Bản Lĩnh Của Nữ Phụ

Chương 47: Khẩn cầu

Đường Tâm nắm chặt tay mẹ Tuệ rồi lập tức đưa mắt nhìn về chiếc giường bệnh của ba Tần, ba Tần dường như cảm nhận được ánh mắt tha thiết chờ đợi của Đường Tâm dành cho mình, ông chầm chậm nghiêng đầu trao cho cô một ánh nhìn từ ái cùng một cái gật đầu nhè nhẹ.

Đường Tâm nhìn ba Tần nở nụ cười thật tươi mừng ba đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài cùng những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Trác Đình từ khi nghe giọng Đường Tâm mừng rỡ kêu lên khi nhận ra mẹ Tuệ đã tỉnh dậy liền cảm thấy ngay lúc này cô không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi. Cô lao đến đứng bên cạnh giường của mẹ Tuệ đưa tay vuốt ve khuôn mặt của mẹ, nhìn thật sâu vào trong đôi mắt của mẹ đến tận khi cô nhìn thấy trong hai đồng tử đen láy óng ánh của mẹ Tuệ cũng chứa đầy khuôn mặt của mình cô mới cúi người thật sâu gục đầu vào ngực mẹ Tuệ nức nở:

“ Cuối cùng … cuối cùng … ba mẹ đã trở về bên cạnh tụi con rồi!!! “

Mẹ Tuệ mỉm cười, nhẹ nhàng nâng cao bàn tay đang bị một cây kim dài ghim vào để truyền dịch vào trong cơ thể vuốt tóc Trác Đình, khóe mắt của mẹ cũng trào ra hai dòng nước mắt.

Trác Đình lao qua giường bệnh của mẹ Tuệ, Đường Tâm cũng nhanh chân chạy đến trám chỗ Trác Đình bên người ba Tần. Nhìn thấy Đường Tâm ba Tần khẽ đưa tay vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh chỗ ba đang nằm ra hiệu cho Đường Tâm, Đường Tâm đưa tay quệt nước mắt rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường vùi đầu vào bàn tay vừa cử động của ba Tần, ba Tần mỉm cười rồi đưa tay dịu dàng vỗ về Đường Tâm như ông đã làm với Trác Đình.

“ … Ba ơi! … “ – Đường Tâm vòng hai cánh tay ôm lấy người ba nghẹn ngào khẽ gọi.

Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong sau khi sắp xếp xong công việc rồi tranh thủ chạy đi tắm rửa khử trùng mới cùng nhau đi đến phòng bệnh của ba Tần và mẹ Tuệ, hai anh đứng im lặng từ ngoài cửa nhìn Đường Tâm và Trác Đình y hệt hai đứa con nít chạy qua chạy lại giữa hai chiếc giường bệnh của ba Tần và mẹ Tuệ rồi ôm ba mẹ cứng ngắc ngồi khóc huhu chỉ biết đưa mắt nhìn nhau lắc đầu cười khổ. Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong bước vào trong phòng bệnh tiến về phía giường bệnh của ba Tần và mẹ Tuệ. Hai anh đứng thẳng lưng cúi thấp người cất tiếng chào ba mẹ rồi mới tách ra, Tô Cẩn Hiên đứng bên cạnh Đường Tâm đưa tay vén những sợi tóc bị nước mắt làm thấm ướt của cô nhẹ giọng nói:

“ … Vợ à! … Em có còn nhớ mình là bác sĩ hay không hả? … Ba mẹ vừa tỉnh dậy phải lập tức nhấn chuông gọi bác sĩ đến kiểm tra! … Có bác sĩ nào giống như em chạy lăng xăng như con cún nhỏ mừng đến mức quắn quíu như vậy đâu? “

Tống Duật Phong nhẹ nhàng tách Trác Đình nhìn không khác gì con bạch tuột quấn chặt lấy mẹ Tuệ ra ngoài lên tiếng phụ họa:

“ Ba mẹ hôn mê mấy tháng trời vừa mới tỉnh dậy, sức khỏe vẫn còn yếu lại gặp phải hai cô con gái thích làm nũng như vậy thật sự rất mệt đó! “

Trác Đình nghe những lời Tống Duật Phong vừa nói, cô bẻn lẽn đưa mắt nhìn mẹ Tuệ rồi cúi thấp đầu lên tiếng:

“ … Là do ba mẹ ngủ lâu quá … làm em và Đường Tâm cứ lo sợ ba mẹ cứ nằm ngủ như vậy mà không tỉnh dậy nữa … “

Đường Tâm nhìn Tô Cẩn Hiên gật đầu xác nhận rồi nhẹ nhàng nói tiếp:

“ … Em và Đình Đình chỉ có một tâm nguyện duy nhất là được nhìn thấy ba mẹ giống như ngày trước … sáng sớm ba mẹ sẽ dùng bữa sáng cùng bọn em rồi nắm tay nhau đi làm … đến tối cả nhà em lại quây quần bên nhau … những ngày tháng ba mẹ nằm ngủ mê man trong bệnh viện là những ngày tháng bọn em phải chiến đấu để vượt lên trên nỗi sợ hãi, phải tự động viên nhau để có thể kiên trì tiếp tục … cuộc sống không có ba mẹ bên cạnh thật sự rất bất an và buồn tủi … “

“ … Anh đã gọi bác sĩ đến kiểm tra tình trạng hồi phục và sức khỏe ba mẹ để lên phác đồ điều trị cho ba mẹ. Từ bây giờ hai em phải chú ý giữ gìn sức khỏe để hỗ trợ các bác sĩ … ba mẹ có nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống bình thường hay không cũng phụ thuộc không ít vào hai người bọn em đó! “ – Tô Cẩn Hiên nghiêm túc nói.

