thừa nhận mình bắn lén.
Phái Ngô Thành ở trong võ lâm cũng coi là một danh môn đại phái, Ngô Thanh Thủy lại khăng khăng như thế, vì vậy dù cho trong lòng Đường Ngạo Thiên căm tức nhưng cũng không làm gì được..
Cho nên vài ngày sau, sắc mặt Đường Ngạo Thiên cực kỳ khó coi, u ám như trời sắp nổi cơn giông.
Đường Hiên ngược lại không để bụng. Bản thân y hoài nghi cây kim kia không phải Ngô Thanh Thủy phóng ra. Giờ chỉ muốn dưỡng thương thật tốt rồi điều tra việc này.
Mười ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày cuối cùng của Đại hội Võ lâm.
Phương Hử cảm thấy náo nhiệt vài bữa đầu, sau đó cảm thấy vừa lạnh vừa nhàm chán, ngủ suốt ngày trong khách điếm, chỉ mong Đại hội Võ lâm kết thúc, mình sẽ cùng Mộc Phong đi du sơn ngoạn thủy.
“Hôm nay là ngày cuối cùng, có muốn đi không?” Trình Mộc Phong biết Phương Hử chẳng muốn động, vẫn theo thói quen chui vào chăn đùa giỡn y.
“Không đi.” Phương Hử mơ màng lắc đầu: “Ngươi đi sớm về sớm.”
“Hôn ta một cái đi.” Trình Mộc Phong duỗi tay bóp cái mông đầy đặn của tiểu hài tử. Phương Hử trốn mấy lần nhưng vẫn không trốn được, vì thế mặc cho số phận để hắn đùa giỡn mông mình, nghĩ thầm, chỉ cần ngươi cho ta ngủ.
Trình Mộc Phong bị y chọc cười, vuốt ve thêm vài cái mới lưu luyến thả ra.
“Ta muốn xem Đại hội Võ lâm.” Ngoài phòng, mấy hắc y nhân cực kỳ ai oán mà nhìn bóng lưng của Trình Mộc Phong: “Ta không muốn mỗi ngày trông giữ tiểu hài tử thay Thiếu Cung Chủ, không phải có nhiệm vụ quan trọng sao?”
“Mấy ngày nhàn rỗi này mau trôi qua đi.” Một hắc y nhân khác đồng tình nắm bả vai gã: “Sau này ngươi sẽ bận bịu.”
Vì buổi sáng trêu chọc Phương Hử một lát nên lúc Trình Mộc Phong đến Đường gia, Đại hội Võ lâm đã bắt đầu từ lâu.
Chưởng môn phái Không Động là Lê Cảnh đứng trên đài, kỳ thật trong lòng mọi người đều biết rõ, chức Minh Chủ Võ Lâm lần này chín mười phần đã rơi vào tay lão
Cái gọi là luận võ, chẳng qua chỉ là hình thức thôi.
Tuy Minh Chủ Võ Lâm uy phong bát diện, nhưng chuyện cần xử lý rất nhiều, vô ý một chút sẽ đắc tội với người khác. Vì vậy, thực lực và uy tín môn phái phía sau Minh Chủ rất quan trọng.
So với phái Không Động, Vân Sát Bảo càng không phải nói, mỗi tội bảo chủ và phó bảo chủ đều dẫn thê đi du sơn ngoạn thủy suốt ngày. Còn Võ Đang, Thiếu Lâm, Cái Bang, Thục Sơn, tùy tiện xách một chưởng môn ra đều có tư cách và sự từng trải cao hơn Lê Cảnh nhưng tuổi tác đã cao, chẳng muốn dính vào chuyện giang hồ phức tạp.
Như vậy, trong chốn võ lâm này, người có tư cách và kinh nghiệm, lại thỏa mãn yêu cầu tuổi tác chỉ có Lê Cảnh mà thôi.
Lúc Đường Ngạo Thiên tuyên bố Lê Cảnh là tân Minh Chủ Võ Lâm, mọi người ở dưới đều ôm quyền chúc mừng.
Mười ngày liên tiếp ngồi trong gió bắc lạnh buốt làm nền cho Lê Cảnh, phần lớn mọi người đều muốn khẩn trương về nhà, ôm lò sưởi, uống một tách trà nóng.
“Khoan đã!” Một giọng nói như chuông rền đột nhiên vang lên trong đám người.
Mọi người kêu khổ liên tục, nhao nhao nhìn về phía Ngô Thanh Thủy, nghĩ thầm, tổ tông này muốn gì đây?
“Mấy ngày trước, Trình thiếu hiệp đã từng đáp ứng tỷ thí với Ngô mỗ. Hôm nay Đại hội Võ lâm kết thúc, Trình thiếu hiệp muốn viện cớ trốn tránh?” Một tay Ngô Thanh Thủy cầm đao hướng vào Trình Mộc Phong trước mặt nhiều người, thô lỗ nói.
