Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

Chương 62: Phiên ngoại 3 Đường Khải & Đường Diệp

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào song cửa sổ khắc hoa như lông chim mềm nhẹ, ấm áp vây quanh người đang ngủ say trên giường.

Bả vai lộ ra khỏi chăn gầy gầy, xương quai xanh lõm xuống đầy dấu vết màu đỏ ái muội, trong phòng dường như vẫn lưu lại khí tức hoan hảo tối hôm qua, cũng khó trách đến bây giờ còn chưa tỉnh.

Một tiểu hoa cẩu nằm úp sấp trên ghế bên cạnh giường, lỗ tai nhọn, mỏ nhọn, xấu muốn chết.

Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Đường Khải bưng nước ấm để rửa mặt tới.

Mí mắt Tiểu Cẩu nhướng lên, sau đó bất mãn hừ hừ hai tiếng, nhảy lên giường chui vào trong lòng Đường Diệp.

“Ngươi chọn nơi thật hay.” Đường Khải nheo mắt lại, bắt cái đuôi Tiểu Cẩu rồi ném nó xuống giường.

“Oa ưm.” Tiểu Cẩu rất không vui, cố bắt chước tiếng sói kêu.

“Ầm ĩ nữa là bán ngươi cho lão Lý!” Đường Khải uy hiếp.

Lão Lý là ở Tiểu Lão Bản của quán nhỏ là ở góc đường, chuyên bán canh thịt chó và thịt dê nướng.

“Ưm...” Tiểu hoa cẩu cụp đuôi, uất ức ra ngoài.

Đường Khải rất đắc ý, xoay người chuẩn bị kêu Đường Diệp rời giường, đã thấy y đang trợn tròn mắt nhìn mình.

“Thức dậy rồi?” Đường Khải cúi người cọ cọ cái mũi y: “Đứng lên đi, nên ăn điểm tâm rồi.”

“Ca lại cãi nhau với Tiểu Hoa.” Giọng Đường Diệp lười nhác.

“Ca không thích nó! Nhiều lần tiểu tiện trên giầy của ca, vừa thấy ca gọi, lập tức chạy lên giường đệ.” Đường Khải oán hận: “Còn lớn lên lại càng xấu, Tiểu Diệp của ca đẹp như vậy, sao có thể nuôi loại chó dưa vẹo táo nứt như thế!”

“Ca mới dưa vẹo táo nứt.” Đường Diệp buồn cười nhìn hắn, đại thiếu gia Đường Môn tính toán chi li với một con chó, nói ra không biết có ai tin không.

“Tóm lại là ca ghét nó!” Sau khi Đường Khải tổng kết, liền kéo Đường Diệp từ trong chăn ra, bắt đầu hôn nhẹ như mỗi buổi sáng.

Một ngày bình thường mà hạnh phúc cũng từ đó bắt đầu.

Chỗ này gọi là Thủy trấn, tên quê mùa, cũng không nổi tiếng, nhưng phong cảnh rất đẹp, sơn minh thủy tú, dân phong thuần phác.

Hai tháng trước, hai người trong lúc vô ý đi ngang qua đây, Đường Diệp nhìn thoáng qua, lập tức thích.

Đúng lúc hai người cũng đi mệt, liền ngừng lại ở đây.

Đường Khải mua tiểu viện ở thôn trấn phía đông, đằng trước mở tiệm, hậu viện để mình ở.

Con chó nhỏ tên Tiểu Hoa, là Đường Diệp mua về từ cửa hàng thịt chó của lão Lý, lúc vào nhà lông còn chưa mọc hết, xấu muốn chết, sau khi lớn lên cũng không đẹp hơn bao nhiêu, mà khá là gió chiều nào ngả chiều ấy, thấy tiểu hài tử liền nhe răng sủa àm ĩ, thấy lão Lý thì ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên một chút.

“Không có tiền đồ!” Đường Khải khinh bỉ.

“Uông uông uông!” Tiểu hoa cẩu xoay người, ngểnh mông về phía hắn.

Việc làm ăn của cửa hàng rất thuận lợi, bởi vì bộ dáng Đường Diệp rất đẹp.

Vốn là thiếu gia lớn lên trong dòng dõi, phong thái quanh thân che dấu thế nào cũng không lấn át được, tóc đen như mực, trâm gài tóc hồng ngọc, áo đơn xanh nhạt, tươi cười dịu dàng, cử chỉ nho nhã, tuy buôn bán nhưng không có một chút hương vị thế tục nào, ngược lại giống tiên giáng trần không dính khói lửa dân gian, ai mà không thích?

Khi hai người mới tới, liền có một đống bà mối chạy vào nhà, tiểu thư Trương gia có dung mạo đẹp, cùng công tử là đất tạo một đôi trời đất tạo ra, cô nương Vương gia là một nữ công khéo tay, hiền lành dịu dàng lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa, Triệu gia lão gia có chất nữ mười bảy tuổi, biểu muội lão bản Trần gia năm nay vừa vặn mười tám...

