Bản Lĩnh Của Nữ Phụ

Chương 49-6: Thuộc về anh

Lâm Doanh đi một vòng ngắm nhìn căn Home stay một tháng vừa qua mình đã ở. Bàn tay của cô khẽ chạm vào những đồ vật dường như đã dần trở nên quen thuộc trong cuộc sống hằng ngày của cô cũng mang đến cho cô rất nhiều kỷ niệm đẹp. Lâm Doanh tiếc nuối đóng lại cánh cửa, khóa cửa cẩn thận rồi xoay người bước về phía Sở Trường Hy đang đứng chờ đợi mình.

Sở Trường Hy vừa gọi điện thoại xong, nhìn thấy vẻ lưu luyến của Lâm Doanh anh chỉ mỉm cười, lấy tay xoa xoa đầu cô rồi dịu giọng nói:

“ Chúng ta phải đi thôi, taxi đến rồi! … “

“ Vâng! “ – Lâm Doanh đáp lời rồi xoay đầu nhìn căn Home stay một lần nữa, như vừa mới đưa ra một quyết định gì đó, cô nhoẻn miệng nở nụ cười rồi xoay đầu bước lên taxi.

***

Thành phố S.

Lâm Doanh về nhà cất hành lý, sau khi dùng bữa cơm trưa cùng gia đình xong, cô vội vàng lấy xe chạy đến công ty để phối hợp cùng mọi người thực hiện chương trình.

Lâm Doanh bước vào khu vực sảnh lớn của trung tâm hội nghị Clara đã lập tức nhìn thấy Diệp Hân, Trác Đình, Đường Tâm, Tô Cẩn Hiên, Tống Duật Phong và Đường Tư Thần đứng tụ thành một nhóm đang vui vẻ trò chuyện. Lâm Doanh mỉm cười vội bước đến chào hỏi mọi người. Nhìn thấy Lâm Doanh, mọi người đều đồng loạt trao cho cô những ánh mắt hấp háy tia sáng và những nụ cười tủm tỉm như muốn nói: “ Chúng tôi biết hết rồi, không cần khai báo! “ làm Lâm Doanh cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Diệp Hân bày ra vẻ mặt lạnh lùng, đưa mắt liếc xéo Lâm Doanh nghiêm giọng hỏi:

“ Cậu chịu mò về rồi sao? “

Trác Đình nhịn cười, cất tiếng phụ họa:

“ Cậu ấy chịu mò về rồi là tốt rồi! … Ba mình nhất quyết không chịu ra mắt chương trình này nếu nhà thiết kế không góp mặt đó! “

“ Mình cũng bị triệu tập đến đây để hỗ trợ, là thế thân nếu cậu không xuất hiện đó! “ – Đường Tâm góp phần chơi trò tung hứng.

“ … Mình xin lỗi! … Để các cậu phải vất vả rồi! “ – Lâm Doanh lập tức cúi đầu nhận lỗi.

Nhìn thấy vẻ mặt cắn rứt cùng thái độ chân thành của Lâm Doanh, Diệp Hân, Trác Đình và Đường Tâm đồng loạt đưa mắt nhìn nhau: Hình như bọn cô đùa hơi quá rồi! … Toàn bộ chương trình lần này đều do một tay Sở Trường Hy sắp xếp, chỉ đạo và giám sát việc thực hiện công tác chuẩn bị hằng ngày qua hệ thống vệ tinh liên lạc. Người duy nhất được quyền lên tiếng trách móc Lâm Doanh chỉ có thể là anh vì anh mới chính là người vất vả nhất … nhưng hình như cho tới giờ phút này bọn họ vẫn không thấy anh than phiền dù chỉ một tiếng.

“ Mọi người sao vẫn còn đứng ở đây? “ – vừa nhắc “ Tào Tháo “ thì “ Tào Tháo “ lập tức xuất hiện.

Sở Trường Hy bước đến khẽ đưa mắt nhìn tất cả mọi người rồi lên tiếng hỏi, giọng điệu bình thản quen thuộc.

“ Chờ cậu đến! “ – Tô Cẩn Hiên trả lời gọn lỏn.

