Đã từng thấy các nô lệ trong Tháp Nhĩ mang theo những hình hình xăm vặn vẹo trên lưng, đó là một dấu ấn chứng minh cho thân phận của ngươi. Nếu ngươi có trên người hình xăm nô lệ, cả đời ngươi cũng đừng mong trở lại làm một con người bình thường.
Trong thời đại vẫn còn hoang dã này, vết thương do hình xăm đem lại cũng đủ khiến ngươi mất đi nửa cái mạng vì nhiễm trùng. Mà một nô lệ thấp hèn sẽ xứng đáng được sử dụng nguồn dược liệu đáng trân quý? Mọi người vĩnh viễn sẽ chẳng quan tâm đến ngươi!
Nếu chết, thì tất cả là do ngươi quá vô dụng, một kẻ vô dụng thì giữ mạng lại làm gì để cho tốn thêm nguồn thức ăn đây.
Diêu Bân có một cơ thể nhanh chóng lành vết thương, nhưng nó cũng cần có đủ điều kiện và thời gian. Dù vết thương sẽ lành nhanh nhưng trong khoảng thời gian hồi phục đó cũng khiến cho hắn nếm đủ mùi vị dằn vặt của đau đớn.
Sống tại Tháp Nhĩ tận một tuần rưỡi Lạc tu vẫn chưa nói qua sẽ xăm nô lên Diêu bân, Lạc Tu đối xử với hắn xem qua đã rất tốt vì hiếm khi có nô lệ nà có thể một ngày hai bữa no đủ như hắn. Xăm nô là một dạng cách để chủ nhân ràng buộc lấy nô lệ, vĩnh viễn áp đặt nô lệ xuống đáy của hèn mọn nhục nhã.
Có điều, nhiều người cũng thật sự quan tâm và không muốn nô lệ của mình chịu đau đớn đến độ có thể chết đi nên việc xăm nô diễn ra không thường xuyên và rất ít, nhưng vẫn có nhiều tên độc địa vẫn cưỡng ép nô lệ làm điều này vì tính chiếm hữu của mình.
Đại Tư Tế chọn cách này cũng thật độc ác, lão muốn dồn Diêu Bân xuống vực sâu không đời nào vùng lên được. Nếu Diêu Bân là một gián điệp của nơi khác cài vào thì khi bị xăm nô cũng đồng nghĩa với việc cuộc đời hắn sau này sẽ hoàn toàn đảo ngược rối tung lên vì hình xăm nô trên lưng, một bộ lạc sẽ không thể nào chấp nhận người của mình mang theo hình xăm của nơi khác, nếu thân phận của Diêu Bân là một chiến sĩ chỉ giả vờ trở thành một nô lệ thì chắc chắn Diêu bân sẽ không thể nào chịu đựng được mà trở mặt để lộ cái đuôi chó của mình. Nếu xui xẻo khi Hắn chỉ là một tên người thường bị bộ lạc của mình bỏ rơi?
Ha hả, vậy ngươi cứ an phận thực hiện đúng vai trò của mình đi!
Diêu Bân chắc chắn ý của Lão Tư Tế là như thế này, hắn không thể nào bỏ khỏi đầu hình ảnh đắc ý kia của lão ta!
Chẳng phải ngoài cách giết chết, để hắn chịu cảnh người người dày vò trong đau khổ còn thú vị va tàn ác hơn giết chết bằng một đao sao?
Lạc Tu là chiến sĩ đi săn chủ chốt trong làng và chỉ thua Tộc Trưởng và đội ngũ đi trước nhưng cùng lắm cũng chỉ đến vậy, làm sao hắn ta có thể áp đảo một Địa Tư Tế tối cao nhất trong bộ lạc Tháp Nhĩ. Dù bất mãn nhưng Lạc Tu vẫn phải đồng ý, huống chi Tộc Trưởng Tháp còn thấy không có vấn đề gì với cách này của Đại Tư Tế.
