Bản Năng Yêu Thích

Chương 48

Giang Khắc bận rộn công việc cả một ngày, lúc trở về khách sạn anh đã mệt rã rời, anh tắm xong thì phát hiện trong phòng mình lại có thêm một người phụ nữ mặc váy đỏ phong tình vạn chủng, cô ta đưa ánh mắt quyến rũ ra, nháy mắt cười với anh: “Giang tổng, thật ngại quá, có chút việc muốn hỏi anh nên đã không mời mà tới.”

“Ừ.” Giọng Giang Khắc nhàn nhạt, không nghe ra được chút cảm xúc nào.

Giang Khắc tới, đặttay lên vai cô ta, “Váy đỏ” cảm giác hai vai tê rần, mặt mày vui vẻ, cô ta còn đang định nói gì đó, nhưng lại cảm thấy bả vai đau nhói.

Ngay sau đó, cô bị người đàn ông nắm lấy vai, trực tiếp ném ra ngoài, “Váy đỏ” gào thét ngã xuống đất, túi xách rơi xuống đất, đồ đạc vương vãi khắp nơi.

Giang Khắc đứng ở cửa nhìn người phụ nữ đang chật vật nằm trên mặt đất, anh lấy điện thoại ra gọi điện thoại. Vài phút sau, có mấy nhân viên an ninh vóc người vạm vỡ chạy đến.

Bởi vì động tĩnh quá lớn, mấy vị khách ở gần đó nghe thấy tiếng động mở cửa đi ra, nhìn người phụ nữ bàn tán mấy câu. Người phụ nữ bị người ta bàn tán, vì xấu hổ nên mặt cô ta có chút đỏ, giọng điệu phẫn uất: “Giang tổng, anh dám đối xử với tôi như vậy à?”

Người phụ nữ vừa nói vừa bò dậy, cô ta sửa sang lại chiếc váy đang mặc trên người, hất cằm nói: “Anh không muốn chuyện hợp tác lần này nữa à?”

Thấy Giang Khắc không lên tiếng, người phụ nữ cười lạnh, ngày hôm trước, anh trai cô ta và Giang Khắc đang bàn chuyện làm ăn ở nước ngoài, lúc đó cô ta cũng đang ở đó, nhìn thoáng qua đã thấy Giang Khắc đẹp trai, nhìn anh đối với mọi chuyện đều thờ ơ lạnh lùng nhưng lại có khả năng kiểm soát mọi thứ.

Sau khi bàn xong chuyện, cô ta mè nheo với anh mình một lúc lâu mới xin được địa chỉ khách sạn của Giang Khắc.

Cô đến quầy lễ tân giở một chút thủ đoạn, nói dối Giang Khắc là bạn trai của mình, lúc ra cửa quên đem chìa khóa theo, cô ta thành công nhờ người phục vụ quẹt thẻ phòng cho cô ta.

Người phụ nữ mặc váy đỏ còn tưởng rằng lần này có thể trói chặt được Giang Khắc, cô ta khoanh tay lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Cô ta vừa định mở miệng nói chuyện, đôi mắt hẹp dài của Giang Khắc đã nhìn về phía sau lưng cô ta.

Nhân viên an ninh lập tức bước tới khống chế cô ta, người phụ nữ hét toáng lên.

Giang Khắc vô cảm liếc nhìn người phụ nữ, anh lưu loát nói một câu bằng tiếng Pháp, “Báo cảnh sát.”

Nói xong, Giang Khắc xoay người, đóng cửa lại, ngăn cách tiếng hét của người phụ nữ ở bên ngoài.

Sau khi Giang Khắc trở về phòng, anh nhìn lướt qua thời gian, mở điện thoại lên gọi điện thoại cho Thời Vũ.

Không có ai nghe máy, anh nhíu mày.

Cách thời gian anh về nước vẫn còn 19 tiếng nữa, mi mắt anh giật giật, trong lòng luôn cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra.

Giang Khắc nhíu mày, anh không thể làm gì khác hơn là đặt điện thoại sang một bên, chuẩn bị đi ngủ.

Mà ở bên này, Thời Vũ nhìn chằm chằm vào cuộc gọi video của Giang Khắc, cô cố ý không nhận, nhưng cô lại không ngờ, anh chỉ gọi một lần rồi không gọi nữa?

Chỉ vậy thôi à?