Đường Diệp không biết đối đáp với trường hợp này như thế nào, cảm thấy da đầu có chút run lên, lấy cớ mình có việc mà về phòng trước.

Đường Khải cười tít mắt ngồi ở ở tiền thính, vừa dùng trà vừa nghe bà mối nói ba hoa chích choè, cuối cùng mới rảnh rang nói chen vào: “Nhưng đệ đệ của ta đã thành thân rồi.”

“A?” Bà mối liền mắt to trừng mắt nhỏ, trong lòng căm tức, thành thân rồi mà ngươi không nói sớm, lãng phí lão nương tốn nhiều nước miếng như vậy.

“Vậy còn công tử?” Có bà mối chưa từ bỏ ý định.

“Ta?” Đường Khải bật cười: “Ta thành thân cùng một ngày với y.”

Buổi tối đi ngủ, Đường Khải đè Đường Diệp gặm gặm hôn nhẹ, nhịn không được mà cười.

“Có cái gì buồn cười?” Đường Diệp đẩy đầu của hắn ra.

“Đệ nhìn đệ đi, thu hút bao nhiêu người.” Đường Khải dựa vào trên người y không đứng dậy: “Mới đến chưa được bao lâu đã bị người nhớ người thương, nói không chừng còn có ác bá tới cưỡng hôn, trong kịch nam thường diễn.”

“Ai tới cướp đệ?” Đường Diệp chọt chọt quai hàm của hắn: “Cướp cũng cướp ca, sức lực lớn như vậy, đoạt lại, trở về còn có thể làm chăn trâu chăn bò.”

Đường Khải phì cười, đưa tay ôm vòng eo nhỏ của y, cúi đầu mà liếm khắp mọi nơi.

Cửa phòng bị đóng chặt, cửa sổ lại rất cao, vì thế Tiểu Hoa ai oán nằm úp sấp trước cửa một buổi tối.

Sự thực chứng minh, Đường Khải là cái con quạ đen siêu cấp vô địch.

Ngày hôm sau, Đường Diệp ngồi vừa đọc sách vừa ngủ gật ở trong tiệm như cũ, đột nhiên bị một trận ồn ào làm giật mình tỉnh giấc.

Mở mắt nhìn một cái, Triệu gia nhà giàu danh tiếng lẫy lừng trấn trên đang dẫn theo bốn năm gia đinh đứng ở trong cửa hàng, băng ghế, cái bàn chung quanh bị đá ngã.

Triệu gia có Triệu Nguyên Bảo nổi tiếng, vừa nghe tên liền biết là kẻ có tiền, có tiền có thể sử quỷ sai ma, từng là hoàng đế của cái Thủy trấn xa này, bởi vậy tính tình cực kì hung hãn.

Triệu Nguyên Bảo nhìn Đường Diệp mà nuốt nước miếng, cưới hơn mười tiểu lão bà, cộng lại cũng không có bộ dạng xinh xắn này, trách không được ngay cả đương kim thiên tử cũng thích nam nhân.

“Ngươi muốn làm gì?” Đường Diệp nhíu mày đứng lên.

Không ngờ nha, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy.

“Tiểu mỹ nhân...” Triệu Nguyên Bảo mê đắm, một câu còn chưa nói xong, đột nhiên che miệng bắt đầu kêu thảm thiết.

“Lão gia, người làm sao vậy?” Gia đinh giật mình.

Sắc mặt Triệu Nguyên Bảo trắng bệch, trong kẽ tay có máu chảy ra, mở tay ra thì thấy ba cái răng nằm ngay ngắn chỉnh tề trong tay.

“Ai đánh lén ta? Ai?” Triệu tài chủ mất ba cái răng thì nói chuyện thều thào, dân chúng xem náo nhiệt chung quanh cũng ngầm che miệng cười.

Đường Diệp đứng ở quầy thủ cực kỳ vô tội: “Không phải ta.”

“Người đâu, trói y lại cho ta!” Triệu Nguyên Bảo thẹn quá hóa giận.

Một đám gia đinh nhìn nhau một phen, giương nanh múa vuốt đánh tới.

Không đợi bổ nhào tới trước mặt Đường Diệp, tất cả đã cảm thấy cái mũi đau kinh khủng, kiểm tra, một tay đầy  máu.

“Thực không phải ta.” Đường Diệp buông tay: “Các ngươi cũng thấy, ta không nhúc nhích.”

“Đi!” Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, Triệu Nguyên Bảo cảm thấy mình không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Tuy mỹ nhân đẹp nhưng mạng quan trọng hơn.

Còn nhiều thời gian.

Chờ người kiếm chuyện đi rồi, Đường Diệp cười tít mắt chào hỏi dân chúng đang xem náo nhiệt, nói hôm nay bị kinh hãi, không buôn bán nữa.

Sau khi đóng cửa, Đường ngửa đầu ngửa đầu nhìn nóc nhà, chỉ thấy người nào đó đang ngồi ở trên cười.

“Quạ đen.” Đường Diệp thuận tay quơ lấy ấm trà ném lên.

Đường Khải lắc mình bắt được, vững vàng nhảy xuống.