Diêu Bân bị đem sang chỗ thợ xăm có kinh nghiệm duy nhất của làng, cơ thể hắn vô lực rũ rượi ngồi phục xuống đất. Ai nhìn vào cũng chỉ nghĩ hắn đang tuyệt vọng nhưng nào có hay vào lúc bấy giờ hắn đang cãi lộn hung hăng với nhau cùng Lão Điệp trong đầu!
"Mẹ nó, tôi sắp bị xăm như một con gà bệnh đây! Bây giờ ông thật lòng nói coi có phải đây là hình phạt phụ ông tự mở ra để dằn mặt tôi không?"
"Không phải! Là do ngươi đen! Ngươi tưởng ta là vạn năng chắc? Nếu từ sớm đã được quyền làm như thế thì ta đã thi triển với ngươi trăm lần rồi!" Lão Điệp không chịu thua rống to quát lại.
Diêu Bân trợn trắng mắt không nói nên lời, vào lúc như thế này hắn biết có một câu nói rất phù hợp với hoàn cảnh.
Trời muốn diệt taaaaaaaaa!
Sau khi nghe yêu cầu muốn xăm nô, thợ xăm hình nhổ một ngụm nước bọt ra đất gật gù bắt tay nhanh chóng làm việc.
Dừng mong công cụ trong thời nguyên thủy sẽ tiên tiến, người thợ xăm hình cằm một cái cây nhòn nhòn dâm vào da thịt trên lưng của hắn sau đó cầm thêm một cái cây khác bơm vào một chút mực đen chẳng biết được pha chế từ chất gì lên da hắn.
Diêu Bân chịu không nổi loại đau rát từ từ thống khổ này, hắn muốn nhảy bật lên chửi rủa các thứ, hắn không biết nếu xăm lên sau này có thể xóa đi hay không.
Hắn muốn thoát khỏi bộ lạc kì cục này, không biết lúc nào khoảng khắc ấy sẽ đến nhưng hắn chắc chắn sẽ làm cho bằng được.
Nỗi thống khổ không một ai chịu đựng nổi trong một khoảng thời gian dài, đã thế còn thêm hai tên lính nô to xác gắt gao nắm chặt hai bên vai hắn kìm xuống mặt đất, khiến Diêu Bân dứt khoác ngất đi. Thậm chí trong cơn mê man tạm thời hắn vẫn cảm nhận đủ cái cảm giác muốn đánh người kia.
Xong Chuyện, Lạc Tu đứng từ xa quan sát hết tất thảy mọi chuyện nên tâm hắn không thể nào thoải mái gì cho cam, nó cứ như có cái gì đó tác động thật sâu vào trong tim gan phèo phổi của hắn.
Hắn lại gần, hung dữ như một con hổ lớn lẫm liệt trừng hai tên kẻ thù phía trước. Cái nhìn khiến cho hai tên lính nô không thể nào không tránh ra một bên.
Diêu Bân nằm xỉu sấp mặt trên mặt đất, lưng hắn sưng lên thành một mảng đỏ đen trông rất ghê người. Cúi xuống bế cơ thể nhẹ hẫng ấy vào trong lòng, nghe được Diêu Bân rên rỉ đổ hôi trong lòng ít nhiều có chút chán nản. Tay nhẹ nhành tránh đi chỗ bị thương sau lưng hắn ôm nô lệ nhà mình về lều.
Lạc Tu không hiểu khái niệm nặng nhẹ, hắn ta là một người tối cổ. Nhưng khi thấy người của mình bị tổn thương hắn ta rất khó chịu, muốn giúp người này giảm bớt đau da đau thịt.
Người này là một nô lệ.
Hắn biết, nhưng hắn không thích đối xử với nô lệ độc đoán như Đại Tư Tế. Sẽ rất bực bội nếu đồ chơi của hắn bị hỏng!
Như khi thấy gia đình của chính bản thân bị Đại Tư Tế tàn sát. Lạc Tu không muốn bản thân bất lực như vậy, hắn ta muốn mạnh mẽ hơn nhiều, để bảo vệ người của hắn ta và cũng để đứng trước mặt những kẻ yếu xưng vương xưng bá.
* * *
Tối đến, Diêu Bân phát sốt.
