"...Ta mới đi có một chút mà mi lại muốn đi theo ta luôn rồi..."
Diêu Bân nghe thấy tiếng thở dài bất đắc dĩ trong bóng tối, dù nghe được nhưng có cố mấy hắn vẫn không thể nào tìm thấy bất cứ ai hay thứ gì trong bóng tối mịt mù.
Chạy mãi, chạy mãi...
Chạy thật lâu trên con đường bằng phẳng vô hạn được bao trùm bởi bóng đêm tối tăm.
"...Đừng chạy nữa, ngươi không thể thấy ta..."
Diêu Bân mất phương hướng té ngã xuống, đầu óc cứ đần đần độn độn ngu ngốc.
"...Đừng lo, chỉ là mất ý thức một lúc thôi..."
Giọng của Lão Điệp cứ vang vọng khắp nơi trong không gian vô hạn này, Diêu Bân ngu ngơ cố tìm kiếm nơi phát ra giọng nói nhưng chỉ là vô ích. Hắn bắt đầu cảm thấy trống rỗng, tâm trạng bỗng nhiên tuột xuống không còn thấy vui vẻ gì nữa, có thể là bị ảnh hưởng từ không gian hay cũng có thể là do quá lạnh lẽo...
Nhưng thế nào hắn cũng thấy không hề cao hứng!
Cảm giác thật trống rỗng, thật cô đơn cứ vây lấy Diêu Bân. Một hồi muốn khóc, một hồi lại rất muốn chửi bới phát tiết.
Nói chung là không hề ổn định bình thường.
"Ngươi sao vậy? bên ngoài đã đụng phải thứ gì rồi? mau bình tĩnh lại!"
Diêu Bân biết, hắn bây giờ rất không bình thường, cả cảm xúc như bị phóng đại lên gấp nghìn lần. Chưa bao giờ hắn cảm thấy buồn bực như vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy tức tối đến vậy!
Ôm lấy đầu, vò đầu bứt tóc, tự bấu lấy mình. Tự gây tổn thương lên cơ thể đến nổi nơi nơi rướm máu, da thịt bị hành hạ nặng nề, nhưng dĩ viễn vẫn không có cảm giác đau đớn.
Nó làm Diêu Bân trở nên điên cuồng, động tác càng ngày càng mạnh bạo.
Trông hắn tự tổn thương bản thân như vậy, Lão Điệp giọng nói gấp gáp không thể làm ngơ hơ nữa.
"Mau dừng lại, ta vẫn còn trong trạng thái linh hồn, không thể giúp được gì cho ngươi...nếu cứ tự tổn thương thần hồn chính mình như thế, tỉnh lại cũng đừng mong làm một con người bình thường, tới lúc đó làm kẻ ngu còn dễ nhìn hơn!!!"
Diêu Bân để ngoài tai những lời cảnh cáo của Lão Điệp, hắn chỉ biết, nếu không được phát tiết ra ngoài thì hắn sẽ điên mất!
Toàn cảm xúc thật rối loạn khiến hắn hết khóc lại giận dữ.
Lão Điệp sốt ruột không thể làm gì cho Diêu Bân, chỉ có thể la ó hòng muốn cho Diêu Bân dừng lại và tỉnh táo hơn.
"Khốn! ta chỉ có thể đem một chút năng lượng còn lại đẩy ngươi ra ngoài nhanh chóng, chuyện còn lại chỉ còn cách tự ngươi tìm cách thôi! năng lượng của ta một khi đã hết phải tiêu tốn tận vài ngày mới xuất hiện lại, tất cả là nhờ tên kia trốn quá kĩ khiến ta hao tâm tổn sức! đi ra ngoài, nhanh!"
Sau một câu nói của Lão Điệp, Diêu Bân cảm thấy linh hồn của hắn bị kéo lôi lên. cảm giác cứ như từ trên cao rơi tự do xuống vậy!
Ngay tức khắc, hắn thấy được một tia ánh sáng chói lóa.
Bay theo dòng ánh sáng, có người đang cười với hắn từ đầu bên kia dòng chảy. Người đó không thể nhìn thấy dung mạo, chỉ thấy một vóc dáng thon gầy thư sinh.
Người thon gầy đó chạy lại đẩy hắn lên cao, lên cao nữa...
"...Ngươi, là ai?" Diêu Bân đưa tay muốn kéo người thon gầy kia theo nhưng đã không kịp.
Người thon gầy mở miệng nói cái gì đó thật mơ hồ, Diêu Bân nghe không rõ đang định hỏi lại thì ai dè đâu đã bị hút lấy bởi một lực mạnh thật mạnh.
***
Lạc Tu ngồi dưới gốc cây, hắn cầm miếng thịt ướp muối còn sống lên ăn. đôi mày nhăn lại ghét bỏ, nhưng ngoại trừ cách này, hắn ta cũng không thể vì chút yêu cầu cao mà tình nguyện đốt lửa nướng thịt để bị tóm đầu cả bọn!