Có phải do cô dễ theo đuổi quá rồi không.

Thời Vũ càng nghĩ càng tức giận, cô không muốn thừa nhận rằng mình đang ghen, nhưng cái này lại là sự thật.

Nghĩ lại lúc trước cũng như thế này, tại sao xung quanh anh luôn có nhiều phụ nữ như vậy chứ, Thời Vũ thực sự không thích cái tâm trạng lo được lo mất này chút nào.

Mặc dù cô biết chắc chắn là có hiểu lầm, Giang Khắc không phải loại người như vậy.

Nhưng trong lòng cô lại khó chịu. Chỉ anh mới được người khác thích à, ai mà không phải là công chúa nhỏ được mọi người yêu mến chứ.

Thời Vũ nghĩ một lúc lâu, quyết định chơi khăm anh.

Vừa rồi cô nhận được cuộc gọi từ người phụ nữ kia, cô cảm thấy tim cô đập rộn lên, anh cũng phải nếm thử một chút.

Cô gái nhỏ suy nghĩ một chút, còn kéo thêm Tiền Đông Lâm, Từ Chu Diễn chơi cùng.

Cô gửi cho bọn họ một tin nhắn: 【Các vị, diễn cùng em một vở kịch được không?】

Sau khi Thời Vũ giải thích rõ ràng, Tiền Đông Lâm gửi đến một icon “cá voi ăn thịt”, còn nói thêm: 】Em gái, anh không dám đâu, mặc dù con người Giang Khắc cũng khá tốt, nhưng mà anh ấy mà nổi giận, anh không gánh nổi đâu, anh sợ chết lắm.】

Từ Chu Diễn cũng gửi một tin nhắn đến, ý kiến ​​khác với Tiền Đông Lâm: 【Chỉnh cậu ấy một chút cũng tốt, anh sớm đã không vừa mắt cậu ấy rồi, là do anh ấy quá tự phụ nên mới thu hút ong bướm. 】

Gửi tin nhắn này xong, Từ Chu Diễn còn nói thêm: 【Nhưng mà anh được lợi ích gì?”

Thời Vũ nhanh chóng trả lời, ý tứ sâu xa: 【Anh cùng với cô bạn thân của em đã ở bên nhau rồi, giúp một chút cũng không có gì quá đáng, nếu không em giới thiệu cho cô ấy người đàn ông khác nhé! 】

Từ Chu Diễn liếc mắt nhìn tin nhắn, anh trả lời: 【Được rồi, anh hứa sẽ thông đồng giúp em, nhưng nếu em chơi quá đà, anh cũng không cứu nổi đâu đấy. 】

Thời Vũ trả lời OK, cô thấy Tiền Đông Lâm từ nãy đến giờ vẫn đang giả chết, không trả lời tin nhắn, cô ném mồi nhử: 【Anh Đông Lâm, cái cô lần trước anh muốn xin phương thức liên lạc ấy, hình như em có này. 】

【 Giúp, nhất định phải giúp, ai bảo chúng ta là anh em tình thâm chứ! 】Tiền Đông Lâm ngay lập tức lật mặt, mặt không đỏ tim không đập nói.

Giang Khắc còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, anh vừa xuống máy bay đã gọi điện thoại nhưng không có ai bắt máy.

Vừa đến sân bay, Giang Khắc giao hành lý lại cho trợ lý, còn anh thì lái xe đi trước.

Giang Khắc lại gọi điện thoại cho Thời Vũ lần nữa, cuối cùng cũng nối máy, nhưng một lúc sau lại cúp máy.

Giang Khắc đang lái xe, anh mở điện thoại lên đang định nhắn tin cho Thời Vũ.

Cô lại gửi đến trước: 【Em nghĩ kỹ rồi, chúng ta không thích hợp ở bên nhau đâu, hay là thôi đi, sau này anh không cần tìm em nữa.】

Nhận được tin nhắn này xong, trái tim đang treo lơ lửng của Giang Khắc theo tốc độ ánh sáng mà trầm xuống, đập rộn cả lên, anh muốn bắt một thứ gì đó, nhưng lại không bắt được.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, nếu anh lại tiếp tục hỏi cô, nói không chừng Thời Vũ sẽ chặn luôn cả anh.

Giang Khắc gọi điện thoại cho Tiền Đông Lâm, cuộc gọi vừa được kết nối, anh đã đi thẳng vào chủ đề: “Mấy ngày anh không có ở đây, Thời Vũ có chuyện gì vậy?”

