Bán Lộ Phu Phu

Chương 47: Vui quá hóa buồn (hạ)

Đợi cho đến thời điểm, đám yêu nghiệt trong sơn động triệt để buông tha cho vợ chồng son của Lâm Dực, đã là chuyện của nửa giờ sau. Lâm Dực nghiêm mặt ngồi trở lại ghế sô pha lần nữa, vẫn như cũ không dám tin, Ôn Kỳ vậy mà lại hôn y ngay trước mắt quần chúng như vậy.

“Em khả năng không biết, tôi còn rất thích nhìn thấy em xấu hổ đấy.”

Bên cạnh bỗng nhiên vang lên thanh âm mang theo trêu tức cực kỳ rõ ràng, Lâm Dực kinh ngạc quay đầu, đối diện với ánh mắt lơ đãng cong lên của Ôn Kỳ.

Cái này mẹ nó…thật là Ôn Kỳ mà y đã quen biết mấy tháng trước sao?

Mà ngoài trừ kinh ngạc, Lâm Dực đột nhiên ý thức được, chỉ ngắn ngủn mấy tháng, kỳ thật rất nhiều người đều đã thay đổi, kể cả chính y.

Cũng vì thế, mà cảm giác mạnh liệt ngày trước đã dần dần được thay thế bằng tình cảm càng lúc càng sâu đậm, Lâm Dực vô ý thức mà cọ xát lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi của mình, nhìn chằm chằm vào ánh mắt lửa nóng của Ôn Kỳ.

“Lâm Dực, hai người chẳng lẽ muốn động phòng ngay ở chổ này à?”

Một giọng nữ thập phần già giặn truyền tới từ đỉnh đầu, Lâm Dực lại càng hoảng sợ, thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu, quả nhiên là Cao Lâm —— thân ái của Tần An.

“Không quấy rầy hai người chứ?”

Có chút buồn cười hỏi thêm một câu, đối phương đã ngồi vào một phía khác của Lâm Dực.

“Lâm tỷ.” Có chút ngại ngùng gãi gãi chóp mũi, Lâm Dực vội vàng lên tiếng chào hỏi.

Lâm Dực cùng Cao Lâm đã nhận thức đối phương qua sự giới thiệu của Tần An lúc y còn học năm nhất đại học, cẩn thận nói tiếp, đây cũng coi như là hơn mười năm giao tình rồi.

Đơn giản cùng Ôn Kỳ nói vài câu giới thiệu, Lâm Dực lại chuyển hướng qua Cao Lâm, y hiện đang có chuyện muốn hỏi cô đây.

“… Tần Tiếu vẫn tốt chứ?”

Sau lần tan rã không chút vui vẻ trước đó, Lâm Dực cũng chưa gặp mặt Tần Tiếu, cũng không nghe Tần An đề cập qua điều gì.

Cao Lâm thuận tay cầm qua hai ly rượu đỏ, một ly đưa cho Lâm Dực, chính mình uống một ngụm rồi lên tiếng: “Nó quay lại trường học lo liệu mấy thủ tục giấy tờ rồi, chờ về nước sẽ không dự định xuất ngoại nữa. Trước khi đi nó có đến gặp Tần An một lần, nhưng Tần An không có cho thằng nhỏ vào cửa.”

Nói xong, Cao Lâm cười cười: “Bất quá cậu cũng không cần khẩn trương, Tần An ngoài miệng nói năng chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm như đậu hũ, chờ thêm một thời gian ngắn hết giận thì sẽ không có việc gì nữa, anh em nhà nào chẳng có chút mâu thuẫn.”

Trầm mặc lắng nghe, Lâm Dực đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm cực không hài hòa vang lên từ dãy ghế bên kia.

Trừng lớn mắt, Lâm Dực có chút không thể tin mà nhìn Tần An cách đó không xa, đối phương một bên cầm microphone một bên khóc rống, bộ dáng miễn bàn là có bao nhiêu buồn cười, ngọn đèn đánh vào trên mặt, còn có thể trông thấy hai thanh nước mũi sáng ngời ah sáng ngời, thậm chí vì quá chói mắt, y không đành lòng nhìn thẳng vào nữa.