“Muốn tỷ thí cũng được.” Trình Mộc Phong rút kiếm ra khỏi vỏ, thản nhiên cười: “Chẳng qua nếu lỡ xảy ra chuyện không hay, ngươi xấu số chết đi thì không thể tính món nợ này trên đầu ta.”
Mọi người nghe vậy thì ồ lên, mấy môn phái nhỏ đang định bỏ đi cũng nhao nhao trở về, tiếp tục xem náo nhiệt.
Tô Ngọc có chút lo lắng nhìn Trình Mộc Phong, sao hắn lại nói như vậy? Như vậy thì Ngô Thanh Thủy sẽ tức chết.
Đường Hiên nghe vậy cũng có chút chán ghét Trình Mộc Phong kiêu căng, ỷ sư phụ mình là thiên hạ đệ nhất, có thể hung hãn như vậy sao? Thoáng nhìn qua, chỉ thấy Tô Ngọc đang lo lắng cho Trình Mộc Phong, trong lòng càng mất hứng… Tên mập chết bầm này, lần này dám không nhìn mình? Vì thế y ra sức trừng mắt.
Một bên Đường Diệp dở khóc dở cười, lấy đậu phộng từ trong túi ra, len lén bắn vào Tô Ngọc.
Tô Ngọc đang chăm chú nhìn Trình Mộc Phong, đột nhiên cảm thấy đầu tê rần, xoay đầu lại thì hoảng sợ, sao hôm nay Tiểu Hiên hung dữ như vậy?
Đường Hiên thấy bộ dáng ngốc nghếch của Tô Ngọc, suy nghĩ một chút, đột nhiên nhếch môi nở nụ cười với hắn ta.
Tô Ngọc bị nụ cười tươi tắn này làm hoa mắt, tâm rối loạn. Sau một lúc lâu mới phản ứng kịp, cảm thấy có một chất lỏng nóng bỏng chậm rãi chảy ra trong lỗ mũi.
“Tiểu Lục.” Đường Diệp há miệng nhìn dưới đài: “Ngươi đừng cười nữa, có người phun máu mũi rồi.”
Đường Hiên dương dương tự đắc, nghĩ thầm, tên bụng to này thật dễ câu dẫn, vì vậy câu dẫn một lần nữa.
Tô Ngọc lau sạch sẽ máu mũi, đột nhiên thấy có gã sai vặt Đường gia đứng bên cạnh mình.
“Tô công tử.” Gã sai vặt nói khẽ: “Lục thiếu gia nhà ta mời ngươi tới ăn bữa tối.”
Những lời này có uy lực rất lớn, bằng chứng là Tô thiếu gia tiếp tục phun máu mũi.
Đường Hiên nhìn bộ dáng chật vật của Tô Ngọc, tâm tình đột nhiên tốt lên, tên mập chết bầm, gọi ngươi là “tiểu” thì đúng là nhảm nhí.
Khi Đường Hiên liếc mắt đưa tình với Tô Ngọc, Trình Mộc Phong đã tỷ thí với Ngô Thanh Thuỷ.
Trình Mộc Phong bị Dạ Lan San và Đoàn Tinh liên thủ dạy dỗ, trong lúc đó còn có Thần Tử Việt thường tham gia náo nhiệt, vì vậy mà võ công của hắn rất phức tạp. Nhưng hắn lại có bản lĩnh hợp ba bộ võ công thành một, việc này cũng làm Dạ Lan San ngạc nhiên.
Dưới đài, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm. Ai cũng thấy, Trình Mộc Phong lúc này chưa sử dụng năm phần công lực nhưng Ngô Thanh Thủy suýt nữa đã chống đỡ không nổi. Lúc đầu là Đường Hiên, sau đó là Trình Mộc Phong, sao võ công của những hậu bối này lợi hại như vậy?
Sau mấy chục chiêu tấn công, Ngô Thanh Thủy bắt đầu mệt. Trình Mộc Phong nhìn thấy một sơ hở, đột nhiên cầm kiếm đâm tới sườn trái của hắn ta.
Ngô Thanh Thủy cả kinh, chống đỡ theo bản năng, không đoán được Trình Mộc Phong xuất thủ nhanh như chớp, thanh kiếm vừa chuyển, không đợi Ngô Thanh Thủy phản ứng kịp, ngực phải đã trúng một chưởng, nhất thời ngã xuống đài, nện mạnh người xuống đất.
“Sư phụ!” Đệ tử phái Ngô Thành vội vàng đi tới, đỡ Ngô Thanh Thủy dậy.
Ngô Thanh Thủy ho ra một ngụm máu lớn, được đệ tử nâng lên.
Vừa rồi trong sân rất ồn ào, bây giờ là một mảnh an tĩnh. Mọi người hầu như đã thấy chưởng vừa rồi của Trình Mộc Phong, chỉ cần trúng một chưởng chỉ có đường chết.
Ngược lại, Trình Mộc Phong vẫn bình tĩnh, lúc gần đi vẫn không quên ôm quyền cáo từ với mọi người.