“ Ồ! Vậy chúng ta vào trong giám sát sân khấu một lúc xem họ làm đến phần nào rồi! “ – Sở Trường Hy gật đầu nói tiếp.

“ Ok! “ – cả nhóm gật đầu đồng ý rồi nhanh chóng bước đi theo sau Sở Trường Hy.

Sân khấu lần này được thiết kế ở ngoài trời, trong một khuôn viên rất rộng rãi mát mẻ, trời đang vào buổi trưa nhưng khi cả nhóm bước vào trong khu vực tổ chức chương trình vẫn cảm thấy không khí rất dễ chịu cùng hương hoa thoang thoảng. 

Bước vào khu vực tổ chức sự kiện, nhìn thấy sân khấu đã được dựng gần như hoàn chỉnh, các cô gái không tránh khỏi kinh ngạc, những chiếc miệng nhỏ vô thức hé mở trước một không gian vô cùng huyền bí nhưng cũng không kém phần lãng mạn khi đội ngũ dàn dựng cho chạy thử những bức phông nền được thiết kế đặc biệt để sử dụng trong chương trình cho Sở Trường Hy xem xét.

Các cô gái mê mẩn nhìn vào những khung cảnh cùng những hiệu ứng trên sân khấu đến mức quên mất những công việc mình phải làm khi đến đây.

Sở Trường Hy đứng chống hai cánh tay vào hông, vừa xem xét vừa rì rầm trao đổi với Đường Tư Thần và Tống Duật Phong. Tô Cẩn Hiên bước đến sau lưng Đường Tâm, anh vòng hai cánh tay ôm lấy trọn lấy chiếc lưng của Đường Tâm cúi đầu khẽ nói:

“ Buổi ra mắt sản phẩm lần này rất đáng được mong đợi đó! “

“ Anh biết nhiều thông tin mật như vậy mà không chịu tiết lộ cho em biết gì hết! “ – Đường Tâm tỏ vẻ bất mãn lên tiếng.

“ Nói cho em biết chẳng khác nào nói cho Đình Đình và mọi người cùng biết! Đâu còn gì là bí mật nữa! “ – Tô Cẩn Hiên bật cười, cố ý nói chậm rãi rõ ràng cho Trác Đình đang đứng gần Đường Tâm nghe được.

“ Xí!... Đồ nhỏ mọn! … Em sẽ hỏi chồng em! … Chồng em tốt tính hơn anh, anh ấy nhất định sẽ tiết lộ thông tin cho em biết! “

“ Vợ yêu à! … Tên đó thế lực mạnh lắm! … Chuyện của cậu ấy phải để cho chính cậu ấy kể mới hấp dẫn! … Chúng ta cũng sắp được biết rồi mà! “ – Tống Duật Phong không biết từ lúc nào đã vòng cánh tay ôm chặt lấy chiếc eo con kiến của Trác Đình, cất giọng góp lời.

Diệp Hân và Lâm Doanh khi nhìn thấy Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong có những cử chỉ thân mật cùng Đường Tâm và Trác Đình vội vàng nháy mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng rút lui.

“ Cậu vẫn chưa thực hiện kế hoạch biến anh ta thành người đàn ông của mình à? “ – Lâm Doanh nhìn theo ánh mắt của Diệp Hân hướng về phía hai người đàn ông đang thảo luận công việc.

“ Haizzz! … Anh ấy từ sau chuyện lần trước không khác nào tảng băng khổng lồ ở Bắc Cực! … Mình vẫn chưa tìm được hướng tiếp cận thích hợp! “ – Diệp Hân thở dài đáp lời.

“ Còn cậu thì sao? … Cậu đã thuộc về họ Sở chưa? “ – Diệp Hân nháy mắt nhìn Lâm Doanh.

“ Vẫn chưa! “ – Lâm Doanh đỏ mặt lắc đầu trả lời.