“Cậu ấy —— ”

“Tần An có thể hơi thương tâm,” không đợi Lâm Dực nói xong, Cao Lâm cách một chốc lại tiếp tục giải thích, “Anh ấy vừa nói với tôi, nói cậu rốt cục đã gả ra ngoài rồi, anh ấy không bao giờ… còn là người đàn ông trọng yếu nhất trong lòng cậu nữa.”

“…”

Lâm Dực run run khóe mắt, phản xạ có điều kiện nhìn Ôn Kỳ một chút, không thể nghi ngờ, mấy câu này của Cao Lâm đã rất dễ dàng làm cho người khác suy nghĩ viễn vong.

Cũng may, Ôn Kỳ không có phản ứng gì, gương mặt không chút đổi sắc mà nghe Cao Lâm nói tiếp.

“Trước kia tôi đã từng nghe một câu, cụ thể là gì thì đã quên mất, ý tứ đại khái là hai người làm bạn thân thiết đến nổi, trong mắt người ngoài giống như một đôi vợ chồng vậy, tôi lúc ấy còn không hiểu, cho đến sau khi cùng Tần An kết hôn mới biết được.”

“Kỳ thật cậu trong nội tâm của Tần An so với tôi còn quan trọng hơn nhiều, thật sự đấy,” thoáng chế nhạo mà hướng Lâm Dực nháy mắt một cái, Cao Lâm thỉnh thoảng còn liếc nhìn sang Ôn Kỳ, “Người Tần An yêu nhất chính là cậu.”

“…”

Lâm Dực nhanh chóng mím môi, cảm thấy cái câu ‘lấy chồng theo chồng gả cho chó thì theo chó’ thiệt tình không phải không có lửa thì sao có khói.

Cũng may Ôn tiểu mỹ nhân nhà y còn không có đem tiêu chuẩn tình địch hạ thấp đến trình độ của Tần An.

“Đúng rồi, Tô Âm không có tới sao? Tần An dường như đã nói cho cô ấy rồi mà.” Chờ cười hả hê đủ rồi, Cao Lâm mới chuyển chủ đề, rồi bỗng nhiên nhìn chung quanh lầm bầm.

Lâm Dực nhíu mày, nhớ tới chính mình trước đó không lâu, vừa đem chứng cứ phạm tội của Ôn Minh lưu trong thẻ nhớ bàn giao cho Tô Âm —— Tô Âm một mực vẫn chấp nhất với bản án của Ôn Minh, cô là phóng viên tin tức, lão công lại là cảnh sát nhân dân, giao cho cô là thích hợp nhất rồi.

Chỉ là không biết được sự tình đã tiến triển như thế nào, Lâm Dực nheo mắt lai, y đoán chừng nguyên nhân Tô Âm sở dĩ không có tới, có lẽ cũng vì đang bận chuyện này đây.

Không hiểu sao, đáy lòng dâng lên một trận nóng ruột, Lâm Dực đứng dậy, muốn đi ra ngoài hít thở không khí, thuận tiện gọi cho Tô Âm một chú.

Kết quả vừa đúng dịp, điện thoại của Lâm Dực vang lên cùng lúc.

“Mọi người trò chuyện tiếp đi, tôi đi ra ngoài một chuyến.” Lâm Dực cũng không có nhìn kỹ, một bên bấm nút một bên đi ra ngoài.

Thẳng cho đến khi tìm được một chổ tương đối yên tĩnh, Lâm Dực mới kinh ngạc reo lên.

“Ninh Cẩn?”

Khép lại cánh cửa phía sau, Lâm Dực cứng đờ, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người trước mắt.

Hốc mắt của Hàn Ninh Cẩn hồng hồng, thấy Lâm Dực đi ra, mặt không biểu tình mà thu hồi điện thoại, hiển nhiên, người vừa mới điện tới chính là hắn.

“Cậu như thế nào —— ”

“Lâm Dực.”

Ngữ khí lạnh lùng, Hàn Ninh Cẩn cắt ngang lời Lâm Dực, sau đó, dưới ánh mắt bối rối của Lâm Dực mà phối hợp mở miệng ——

“Chúng ta đánh cuộc thêm lần nữa, tôi muốn anh theo tôi rời khỏi đây, bảy năm sau, nếu như anh còn không quên được hắn, hắn cũng không thể quên được anh, tôi sẽ để cho anh trở lại.”

“… đây là chuyện mà anh đã thiếu nợ tôi, anh không được phép lựa chọn.” Dừng một chút, đối phương bổ sung thêm một câu.