“Chuyện này… em không nói được.” Tiền Đông Lâm do dự.

Giang Khắc cau mày, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Nói thẳng đi.”

“Vậy thì em nói, nhưng mà chuyện này em chỉ là nghe người khác nói lại thôi, ” Tiền Đông Lâm còn nhấn mạnh, anh nói, “Em nghe nói, hai ngày trước Chu Trạch Dã dẫn Thời Vũ đi xem một cuộc thi đua xe, còn tỏ tình với cô ấy, không biết anh ta cho Thời Vũ uống bùa mê thuốc lú gì, Thời Vũ do dự một đêm cuối cùng cũng đồng ý với anh ta, nghe nói ngày mai cô ấy còn dắt anh ta về nhà ra mắt ba mẹ, chắc là hai người bọn họ sắp kết hôn rồi.”

Câu cuối cùng là Tiền Đông Lâm bị cưỡng ép nói thêm, sau đó anh còn định phụ họa thêm một câu “Cũng không nhất định là thật”, câu này còn chưa nói ra khỏi miệng, anh đã nghe thấy tiếng phanh gấp ở đầu dây bên kia, sau đó Giang Khắc cúp điện thoại.

Giang Khắc nghe được câu này thì cả người bàng hoàng, anh buông lỏng tay lái, chiếc xe tông thẳng vào bồn hoa, “Rầm” một tiếng, mui xe bị móp, một luồng khói bốc ra.

Anh ngồi ở trong xe, anh phát hiện mình cả người mình không khống chế được mà run rẩy.

Yết hầu Giang Khắc chậm rãi lăn, anh mở điện thoại, tra cứu vị trí của iPhone, nhanh chóng tìm được vị trí của Thời Vũ.

Đầu óc anh lúc này đã không khống chế được nữa rồi, tìm được cô, anh sẽ nhốt cô lại, để cô thành món đồ của riêng anh.

Thời Vũ đang lái xe đến trường quay, giữa đường thì bị một chiếc ô tô màu đen lao tới.

Cô có chút phiền não, dừng xe bên đường rồi xuống tìm người nói chuyện.

Cô chỉ nhìn thấy Giang Khắc tức giận xuống xe, cô vừa nói định một chữ “anh”, người đàn ông không nói câu nào mà kéo cô rời đi.

Bên trong xe, Thời Vũ thấy Giang Khắc lái xe đi về hướng ngược lại, giọng cô không vui: “Anh làm gì vậy? Tôi phải quay phim, sắp trễ rồi.”

Giang Khắc không trả lời, sắc mặt lạnh lùng, một tay lái xe, một tay nắm chặt tay Thời Vũ, không nói câu nào.

Ban đầu không phát hiện ra anh có gì đó không đúng, cô liên tục nói những câu như “Em muốn quay lại” và “Anh phiền quá”.

Kết quả, cô phát hiện Giang Khắc không hề nghe cô nói, toàn thân anh toát ra hơi thở lạnh lẽo, khiến người ta sợ hãi không dám tới gần.

Rất nhanh xe đã lái đến biệt thự Hilton, Thời Vũ không chịu xuống xe, Giang Khắc bình tĩnh quay mặt sang chỗ khác, anh xuống xe rồi lại mở cửa xe, trực tiếp ôm ngang người Thời Vũ.

“Không phải, Giang Khắc, anh nói chuyện đi, tôi phải về quay phim nữa.” Thời Vũ định giãy giụa.

Giang Khắc bế cô, nhấn nút thang máy, mở khóa vân tay bước vào nhà.

Giang Khắc thuận tay đóng cửa lại, Thời Vũ còn nghe rõ tiếng khóa cửa.

“Anh làm gì vậy? Giang Khắc, sao anh càng ngày càng biến thái vậy, ” Thời Vũ mở to mắt, cô mở điện thoại lên, “Tôi gọi điện thoại cho…”

Hai chữ “Sơ Kinh” còn chưa kịp nói ra, một bàn tay mảnh khảnh đã cướp mất điện thoại của cô.

Giang Khắc cuối cùng cũng lên tiếng: “Em ở đây đợi đi.”

Nói xong, Giang Khắc đẩy cô vào phòng, anh khóa trái cửa lại.