“ Theo những gì mình được biết, ngoài cái cô tiểu thư kiêu kỳ họ Lý cũng chính là mối tình đầu kia ra thì anh ấy chưa từng quan hệ với những người phụ nữ khác. Trong giới kinh doanh cũng không ít đối tác làm ăn vì muốn lấy lòng anh ấy đều ra sức cống nạp gái đẹp, mức độ từ ngây thơ trong sáng đến kinh nghiệm đầy mình đều có đủ nhưng chưa ai thành công leo được lên giường của anh ấy! Doanh Doanh, cậu là người muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn vóc dáng có vóc dáng, phải biết tận dụng triệt để ưu thế của mình biết không? Đêm dài lắm mộng, người đàn ông này của cậu rất được đám nữ lưu trong giới quý tộc quan tâm từ khi hai viên kim cương hoàn mỹ kia tuyên bố sắp lấy vợ, cậu nhanh tìm cách tuyên bố chủ quyền đi! “ – Diệp Hân nghiêm túc khuyên nhủ.

“ Ân! … Nếu có cơ hội mình nhất định sẽ cố gắng hết sức! “ – Lâm Doanh vô cùng tiếp thu lời khuyên.

Diệp Hân mỉm cười hài lòng vui vẻ nói tiếp:

“ Mấy chiếc đầm ngủ mình thiết kế riêng cho cậu cuối cùng sắp được phát huy công dụng rồi! “

“ Ân?! … “ – Lâm Doanh nuốt một ngụm khí, nghẹn lời.

***

Buổi tối ngày thứ ba kể từ khi Lâm Doanh về lại thành phố S, ngôi biệt thự Lâm Gia có một vị khách như đã hẹn xuất hiện ở trước cổng.

Sở Trường Hy mặc áo chiếc áo sơmi màu đen dài tay đứng lướt mắt nhìn một nhóm gần hai mươi vệ sĩ tinh nhuệ của Lâm Gia đang thủ sẵn tư thế chuẩn bị một trận quyết chiến, đôi mắt sáng của anh dừng lại trên hai gương mặt đẹp trai của Lâm Thành và Lâm Tuyên đang đứng tựa lưng vào hai cánh cổng cao ngất đang đóng chặt, hai tay khoanh trước ngực, trên môi là nụ cười thể hiện sự phấn khích.

“ Cửa ải cuối cùng này anh nhất định phải vượt qua! “

Sở Trường Hy hít sâu một hơi rồi nhấc chân tiến vào vòng vây phía trước…

Ở trước cổng chính của ngôi biệt thự nhà mình đang diễn ra một trận chiến quyết liệt giữa một nhóm người quyết dốc hết sức lực để ngăn cản và một người đàn ông nhất quyết phải đặt chân bước vào trong nhà; ấy vậy mà đại tiểu thư Lâm Doanh ở trong căn phòng vô cùng yên bình của mình từ trong phòng tắm chậm rãi bước ra ngoài, trên người khoác chiếc áo ngủ dài đến gối màu hồng phấn, chân mang đôi dép ngủ màu trắng ngà được làm từ lông thiên nga, cô vừa đi vừa thong thả thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn chính giữa hai vạt áo...

“ Cộc! Cộc! Cộc! “ – tiếng gõ cửa phòng chậm rãi vang lên.

Lâm Doanh một tay mở khóa cửa, một tay đưa ra sau đầu tháo bỏ sợi dây cột tóc. Đập vào mắt cô là khuôn mặt lấm lem mồ hôi của Sở Trường Hy cùng khóe môi bị rách một đường, máu tươi theo đó rỉ ra, hai ống tay áo được xắn lên cao đến khủy tay, bộ dáng vô cùng chật vật.

“ … Anh bị làm sao thế này? … Ai làm anh ra như vậy? … “ – Lâm Doanh ứa nước mắt ôm chầm lấy Sở Trường Hy xót xa cất tiếng hỏi.

“ Cuối cùng anh cũng bước qua được cánh cổng đại môn nhà em! Lâm Doanh, kể từ giờ phút này em là của anh! “ – Sở Trường Hy dùng hai bàn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Lâm Doanh, ánh mắt anh rực sáng lẫn nóng bỏng nhìn thật sâu vào đôi mắt bồ câu xinh đẹp còn ngấn nước của cô, tự hào tuyên bố.