"Tu đại ca, hình như chúng ta tạm an toàn rồi! bên kia có mấy thứ quả hơi lạ nhưng ăn rất ngon, anh ăn thử không?" Tháp Du hớn hở cầm một chùm đầy quả xanh tím lên cho Lạc Tu xem.
Miệng vừa nói tay vừa cho liên tiếp mấy quả nhỏ ngon ngọt vào miệng, vị ngọt chua mát lành tan chảy trong miệng làm Cậu mê mẩn đến không dứt ra được.
Lạc Tu nhíu mày, nắm lấy mấy trái quả mà Tháp Du mang đến đưa lên mũi ngửi. Mùi trái cây thoang thoảng mát lành ngon miệng vờn quanh cánh mũi.
"Đừng ăn bậy, nếu có độc sẽ không cứu nổi cậu." Trả lại chùm trái nhỏ.
Tháp Du cười ha ha nói không sao, dáng người cao cao đầy tinh thần khỏe mạnh khoác lên chiếc áo được Mộc Tùng tự tay làm. Tháp Du nghe nói, mấy chiếc áo họn đang mặc trên người là do Diêu Bân đề ra, trong lòng liền có chút kiêu ngạo vì Tu đại ca có thể tìm về một "người không tầm thường" như vậy.
Lạc Tu đứng lên, đi lấy một chút nước được hứng từ sương sớm.
Thấy Lạc Tu rời đi, Tháp Du cũng không đi theo, vì cậu biết Tu đại ca muốn đi đâu.
Đi đến một cái động, cái động này được Lạc Tu tìm ra. Có hơi nhỏ, nhưng để một người...
Là một người và một con sói nằm cũng vừa đủ. Diêu Bân được Lạc Tu cho nằm trong cái động nhỏ, Hắc Lang bự mập nằm kế bên liếm vết thương không rời một giây một phút.
Từ khi cõng Diêu Bân lại, Hắc Lang luôn tỏ rõ chính kiến của nó, túc trực bên Diêu Bân không quản ngày đêm.
Cái đuôi dài lắm lông bao phủ lấy thân hình gầy gò nhỏ nhắn của Diêu Bân như một cái chăn bông ấm áp.
Trông Hắc Lang hình như cũng không có ác ý gì, nên Lạc Tu cũng không tỏ vẻ muốn đuổi Hắc Lang đi mà mặc kệ nó.
Cầm chiếc lá hứng nước sương mát lành, từ từ đưa lại gần môi người đang bất tỉnh nhân sự bên dưới mỗi chút kiên nhẫn đút từng giọt nước trân quý.
Vết thương sau lưng Diêu Bân mặc dù đã được đắp lá thuốc cầm máu nhưng vẫn không thể khá hơn được vì diện tích vết thương khá lớn.
Khó chịu vì vết thương trên lưng của người nọ.
Lạc Tu thấy ngực ẩn ẩn nhói, không rõ lắm cảm giác này là gì.
Nhưng Lạc Tu biết...
Hắn ta không hề thích cảm giác nhức nhối nọ!
Vuốt vuốt gương mặt đã hơi nhọn hơn vì bệnh tật, chạm vào cái cổ ốm yếu dài như cây tâm.
"Còn định ngủ đến bao giờ?" Tự đặt câu hỏi.
Nhưng câu hỏi đặt ra lại chẳng thể nào có câu trả lời chính xác!
Đợi rồi lại đợi...
Một ngày rồi lại hai ngày...
Tâm tình của Lạc Tu ngày càng có chút nóng nảy vội vàng, mọi người xung quanh không ai có can đảm lại gần hắn ta.
Lạc Tu có một cảm xúc khẩn trương, hắn ta có một nổi lo lắng chưa bao giờ nguôi ngoai hết. Hắn ta sợ, sợ có khi nào người này sẽ không bao giờ tỉnh lại! sợ người này sẽ không chịu được mà tìm đến sự cứu rỗi từ thần!
Hắc Lang nhìn một màn hoảng hốt của ai đó, đôi mắt sắc bén híp lại như đang suy ngẫm y chang con người. Nó cúi đầu há miệng lè cái lưỡi ra liếm mặt nguời đang nằm im lặng, mất hết sức sống dưới thân.
Nó kêu ư ử thật đáng thương, cái mũi ươn ướt dụi vào mặt Diêu Bân. Nó ngửi thấy mùi của sự cạn kiệt, linh hồn Diêu Bân không hiểu sao thật nhạt, thật nhạt.
Lạc Tu bối rối không biết làm gì cho phải, chuyện sống chết có ai nói trước được?
Biết là thế, nhưng tâm chẳng bao giờ là cam lòng!
Không...
Vẫn chưa đủ...
Người này là của hắn ta!
Cho dù có là thần linh đi chăng nữa, cũng đừng hòng cướp đi người của hắn ta!