Lần này, hai người bọn họ “bị nhốt” trong không gian nhỏ hơn.

Thời Vũ bắt đầu hoảng sợ, cô đang định đi ra ngoài, Giang Khắc đã chặn cô lại.

Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, Thời Vũ không có cách nào thoát khỏi tầm mắt của anh.

Dù cô có van xin, đánh mắng, cắn Giang Khắc như thế nào, người đàn ông cũng không hề lay chuyển.

Từ ba giờ chiều đến mười giờ tối, bảy tiếng này, Thời Vụ bị nhốt chung một phòng với Giang Khắc.

“Em muốn kết hôn với Chu Trạch Dã?” Giọng Giang Khắc trầm trầm.

“Anh nghe ở đâu vậy ——” Thời Vũ bỗng hiểu ra, cô lại tiếp tục, cô cho là Giang Khắc đang ghen nên gật đầu, “Cũng có thể.”

Không ngờ, những lời này lại chạm đến chiếc vảy ngược của Giang Khắc, anh tháo đồng hồ đeo tay, từng bước từng bước đến gần cô, cười nói: “Vậy anh sẽ biến em thành của anh, không phải là không thể nữa sao?”

(*) Vảy ngược: được dùng để mô tả cơn thịnh nộ của những người có quyền thế.

Nói xong, Giang Khắc một tay kẹp lấy cổ Thời Vũ rồi hôn lên.

Nụ hôn lần này mãnh liệt hơn những lần trước, Thời Vũ bị anh đè xuống giường.

Cô cảm nhận được luồng khí đen đè nén trên người Giang Khắc, cô chỉ có thể chật vật kêu lên một tiếng.

Không ngờ, sự xâm chiếm của Giang Khắc lại càng rõ ràng hơn. Môi anh di chuyển trên tai cô, cắn mút.

Chứng rối loại ái kỷ của anh lại phát tác, đây là lần đầu tiên sau khi trưởng thành, Giang Khắc phát bệnh trước mặt người khác.

Giang Khắc không khống chế được mình, trong lòng như có một con mãnh thú, không ngừng chiếm đoạt anh, trong đầu anh lặp đi lặp lại một câu nói:

Chiếm cô ấy làm của riêng đi, rồi cô ấy sẽ là của anh.

Có một số thứ, theo đuổi còn quan trọng hơn kiểm soát.

Trong lòng Giang Khắc đang cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Anh nhìn thấy Thời Vũ đang nằm trước mặt mình, cô ôm lấy anh cười nói “Em sẽ không bao giờ rời xa anh”.

Tinh vân trên người cô nổ tung. Bùng lên, rất đẹp, như thể đang nói với anh.

Đây không phải phù dung sớm nở tối tàn, là mãi mãi.

Đau, đau hơn bất kỳ lần nào. Thời Vũ cau mày, nhưng cô lại không đẩy anh ra.

Thời Vũ cuối cùng cũng phát hiện ra Giang Khắc có điều gì đó không ổn, đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy anh mất kiểm soát vậy.

“Giang Khắc, anh… có thể bình tĩnh một chút được không…” Thời Vũ khó khăn nói.

“Tôi rất không thoải mái.” Giọng Thời Vũ nghẹn ngào.

Cô đưa tay lên xoa đầu Giang Khắc, cô sợ anh như thế này, đang định đẩy anh ra, nhưng cô phát hiện phía dưới bên trái sau gáy của anh có một vết sẹo sâu, giống như một con rết, vết sẹo hơi lồi.

Thời Vũ sững sờ một lúc, cảm giác cả người lạnh lẽo, quần áo bị cởi sạch.

Cảm giác khó chịu và nhục nhã cũng nhau xông lên, Thời Vũ co người lại, trực tiếp cho Giang Khắc một cái tát.

“Bốp” một tiếng, trên mặt Giang Khắc xuất hiện năm dấu tay đỏ tươi.

Sau khi tỉnh táo hơn một chút, Thời Vũ nhanh chóng thoát ra khỏi người anh, những giọt nước mắt rơi xuống, cô vừa mặc quần áo vừa không ngừng run rẩy.

Nửa thân trên của Giang Khắc trần trụi, anh châm một điếu thuốc, cả người vẫn chưa ổn định, đầu óc như muốn nổ tung.

Giọng anh nghiêm nghị, có chút u uất: “Em đi đi, trước khi anh đổi ý.”