“ … Anh! … Anh! … Anh đã hoàn thành thủ tục đó rồi sao? … Tại sao lại không bàn trước với em? … Anh nói em biết hôm nay anh đến em sẽ nói chị dâu nhốt anh hai và anh ba trong phòng, sẽ nhờ mẹ kéo ba đi du lịch, còn đám vệ sĩ đó tên nào dám động vào anh hôm sau hắn ta không cần đến Lâm Gia làm việc nữa ….. Ân! “ – Lâm Doanh đang càm ràm thì bất ngờ bị Sở Trường Hy dùng hai cánh môi của mình khóa lại.

Sở Trường Hy chưa bao giờ cảm thấy mình hạnh phúc đến như vậy. Đây không phải là lần đầu anh liều mạng xông vào cổng một ngôi biệt thự để làm thủ tục ra mắt gia đình vợ. Thủ tục bất thành văn này chỉ tồn tại trong giới quý tộc, quy định khi một người đàn ông, là người thuộc thế lực ngầm muốn đến ra mắt gia đình vợ tương lai, anh ta phải vượt qua được hết tất cả những thử thách mà gia đình người yêu đặt ra mới chính thức nhận được cái gật đầu từ ba mẹ và gia đình của cô gái, đồng ý đem cô giao vào tay người đã chứng minh được anh ta hội đủ bản lĩnh để có thể bảo vệ và đem lại hạnh phúc cho cô …. Lần thứ nhất vào sáu năm trước anh còn thê thảm hơn ngày hôm nay rất nhiều … Sau khi vượt qua một rừng vệ sĩ sẵn sàng rút súng nã đạn vào người anh, cuối cùng anh cũng đặt chân bước vào trong cánh cổng chính. Chào đón anh không phải là một Lâm Doanh cùng khuôn mặt lo lắng lẫn đau lòng mà là khuôn mặt chứa đầy sự hoảng hốt cùng khinh thường …. Không phải là sự quan tâm muốn cùng anh gánh vác sẻ chia như những lời Lâm Doanh của anh vừa nói mà chính là những câu nói chứa đầy sự oán trách lẫn không hài lòng:

“ Em không muốn có một người chồng là người thuộc thế lực ngầm, ba em là Thống đốc ngân hàng của một quốc gia, gia đình em không chấp nhận một người có thân thế phức tạp như anh được..… Em yêu một tác gia tài năng với bút danh là HTS cũng chính là thần tượng em ngưỡng mộ trong lòng nhưng em không thể yêu một Sở Trường Hy là thủ lĩnh của một băng nhóm ngầm được! “

“ Nếu em đã khẳng định chắc chắn như vậy thì xem như ngày hôm nay anh chưa hề đến đây! … Chúng ta chia tay đi! “ – anh chỉ nhớ mình nói một câu như vậy rồi xoay người bỏ đi …. Anh bước ra khỏi khuôn viên ngôi biệt thự Lý gia kia trong vô thức, trái tim vỡ thành những mảnh vụn hòa vào những giọt máu rơi xuống mặt đường … khi anh nhìn thấy  khuôn mặt của ba tên đồng bọn thân thiết cũng là lúc anh ngã xuống đường bất tỉnh.

“ Lâm Doanh, em đừng giận nữa! … “ – Sở Trường Hy dịu dàng năn nỉ khi nhìn thấy Lâm Doanh nhất quyết ngậm chặt môi không chịu đáp lại nụ hôn của anh.

“ Anh vào tắm rửa sạch sẽ rồi ra đây em giúp anh xử lý vết thương! “ -  Lâm Doanh cương quyết lên tiếng nói. Dứt lời cô nắm lấy bàn tay của anh kéo anh tiến về phía phòng tắm, đẩy anh vào trong rồi đóng cửa lại.

Lâm Doanh đứng nghiêng đầu đặt tai vào cánh cửa phòng tắm nghe ngóng động tĩnh bên trong, khi nghe tiếng nước chảy nhè nhẹ cô mới vội vàng bước nhanh tiến về phía tủ áo, mở ngăn tủ để những bộ đồ ngủ xinh đẹp lẫn gợi cảm mà mình chưa dám mặc lần nào gấp gáp lựa chọn.