“Hắn là do ca tìm tới?” Đường Diệp trừng hắn: “Tối hôm qua vừa nói xong, hôm nay liền đến đây thật.”

“Hắn là ác bá trong trấn này, làm không ít chuyện khi nam bá nữ.” Đường Khải rót nước cho mình: “Chúng ta là người bên ngoài, lại không có người chống lưng, hắn sớm hay muộn cũng sẽ tìm đến gây sự.”

“Vậy ca trực tiếp làm cho người ta bắt giam hắn thì không được sao? Cần gì phải để hắn tới làm loạn một trận như vậy.” Đường Diệp căm giận: “Ca cố ý!”

“Đúng vậy, là ca sai.” Đường Khải đưa tay ôm lấy y: “Ta hại Đường lão bản sợ hãi, phải không?”

“Không đứng đắn.” Đường Diệp trừng hắn.

“Không có cách nào cả, ai kêu Tiểu Tiểu Diệp của ca đẹp như vậy.” Đường Khải ôm y đặt lên bàn: “Ngốc tử mới không thích.”

“Ca muốn làm gì?!” Đường Diệp cảnh giác nhìn Đường Khải.

“Đệ nói đi.” Đường Khải cởi áo y.

Trên thân thể trắng nõn còn lưu lại dấu vết tối hôm qua, lộ ra dưới ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu vào từ khe hở phòng, hôn ám tăng thêm ái muội.

“Tối hôm qua mới làm.” Đường Diệp vùng vẫy: “Không cho chạm vào đệ.”

“Dù sao đệ cũng không buôn bán, cách thời gian ăn cơm chiều còn một chút, không làm rất đáng tiếc.” Đường Khải cúi người hôn y.

“Đừng làm!’ Đường Diệp trốn hắn.

“Ca muốn.” Đường Khải mạnh mẽ kéo về.

“Lão tử còn đau!” Đường Đường Diệp nóng nảy.

“... A.” Đường Khải rốt cục ngừng động tác: “Đau?”

“Ca nói xem!!!” Đường Diệp đẩy hắn ra, tức giận mà mặc lại y phục.

Ban ngày làm, buổi tối làm, người này có thể nghĩ đến việc khác hay không?!

Đường Khải nghĩ nghĩ, gần đây hình như mình có chút quá mức... thường xuyên.

Không biết nơi đó của bảo bối có bị thương hay không...

Tiểu Diệp mặc quần áo tử tế, không liếc Đường Khải một cái mà khom lưng ôm lấy Tiểu Hoa ra ngoài xem náo nhiệt.

Đường Khải than thở, mình lại trêu chọc Tiểu Diệp tức giận.

Nhưng cũng không phải lỗi của mình, ai kêu gần đây Tiểu Diệp ngoan ngoãn nghe lời mình, mình mới đắc ý vênh váo, càng không ngừng làm, làm, làm!

Vào lúc ban đêm, Đường Khải bị tàn nhẫn nhốt ngoài cửa.

“Tiểu Diệp...” Người nào đó không cam lòng.

“Đêm nay không được vào phòng!” Đường Diệp tắt nến.

Tiểu hoa cẩu ở trong phòng rất sung sướng, lắc đầu vẫy đuôi sủa vang.

“Bắt ngươi ra ngoài đó!” Đường Diệp chỉ vào nó.

“Ưm...” Tiểu hoa cẩu ngoan ngoãn ngậm miệng, nằm ngủ ở trên thảm ấm áp bên giường.

Đường Khải trằn trọc ngủ trong thư phòng, cực kỳ ai oán, đãi ngộ của mình không bằng chó.

Không có Đường Khải quấy rầy, đêm nay Đường Diệp ngủ rất say sưa, ngày hôm sau tinh thần vô cùng sảng khoái.

Đường Khải ngầm cảm khái, mỗi ngày Tiểu Diệp càng đẹp lên như thế.

“Ca nhìn đệ làm gì?” Đường Diệp trừng hắn, vẻ mặt hạ lưu!

“Đệ không giận ca nữa?” Đường Khải tiến lên muốn ôm y, lại bị Đường Diệp tránh thoát.

“Đêm nay chúng ta tiếp tục phân giường ngủ.” Đường Diệp sờ sờ cằm.

“Thư phòng rất lạnh...” Đường Khải không cam lòng.

“Mùa nóng mà ca sợ lạnh?” Đường Diệp khinh bỉ.

“... Giường cứng.”

“Đệ cho ca thêm đệm giường.”

“Dục cầu bất mãn...”

“...”

“Tiểu Diệp...”

“Đừng sờ đệ!”

“...”

“Cũng không cho hôn... Ưm...”

Đường Khải ôm Đường Diệp vào trong ngực, hôn triền triền miên miên, đến thân thể trong ngực mềm mại thì càng không nỡ buông ra.

Tiểu hoa cẩu nằm úp sấp ở trên bậc thang, vung cái đuôi mắt trợn trắng với hai người trong viện.

Oa ưm, khi nào mới hôn xong...

Còn chưa ăn điểm tâm nha…