“Trình thiếu hiệp!” Tô Ngọc nhấc chân muốn đuổi theo, lại nghe tiếng Đường Hiên gầm lên giận dữ trên đài: “Tên mập chết bầm, mau lăn về cho ta.”
Tô Ngọc không dám động, dừng chân nhìn Đường Hiên.
Đường Hiên hét xong mới cảm thấy có chút sai lầm, vì thế nhìn Tô Ngọc đầy giận dữ… Đều do ngươi làm hại! Ngươi mau đền hình tượng nho nhã cho lão tử!!!
Tô Ngọc ủy khuất, mình làm gì sai sao?
Đường Hiên tới gần Tô Ngọc, đánh vài cái trên đầu hắn ta. Xem xem, Trình Mộc Phong là tên kiêu căng ngạo mạn, lòng dạ độc ác, tên mập chết bầm này thật không có đầu óc, muốn chết hay sao mà đi theo hắn?
Ban đêm, lần đầu tiên trong đời Tô Ngọc ăn tối ở Đường gia.
Đường Diệp là người phản đối, vì thế ở lì trong phòng Đường Hiên không chịu ra.
“Được rồi, được rồi.” Đường Hiên lên tiếng đuổi người: “Tam ca, ngươi mau ra ngoài đi.”
“Ta phải ở lại bồi khách của Tiểu Lục ăn cơm.” Đường Diệp làm tổ trên bàn, không chịu đi.
“Đại ca tìm ngươi.” Đường Hiên tiếp tục đuổi.
“Đại ca đã đi ra ngoài cùng phụ thân, ngươi gạt ta.” Đường Diệp mặt không đổi sắc: “Tiểu Tô mau tới đây, ăn thịt xào khô.”
Tiểu Tô? Tô Ngọc nhất thời cảm thấy da gà nổi lên đầy người, tự biết thân thể mình to lớn, sao lại kêu là Tiểu Tô?
Đường Hiên ném đũa, không ăn nữa.
“Tiểu Hiên…” Đường Diệp chưa từ bỏ ý định.
Đường Hiên không động, mặt mặt không đổi nhìn Đường Diệp.
Đường Diệp thở dài, lưu luyến ra ngoài.
“Tiểu Hiên, ngươi đừng giận.” Thấy mặt Đường Hiên trầm xuống, Tô Ngọc cẩn thận mở miệng.
“Ăn cơm của ngươi đi.” Đường Hiên trừng hắn ta theo thói quen.
Tô Ngọc vội vàng cúi đầu, liều mạng ăn cơm.
“Không được ăn thịt.” Đường Hiên vỗ bàn.
Tô Ngọc bị dọa đến run rẩy, ngượng ngùng buông đũa xuống, không biết nên làm gì.
Nhìn bộ dáng tội nghiệp của Tô Ngọc, trong lòng Đường Hiên vừa bực mình vừa buồn cười. Tên đần này ngốc hơn trước đây?
Bên này Tô Ngọc ăn cơm trong sợ hãi, bên kia Trình Mộc Phong vừa trở lại khách điếm, thấy Phương Hử đang ở trong đại sảnh với vẻ mặt lo lắng.
“Mộc Phong!” Vừa thấy hắn trở về, Phương Hử vội vàng chạy tới.
“Sao vậy?” Trình Mộc Phong nắm tay tiểu hài tử, nhíu mày: “Tay ngươi rất lạnh, sao không ngồi trong phòng?”
“Hôm nay ngươi luận võ?” Phương Hử hỏi.
“Ừ, là Ngô Thanh Thủy khăng khăng muốn tỷ thí với ta.” Trình Mộc Phong dẫn y lên lầu: “Sao vậy?”
“Ta nghe bọn họ nói, ngươi đánh chết Ngô Thanh Thủy?” Phương Hử có chút hoảng loạn: “Thật sự?” �
“… Không cẩn thận thất thủ.” Trình Mộc Phong thuận miệng cho qua, một bên sắc mặt âm lãnh nhìn lướt qua dưới lầu, nghĩ thầm, là tên vương bát đản cái nào nhiều chuyện nói bậy trước mặt tiểu hài tử?
Dưới lầu có không ít người trong võ lâm ngồi, nguyên bản liếc trộm Trình Mộc Phong, lúc này đột nhiên bị hắn trừng mắt một cái, giật nảy mình, nhao nhao thu ánh mắt, làm như không có gì mà tiếp tục dùng trà.
Nghe Trình Mộc Phong chính miệng thừa nhận, Phương Hử cảm thấy có chút buồn, rầu rĩ vào phòng.
Vừa rồi những người đó đều nói, Trình Mộc Phong muốn giết người.
Tuy trong lòng mình không tin nhưng vẫn có chút không thoải mái.
Nhìn bộ dáng rầu rĩ không vui của Phương Hử, trong lòng Trình Mộc Phong có chút khẩn trương.