Lâm Doanh đứng ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương lớn rồi mỉm cười hài lòng sau đó tiến về phía chiếc bàn trang điểm cầm lấy thỏi son dưỡng môi màu hồng nhạt thoa lên môi. Cô bước đến tắt hết những ngọn đèn trong phòng, chỉ mở một cây đèn ngủ hình xoắn ốc bằng pha lê đính những cánh bướm mềm mại rồi ngồi xuống chiếc ghế dựa bằng lông thiên nga của mình, chống tay, nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa phòng tắm chờ đợi.

“ Cạch! “ – Sở Trường Hy mặc tạm chiếc áo tắm đã được để sẵn trong phòng tắm bước ra, anh cúi đầu vừa lấy tay thắt tạm một nút thắt cố định vạt áo vừa lên tiếng nói.

“ … Chắc lát nữa anh phải mượn tạm áo của anh hai em để lái xe chạy về nhà rồi! … “

“ Ai cho anh về? “ 

“ Ân? “ – nghe câu hỏi của Lâm Doanh, Sở Trường Hy ngẩng đầu nhìn lên tính mở miệng nói câu gì đó nhưng khi ánh mắt của anh trượt từ gương mặt xinh đẹp của Lâm Doanh xuống bờ vai nơi những lọn tóc uốn lượn mềm mại xõa xuống, rơi xuống làn da trắng mịn như sữa cùng những đường cong nhức mắt được phô bày trọn vẹn qua những đường cắt xẻ táo bạo của chiếc đầm ngủ màu đen bằng ren mỏng manh ôm sát cơ thể, khiêu gợi đến mức chết người … anh không thể mở miệng nói thêm được lời nào nữa.

Phản ứng ngạc nhiên của Sở Trường Hy làm Lâm Doanh mỉm cười hài lòng, cô khẽ đưa tay hất mái tóc dài của mình ra sau rồi trở người đứng dậy, bàn chân trần nhỏ nhắn bước những bước chân thong thả trên chiếc sàn gỗ láng bóng tiến đến đứng trước mặt anh.

Lâm Doanh càng bước đến gần, Sở Trường Hy càng cảm thấy mình hít thở không thông khi càng lúc anh càng nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp cùng cơ thể nóng bỏng của cô.

Lâm Doanh bước đến trước mặt Sở Trường Hy, cô vòng hai cánh tay trắng nõn nà xinh đẹp như ngó sen của mình qua cổ anh, kiễng chân rướn người lên cao nói nhỏ vào tai anh:

“ Sở Trường Hy, từ hôm nay anh thuộc về em! “

“ Được! “ – Sở Trường Hy khàn giọng đáp lời.

Lời vừa dứt Sở Trường Hy cúi đầu hôn lên làn môi mềm mại của Lâm Doanh, Lâm Doanh mỉm cười nghiêng đầu dâng hiến cánh môi của mình cho Sở Trường Hy. Anh khẽ cắn nhẹ cánh môi của cô rồi lại mạnh mẽ mút vào thật sâu trong miệng của mình, hai chiếc lưỡi của anh và cô nhẹ nhàng chạm vào nhau rồi sau đó quấn quýt lấy nhau không muốn xa rời.

“ Ân! “ – Lâm Doanh khẽ rên nhẹ một tiếng khi Sở Trường Hy bế cô lên rồi đặt cô nằm lên chiếc giường rộng rãi quen thuộc.

“ Doanh Doanh! “ – Sở Trường Hy dịu dàng gọi tên cô rồi lại cúi thấp người tìm đến đôi môi của cô tiếp tục dây dưa quấn quýt.

Lâm Doanh choàng hai cánh tay bắt lấy chiếc cổ của Sở Trường Hy lấy thế ngồi dậy, cô dựa lưng vào chồng gối giữ tư thế nửa ngồi nửa nằm, một chân khẽ cong lên vô cùng dụ hoặc mỉm cười nháy mắt tinh nghịch.