Nửa đêm cơ thể nóng bừng lên, toàn thân đã đỏ hồng lên y chang như tôm luộc chín.
Lạc Tu nằm trên phiến đá lớn cứng cáp được lót bằng da thú phía trên không chịu nổi mà quay mặt sang nhìn nô lệ nhà mình nằm bẹp dí dưới đất. Hắn ta nghe thấy tiếng thở dốc, tiếng rên đứt quãng khiến lửa nóng trong cơ thể có hơi hướng dâng lên.
Giấc ngủ không thể đi vào khiến hắn ta bực mình đứng dậy rời giường tiến đến ngồi xổm xuống.
Hắn ta thô bạo đỡ lấy Diêu Bân ngồi dậy, nhìn gương mặt đẫm mồ hôi và mái tóc bết bết trông hơi bẩn. Đôi môi run rẩy phát ra từng tiếng rên nhỏ nhẹ kèm theo lồng ngực phập phồng kia khiến hắn ta bỗng dưng nổi tâm muốn làm mấy chuyện nghe qua thật khiến người ta hưng phấn.
Không ngại mình mẩy người ta dính mồ hôi âm ẩm.
Tay không an phận vén vén miếng da thú quấn quanh hông eo nhỏ sang một bên, tiểu kê như ý nguyện xuất hiện ngay trước mắt, do tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài mà run rẩy đáng thương. Càng nhìn càng nổi tâm muốn quấy rối, hắn ta liền nắm chặt lấy vật nhỏ kia. Cái thứ giữa hai chân ai đó đã cứng như sắt, nóng hổi mà nhảy bật ra khỏi chiếc váy da mỏng.
Chưa bao giờ chạm vào của người đàn ông khác nên Lạc Tu có chút cảm giác quái lạ, nhưng ngoài quái lạ hắn ta cũng không ghét lắm.
Vuốt nè, chạm nè, nhéo nè.
Ve vãn đồ nhỏ của người ta một hồi cũng đủ khiến hắn ta hưng phấn đến độ không biết tiếp đến nên làm sao.
Cây thịt lớn ngay chân cũng dần dần tìm ra cái gì đó mà cọ cọ eo của người ta, không biết là vì cái gì nhưng thứ nhỏ nhắn nằm dưới vuốt sói của Lạc Tu cũng dần cứng lại, màu sắc hồng hào dễ nhìn trong mắt Lạc Tu lại trở thành một màu quyến rũ kiều diễm.
Hắn ta thích cảm giác này, từ khi có được nô lệ hắn ta vẫn chưa có dịp thử qua bây giờ lửa dục đã hoàn toàn nổi lên khiến hắn ta càng ghét Đại Tư Tế ghê gớm.
Cọ một hồi thật lâu Lạc Tu như cảm giác được gì đó mà đưa đẩy càng nhanh hơn, có một đỉnh sáng đang kéo lấy hắn, hắn muốn chạm đến thứ ánh sáng đó!
Lạc Tu bắn lên cơ thể của Diêu Bân, nô lệ nhỏ dưới sự vuốt ve cũng tiết ra một ít tinh dịch không nhiều. Lạc Tu thoải mái như được sống lại một lần nữa, hắn ta thỏa mãn đem bàn tay dính đầy dịch thể ra lại xoa xoa gương mặt yếu ớt kia một chút khiến cho mặt Diêu bân dính đầy tinh dịch nhớp nháp trắng đục.
Ra ngoài lấy chút nước đem vào tốt bụng cho nô lệ nhà hắn uống, xong việc chỉ đắp thêm một cái chăn bông ấm áp, thỉnh thoảng sờ mông người ta một cái mới thỏa mãn leo lên giường ngủ.
Tội nghiệp Diêu Bân, bị tên mọi rợ hai tháng tắm một lần đụng chạm cũng chỉ mê man cho rằng mình bị con gì đó cắn kê kê. Nhờ có chăn bông bằng da thú ấm áp và được uống nước mát lạnh Diêu Bân thôi không rên nữa mà chìm vào giấc ngủ sâu đến tận sáng sớm hôm sau.