“ Dạ! “ – Đường Tâm và Trác Đình hít sâu một hơi rồi đồng thanh lên tiếng.

Trác Đình và Đường Tâm xoay người đi vào nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ, chải tóc gọn gàng, khi hai cô trở ra đã thấy một nhóm bác sĩ đang đứng kiểm tra cho ba Tần và mẹ Tuệ, vừa khám họ vừa trao đổi với Tô Cẩn Hiên một cách vô cùng nghiêm túc. Tống Duật Phong đứng bên cạnh Tô Cẩn Hiên chăm chú lắng nghe thỉnh thoảng đặt ra những câu hỏi hay đóng góp những ý kiến của anh với đội ngũ bác sĩ.

Trác Đình và Đường Tâm ngây ngốc đứng nhìn hai người đàn ông đang nghiêm túc thảo luận, trong lòng lại đầy ắp mật ngọt.

Ba Tần và mẹ Tuệ sức khỏe vừa mới hồi phục nên vẫn còn rất yếu, ba mẹ tỉnh dậy một chút rồi lại thiếp đi nhưng những thiết bị hỗ trợ cho sự sống hay những mũi kim truyền dịch đã được tháo ra khỏi người của ba mẹ, Đường Tâm và Trác Đình sau khi dùng khăn sạch lau mặt lau tay để cho ba mẹ có giấc ngủ thật ngon lại nhìn nhau cười như hai đứa trẻ ngốc. Hai cô tin rằng sẽ rất nhanh thôi ba mẹ của bọn cô sẽ trở về với cuộc sống bình thường … những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc bên ba mẹ của hai cô sẽ lại được tiếp tục!

“ Cộc! … Cộc! “ – Tiếng gõ cửa phòng bệnh bất ngờ vang lên. 

“ Bác sĩ Đường, Trác tiểu thư! … Chủ tịch Tô mời hai cô đến phòng họp có việc ạ! “ – một cô hộ lý trẻ mặc đồng phục của bệnh viện cúi thấp người lên tiếng.

“ Cảm ơn chị, hai chúng tôi sẽ đi đến đó ngay! “ – Đường Tâm lịch sự đáp lại.

***

Trác Đình và Đường Tâm mở cửa phòng họp bước vào đã nhìn thấy Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong ngồi sẵn trên ghế, trong phòng họp lúc này còn có thêm một người nữa là Đường Bảo Nhi. Trác Đình đưa mắt nhìn Đường Tâm rồi cả hai bước đến kéo ghế ngồi xuống.

Tô Cẩn Hiên đưa mắt nhìn Đường Tâm nghiêm túc trao đổi:

“ Đường tiểu thư muốn nhờ đội ngũ y bác sĩ khoa tim mạch kết hợp với khoa nội thần kinh của bệnh viện chúng ta tiến hành ca phẫu thuật ghép lại van tim đồng thời hút nhúm máu tụ ở não cho Đường lão gia! “

“ Đây là một ca phẫu thuật của cả hai khoa tim mạch và thần kinh của bệnh viện, tại sao anh lại cho gọi em và Đình Đình đến họp? “ – Đường Tâm khẽ nhíu mi tâm rồi nói lên thắc mắc của mình.

“ … Vì Đường tiểu thư tha thiết khẩn cầu em nhận lời làm bác sĩ chính tiến hành vá van tim trong ca phẫu thuật đó! “ – Tô Cẩn Hiên nghiêm cẩn đáp lời.

“ … Chủ tịch Tô, Tống thiếu gia … hai anh có thể cho phép tôi nói chuyện riêng với bác sĩ Đường và Trác tiểu thư được không? “ – Đường Bảo Nhi khẽ lên tiếng, giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn vì đã khóc quá nhiều.

Tô Cẩn Hiên đưa mắt nhìn Đường Tâm chờ đợi quyết định của cô.

“ … Bọn em cũng có đôi lời muốn nói với cô ấy … “ – Trác Đình lên tiếng thay Đường Tâm trả lời.

“ Được! … Khi nào nói chuyện xong thì gọi bọn anh! “ – Tống Duật Phong nhìn Trác Đình gật đầu đồng ý.

Đường Tâm đưa nhìn Tô Cẩn Hiên nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu.

Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong cất bước đi ra khỏi phòng họp. Tống Duật Phong đưa tay đóng cửa phòng để cho các cô gái bên trong có thể thoải mái nói ra những chuyện cần nói.