“ Anh nói xem hôm nay là ai leo lên giường của ai? “

“ Là em quyến rũ anh leo lên giường của em! “ – Sở Trường Hy híp mắt đáp lời

“ Anh không thích sao? “

“ Rất thích! “

“ Ưm! “ – Cánh môi mềm mại của Lâm Doanh lại bị hai cánh môi mạnh mẽ ngậm lấy, trong lúc cô còn đang đắm chìm trong nụ hôn thì cánh môi kia đã chậm rãi di chuyển dọc theo đường cong duyên dáng của chiếc cổ xuống phần xương quai xanh nhạy cảm. Lâm Doanh khẽ rướn cao chiếc cổ đón nhận những nụ hôn nóng như muốn khám phá lẫn đánh dấu chủ quyền ở những nơi vừa di chuyển tới … “ Ưmm! “ Lâm Doanh không ngăn được tiếng rên khẽ khi Sở Trường Hy mạnh mẽ kéo một bên dây áo của chiếc đầm ngủ mỏng manh xuống làm lộ ra bầu ngực căng tròn, chân ngực cao vút cùng nụ hoa đỏ như son vểnh cao vô cùng xinh đẹp.

Sở Trường Hy ngưng một nhịp thở, không phải anh chưa từng chạm qua phụ nữ cũng không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy bầu ngực của nữ giới, trong giới kinh doanh khi bàn chuyện làm ăn các đối tác đều thích rủ nhau đến những quán bar thư giãn bên cạnh những cô gái nóng bỏng, bản thân anh tuy không thích đến những nơi này cũng không muốn chạm vào những người phụ nữ ấy nhưng cũng không ít lần anh được dịp rửa mắt khi phải đón tiếp những đối tác thuộc hàng cha chú …. Nhưng bầu ngực ở trước mặt anh bây giờ mới chính bầu ngực đẹp nhất anh từng nhìn thấy. Lâm Doanh không hề biết rằng khuôn ngực tuyệt đẹp của mình chính là thứ vũ khí nguy hiểm đã chặt đứt hết tất cả lý trí còn sót lại của Sở Trường Hy, cô vẫn giữ tư thế nửa ngồi nửa nằm dựa lưng vào chồng gối, cô cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh đang nhìn ngắm khuôn ngực của mình, bàn tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve nắn bóp nhưng cô không có can đảm mở mắt ra để quan sát khuôn mặt của anh lúc này.

“ … Ưm … ưm! “ Lâm Doanh áp chặt tấm lưng của mình sát vào chồng gối, cả cơ thể rướn cao đón nhận từng nụ hôn mỗi lúc một bá đạo, càng lúc càng muốn chiếm hữu thật nhiều của Sở Trường Hy càn quét khắp trên khuôn ngực của mình … Lâm Doanh như nín thở khi anh tiếp tục kéo chiếc dây áo ngủ mỏng manh ở bên vai còn lại trượt xuống, đôi môi ấm nóng lại tiếp tục ngậm lấy bầu ngực vừa mới lộ ra rồi trằn trọc mút vào, bàn tay của anh liên lục vuốt ve nắn bóp bầu ngực mềm mại còn lại. Sở Trường Hy say mê nhấm nháp thưởng thức cả hai bầu ngực non mềm thoang thoảng hương thơm  … 

Những nụ hôn lại chậm rãi chạy dọc xuống cơ thể của cô, bàn tay của anh dần dần lần sâu xuống phía dưới, ngón tay của anh chạm vào chiếc quần chip ren màu đen nhỏ xinh rồi chậm rãi dò xét. Lâm Doanh mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi cảm nhận được ngón tay của anh đang vân vê xoa nắn nơi nhạy cảm nhất của mình, thân thể của cô lập tức cứng đờ. Sở Trường Hy đưa tay nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần chip cô đang mặc, rồi dùng đôi môi mềm mại ấm nóng của mình ngậm chặt lấy hạt đậu màu hồng tươi của cô, khẽ đưa đầu lưỡi vân vê đảo tròn rồi nhẹ nhàng cắn mút như đang thưởng thức một quả đào non mềm mọng nước; hành động này của anh làm Lâm Doanh nóng mặt, nhỏ giọng kêu lên; Sở Trường Hy nghe giọng Lâm Doanh khẽ rên, cả cơ thể như muốn phát hỏa, nhưng lại trườn lên tìm kiếm làn môi mềm mại của cô như muốn an ủi.

