Sáng sớm ngày hôm sau, A Chí vừa tỉnh lại liền phải đối mặt với tình huống Giản Thủy vùi mặt ở trong lòng ngực của mình ngủ, hơi thở ngọt ngào phả nhẹ. Ngu ngơ vài giây, lại khẩn trương mà tiến vào WC.
Giản Thủy sau khi tỉnh lại tinh thần vô cùng sảng khoái, vội vội vàng vàng cảm ơn A Chí rồi tạm biệt anh đi nhập hàng.
A Chí đi làm. Ngồi trong toa tàu điện ngầm, anh mờ mịt phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh đường phố dần hiện lên, lại nhớ đến Giản Thủy lúc ngủ không chút phòng bị.
Giản Thủy tửu lượng tuy không cao, nhưng bình thường cũng chỉ là nửa tỉnh nửa say.
Đây là lần đầu tiên Giản Thủy ở trước mặt A Chí hoàn toàn say rượu.
Chuyện Giản Thủy từ chức, cũng không báo trước với A Chí.
Thời điểm A Chí biết đến, cũng chính là lúc Giản Thủy thu dọn chút vật dụng cuối cùng, nói lời từ biệt cùng đồng nghiệp trong văn phòng.
A Chí chạy đi tìm Giản Thủy, Giản Thủy vẫn cười vẻ như không sao cả: “Cuối tuần chỗ cũ.”
Ngày cuối tuần đó, A Chí theo đám bạn đại học uống rượu lúc sau lần đầu tiên say mèm như vậy.
Cũng không biết uống cạn bao nhiêu ly whiskey đậm đặc, A Chí thần kỳ phát hiện mình vẫn còn nửa mê nửa tỉnh, không mơ hồ hoàn toàn.
Loại tình huống này, không biết là tốt hay xấu.
A Chí cố lấy dũng khí hỏi Giản Thủy: “Giản Thủy, vì cái gì lại từ chức?”
Giản Thủy đem đám ly trước mặt xếp thành các loại hình dạng, chơi vui đến quên cả trời đất: “Tôi cảm thấy tiền kiếm được không đủ, mới vừa hay mấy người bạn muốn mở một gian hoàn taobao, tôi liền nhập hội.”
Lại là một cuối tuần, A Chí từ trước đối với cuối tuần đặc biệt chờ mong.
Mà bây giờ, anh có chút do dự.
Một thứ bảy sáng sủa, sau khi ở trong phòng chọn quần áo cho tới trưa, biến căn phòng thành rối tinh rối mù, A Chí đúng hẹn xuất hiện ở quán bar.
Giản Thủy tới thực đúng giờ, T-shirt màu đen phối hợp với một chiếc quần jean rách bụi bặm, cổ đeo dây chuyền bạc, tóc tùy ý đánh rối, càng nhìn càng thấy giống hình mẫu cậu sinh viên đơn thuần, sớm đã không còn mang bộ dáng tây trang cà- vạt của người đi làm.
A Chí đàm phán cùng tủ quần áo cho tới trưa rốt cuộc tùy tiện chọn một chiếc áo sơmi cùng quần bò sẫm màu.
Giản Thủy vui vẻ ngồi xuống, luôn miệng hồ hởi nói về việc buôn bán của mình.
“Tuyệt phải không,” Giản Thủy nói xong, về phía sau hướng lên ổ tiến sô pha lý, “Cứ theo lượng tiêu thụ này, nói không chừng vài năm nữa tôi có thể mua cho mình một căn hộ.”
A Chí nhìn vẻ mặt hài lòng của Giản Thủy, môi nhấp một ngụm rượu cốc-tai vừa mới đưa tới: “Ừ, chúc mừng cậu, mùi vị này không tệ, cậu nếm thử xem.”
Giản Thủy hai mắt lóe sáng nhìn màu xanh biếc của rượu cốc-tai, nhận lấy uống một hơi, lại nhăn mặt một chút.
A Chí ngẩn người: “Như thế nào, không thích?”
“Ưm,” Giản Thủy tướng cái chén hướng A Chí bên này đẩy, “Vị sữa dừa.”
“Đúng vậy, do có cho thêm malibu, cậu không thích sao?”
“Không thích lắm.” Giản Thủy do dự một chút, vẫn là thành thật nói ra.
Bọn họ đã lâu lắm rôi không đụng phải loại tình huống người này thích mà người kia không thích, nhất thời có chút không biết làm sao.
Trông thấy A Chí lộ ra vẻ thất vọng, Giản Thủy vội vàng đứng lên: “Không quan trọng A Chí, hôm nay tâm tình tôi đặc biệt tốt, mời cậu uống một ly tequila, chúng ta còn chưa có thử qua đâu!”
“Được!” A Chí cười phụ họa.
Kết quả, hương vị tequila, thật sự quá khó mà hình dung, hai người đều không thể chịu được.
Buông ly, lại lâm vào hoàn cảnh xấu hổ.
Sao có thể như vậy…
Sau một khoảng trầm mặc, Giản Thủy giữ im lặng, lại bưng lên ly tequila của mình, một hơi uống cạn, lại quơ lấy của A Chí, cũng nốc một lần là xong.
A Chí sửng sốt: “Giản Thủy, rượu này mạnh lắm.”
Đến lúc nói ra mới phát hiện đã quá muộn.
Giản Thủy cả khuôn mặt đỏ bừng, nắm lấy cánh tay A Chí.
“A Chí, chúng ta đừng mất hứng thế chứ.”
Bàn tay Giản Thủy nóng hầm hập.
A Chí muốn đưa ra nắm chặt lấy bàn tay ấy, nhưng vẫn nhịn xuống, mỉm cười dịu dàng: “Tôi không thấy mất hứng, chỉ là cảm thấy đáng tiếc.”
Giản Thủy lảo đảo muốn đứng lên, mới phát hiện chân mình đã mềm nhũn tự bao giờ.