Đường Bảo Nhi đưa cặp mắt sưng húp vì khóc quá nhiều nhìn Đường Tâm một lúc thật lâu mới khẽ mấp máy môi lên tiếng nói:

“ … Đường Tâm! … Những chuyện tôi đã gây ra cho cô trước đây tôi thành thật xin lỗi! … “ 

“ Tôi đã đến gặp Sở Trường Hy và cũng đã biết tất cả những sự thật về thân thế của tôi và của cô … Tôi biết sau tất cả những hành động ngu xuẩn và thấp hèn mà mình đã làm tôi không đáng được mọi người thông cảm hay tha thứ … nhưng chỉ một lần này thôi … xin cô hãy nhận lời giúp ba tôi tiến hành ca phẫu thuật này! “ 

Đường Bảo Nhi nói xong chậm rãi quỳ xuống cúi đầu sát xuống đất thành tâm thành ý khẩn cầu.

Đường Tâm và Trác Đình nhìn thấy hành động này của Đường Bảo Nhi lập tức khả kinh, Đường Tâm quỳ một gối xuống đất đưa hai cánh tay đỡ Đường Bảo Nhi ngồi dậy.

“ Tôi có ba mẹ yêu thương … có một cuộc sống mà bất cứ ai cũng phải mơ ước mà không biết quý trọng lại tin lời bịa đặt của một tên khốn để vịn vào lý do phải trả thù mà tự tay mình phá hoại hết tất cả … Tôi biết mình có chết cũng không thể cứu vãn những tội lỗi mình đã làm … nhưng ba tôi … ông ấy không có lỗi … vì thương yêu tôi mà ông ấy cay nghiệt gây khó dễ cho cô … nhưng với tôi … ông ấy lại là một người ba hiền từ đáng kính … tại sao đến bây giờ tôi mới biết quý trọng những giây phút được ở bên cạnh ông ấy! … Tôi cầu xin cô! … Xin cô hãy giúp tôi mang ba tôi trở về với cuộc sống bình thường … “

“ Đường Bảo Nhi, cô hãy bình tĩnh lại được không? “ – Đường Tâm nhìn thẳng vào mắt Đường Bảo Nhi nghiêm giọng nói:

“ … Muốn tiến hành ca phẫu thuật này tôi và cô còn phải làm rất nhiều việc … nếu cô cứ trong tình trạng hoảng loạn mất bình tĩnh như thế này thì lấy ai hỗ trợ chúng tôi? … Cô không thể có suy nghĩ giao hết mọi việc cho chúng tôi lo liệu còn mình thì không phải lo lắng gì được đâu! … Tôi chỉ đồng ý tiến hành ca phẫu thuật cho ba cô khi sức khỏe của ba cô đáp ứng được tiêu chuẩn và gia đình cô có được tâm lý tốt nhất! “

Trác Đình đưa mắt nhìn Đường Tâm, trong đáy mắt tràn ngập sự tán thưởng lẫn tự hào rồi nhìn sang Đường Bảo Nhi lúc này đang ngồi bệt xuống nền đất, ra dáng chị đại vén tóc cô ta sang một bên cất tiếng nói:

“ Đường Tâm nhà tôi nói đúng đó! … Sau khi phẫu thuật cho ba cô xong cô còn phải chăm sóc cho ba cô rồi ở bên ông ấy báo hiếu nữa … nhìn cô bây giờ mà xem, bản thân cô còn không tự chăm sóc cho mình nữa thì làm sao chăm sóc tốt cho ba cô được? … Chuyện giữa cô và chúng tôi đều trở thành quá khứ rồi, chúng tôi không chấp nhất nên cô cũng đừng nghĩ ngợi gì về nó nữa … Cô còn rất trẻ huống chi không bao giờ là quá muộn để bắt đầu làm lại mọi thứ! “

“ … Chúng tôi đều mong đợi đến ngày nhìn thấy cô thành công bằng chính tài năng cùng bản lĩnh của cô và tìm được hạnh phúc với những lựa chọn của mình! “ – Đường Tâm chân thành nói.

“ … Không được phép có những suy nghĩ và hành động dại dột biết không? … Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi! … “ – Trác Đình nghiêm túc dặn dò.

“ Uhm! … Cảm ơn các cậu! “ – Đường Bảo Nhi cất tiếng đáp lời trong nước mắt.

T/giả: Đọc chuơng này xong có lẽ một số đọc giả cho rằng ta thánh mẫu quá, không ngược Đường Bảo Nhi nhiều thêm một chút. Cái giá mà Đường Bảo Nhi phải trả đến suốt cuộc đời chính là sự cắn rứt của lương tâm lẫn không dám ngẩng cao đầu nhìn những người đã từng bị cô ta bày mưu tính kế, ta nghĩ như vậy cũng đủ rồi, không cần phải cho cô ta ăn thêm hành nữa... với lại nghĩ cách ngược cô ta không bằng dành thời gian nghĩ cách sủng các nhân vật khác hì hì! Vậy nên chương này gạch đá ta xin thay mặt nữ phụ Đường Bảo Nhi đứng ra hứng hen, các nàng có ném xin nương tay!