“ Nếu đau thì nói anh biết! “ – Sở Trường Hy khàn giọng dặn dò.

“ Ân! “ – Lâm Doanh khẽ gật đầu đồng ý, đôi môi của cô lại tìm đến môi anh quấn quýt, hai bàn tay của cô cũng chạy loạn khắp người anh, cô đưa tay cởi bỏ chiếc áo tắm xộc xệch anh đang mặc trên người cũng thuận tay giúp anh cởi luôn chiếc quần nhỏ, cô vuốt ve chiếc lưng trần rồi đưa mắt ngắm nhìn, xoa nắn những cơ bắp rắn chắc trên phần bụng của anh … cô chưa bao giờ tưởng tượng được một người dáng vẻ thư sinh cùng phong thái dửng dưng bình thản như anh lại có một thân hình đáng ngưỡng mộ đến như vậy.

Sở Trường Hy một tay đỡ lấy tấm lưng của Lâm Doanh, ôm cô ngồi lên đùi của anh rồi đưa tay cởi chiếc áo đầm ngủ ra khỏi người cô sau đó nghiêm cẩn ngắm nhìn khuôn mặt cùng toàn bộ cơ thể của cô. Lâm Doanh khẽ cong người, cúi đầu rồi dùng hai bàn tay giữ chặt khuôn mặt của anh yêu thương lẫn trân trọng đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh. Sở Trường Hy không thể nhịn thêm được nữa, anh lại vùi đầu vào hai khuôn ngực mềm mại đầy đặn của cô đói khát xoa nắn cắn mút. Lâm Doanh khẽ nhíu mi tâm vì đau nhưng rất nhanh lại cảm thấy khoái hoạt, hai cánh tay trắng nõn như ngó sen vẫn ôm chặt lấy cổ anh. Sở Trường Hy gầm nhẹ rồi đưa tay tách hai chân của cô ra kẹp bên hông của anh rồi nghiêng người ép cô xuống dưới thân, đè chặt cô bên dưới sau đó mạnh mẽ đâm vào.

“ A! “ – Lâm Doanh khẽ rên lên một tiếng, cảm giác đau đến mức giống như chỉ một giây sau sẽ chết đi, một dòng máu đỏ tươi như cũng theo giọt nước mắt tràn ra.

“ Doanh Doanh … em đau lắm không? “ –  động tác Sở Trường Hy từ từ chậm lại, anh ôm cô vào lòng, dịu dàng đặt lên trán của cô một nụ hôn rồi nhẹ giọng hỏi.

Lâm Doanh khẽ lắc đầu, bàn tay vẫn đặt lên tấm lưng trần nóng bỏng đổ đầy mồ hôi của anh nhẹ nhàng vuốt ve, đôi chân khẽ run rẩy nâng lên rồi quấn quanh hông của anh.

“ … Trường Hy! … Trường Hy … “ – Lâm Doanh thì thầm khẽ gọi tên anh. Sở Trường Hy nghe xong lại càng không thể kiềm chế được nữa, anh ôm chặt cô vào trong lồng ngực rồi lại tiếp tục vận động, động tác mỗi lúc mỗi nhịp nhàng, càng lúc càng mạnh mẽ đâm thật sâu vào bên trong cơ thể của cô. Hai thân thể của anh và cô dán sát vào nhau rồi hòa quyện thành một cùng với sự cuồng nhiệt và vui sướng nguyên thủy nhất cho đến khi Lâm Doanh cả người không còn một chút khí lực, ngã vào lòng của Sở Trường Hy khẽ thở gấp còn Sở Trường Hy khắp người bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, sung sướng đến mức thở hổn hển, lồng ngực phập phồng lên xuống, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc cùng yêu thương nhìn Lâm Doanh nửa tỉnh nửa mê nằm trên khủy tay của mình.